Vãn Hồi

Chương 41

.

Sau khi Lục Diễn tỉnh lại, ngoại trừ Tống Huy và Tô Mạc vẫn trông coi ở bên người, người đầu tiên tới thăm hắn là Cao Hi Triết cùng Tưởng Bội văn. Hai người cũng không biết là đã thương lượng từ trước hay là đúng lúc gặp nhau, dù sao cũng là cùng xuất hiện ở trong phòng bệnh.

Cao Hi Triết mang theo một giỏ hoa quả to đùng, Tưởng Bội văn đi theo phía sau cùng với con trai của cô, cầm một bó hoa to.

Cao Hi Triết vừa nhìn thấy Lục Diễn, liền cười ha hả, hắn vốn lớn giọng, đến bệnh viện rồi liền cố ý giảm thanh âm xuống, “Lục Diễn, cậu đã tỉnh thì tốt rồi. Ngày hôm qua thực sự là làm tôi sợ muốn chết, cũng may cậu không có việc gì.”

Lục Diễn ngồi dựa ở trên giường, một chân bó thạch cao bị treo lên, cười một cái nói, “Tôi phúc lớn mạng lớn, may không có chuyện gì. Ngược lại làm cho mọi người lo lắng sợ hãi một trận.”

Cao Hi Triết vỗ nhẹ Lục Diễn, “Mặc kệ nói thế nào, lần này may là có cậu. Cũng may phim đã quay xong toàn bộ, hậu kỳ cắt ghép biên tập cậu không cần lo lắng, tôi sẽ lo liệu ổn thỏa. Thời gian chiếu phim tôi dự định đổi đến năm sau, may ra có thể kịp ngày lễ tình nhân.

Lục Diễn hiểu rõ dụng tâm của hắn, vì vậy cười nói, “Chiếu phim vào ngày lễ tình nhân không có vấn đề chứ? Đến lúc đó các cặp đôi yêu nhau không mua vé, con át chủ bài của anh liền thất bại. Tôi nghĩ có lẽ vẫn nên theo kế hoạch ban đầu chiếu vào dịp tết âm lịch đi.”

Cao Hi Triết nói. “Việc này cậu không cần lo lắng, tôi đối với phim của mình rất tự tin, hơn nữa trước sau chỉ kém nhau có một tháng, chậm một chút cũng không sao. Mặc kệ nói thế nào, lúc trước quảng bá phim cậu không đến được, tôi mong cậu ít ra có thể tới tham dự buổi họp báo đầu tiên.”

Lục Diễn có chút cảm động, “Anh yên tâm, buổi họp báo đầu tiên tôi dù thế nào cũng sẽ tham dự.”

Hai người lại trò chuyện mấy câu, Tưởng Bội Văn đứng phía sau đi lên, cô nhẹ nhàng kéo cái tay còn lại không bị thương của Lục Diễn, trong mắt tràn đầy cảm kích, “Tiểu Lục a, cảm ơn cậu nhiều, lần này nếu không có cậu, tôi đây một bà già lớn tuổi có thể sẽ sớm đi gặp Diêm vương rồi.”

Lục Diễn như trước mỉm cười, “Cô Tưởng đừng nói như vậy, người là cát nhân thiên tướng, cho dù không có tôi cũng không có việc gì.”

Con trai Tưởng Bội văn đứng ở bên giường gập người trước Lục Diễn, hoa trong tay hắn đã để Tống Huy cầm đi cắm vào bình rồi, “Lục tiên sinh, lần này cảm ơn anh cứu mẹ tôi, đại ân không thể chỉ nói cảm ơn, sau này nếu cần tôi trợ giúp cái gì, xin cứ việc nói.”

Con trai của Tưởng Bội văn tên là Khúc Song Hoa, là tiến sĩ viện khoa học và xã hội, toàn thân tản ra phong độ của người trí thức, ngay cả nói chuyện cũng mang theo chút vẻ nho nhã cổ xưa.

Lục Diễn nghe ngữ khí của hắn có chút buồn cười, nhưng dáng vẻ người ta rất nghiêm túc, hắn cũng không thể quá lỗ mãng, chỉ nín cười nói, “Khúc tiên sinh không cần khách khí. Việc này cũng không là gì, nếu đổi lại là người nào khác ở đây, cũng sẽ không đứng nhìn cô Tưởng bị thương.”

Khúc Song Hoa lắc đầu, nghiêm túc nói, “Lục tiên sinh phẩm chất cao thượng, cũng không phải bất kể người nào trong lúc nguy cấp đều có thể xả thân cứu người, Khúc tôi bội phục.”

Hai bên lại khách sáo với nhau thêm mấy câu, ba người liền thuận tiện lấy lý do không tiếp tục quấy rầy Lục Diễn nghỉ ngơi, tạm biệt ra về.

Sau khi ba người kia rời đi, Tống Huy thuận miệng nói, “Khúc tiên sinh kia, nói chuyện rất mắc cười.”

Lục Diễn cười cười, “Đừng xem thường người ta, anh ta chính là tiến sĩ viện khoa học và xã hội, ứng cử viên sáng giá cho giải Nobel văn học sắp tới.”

“Ồ, Lục ca làm sao anh biết được rõ ràng như vậy a?” Tống Huy ngạc nhiên nói.

Lục Diễn thuận miệng nói, “Cuộc đời của cô Tưởng, sáng tác trên trăm quyển sách đấy”. Cũng không thể nói, hai năm sau Khúc Song Hoa thực sự mang về một giải Nobel văn học, trong nước đưa tin hàng loạt, là chuyện không ai không biết.”

Một buổi sáng, Lục Diễn nhận được không ít điện thoại hỏi thăm, người có quan hệ thân thiết khá quan trọng Lục Diễn liền tự mình nhận điện thoại trò chuyện đôi câu, người không quan trọng liền trực tiếp để cho Tống Huy đối phó. Về phần yêu cầu nói muốn tới thăm, hắn lấy lý do vết thương hiện nay chưa được ổn định cần phải nghỉ ngơi thật tốt để ngăn cản. dù sao thương gân động cốt cũng phải một trăm ngày, Lục Diễn… ít nhất… còn phải ở viện ngây ngốc hai ba tháng, sau này muốn đến thăm vẫn còn có nhiều cơ hội.

Vừa làm xong phẫu thuật vẫn còn có chút mệt, hơn nữa vết thương mới vừa rồi khá đau, Lục Diễn liền nằm xuống nghỉ một lát.

Đến trưa, Tống Huy đang chuẩn bị đi mua cho Lục Diễn một ít đồ ăn, liền thấy một người phụ nữ xách theo hộp đựng thức ăn đưa tới phòng bệnh.

Tống Huy vừa vội vã tiếp nhận hộp đựng thức ăn thoạt nhìn hơi nặng, vừa nói, “Đại thẩm người lại tới nữa.”

Người nọ khoát khoát tay, “Đừng gọi tôi đại thẩm, tôi họ Phương, có thể gọi thím Phương.”

“Dạ vâng, thím Phương.”

Thím Phương thoạt nhìn hơn năm mươi gần sáu mươi tuổi, tinh thần thế nhưng rất tốt, nói chuyện cũng có vẻ khéo léo.

Bà thấy Lục diễn tỉnh, liền hỏi, “Lục tiên sinh tỉnh lúc nào, cháo buổi sáng đưa tới đã ăn chưa? Có hợp khẩu vị không?”

Lục Diễn vội vã đáp, “Ăn hết rồi, mùi vị rất ngon, cảm ơn thím Phương.”

Thím Phương cười đến nếp nhăn nơi khóe mắt đều có thể nở thành một đóa hoa, “Thích là tốt rồi, nghe nói Lục tiên sinh vì cứu một bà lão mà bị thương, thanh niên bây giờ tốt bụng được như vậy không nhiều lắm đâu. Bị thương đến đầu khớp xương là rất nghiêm trọng, quan trọng là phải dưỡng thật tốt, đều nói thuốc bổ không bằng thức ăn bổ dưỡng, sau khi cậu ăn đồ thím Phương làm, đảm bảo cậu không đến ba tháng là có thể chạy nhảy bình thường.”

Ánh mắt Tống Huy sáng lên, lấy lòng nói, “Có thật không thím Phương, vậy sau này cháu có thể ăn ké một chút hay không, cháu ăn không nhiều đâu, thật đấy.”

Hương vị món cháo buổi sáng làm cho con sâu tham ăn trong bụng cậu bị gọi dậy, mặc dù chưa ăn đến miệng, nhưng ngửi mùi thôi đã muốn chảy nước miếng, thế cho nên khi mua đồ ăn thì đều cảm thấy mùi vị thật nhạt nhẽo.

Thím Phương cười nói, “Đương nhiên có thể, tôi làm nhiều chút, cũng không có vấn đề gì. Đúng lúc ngày hôm nay làm khá nhiều, tiểu Tống cũng ăn nhiều một chút.”

Lục Diễn lại có chút ngượng ngùng, “Như vậy thật phiền thím Phương quá, cháu có chút áy náy.”

“Không phiền không phiền”, thím Phương khoát tay nói, “Từ sau khi cậu cả cậu hai dọn ra ngoài ở, liền khó có được lúc quay về nhà cũ ăn cơm, thím Phương tôi cũng rảnh rỗi đến mốc meo, hiện tại có người tình nguyện ăn đồ tôi làm, tôi vui còn không kịp. Hơn nữa tôi lại có cơ hội ra ngoài, một chút cũng không phiền.”

Lục Diễn đoán có lẽ là Tô Mạc nói gì đó, cho nên cũng không khách sáo nữa, nói cảm ơn rồi tiếp nhận phần ý tốt này.

Lúc xế chiều Tần Phong rốt cuộc trở về, hắn vừa xuống máy bay chưa kịp quay về thay quần áo liền trực tiếp chạy tới bệnh viện. Mãi cho đến khi nhìn thấy Lục Diễn không có gì đáng lo mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm qua Tần Phong còn cùng Tề Duệ tham gia tuần lễ thời trang ở Paris, Tề Duệ là nghệ sĩ nổi tiếng hiện tại dưới tay Tần Phong. Nhận được tin Lục Diễn không may xảy ra tai nạn đã là ban đêm, chuyến bay cùng ngày đã hết, không thể làm gì khác hơn là mua vé chuyến bay sớm nhất vào ngày hôm sau, thời điểm Tần Phong lên máy bay Lục Diễn còn chưa tỉnh, hắn mới xuống máy bay cũng không kịp hỏi thăm tình hình, bây giờ thấy người không có việc gì mới xem như là an tâm.

Tần Phong thấy tinh thần Lục Diễn cũng không tệ lắm, liền hỏi cặn kẽ một chút sự việc đã xảy ra, sau khi hiểu rõ, hướng Tống Huy hỏi, “Hai ngày nay có phóng viên muốn tới phỏng vấn hay không?”

“Có ạ”, Tống Huy nói, “Lục ca vừa được đưa đến bệnh viện, liền có một đám phóng viên bám theo, cũng may công việc bảo an của bệnh viện này làm rất tốt, không để cho bọn họ tiến vào. Lục ca sau khi tỉnh lại, hay nói nhất là chờ Phong ca trở về rồi quyết định làm như thế nào, cho nên đến bây giờ vẫn chưa đồng ý tiếp nhận bất cứ phỏng vấn nào.”

“Ừ, mọi người làm tốt lắm”. Tần Phong vừa lên kế hoạch vừa nói, “Như vậy cậu đi chuẩn bị một chút, chọn mấy nhà truyền thông danh tiếng khá tốt lại có lực ảnh hưởng lớn, để cho bọn họ đến phỏng vấn, thời gian là nửa tiếng, câu hỏi cố gắng rút gọn hết mức có thể.”

“Được”. Tống Huy vừa lên tiếng liền đi ra ngoài làm việc.

Tần Phong nói với Lục Diễn, “Mặc dù cơ thể bị thương tổn, nhưng mà vẫn có chỗ tốt. Trong hai ba tháng này, mức độ nổi tiếng của cậu nhất định sẽ tụt giảm nhanh chóng, đây là tình huống rất bất lợi. Tuy nhiên lý do cậu bị thương vô cùng chính nghĩa, chúng ta phải mượn “miệng” của truyền thông tuyên dương thật tốt, cố gắng nâng cao sự cảm động của mọi người, điều này đối với phát triển sau này của cậu rất có lợi.”

Lục Diễn cười gật đầu. “Phong ca lúc nào cũng lo nghĩ chu toàn.”

Tống Huy cuối cùng chọn truyền thông của Ngũ gia, cùng với Tam gia, hai nhà mạng, mỗi nhà hai người, một phóng viên và một nhiếp ảnh gia.

Mười người lần lượt tiến vào phòng bệnh, cũng may phòng bệnh hạng sang dành cho cá nhân không gian rất lớn, cùng một lúc nhiều người chen vào như vậy cũng không có vẻ quá chật chội.

Nhiếp ảnh gia trước tiên chụp một loạt ảnh, Lục Diễn từ đầu đến cuối mặt đều mỉm cười mà phối hợp.

Rất nhanh phóng viên liền bắt đầu vấn đề.

“Lục tiên sinh thoạt nhìn bị thương không nhẹ, có thể hỏi tình huống cụ thể thế nào không?”

“Vấn đề này tôi nghĩ tốt nhất là đi hỏi bác sĩ của tôi, ông ấy so với tôi nhất định sẽ trả lời càng thêm chuyên nghiệp rõ ràng hơn.”

Tần Phong ở một bên chen vào một câu, “Các vị bạn bè truyền thông, bởi vì Lục Diễn vừa làm xong phẫu thuật đang trong thời kỳ hồi phục, không thích hợp trả lời phỏng vấn quá lâu, cho nên chỉ có nửa giờ, mong các vị nắm chắc thời gian. Một số vấn đề chuyên môn nên đi hỏi người chuyên nghiệp sẽ rõ ràng hơn.”

“Nghe nói Lục tiên sinh bị thương là bởi vì cứu người, xin hỏi đây là sự thực sao?”

“Lúc đó người ở chỗ này rất nhiều, tôi nghĩ tùy tiện tìm một người tới hỏi, đều có thể nhận được đáp án.”

“Thời điểm cứu người, Lục tiên sinh nghĩ như thế nào?”

“Lúc đó tình huống nguy cấp, tôi cái gì cũng chưa kịp nghĩ.”

“Như vậy, vì cái gì khiến cho Lục tiên sinh không chút do dự cứu người vậy?”

“Nếu như nhất định phải hình dung một thứ để nói, tôi nghĩ có lẽ là bản năng.”

“Quên mình cứu người là bản năng sao?”

“Phải nói là, làm một người đàn ông, ở lúc nguy cấp, theo bản năng phải ưu tiên cứu giúp phụ nữ, người già và trẻ em.”

“Nói cách khác, nếu như lúc đó gặp phải nguy hiểm là một người đàn ông trưởng thành giống như Lục tiên sinh, ngài sẽ không ra tay cứu giúp sao?”

“Việc này, rất khó nói. Tôi nghĩ tôi có thể sẽ do dự.”

Nửa giờ rất nhanh thì kết thúc, các phóng viên đều có chút chưa thỏa mãn. Bất quá người ta có lý do rất chính đáng, người bị thương cần phải nghỉ ngơi. Vì vậy khi Tần Phong hứa hẹn chờ vết thương của Lục Diễn khá hơn một chút sẽ lại thu xếp thời gian phỏng vấn, các phóng viên thu được tin tức trong tay mới hưng phấn mà rời đi.

Chờ sau khi các phóng viên đều rời đi, Tần Phong nhìn Lục Diễn, trầm tư một lúc nói, “Tôi đã đoán trước được, ngay sau khi tin tức được phát ra, sẽ dẫn tới sóng to gió lớn thế nào.”

Lục Diễn cười cười, dáng vẻ có chút thâm sâu.

Tần Phong lập tức nói, “Cậu là cố ý?”

Lục Diễn cũng không phủ nhận, “Hiện tại hình tượng quá mức cao thượng cũng không phổ biến, mà người có nhiều chuyện khác thường mới được hoan nghênh. Có tranh luận mới có trọng tâm câu chuyện, có đề tài mới có tin tức giá trị, có tin tức giá trị mới lưu lại trong tầm mắt của công chúng, đây chẳng phải là điều chúng ta mong muốn sao? Huống chi, tôi nói, đều là lời nói thật.”

Lục Diễn cười đến vô cùng thâm trầm.

Hoàn chương 41.

☆,

Bình Luận (0)
Comment