Vãn Hồi

Chương 91

.

Chuyện linh tinh nhỏ nhặt để mở văn phòng, đều do Tần Phong và Tô Mạc lo liệu. Như lời Tô Mạc nói, nhiệm vụ chính của Lục Diễn chính là đóng phim cho tốt, làm cho mình ngày càng nổi tiếng, tăng sức ảnh hưởng trong giới nghệ sĩ.

Cơ hội trong bộ phim trước mắt hắn cần phải nắm lấy.

Sau khi xác định vai chính, những công việc chuẩn bị cũng đơn giản hơn rất nhiều, rất nhanh, Lục Diễn liền nhận được thông báo đến đoàn phim từ trợ lí đạo diễn.

Đa số các phân cảnh chính trong phim đều được thực hiện ở phim trường, Lục Diễn cùng Tống Huy có mặt ở trường quay vào đúng giờ hẹn, lúc này, Tần Phong dĩ nhiên không đi theo, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Bộ phim của Trần Lập gần đây luôn được chú ý, từ khi có kế hoạch quay đã bị bàn tán không ngừng, chuyện thử vai hôm trước cũng vậy, tuy rằng cụ thể tình tiết cũng không tiết lộ ra ngoài, nhưng cuối cùng khi xác định vai chính là Lục Diễn, vài trang mạng thậm chí còn dùng tin này làm đầu báo, đương nhiên, điều này cũng không phải là ném ra quả bom quá lớn. Nhưng nói thế nào thì nói, đều chứng tỏ lực ảnh hưởng của Trần Lập và Lục Diễn.

Tin tức này với nhóm fan hâm mộ, là cực kỳ phấn khích, sau Vương Dịch và Hàn Uyên, Lục Diễn sắp hợp tác với đạo diễn Trần Lập danh tiếng lẫy lừng trong nước, hơn nữa còn diễn vai chính. Chuyện này đủ khiến cho fan của Lục Diễn đứng thẳng lưng ngẩng cao đầu trên các diễn đàn lớn, hò hét gào thét vì nam thần của mình cũng phá lệ mạnh bạo.

Ra mắt mới ba năm vẫn coi như một diễn viên mới, Lục Diễn tuy không phải nổi tiếng trong một lần, nhưng hắn từng bước từng bước tiến lên thật vững chắc, đã tạo nên một nền tảng tốt trong mắt quần chúng.

Bởi vì rất nhiều người thăm dò tin tức, Trần Lập đơn giản làm nghi thức bấm máy long trọng một chút, mời nhiều phóng viên truyền thông, hầu hết những trang web hay tờ báo có chút máu mặt đều được mời. Các diễn viên đều xuất hiện với hình tượng trong phim. Là nhân vật chính thì Lục Diễn càng được công chúng quan tâm chú ý gấp bội.

Lúc này Lục Diễn mặc một thân trường bào màu xanh lục, trên đầu không đội phát quan, mà qua loa đeo khăn chiết đầu. Lục Diễn vốn anh tuấn tiêu sái, dáng người cao ngất, trang phục như vậy càng khiến hắn thêm phần nho nhã, ngọc thụ lâm phong. Mà vai Vương Huyền Sách hắn diễn lại không chỉ là một người đọc sách, nhân vật có thể tạo chiến tích huy hoàng “Một người diệt một quốc gia” sao có thể là một thư sinh trói gà không chặt, cho nên ẩn trong tao nhã của Lục Diễn còn chút hàn khí lạnh thấu xương.

Lục Diễn vừa xuất hiện khiến con mắt tất cả mọi người sáng ngời, rất nhiều phóng viên xúm lại, yêu cầu chụp ảnh. Hắn cũng rất phối hợp, hơi nâng tay, tạo ra một tư thế thích hợp, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt kiên định. Một loạt tiếng động “Tách tách” nhanh chóng vang lên liên tiếp.

Trong lúc đó vài diễn viên khác cũng xuất hiện thế nhưng lại không được nhiều chú ý cho lắm, mãi đến khi đạo diễn Trần Lập bước ra, mới kết thúc cảnh độc chiếm kia của Lục Diễn.

Trình tự nghi thức khởi quay cũng không phức tạp, sau khi khấn trời theo thông lệ, Trần Lập giới thiệu qua loa về nội dung chính của bộ phim này, tiếp theo là giới thiệu nhân viên chịu trách nhiệm trong đoàn, nhất là vài nhân vật chính. Nam diễn viên chính tất nhiên là Lục Diễn, nữ diễn viên chính lại là ngôi sao của Bollywood Ấn Độ, Lapur Neiman. Lapur là một trong mười bông hồng gợi cảm nhất màn ảnh Bollywood, các ngôi sao nữ ở Ấn Độ đa phần đều được công nhận là những mỹ nhân có gương mặt thiên thần và thân hình ma mị, Neiman cũng không ngoại lệ.

Nói là nữ chính, nhưng phần diễn của cô cũng không nhiều hơn vai phụ cho lắm. Neiman sắm vai công chúa của quốc gia Ấn Độ bị phản loạn, nơi mà Vương Huyền Sách đi sứ. Nghiêm khắc mà nói chỉ có ba cảnh diễn, cảnh đầu là trợ giúp Vương Huyền Sách khi bị bắt làm tù nhân trốn thoát khỏi bọn phản loạn, cảnh thứ hai là nghênh đón Vương Huyền Sách sau khi ông diệt sạch bọn phản loạn, cảnh thứ ba là đi cùng Vương Huyền Sách về nước sau khi được vua ban hôn.

Nhưng các phóng viên đều không biết kịch bản, nói thế nào thì người ta cũng có danh hiệu nữ chính, hơn nữa còn là một người đẹp ngoại quốc, tự nhiên sẽ được chú ý hơn một chút.

Chờ đến khi được hỏi tự do, ngoài đạo diễn Trần Lập, Lục Diễn thì đa phần đều hướng về Neiman. Cô bị hỏi rất nhiều câu hỏi, tuy giọng Ấn nói Tiếng Anh khiến các phóng viên đau đầu vô cùng, nhưng vẫn đủ loại câu hỏi không ngừng tấn công cô.

“Cô Lapur, xin hỏi cô có cảm tưởng gì khi tham gia vào bộ phim này?”

“A, tôi cực kỳ vui lòng, tôi rất thích lịch sử ngàn năm văn minh của Trung Quốc, có thể tham gia, trở thành một phần của nó là vinh hạnh lớn. Rất cảm ơn đạo diễn Trần đã cho tôi cơ hội này.”

“Cô Lapur, cô có hài lòng với nhân vật trong phim của mình không?”

“Đương nhiên, tôi rất hài lòng.”

“Cô Lapur, có thể nói một chút về cái nhìn của cô với nam diễn viên chính?”

“A, Lục là một diễn viên anh tuấn, còn mê người hơn cả Bachchan. Tôi rất hân hạnh có thể sắm vai người tình của ảnh trong phim, hơn nữa, cuối cùng còn được gả cho ảnh. Tôi hy vọng tương lai có thể gả cho một người đàn ông Trung Quốc đẹp trai như Lục vậy.”

Neiman cố ý nháy nháy mắt vài cái, câu nói cuối cùng rõ ràng mang theo vài phần đùa giỡn, nhưng phụ nữ nước ngoài nhanh mồm nhanh miệng, nhiệt tình hào phóng hơn phụ nữ trong nước là điều rất hiển nhiên.

Bachchan trong lời Neiman nói chính là nam diễn viên được công nhận gợi cảm số một của Bollywood.

Vì vậy, lại có phóng viên ném lửa sang người Lục Diễn.

“Lục tiên sinh, cô Lapur nói hy vọng có thể gả cho một người đàn ông giống như anh, anh thấy sao?”

Vừa rồi câu trả lời của Lapur Lục Diễn cũng nghe thấy, mỗi một lần tuyên truyền phim, báo chí đều muốn tác hợp hai nam nữ chính theo thông lệ hắn đã thấy nhiều, nhưng hiểu được không có nghĩa là muốn phối hợp, cho nên hắn chỉ cười, cảm kích đáp, “Rất cảm ơn cô Lapur đã khích lệ, trong mắt tôi cô ấy cũng là một người phụ nữ cực kỳ mê người. Có điều thật tiếc tôi không thể nhận lấy ý tốt này, bởi vì tôi đã có người yêu rồi.”

Neiman đoán được Lục Diễn đang nói cùng đề tài với cô, sau khi hỏi người phiên dịch, cố ý nhún vai, cười nói, “Thật sự tiếc quá. Nhưng mà tôi vẫn muốn nói, người yêu kia của anh, cực kỳ may mắn!”

Lục Diễn quay đầu sang, gật đầu mỉm cười với cô, “Cám ơn!”

Hai người đối đáp có lễ, các phóng viên liền yêu cầu hai người có thể chụp cùng vài tấm ảnh.

Lục Diễn và Neiman đều không có ý kiến gì, đứng dậy cùng lúc, Neiman còn thân thiết ôm lấy tay của Lục Diễn. Hai người đều mặc trang phục trong phim, tuy khác màu da, nhưng nói chung vẫn rất hòa hợp.

Cuối buổi lễ, mọi người trong đoàn xếp thành hàng, để các phóng viên chụp vài tấm rồi mới tản ra.



Hoàn chương 91

Bình Luận (0)
Comment