“Tình yêu, nếu có thể tùy tâm khống chế, vậy có lẽ cũng không phải là tình yêu chân chính.”
.
Trong nước hai giải thưởng điện ảnh lớn nhất có lực ảnh hưởng nhất, một cái là giải Kim Ngưu, một cái là Bách Thảo. Trong đó Kim Ngưu là do các chuyên gia trao giải còn Bách Thảo là do khán giả bình chọn, bởi vì hai giải thưởng lớn này phân biệt cách một năm tổ chức một lần, sau lại hợp hai cái tên thành một, gọi tắt là lễ trao giải điện ảnh Kim Ngưu Bách Thảo. Năm nay được tổ chức là giải Bách Thảo.
Giải Bách Thảo bởi vì phương thức bình chọn đặc biệt, phần lớn đều trao giải vào tháng mười, mà các loại lễ trao giải rực rỡ muôn màu thì từ tháng ba đã bắt đầu lục tục khai triển.
Trước Tần Phong đề nghị với Lục Diễn, hắn hiện tại phân lượng còn chưa đủ, cho dù tham gia nhiều mấy lễ trừ bỏ làm khách mời trao giải ra thì cũng không có gì tốt, đơn giản liền không đi.
Giải Bách Thảo thì khác, bởi vì《 Ngọn gió 》đã được đề cử phim nhựa xuất sắc nhất năm, Lục Diễn cũng được đề cử hạng mục nam diễn viên phụ xuất sắc. Đời trước Từ Vĩnh Chu cũng là vì bộ phim này mà được đề cử nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, đáng tiếc cuối cùng hắn thất bại, Lục Diễn không biết chính mình có khả năng thay đổi kết quả này hay không.
Bởi vì còn bận quay phim, các hoạt động khác của lễ trao giải lần này Lục Diễn đều không tham gia, chỉ trực tiếp tham dự là buổi lễ trao giải quan trọng nhất.
Thảm đỏ vĩnh viễn đều là bước đầu không thể thiếu trong các lễ trao giải, mà lễ trao giải điện ảnh thì thảm đỏ càng là tinh quang rạng rỡ. Lục Diễn hiện giờ đã quá quen thuộc với thảm đỏ, đi như thế nào có thể bình thản thân thiện mà thu hút được nhiều sự chú ý đã là việc đơn giản như uống nước hàng ngày.
Trên thảm đỏ hôm này đều là nhân vật trong phim, làm nữ nhân vật chính Mộc Hiểu không lựa chọn cùng đi với nam chính, ngược lại là khoác tay đạo diễn Lý Nhiễm đi ở phía trước. Mộc Hiểu mặc váy cúp ngực, mặt mang nụ cười ngọt ngào ôn nhu, bên người cô Lý Nhiễm sửa quần áo luộm thuộm bình thường thành chính trang, bất quá hắn hiển nhiên không phải thực thích như vậy, mặt như trước không đổi sắc.
Lục Diễn cùng Cốc Dương đồng thời bước theo sau, hai nam nhân cao lớn vừa bước ra, liền dẫn tới tiếng thét ầm ĩ, nhất là Lục Diễn, nhóm fan cơ hồ đều la hét vỡ cổ họng.
Hai người đã lâu chưa gặp mặt, chỉ là thỉnh thoảng ngẫu nhiên có liên hệ thôi, bất quá giao tình không bị ảnh hưởng. Cốc Dương thấp giọng trêu chọc, “Chỉ ngắn ngủi một năm, Lục Diễn cậu hiện tại nổi tiếng quá a.”
Không biết bắt đầu từ khi nào, Cốc Dương không còn gọi “tiểu Lục tiểu Lục” mà là trực tiếp xưng hô tên Lục Diễn.
Lục Diễn mặt lộ vẻ mỉm cười, thấp giọng trả lời một câu, “Này là nhờ mọi người dìu dắt.”
Về phần Ngạn Thiếu Huy, không biết nguyên nhân gì mà không đến tham dự lễ trao giải lần này.
Đi đến trước chỗ nhóm fan kí tên, mấy nhà truyền thông xông tới, đám diễn viên rất phối hợp mà pose ra mấy dáng chụp ảnh.
Micro của các phóng viên rất nhanh nhao nhao chuyển tới, lúc này vấn đề hỏi khá đơn giản là đối với việc được đề cử có cảm tưởng gì, có lòng tin lấy được thưởng hay không.
Lý Nhiễm thực rõ ràng mà nói một câu “Có tin tưởng” liền chấm dứt tất cả vấn đề.
Cốc Dương nhún nhún vai, cười nói, “Lần này đại thần Hàn Uyên cũng được đề cử, tôi nghĩ là tôi không có hy vọng, hôm nay đơn thuần đảm đương vai trò quần chúng là được.”
Lục Diễn trả lời thì cẩn thận trước sau như một, “Tôi nghĩ có thể lấy được giải thưởng là điều mỗi một diễn viên được đề cử đều hy vọng, có điều cuối cùng hoa rơi vào nhà ai tất nhiên phải xem ý kiến khán giả.”
Sau đó đoàn phim rất nhanh bước qua thảm đỏ, vì thế nhóm truyền thông lại chuyển sang nhóm người tiếp theo. Trước khi kết quả công bố, mỗi một người được đề cử đều có cơ hội giành giải, tự nhiên cũng không thể buông tha một ai, chờ kết quả cuối cùng công bố cũng sẽ không tới mức bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Từ năm giờ hơn đã bắt đầu đi thảm đỏ, lễ trao giải thì chờ đến bảy giờ rưỡi mới chính thức bắt đầu.
Lần này MC của lễ trao giải là Thư Hàng cùng Đổng Lan. Thư Hàng là cây cổ thụ trong giới, Đổng Lan thì từng là biên tập viên nổi danh của CCTV, tự nhiên đều vô cùng có lực ảnh hưởng.
MC đã vô cùng thu hút, khách quý đến trao giải càng thêm được chờ mong cùng chú ý.
Đầu tiên chính là trao giải nhạc phim hay nhất, khách quý trao giải là diễn viên hài kịch uy tín lâu năm Chu Hoành cùng đạo diễn Tưởng Trừng Vũ, hai người vừa lên sân khấu chính là gây thêm nhiều tiếng cười, giảm bớt không ít không khí khẩn trương.
Lục Diễn cũng bị chọc cho vui vẻ, tâm tình theo đó thả lỏng không ít.
Màn hình lớn sau lưng hai vị khách hiện ra năm bộ phim được đề cử, bắt đầu hé lộ đáp án cuối cùng. Giải Bách Thảo phương thức bình chọn có chút đặc biệt, bởi vì là do khán giả bình chọn, đương nhiên lấy ý kiến quần chúng làm tiêu chuẩn cuối cùng, trước khi bình chọn thì qua một thời gian dài không nói, cuối cùng còn nghiêm khắc chọn lựa ra một trăm lẻ một khán giả quyết định, cho nên thời gian sẽ tốn hơi lâu một chút.
Rất nhanh, trên tay khách mời trao giải liền có kết quả cuối cùng.
Giây phút đáp án sắp công bố, Lục Diễn đột nhiên lòng có dự cảm, quay đầu nhìn lại, vị trí thứ hai gần lối đi nhỏ chỗ hắn ngồi, trước vẫn là trống, lúc này lại vừa vặn ngồi xuống một người, giống như cảm ứng được ánh mắt Lục Diễn, người nọ cũng quay đầu lại đây, nhìn thấy Lục Diễn, hơi gật đầu chào.
Ngọn đèn trong hội trường sáng rực, đôi mắt đen láy của người nọ lại tựa hồ so với ngọn đèn này còn sáng hơn, Lục Diễn nhịn không được trái tim nhảy dựng.
Lần thất thần này đã bỏ lỡ giây phút công bố kết quả, bên người vang lên một trận tiếng vỗ tay, Lục Diễn nhìn thấy Lý Nhiễm đứng lên đi đến trên đài, mới biết được lấy được giải thưởng là phim《 Ngọn gió 》.
Lý Nhiễm đọc diễn văn có chút đơn giản, hắn đối với việc lấy được giải thưởng sớm đã nhìn quen, huống chi nhạc phim hay nhất chỉ là giải nhỏ mà thôi.
Sau đó chính là hậu kỳ xuất sắc nhất và quay phim xuất sắc nhất, lần lượt là phim《 Thiên Sơn 》cùng《 Ngọn gió 》đạt được.
Tiếp đó chính là công bố nam nữ phụ xuất sắc nhất.
Nữ phụ xuất sắc nhất sẽ được công bố trước, đoạt giải là nữ diễn viên Phương Thần trong phim《 Hãy nói yêu em 》.
Thực trùng hợp, khách trao giải cho nam diễn viên phụ xuất sắc nhất là Cốc Dương, hắn vừa đi đến trên sân khấu liền nói thẳng, “Kỳ thật hôm nay tôi đặc biệt không nghĩ lên làm khách mời trao giải thế này, bởi vì hiện tại lên đây có nghĩa là lát nữa lên không được a.” Lời nói hài hước kèm theo biểu tình vui vẻ lần thứ hai khiến hội trường cười vang, MC Thư Hàng ở một bên phối hợp mà cười nói, “Tôi nghĩ chúng ta đều có thể hiểu được, bởi vì Cốc tiên sinh được đề cử nam diễn viên xuất sắc nhất đúng không.”
Cốc Dương nhún vai, sau đó lại nói, “Vốn lúc chủ sự Phương bảo tôi đến trao giải tôi rất không tình nguyện, có điều biết là trao hạng mục này tôi liền không có ý kiến. Bởi vì tôi thực hy vọng một người có thể lấy được giải thưởng, mà nếu cậu ấy thật sự được giải, như vậy do tôi tuyên bố tôi sẽ cảm thấy đặc biệt có ý nghĩa.”
Thư Hàng phối hợp nói, “Tôi đại khái có thể đoán được Cốc tiên sinh nói tới ai.”
“Cái này hẳn là thực rõ ràng.” Cốc Dương cười nói.
Thư Hàng cười tiếp lời, “Như vậy chúng ta xem đề cử trong hạng mục nam diễn viên phụ xuất sắc nhất một chút, tuy rằng rất nhiều người hẳn là đã biết.”
Màn hình lớn lần thứ hai sáng lên, được đề cử Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất lần lượt là《 Ngọn gió 》Lục Diễn;《 Thiên Sơn 》Trầm Kỳ;《 Đại mại tràng 》 Vu Thuật Xa;《 Quyết chiến 》Trần Thành cùng với《 Lan Lăng vương 》 Chu Băng.
Rất nhanh hình ảnh chấm dứt, kết quả cũng đưa đến trong tay Cốc Dương.
Cốc Dương nhìn thoáng qua cái tên giành giải, không chần chừ làm hồi hộp người xem, trực tiếp giơ lên danh sách trong tay, cao hứng mà nói, “Tôi vô cùng phấn khởi có thể chính miệng nói ra tên của người này, đạt được giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất của Bách Thảo lần thứ 58 chính là —— Lục Diễn!”
Cuối cùng cái tên kia Cốc Dương đặc biệt lớn tiếng, khí thế mười phần, giống như người lấy được thưởng là chính mình vậy.
Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay như sấm, Lục Diễn trong tiếng vỗ tay hân hoan này đứng lên, người bên cạnh hắn cũng sôi nổi đứng dậy hướng hắn vươn tay tỏ vẻ chúc mừng, Lục Diễn một bên mỉm cười cùng bọn họ bắt tay một bên chậm rãi đi ra ngoài.
Khi đi đến bên cạnh vị trí kia, Tô Mạc đã đứng lên ở nơi đó vươn tay chờ hắn, Lục Diễn nắm chặt tay anh, lực đạo so với khi bắt tay người khác đều mạnh hơn một ít, hắn cũng nói không rõ là vì cái gì, rõ ràng đi lối bên kia càng gần hơn, hắn lại tình nguyện thêm vài bước mà đi lối bên này.
Thời điểm Tô Mạc cùng hắn bắt tay, nhẹ nhàng giật giật môi, thấp giọng nói, “Chúc mừng.”
Lục Diễn nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay của anh, xoay người đi đến sân khấu.
Lục Diễn bước lên sân khấu trước tiên ôm chầm Cốc Dương, hai người đều vỗ vỗ vai đối phương, giao tình tốt đẹp khiến kẻ khác ngưỡng mộ.
Buông lỏng ra, Lục Diễn tiếp nhận cúp từ tay Cốc Dương, Cốc Dương lần thứ hai ôm vai hắn nói câu “Chúc mừng” mới xuống sân khấu trước.
Lục Diễn giơ cúp lên, trước bình phục tâm tình.
Nói không kích động là giả, mặc dù Lục Diễn đối với mình có thể lấy được giải thưởng vẫn rất có lòng tin, nhưng là biết có thể lấy được giải thưởng cùng thật sự lấy được, cái loại cảm giác này thực sự vẫn không đồng dạng.
Lục Diễn tay phải cầm cúp, hơi hơi cúi xuống nói vào micro, “Đầu tiên tôi muốn cảm ơn đạo diễn Lý Nhiễm cùng với toàn bộ đoàn phim《 Ngọn gió 》, nếu như không có họ hôm nay tôi sẽ không có cơ hội đứng ở chỗ này; tiếp đó tôi muốn cảm ơn tất cả khán giả ủng hộ bình chọn cho tôi, không có các bạn tán thành cũng không có tôi của giờ phút này; cuối cùng tôi muốn cảm ơn chính là bản thân mình, bởi vì tôi biết, để giờ khắc này có thể đứng ở đây, tôi từng trả giá bao nhiêu cố gắng. Này là sự khởi đầu cho tôi. Cám ơn!”
Lục Diễn giơ cao cái cúp, cúi đầu với cả thính phòng một cái, tiêu sái đi xuống sân khấu. Hắn lên tiếng ngắn gọn, lại vô cùng hữu lực, giống như đã từng vô số lần luyện diễn, chỉ có Lục Diễn mới rõ, một khắc kia, hắn còn không biết phải nói cái gì mới tốt.
Trao giải vẫn còn tiếp tục, kế tiếp chính là biên kịch xuất sắc nhất, lấy được thưởng vẫn là phim《 Ngọn gió 》, thời điểm Ngôn Trạm lên đài lĩnh thưởng rất thong dong, làm biên kịch hàng đầu, số lần hắn đạt được giải thưởng này cũng không ít.
Tiếp sau đó lại là một giải thưởng đáng giá chờ mong, diễn viên mới xuất sắc nhất, cũng được gọi là giải tài năng mới triển vọng.
Giải thưởng này có tính chất đặc biệt, bởi vì không phải mỗi một năm đều sẽ có diễn viên mới đầy đủ ưu tú xuất hiện mà mỗi một năm số lượng xuất hiện cũng không giống nhau, cho nên giải thưởng này không có quy định danh sách đề cử, nhưng nhiều nhất không vượt quá năm người. Năm nay đề cử cho hạng mục này chỉ có ba người, lần lượt là《 Ngọn gió 》Lục Diễn;《 Quyết chiến 》Quách Tiếu Phi và《 Hãy nói yêu em 》Vưu Truân.
Lúc này đây khách mời trao giải không giống Cốc Dương dứt khoát nói ngay, ngập ngừng nửa ngày mới công bố đáp án, đoạt giải thưởng không hề nghi ngờ, vẫn là Lục Diễn.
Lục Diễn đêm nay lần thứ hai trong tiếng vỗ tay đứng dậy, nhất nhất bắt tay cùng người chúc mừng bên cạnh, đi nghênh đón giải thưởng quan trọng thứ hai trong cuộc đời hắn. Thời điểm đi ngang qua Tô Mạc, đôi mắt của anh càng sáng ngời, tươi cười càng sâu, lúc Lục Diễn cầm tay anh, nhịn không được dùng lực kéo một cái, cho anh một cái ôm ngắn ngủi. Giờ phút này, trong lòng Lục Diễn vui sướng cùng kích động bức bách muốn chia sẻ với người.
Tiếp nhận cúp từ trong tay khách mời trao giải, Lục Diễn còn chưa mở miệng, MC Thư Hàng đứng bên cạnh đã cười hỏi, “Lục Diễn, hôm nay lần thứ hai đứng ở nơi này cảm giác thế nào?”
Lục Diễn cười cười, “Tôi chỉ muốn nói hai chữ, rất tốt! Vô cùng tốt!”
“Này giống như không chỉ hai chữ.” Thư Hàng cười nói.
Lục Diễn như trước mỉm cười, “Có thể thấy được tôi đã kích động đến đếm cũng đếm sai nha.”
Đùa vui nho nhỏ qua đi, Lục Diễn cúi xuống nói vào micro, “Vừa mới nói ‘Khởi đầu’, không nghĩ đến nhanh như vậy có thể nói ‘Tiếp tục’. Nói cảm ơn bao nhiêu lần cũng sẽ không không đủ, tôi như cũ vẫn muốn cảm ơn mọi người ưu ái tôi, điều tôi có thể làm, chính là càng cố gắng mà tạo ra nhiều tác phẩm báo đáp ưu ái của mọi người. Cám ơn!”
Đương nhiên, Lục Diễn không phải người đêm nay lên sân khấu nhiều nhất, kế tiếp đạo diễn xuất sắc nhất cùng với phim điện ảnh xuất sắc nhất đều là vào tay《 Ngọn gió 》, thêm hai lần này, Lý Nhiễm đã lên sân khấu bốn lần.
Về phần giải quan trọng là nam nhân vật chính xuất sắc nhất cùng với nữ nhân vật chính xuất sắc nhất thì phân biệt thuộc về《 Quyết chiến 》Hàn Uyên cùng《 Thiên Sơn 》Hề Đình.
Cho nên, đêm nay người thắng lớn nhất là đoàn phim《 Ngọn gió 》, cộng cả nhạc phim hay nhất, quay phim, Nam diễn viên phụ, biên kịch, diễn viên mới, đạo diễn cùng với phim điện ảnh xuất sắc nhất thì tổng cả có tới bảy giải, ẵm trọn hơn phân nửa giải thưởng của buổi lễ.
Theo lời đồn đại, phim của Lý Nhiễm dễ dàng lấy được giải thưởng, quả nhiên không phải thổi phồng. Quan trọng hơn là, giải lần này là do khán giả bình chọn, chứng tỏ khán giả rất ủng hộ, mà họ tán thành có nghĩa như thế nào, đương nhiên là phòng bán vé, là tiền lời.
Giống như thành tích này, Tinh Không làm ông chủ của Lý Nhiễm tự nhiên không thể không tỏ ý, cho nên, sau khi lễ trao giải chấm dứt, lần thứ hai triệu tập thành viên đoàn phim cùng nhau chúc mừng một phen.
Chúc mừng đương nhiên không thể thiếu rượu có thể giúp vui vẻ, chỗ ngồi đồ ăn thức uống mênh mông, đương nhiên, vốn không cần tiền của mình, ông chủ sẽ chi trả, chỉ là dạ dày chung quy là của mình a, nhưng hiển nhiên, không có ai ý thức được điểm này.
Bị chuốc nhiều nhất trừ bỏ Lý Nhiễm chính là Lục Diễn.
Bình thường mọi người không dám chuốc đạo diễn như vậy, khó được có một cơ hội đạo diễn tuyệt đối sẽ không so đo, đương nhiên là có thù báo thù, có oán báo oán, cơ hồ mỗi người đều kính ba chén mới xong.
Mà Lục Diễn, không cần phải nói, bộ phim đầu tay liền đạt được hai giải tốt nhất nam diễn viên phụ xuất sắc nhất cùng diễn viên mới xuất sắc nhất, không nói chưa từng có ai như vậy, sau này phỏng chừng cũng khó có người đạt được, dù sao nam diễn viên phụ xuất sắc nhất dễ đoạt, diễn viên mới xuất sắc nhất cũng không khó, khó chính là đồng thời đạt được. Dưới đủ loại hâm mộ ghen tỵ, Lục Diễn cũng thành mục tiêu tập kích của mọi người.
Về phần Tô Mạc ngồi một chỗ im lặng không lên tiếng, mọi người thế mới biết người nam nhân xinh đẹp lãnh đạm nghiêm túc này chính là ông chủ lớn nhất của Tinh Không, ông chủ uy nghi ở nơi ấy, tự nhiên ai cũng không dám chạm vào, trừ bỏ ngay từ đầu Lý Nhiễm kính anh một chén rượu, sau thì một ngụm cũng không uống qua.
Lúc kết thúc cuộc vui, tất cả mọi người gục xuống, trừ bỏ Tô Mạc chỉ uống một ít.
Nhóm nghệ sĩ tất nhiên có trợ lý tới đón, nhóm làm phim uống say mềm cũng chỉ khổ sở mà tự mình đánh xe trở về, chờ đến Lý Nhiễm cũng được lái xe riêng đón đi thì chỉ còn lại Tô Mạc, Lục Diễn, cùng với Tống Huy tới đón Lục Diễn.
Lục Diễn hiển nhiên uống rất nhiều, hắn dẫu cho tửu lượng cao, cũng không chịu nổi bị người người chuốc rượu như vậy, huống chi lại là rượu nặng độ. Tan cuộc rồi hắn vẫn luôn ngồi một bên, nhắm mắt lại, một tay chống trên đầu gối xoa huyệt thái dương, tính tình lúc say rượu ngược lại vô cùng tốt.
Tống Huy hỗ trợ xử lý xong tàn cuộc, đang chuẩn bị đỡ Lục Diễn đứng dậy, Tô Mạc đột nhiên nói, “Tống Huy, cậu đi trước đi, để tôi đưa anh ấy về.”
Tống Huy sửng sốt, có chút không biết làm sao. Tuy rằng Tô Mạc là ông chủ lớn của Tinh Không, nhưng Lục Diễn mới là cấp trên trực tiếp của cậu nha, ông chủ lớn nói không thể không nghe, ý kiến cấp trên cũng không thể không để ý.
Phải trái đều khó hết sức, Tống Huy thấp giọng kêu một tiếng, “Lục ca…”
Lục Diễn gật gật đầu, Tống Huy xem như Lục Diễn cũng đồng ý, vì thế đứng dậy nói, “Vậy làm phiền Tô đổng, tôi đi về trước.”
Tô Mạc gật đầu.
Tống Huy đi rồi, Tô Mạc lại ngồi trong chốc lát, lúc này mới đứng dậy đến bên người Lục Diễn, cúi xuống thấp giọng nói, “Lục tiên sinh, có thể tự mình đi không?”
Qua một hồi lâu, Lục Diễn mới mở to mắt, trong mắt của hắn còn có chút men say mông lung, lại cố gắng nháy mắt mấy cái làm cho mình thanh tỉnh. Hắn hướng về phía Tô Mạc gật gật đầu, chậm rãi đứng dậy.
Đứng lên, Lục Diễn lại đứng tại chỗ một lúc, sau đó mới từng bước một đi ra ngoài, hắn mỗi một bước đều cực an ổn nhưng mỗi một bước đều thật chậm.
Tô Mạc trầm mặc đi bên cạnh hắn, ngay từ đầu còn nghĩ có nên đỡ hắn hay không, sau lại nhìn hắn đi an ổn coi như xong.
Đi ra khỏi cửa khách sạn, Lục Diễn còn muốn tiếp tục đi về phía trước, Tô Mạc nhẹ nhàng lôi kéo khuỷu tay hắn, thấp giọng nói, “Ở chỗ này chờ tôi, tôi đi lấy xe.”
Lục Diễn lại trừng mắt nhìn, giống như đang cố gắng lý giải ý tứ của anh, sau đó gật gật đầu, đứng lại.
Tô Mạc thực nhanh lái xe lại đây, Lục Diễn đứng bên cạnh xe không hề động, Tô Mạc đành xuống xe đi tới giúp hắn mở cửa ra, lại thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói, “Lên xe đi.”
Lục Diễn liền ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tô Mạc cúi đầu đem thân mình tham tiến vào bên trong giúp hắn thắt dây an toàn, hô hấp ấm áp của Lục Diễn vừa lúc dừng ở chỗ cổ anh, Tô Mạc khẽ run lên, giống như bị bỏng, vội vàng lui thân ra, đóng chặt cửa xe.
Tô Mạc trở lại ghế điều khiển, thắt dây an toàn, hơi hơi bình phục một chút hô hấp, lúc này mới một lần nữa khởi động xe.
Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lục Diễn ngồi ngơ ngác, nhịn không được trong lòng nổi lên ý cười, không thể tưởng được bộ dáng khi uống rượu của hắn đáng yêu như vậy, cùng bình thường một chút đều không giống.
Tô Mạc lẳng lặng mà lái xe về nhà Lục Diễn, ước chừng nửa giờ sau, tay phải đặt trên bánh lái đột nhiên bị nắm một chút. Tô Mạc không chuẩn bị mà cả kinh, quay đầu nhìn thấy Lục Diễn đã mở to mắt, nở nụ cười với anh, chậm rãi nói, “Không về nhà, đi hóng gió.”
Có lẽ bởi vì có chút say, nụ cười này của Lục Diễn phá lệ xán lạn, còn có một chút ngây thơ ở bên trong. Tô Mạc chưa từng thấy qua Lục Diễn như vậy, lại càng chưa từng thấy hắn cười như thế, tim đập càng lúc càng nhanh. Vốn bình thường sẽ không cự tuyệt yêu cầu của hắn, huống chi đó cũng là điều mình cầu còn không được, Tô Mạc gật gật đầu, ừ một tiếng liền quay đầu đi về đỉnh núi trước đây họ từng đi.
Đêm đã khuya, trừ bỏ vài chiếc xe lẻ tẻ trong đêm, trên đường cơ bản không có người đi bộ, cũng không có nhiều xe. Bên người chỉ còn lại hô hấp đều đều, Tô Mạc lại cảm thấy an tâm vô cùng, hận đoạn đường này không thể dài vô tận, hai người có thể cứ mãi cùng một chỗ.
Tô Mạc dẫu thả chậm tốc độ xe, đỉnh núi vẫn dần dần xuất hiện trước mắt, mặc kệ đường xa cỡ nào, chung quy sẽ có điểm cuối.
Tô Mạc dừng xe, tắt đèn, ngay cả tiếng động cơ cũng không có, chung quanh càng thêm an tĩnh, mà người bên cạnh kia hô hấp thì càng thêm rõ ràng.
Vừa qua ngày mười lăm, vầng trăng vẫn còn tròn trịa. Trên núi không có đèn điện, ánh trăng nghiêng nghiêng xuyên thấu cửa sổ đằng trước giúp Tô Mạc thấy rõ bộ dáng người bên cạnh.
Lục Diễn nhắm mắt lại, lúc nãy mới thanh tỉnh một chút, nói một câu xong lại ngủ say.
Tô Mạc lẳng lặng nhìn Lục Diễn ngủ say không hề phòng bị, không đánh thức hắn. Hình ảnh này quá mức tốt đẹp, anh không nỡ phá vỡ.
Không biết như vậy qua bao lâu, Lục Diễn lông mi dài run lên, tròng mắt chuyển chuyển giống như muốn tỉnh lại, Tô Mạc vội vàng quay đầu đi chỗ khác giống như mới làm chuyện gì đuối lý vậy.
Nhưng mà Lục Diễn thoáng nghiêng người cũng không tỉnh lại, Tô Mạc nhịn không được lại quay đầu nhìn hắn. Mặc dù đắp lên lớp phấn mỏng, vẫn có thể nhìn đến quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt hắn. Tô Mạc biết, trong khoảng thời gian này Lục Diễn rất vất vả. Nhưng hắn vui vẻ chịu đựng, anh lại càng không có quyền can thiệp.
Anh thường xuyên thông qua Lô Vũ hỏi thăm Tống Huy về tình trạng cùng với hành trình của Lục Diễn, Lục Diễn mỗi ngày phải làm cái gì, anh có lẽ so với Lục Diễn còn nắm rõ hơn, cho nên anh luôn có thể nắm bắt thời cơ tốt nhất mà xuất hiện trước mặt đối phương, tần suất vừa không quá cao, cũng không quá thấp, vừa không làm đối phương cảm thấy phiền, cũng sẽ không bởi vì thời gian cách lâu mà làm cho đối phương quên mất anh. Anh cho tới nay chưa từng vì một người mà hao tâm tổn trí như vậy.
Lúc ban đầu vì sao lại rung động, Tô Mạc đã không muốn miệt mài theo đuổi đáp án. Sau một lần lại một lần tiếp xúc, càng thêm hiểu biết một chút, hắn làm cho anh không thể tự kềm chế mà hãm vào càng ngày càng sâu. Từ ngay lần đầu, anh không nghiêm túc kháng cự phần xúc động này, cũng không ngăn cản chính mình đi tách khỏi người này. Mà càng hiểu biết, lại càng buông tay không được, anh mặc kệ cảm giác này của mình, anh cũng biết không thể khống chế nổi.
Tình yêu, nếu có thể tùy tâm khống chế, vậy có lẽ cũng không phải là tình yêu chân chính.
Nhưng mà chuyện tình cảm, lại không đơn giản giống như quyết đấu trên thương trường, không phải cứ anh bỏ ra, liền nhất định sẽ có hồi báo. Tô Mạc rất rõ ràng, anh không thể cưỡng cầu, hơn nữa đối tượng là người như Lục Diễn, cho nên anh đành phải nhẫn nại, cùng chờ đợi.
Không biết là đã chờ đợi bao lâu, tuy rằng thời gian không phải thực dài, nhưng dày vò trong lòng lại như sống một ngày bằng một năm. Tại đây ánh trăng sáng rọi trọng đêm, tại đây gió đêm phảng phất thổi qua đỉnh núi, người bên cạnh ngủ say bình yên như vậy, Tô Mạc đột nhiên cảm thấy không cách nào nhẫn nại. Ánh mắt của anh theo sườn mặt anh tuấn của Lục Diễn hạ xuống, dừng trên cánh môi mỏng, anh nhịn không được chậm rãi cúi người qua, nhẹ nhàng hôn lên.
Vừa khẽ chạm vào, Tô Mạc kiềm chế dục vọng muốn thăm dò vào trong, cưỡng chế chính mình rời đi. Anh nhìn nhìn sắc môi Lục Diễn bởi vì nụ hôn nhẹ nhàng mà có chút trơn bóng, khi chính mình còn có thể khống chế được vội mở cửa xe đi ra ngoài.
Ánh trăng cùng đêm lạnh dập tắt khô nóng dâng lên trong lòng anh, Tô Mạc đi đến vòng bảo hộ cách đó không xa, lấy ra thuốc lá không thường sử dụng, đốt một điếu ngậm vào miệng.
Hoàn chương 37
☆,