Vãn Hồi

Chương 22

Nhâm Nghiêm Phi thoạt nhìn có chút ngạc nhiên, “Thật không nhìn ra Lục tiên sinh đối với chụp ảnh cũng có nghiên cứu a.”

Lục Diễn mỉm cười, “Chỉ là có hứng thú mà thôi, chưa tới mức nghiên cứu. Tôi rất thích tác phẩm tràn đầy sức sống và cảm giác ấm áp của Nhâm tiên sinh.”

“Đừng gọi tôi là Nhâm tiên sinh, gọi Nhâm Nghiêm Phi hoặc Nghiêm Phi là được rồi. Tôi tin rằng ngày hôm nay chúng ta nhất định có thể hợp tác vui vẻ.”

Hai người đang trò chuyện, Gavin đã đi tới, dùng tiếng Anh cùng Nhâm Nghiêm Phi nói mấy câu. Tiếng Anh của Lục Diễn khá tốt, hai người cũng không có ý định tránh đi, chợt nghe đến bọn họ hàn huyên vài câu, ngữ điệu có vẻ thân quen, Gavin hỏi cảm giác như thế nào, Nhâm Nghiêm Phi trả lời rất tốt.

Lục Diễn ý thức được bọn họ có lẽ đang nói chuyện cá nhân, cảm thấy nếu nghe nữa thật không tốt, liền chủ động đi ra ngoài.

Một lúc sau, Nhâm Nghiêm Phi tới tìm hắn, giải thích sơ qua một chút, “Tôi và Gavin quen biết nhau nhờ khoảng thời gian cùng nhau làm việc ngoài trời, chúng tôi quen nhau đã nhiều năm. Hắn biết tôi là một nhiếp ảnh gia tự do, cũng xem qua tác phẩm của tôi, thấy tôi có tài năng liền mời tôi đảm nhiệm chức vụ nhiếp ảnh gia lần này, mong rằng anh sẽ không cảm thấy không thỏa đáng, Gavin thực sự rất coi trọng lần hợp tác này của các anh.”

Lục Diễn chân thành nói, “Sẽ không, tôi tin tưởng sự chuyên nghiệp của cậu, cũng tin tưởng thành ý của Gavin.”

“Vậy thì thật tốt quá”, Nhâm Nghiêm Phi nở nụ cười, “Tôi trước tiên nói cho anh biết chủ đề chụp ảnh lần này.”

Tiến vào trạng thái làm việc vẻ mặt Nhâm Nghiêm Phi càng thêm phấn khởi, Lục Diễn nguyên bản chính là một người có thái độ làm việc cực kỳ nghiêm túc, rất nhanh liền tiến nhập trạng thái.

Mấy bức ảnh cần chụp lần này gần như là ảnh thường, Lục Diễn trước đã có kinh nghiệm làm qua người mẫu, cảm ứng với ống kính rất tốt, Nhâm Nghiêm Phi điều chỉnh một chút cảm xúc dâng lên liền càng thêm dễ dàng. Hơn nữa Lục Diễn đối với chụp ảnh từng nghiên cứu qua, cho nên Nhâm Nghiêm Phi dùng một ít thuật ngữ chuyên ngành, hắn đều có thể hiểu được.

Chụp ảnh tiến hành vô cùng thuận lợi. Theo kế hoạch vốn là cần tốn một ngày, kết quả kết thúc trước khi đến bữa trưa.

Nhâm Nghiêm Phi lật một vài bức ảnh đẹp xem thoáng qua, đối Lục Diễn giơ ra ngón tay cái, “Quá tuyệt vời, hiệu quả vô cùng tốt, tôi rất ít khi chụp thuận buồm xuôi gió thế này.”

Đứng bên ngoài quan sát toàn bộ quá trình Gavin cũng thẳng thắn đối hai người kêu “Good”, đồng thời mời bọn họ cùng đi ăn trưa.

Nhâm Nghiêm Phi quơ quơ camera trong tay, “Tác phẩm tốt như vậy tôi phải quay về đi xử lý gấp, trong vòng ba ngày cho anh thành quả. Bữa trưa tôi sẽ không đi ăn với các anh, tôi không có kiên nhẫn để chờ các anh, có lẽ tôi cứ dứt khoát tùy tiện ăn gì đó là xong.”

Gavin xem chừng hiểu rất rõ tính cách của cậu, nhún vai một cái cũng không cưỡng bách cậu, ngược lại đem ánh mắt mong chờ nhìn về Lục Diễn.

Thịnh tình không thể từ chối, dù sao công việc hôm nay đã hoàn thành, hơn nữa tương lai có thể cùng ông chủ nâng cao mối quan hệ cũng vô cùng quan trọng, Lục Diễn cùng liền tiếp nhận lời mời này.

Ba ngày sau, Lục Diễn nhận được thành phẩm đã sửa xong của Nhâm Nghiêm Phi do công ty M gửi tới, thật sự khá ổn, Lục Diễn cảm thấy hết sức hài lòng, hắn tin tưởng công ty M cũng sẽ có cùng cảm giác như hắn.

Quả nhiên, ngày tiếp theo liền nhận được biểu đạt chính thức của công ty M, hy vọng Lục Diễn có thể ký hợp đồng làm đại diện phát ngôn khu vực Châu Á trong vòng hai năm.

Thời điểm nhận được tin tức Lục Diễn đang ở trong phòng làm việc của Tần Phong, hai người nhìn nhau cười, chiến dịch thứ nhất thành công.

Sau đó chính thức ký hợp đồng, đây cũng là công việc đại diện phát ngôn lần đầu tiên trong đời của Lục Diễn.

Một tháng sau đó, công ty M ở thành phố S tổ chức buổi họp báo công bố sản phẩm mới, đến lúc đó đem thân phận đại diện phát ngôn mới của khu vực Châu Á của Lục Diễn chính thức công bố với những người đến dự buổi họp, mà trước đó, chỉ cần chụp tốt sản phẩm quảng cáo mới là được.

Ý tưởng quảng cáo cũng phù hợp với sản phẩm trong nước, miêu tả chính là gánh nặng của những tinh anh chốn thương trường được hạ xuống lúc ở nhà và rảnh rỗi. Lục Diễn diễn giải mang tới loại cảm giác thành thục, ung dung tự tại giống như từ trong xương cốt.

Chụp ảnh từ đầu đến cuối tổng cộng mất hơn một tuần lễ, phần lớn là cảnh trong nước, tiết kiệm được công sức và thời gian, chụp vô cùng tinh tế khéo léo. Đồng thời đoàn chụp ảnh lại hợp tác với nhau đã bao năm nay, bất luận là độ ăn ý hay sự chuyên nghiệp đều khỏi chê.

Thời điểm nhận được mấy tấm ảnh mẫu, tổng giám đốc của công ty M khu vực Châu Á bày tỏ mình cảm thấy rất tuyệt, đối đại diện phát ngôn mới là Lục Diễn hoàn toàn hài lòng.

Cùng lúc đó, Tần Phong cũng vì Lục Diễn chọn trước mấy bộ phim truyền hình hàng đầu.

Đó là một bộ phim tình yêu đô thị, cũng chính là đề tài đang được yêu thích hiện nay.

Bộ phim có cái tên đậm chất thơ <>. Nói về một họa sĩ lưu lạc tuổi còn trẻ cùng một cô gái nhà giàu gặp nhau trên một con phố ở nước ngoài, từ lúc bắt đầu đôi bên hơi có thiện cảm bởi vì một vài lần trùng hợp gặp nhau mà dần dần nảy sinh tình yêu. Hai người bởi vì ái tình non trẻ mà cưới nhau, nhưng sau khi kết hôn bởi vì tuổi tác, bối cảnh, kinh tế, tư tưởng khác nhau mà dần nảy sinh hiềm khích, tâm tư mệt mỏi không biết làm thế nào ngoài ly dị. Nhiều năm sau, họa sĩ công thành danh toại cùng người phụ nữ đã chia tay kia gặp lại, đôi bên thổn thức cảm khái, lại chỉ có thể để lại cho đối phương một bóng lưng mờ ảo.

Cốt truyện tuy nói là đơn giản và khuôn sáo có chút hơi cũ, nhưng nếu vào tay đạo diễn Quan Mẫn Chi thì lại khác biệt. Ở mảng phim truyền hình, cho tới bây giờ cũng chưa có chuyện xấu gì, chỉ có thủ đoạn thể hiện thối nát.

Quan Mẫn Chi là một đạo diễn rất đặc biệt, cực kỳ am hiểu việc nắm bắt chi tiết, đối với tình yêu lại càng biết cách xử lý vô cùng tinh tế tỉ mỉ. Hắn nắm được cốt truyện, nếu như chỉ là nghe người ta kể lại, sẽ cảm thấy rất bình thường, nhưng lúc bạn đi xem thật sự, lại bị những chi tiết kia làm cảm động rất dễ dàng.

Thời điểm xem kịch bản, Lục Diễn cũng cảm thấy bình thường mà thôi, nhưng sau khi chính thức bắt đầu quay phim, Lục Diễn cảm thấy mình thật sự bị rung động.

Địa điểm nước ngoài nội dung bộ phim chọn để quay là ở Barcelona, nơi này được xưng là “Bông hoa của Châu Âu” ngập tràn phong cảnh trữ tình của Tây Ban Nha thời Trung Cổ và là thành phố lớn thứ hai của Tây Ban Nha.

Lục Diễn đóng vai họa sĩ trẻ tuổi lang thang tại đầu đường người người qua lại của thành phố Barcelona mà vẽ tranh, nội dung từ con người đến phong cảnh từ khác biệt đến tương đồng. Hắn sáng sủa mà đẹp trai, trên mặt có sự cố chấp và kiêu ngạo đặc thù của thanh niên, mà đôi môi đang nhếch lên và ánh mắt chuyên tâm lại càng làm hắn thêm phần bí ẩn. Người qua đường đều đối với chàng trai phương Đông xinh đẹp này có phần thân thiện, nơi thành phố tràn đầy khí tức nghệ thuật này đối với hắn đúng là gần gũi mà quen thuộc, song lại không cách nào làm dấy lên nhiệt huyết tuổi trẻ và sự xao động trong tâm hồn của hắn, mà tất cả, đều được giấu dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh.

Một trận gió nhẹ thổi qua, thổi bay bức tranh được xếp một bên, họa sĩ trẻ tuổi vội vã buông bút vẽ, đuổi theo cơn gió. Giống như vận mệnh đã an bài, sau đó bức tranh rơi xuống bị một đôi giày cao gót giẫm lên, để lộ ra một đôi chân xinh xắn. Họa sĩ trẻ tuổi đang muốn nhặt, một bàn tay mềm mại cùng với những sợi tóc dài nương theo cánh tay yên lặng rũ xuống nhẹ nhàng cầm bức tranh lên, đưa tới trước mặt của người họa sĩ đang có phần ngây ngẩn, kèm theo một nụ cười rạng rỡ, “Anh vẽ thật đẹp!”

Họa sĩ trẻ tuổi bị sự rạng rỡ này hạ gục, ngơ ngẩn nhận lấy bức tranh, mãi đến lúc đối phương xoay người rời khỏi, cũng quên nói một tiếng cảm ơn.

Đây là chi tiết lần đầu gặp nhau của hai nhân vật nam nữ chính, có thể nói là tình cờ gặp gỡ. Đạo diễn Quan đối với chi tiết yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, từ góc độ của cảnh quay, mức độ gió thổi bay làn váy, hướng bức tranh rơi xuống… toàn bộ đều yêu cầu độ mỹ cảm, mà thậm chí vai nam chính ngay cả một lời thoại cũng không có, tất cả tâm tình đều dựa vào ánh mắt và động tác để truyền đạt. Thế cho nên ngay cả Lục Diễn là diễn viên chuyên nghiệp, cũng không tránh khỏi phải quay lại nhiều lần.

Chỉ có điều, đêm hôm đó khi kết thúc công việc cùng nhau xem lại cảnh đã quay, Lục Diễn không thể không bội phục ánh mắt của đạo diễn Quan, quả thực vô cùng đẹp, ngay cả sự mệt mỏi do mấy lần NG liên tục trước đó cũng đều tiêu tan. Lục Diễn tin tưởng cảnh tượng thế này nhất định sẽ làm rung động khán giả.

Mấy ngày kế tiếp, nam nữ nhân vật chính ở những trường hợp khác nhau mà tình cờ gặp nhau liên tục. Quán cà phê đầu đường, trước nhà thờ lớn, ngày lễ quốc khánh… Từ kinh ngạc lúc mới bắt đầu đến mỉm cười mỗi khi gặp mặt, cho đến cuối cùng ở trong đoàn người tâm trạng hưng phấn, cũng không biết là ai kéo tay của ai trước, hai người cầm tay của đối phương rất chặt, cùng nhau chạy ra khỏi đoàn người đông nghịt, trong tiếng chuông đang vang vọng của nhà thờ, ôm thật chặt.

Cảm tình từ không tới có, cả quá trình giống như một vò rượu ngon lên men từ từ, hương vị thuần túy tinh khiết bền lâu. Mà toàn bộ phần ám muội như có như không trước đó đều chưa từng làm rõ, giống như những sợi tơ mềm mại, khiến cho người ta canh cánh trong lòng, muốn ngừng mà không được.

Người đóng vai nữ nhân vật chính tên là Triệu Điềm Nhi, bề ngoài cao gầy xinh đẹp, là một mỹ nữ. Chỉ có điều vẻ đẹp của cô không giống kiểu xinh đẹp động lòng người, ngược lại có điểm sắc sảo. Cho nên trước đó khi đóng mấy loại phim thần tượng đều là diễn vai nữ phụ độc ác bắt nạt nữ chính, thật sự diễn rất chuyên nghiệp.

Nhưng thật ra bản thân cô lại là một người thoải mái phóng khoáng, có một vẻ bề ngoài giống kiểu chị hai. Bộ phim truyền hình này là lần đầu tiên cô đảm nhiệm vai nữ chính, cô diễn vai một cô gái thuộc thành phần tri thức thời thượng thành thục cùng Lục Diễn đóng vai họa sĩ trẻ tuổi lang thang ở nơi đất khách quê người trình diễn một chuyện tình chị em rung động nhân tâm.

Diễn viên cố gắng hết sức cộng thêm đoàn làm phim trên dưới nỗ lực, toàn bộ nội dung của bộ phim ở Barcelona hoàn thành trước kế hoạch ba ngày, vừa tiết kiệm kinh phí lại thêm hiệu quả quay phim khiến đạo diễn hết sức hài lòng mà vung tay, cho tất cả mọi người nghỉ ngơi thoải mái một ngày, có thể tự do thăm quan “Iberia bán đảo minh châu” nơi được coi là thành phố nổi tiếng nhất nhì, sau đó sẽ thu dọn về nước.

Tất cả mọi người hoan hô một tiếng, hô lớn đạo diễn anh minh, sau đó giống như chim muông tan tác mà lên kế hoạch đi chơi ở Barcelona.

Lục Diễn cũng vô cùng vui vẻ, hắn là lần đầu tiên tới Barcelona, đối với thành phố cực kỳ nổi tiếng này cũng rất tò mò, trước kia quay phim tuy rằng có đi qua mấy nơi phong cảnh đẹp, thế nhưng là để làm việc, căn bản không có nhiều cơ hội tham quan, khó có được một ngày rảnh rỗi, tất nhiên không thể bỏ qua.

Sáng sớm ngày hôm sau, không ngoài ý muốn thấy rất nhiều thành viên trong đoàn làm phim đang đứng thành đoàn để chuẩn bị xuất phát, sau khi từ chối lời mời cùng đi đầy thiện ý của Triệu Điềm Nhi và mấy nhóm người, cũng để trợ lý Tống Huy nghỉ ngơi một ngày, Lục Diễn vẫn là quyết định tự mình đi dạo.

Lục Diễn không có mục đích riêng gì, phong cảnh nổi tiếng ở Barcelona rất nhiều, nếu muốn trong vòng một ngày xem xong căn bản là không thể, Lục Diễn cũng không thích việc ngắm cảnh vội vã, hắn đối với phong cảnh trữ tình nơi đất khách quê người cảm thấy rất hứng thú, hơn nữa kiến trúc của Barcelona nổi tiếng toàn cầu, mà tùy ý có thể thấy được các loại kiến trúc cũng rất đặc biệt, không nhất định cứ phải cùng người khác chen chúc xem.

Cho nên Lục Diễn thả lỏng mà đi dạo trên đường phố Barcelona, tùy ý đi một lúc lại dừng một lúc, cảm thấy hứng thú liền ngừng chân nhìn kỹ, thậm chí còn dùng tiếng Tây Ban Nha không quá quen thuộc giao lưu đơn giản với dân bản xứ, cũng hết sức vui vẻ.

Đến trưa, Lục Diễn cảm thấy bụng đói đến kêu vang, cũng không quá kén chọn, tùy tiện ngồi xuống một quán ăn bên đường, nếm thử chút mỹ thực địa phương đặc biệt tươi ngon.

Lục Diễn không tính là một người yêu thích mỹ thực, cuộc sống sinh hoạt lúc nhỏ khiến hắn yêu cầu đầu tiên đối với thức ăn chính là no bụng, bất quá hắn cũng rất vui lòng dưới tình huống điều kiện cho phép nếm thử hương vị món ngon khác, trong lúc đó tìm kiếm một loại cảm giác kinh ngạc vui sướng và kích thích đơn giản.

Khoảng thời gian còn lại, Lục Diễn thong thả ung dung ở trên con đường lạ lẫm mà hưởng thụ mỹ thực, cho đến tận khi đối diện có một người ngồi xuống.

Lúc đầu Lục Diễn không để ý lắm, quán ăn bên đường nhiều khách như vậy, chỗ ngồi lại không nhiều, ngồi cùng một bàn là chuyện thường xảy ra. Kỳ quái là vị thực khách này không gọi đồ ăn, mà Lục Diễn lại cảm giác có ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào mình, rốt cuộc nhịn không được từ giữa món ăn ngẩng đầu lên.

Không thể không nói, Lục Diễn có một chút bị kinh hách.



Hoàn chương 22

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảm thấy tình cảm phát triển quá chậm. Quả thực, tình cảm phát triển đúng là chậm chạp từ từ “nóng” lên, bởi vì tác giả mong muốn bọn họ cùng một chỗ cả đời mà không phải chỉ là một hồi nói chuyện tình yêu, mà tình cảm của người trưởng thành, phải cân nhắc suy xét tương đối nhiều, huống hồ Lục Diễn còn là một người tương đối đặc biệt. Chỉ có một điều duy nhất tác giả có thể cam đoan chính là, chỉ cần bạn kiên trì đọc tiếp, tình cảm phát triển sau này của bọn họ nhất định sẽ không làm bạn thất vọng… đáng để đợi chờ và mong đợi ^^

☆,

Bình Luận (0)
Comment