Khi tỉnh lại là lúc mặt trời đã lên cao, trong thâm tâm Tô Mạc thở dài cho đồng hồ sinh học càng lúc cách mình càng xa này.
Mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt tươi cười phóng đại ngay phía trước của Lục Diễn, hắn đặt đầu trên khuỷu tay, nghiêng người mỉm cười nhìn anh, trong mắt hoàn toàn tỉnh táo, cũng không biết đã tỉnh được bao lâu, nhìn anh được bao lâu rồi.
“Chào buổi sáng….” Thấy đối phương cũng tỉnh, Lục Diễn mỉm cười nói lời chào, một tiếng “Nương tử” sắp thốt ra khỏi cổ họng cũng bị hắn cứng rắn nuốt trở về. Tối hôm qua nùng tình mật ý bắt người kia gọi mình là “Tướng công” làm càn gọi cả đêm qua, lúc ấy chỉ nghĩ không gọi vậy thì không có cách nào thoải mái, hiện giờ nghĩ lại còn cảm thấy hơi lúng túng.
Vừa nghĩ tới Tô Mạc bị ép tới giới hạn ẩn nhẫn cuối cùng mà buông lơi quyến rũ, Lục Diễn khó tránh khỏi có chút động tình. Trong chuyện tình cảm, Lục Diễn thích phá vỡ thói quen tự kiềm chế từ trong xương cốt của đối phương, thích nhìn thấy anh vì mình mà mất tự chủ, muốn ngừng cũng không ngừng được, đây là suy nghĩ mà hai người đã ngầm đồng ý. Nhưng lúc tỉnh táo Lục Diễn không muốn đùa giỡn quá mức, bởi vì yêu, và tôn trọng.
“Chào buổi sáng.” Tô Mạc cười đáp lại, giọng nói vừa nhỏ vừa khàn, không biết bởi vì mới tỉnh ngủ, hay do tối hôm qua quá tận hứng.
Vén tấm màn trong suốt ngập tràn màu đỏ tân hôn lên, cúi đầu liền nhìn thấy thảm dưới đất bày đầy quần áo, màu đỏ và xanh quấn quýt với nhau, giống như bọn họ sẽ không bao giờ chia cách trong con đường của sinh mệnh, áo lót hỗn độn với tiết khố, trong không khí vẫn còn phảng phất mùi vị nồng nặc và mùi nến cháy hết, không thể kể rõ ra có bao nhiêu phóng đãng và kiều diễm.
Tô Mạc nhíu nhíu mày lại, “Quần áo này….”
Lục Diễn không thèm để ý chút nào xốc chăn giẫm chân trần trên đất, lộ ra dáng người màu đồng và cơ bắp dễ nhìn, hắn nhặt quần áo lên xem, than thở, “Quả nhiên đều làm bẩn hết rồi, không biết mang đi giặt có bị nhìn ra manh mối gì không?”
Mặt Tô Mạc nóng lên, cố gắng duy trì biểu hiện nghiêm trang trên khuôn mặt, “Xếp gọn lại, khi nào về nhà cũ, để thím Phương xử lí.”
“Được,” Lục Diễn quay đầu lại cười xán lạn, “Lúc thím Phương nhìn thấy hôn phục của chúng ta đẹp thế này, chắc sẽ rất thích.”
Tô Mạc tưởng tượng một chút vẻ mặt của thím Phương khi nhìn thấy vết bẩn trên lễ phục, đột nhiên cảm giác 囧 , giống như bị kiểm tra khăn hỉ sau đêm tân hôn.
Rửa mặt xong, Tô Mạc quay lại phòng vén rèm lên, mở cửa sổ ra, không khí trong lành tràn vào phòng xua bớt hỗn hợp đủ các loại mùi vẩn đục trong phòng.
Cặp nến long phượng cháy đến đáy, trên bàn còn bày bầu rượu, chén rơi trên đất.
Tô Mạc vén tay áo lên muốn thu dọn, Lục Diễn vừa lau tóc vừa đi vào thì nhìn thấy, kêu lên, “Em đừng dọn, đợi lát nữa Tống Huy sẽ tới đây dọn dẹp.”
Tô Mạc đen mặt, “Mấy thứ này đều do Tống Huy sắp đặt?”
“Đương nhiên,” Lục Diễn gật đầu đáp, “Đợi khi anh quay phim trở về thì không kịp chuẩn bị mất.” Nói xong còn khen ngợi một câu, “Nói thật làm mấy thứ này, cậu nhóc còn khéo tay hơn anh.”
Tô Mạc có chút cảm giác không biết nói gì cho phải.
Lục Diễn nhìn sắc mặt khác thường của anh, ném khăn trong tay đi, bước qua giữ anh lại, hai tay chống lên mặt bàn, nhốt người kia vào trong ngực. Hắn chỉ mặc quần, nửa trên để trần, tóc chưa kịp lau khô, hơi nước ẩm ướt xông cả vào mũi. Lục Diễn cười nói, “Sao vậy? Xấu hổ? Tống Huy cũng không phải người ngoài, chuyện của hai chúng ta có gì cậu ấy không biết.”
“Không phải, ừ… không có gì.” Tô Mạc ngẫm nghĩ, quả thật cũng không có gì, cũng khôi phục bình thường trở lại.
Mà lúc này, sau khi nhận được cuộc gọi từ ông chủ, Tống Huy đang nhanh chóng chuẩn bị chạy qua đột nhiên hắt hơi một cái. Haizz, sáng sớm, ai nghĩ đến mình vậy ta?
Nghĩ tới cảnh sẽ nhìn thấy ở nhà ông chủ, trong lòng Tống Huy rùng mình một cái. Khi cậu một mình bày biện “phòng tân hôn” cho ông chủ ngày hôm qua, cũng cảm giác được thế giới này xấu xa đến mức nào. Là một người thanh niên còn độc thân, mỗi ngày nhìn thấy ông chủ như có như không mà ân ân ái ái, là con người đều không chịu được, còn thật sự coi cậu thành tổng quản đại nội vô dục vô cầu gì nữa chứ.
Mùa xuân của cậu bao giờ mới đến đây? Tống Huy thở dài, chỉ sợ hôm nay đeo kính râm cũng không đủ.
Xế chiều hôm đó Lục Diễn quay lại đoàn phim để quay nốt.
“Truyền kỳ về Vương Huyền Sách” vừa mới hoàn thành giai đoạn quay phim, Lục Diễn liền nhận được một tin, “Chẳng cần lý do” đã nhận được phê duyệt thông qua của tổng cục điện ảnh, cho phép được chiếu phim trong nước.
Đây tuyệt đối là một tin tốt. Sau khi quay xong “Chẳng cần lí do”, Lục Diễn cũng đã chuẩn bị tốt tư tưởng có thể phim sẽ không được công chiếu trong nước. Dù sao đề tài về đồng tính vẫn có chút mẫn cảm, trước đây loại phim này đều bị lý do như vậy để từ chối không thông qua xét duyệt, chỉ có thể chiếu ở Hồng Kông và nước ngoài. Chuyện này đối với thị trường phim ngày càng phát triển trong nước, không thể không nói là một tổn thất.
Những năm gần đây, bởi vì xã hội đòi hỏi sự công bằng, tiếng nói loại bỏ sự kỳ thị càng lúc vàng lớn, tổng cục điện ảnh cũng có giới hạn thoải mái hơn, buông lỏng với phim về đề tài đồng tính là một trong số đó.
Mà “Chẳng cần lí do” là bộ phim đầu tiên được thông qua xét duyệt, nhận được quyền công chiếu phim đề tài đồng tính, nguyên nhân quan trọng nhất lại là bởi vì nó không có cảnh nóng.
Vương Dịch lúc gọi điện cho Lục Diễn còn cảm thán một câu, “Lúc trước khi cậu nói cậu không đóng cảnh giường chiếu tôi còn do dự rất lâu, chung qui vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối. Không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ, lại có thể mở ra thị trường trong nước. A, bây giờ, ngược lại tôi muốn cảm ơn sự kiên trì lúc trước của cậu đấy.”
Lục Diễn chỉ cười, không nói gì thêm nữa. Kết quả như thế cũng là điều hắn không ngờ tới, nhưng thật sự là quá tốt, không phải sao, ông trời sẽ báo đáp kiên trì và chân thành của một người.
Bộ phim được quyết định sẽ công chiếu vào dịp Quốc Khánh.
Là bộ phim đầu tiên công chiếu trong nước về đề tài đồng tính, chỉ mánh lới này cũng đủ tuyên truyền rộng rãi cho những người đam mê điện ảnh chú ý đến, lại càng không nói đến đây là một bộ phim của đạo diễn nổi tiếng Vương Dịch, hai đại ảnh đế cùng tham gia bộ phim. Chỉ cần là fan của Hàn Uyên và Lục Diễn đều đã chiếm lĩnh các diễn đàn trên mạng, ở khắp nơi tổ chức thành tập thể liều mạng ùn ùn post bài.
Phía trang web chính thức nhân cơ hội này tung ra các áp phích tuyên truyền, trong mấy phút đồng hồ đã hiện ra một đoạn tình cảm thanh xuân mới mẻ. Quý Do sôi nổi thâm tình, Trang Văn Hiên ôn nhu nuông chiều, tình cảm này dè dặt từ khi bắt đầu, càng về sau càng không kiềm lại được, hơn nữa lấy bối cảnh học đường trong sáng, mang lại một cảm giác từ ngây ngô đến tim đập rộn ràng. Không thể nói rõ vì sao, loại tình cảm vừa kìm nén vừa ái muội trao gửi qua lại giữa hai người, lại khiến người nhìn cảm thấy ấm áp tốt đẹp, nhịn không được mỉm cười thấu hiểu, thậm chí sẽ làm người ta quên đi giới tính của họ.
Về phần kết thúc chân chính trong phim, cho dù là mấy người chủ trì khi làm tuyên truyền, vẫn chỉ cho xem một đoạn ngắn ngoài lề, còn lại không lộ thêm chút nào.
Khi có người hỏi đến, mọi người đều đưa ra một câu trả lời chung, đến lúc đó vào rạp chiếu phim xem sẽ biết.
Dưới loại tình huống này, gần như tất cả mọi người đều tin tưởng, đây chẳng qua là một bộ phim dùng mánh lới học đường trong sáng mà thôi.
Thậm chí có người tỏ vẻ không tin được, chỉ một bộ phim học đường đơn giản, cũng cần hai đại ảnh đế tham gia, cảm giác giống như dùng dao giết trâu để mổ gà, nghĩ thế nào vậy.
Có người ngay lập tức tỏ vẻ không đồng ý. Đơn giản nhẹ nhàng thì sao chứ? Cứ kể về một câu chuyện nhỏ không được sao? Đâu phải cứ nhất định những chế tác dàn cảnh lớn mới được gọi là một bộ phim hay? Bây giờ đủ các loại kỹ thuật hiệu ứng lóa mắt không phải rất nhiều sao, nhưng có thể giảng giải hết được một câu chuyện, có thể tạo ra bộ phim được rung động lòng người lại quá ít ỏi.
Không sai, cùng đạo lý đó, không phải bộ phim điện ảnh hay đều phải bắt buộc phải có một chủ đề to lớn, hoặc là cứu vớt thế giới hay phê phán xã hội. Chúng ta chỉ là người bình thường, không có nhiều tình cảm sâu đậm cao thượng tới vậy, muốn đi xem một câu chuyện tình yêu thanh tân mới mẻ thì có sao chứ?
Nói thật thì, Vương Dịch không phải vốn sở trường về tình tiết và tình cảm sao? Có bộ phim nào của ông mà không là thể loại tình cảm lãng mạn, có bộ phim nào mà không phải nhẹ nhàng trong sáng? Nhưng ai dám nói, phim của ông không phải phim hay? Cho dù người đó có già mồm cãi láo, thì người ủng hộ cũng rất nhiều. Người ta vẫn làm phòng bán vé tăng cao, tự đại là chuyện thường.
Này, ảnh đế thì sao chứ? Ảnh đế không phải cũng là một diễn viên sao? Diễn viên bất quá cũng là một ngành nghề, ba trăm sáu mươi lăm ngày đều phải làm việc, chẳng qua tính chất công việc có khác biệt. Đừng nâng người ta lên quá cao, cũng đừng ép người ta xuống quá thấp. Ảnh đế nhất định phải nhận một nhân vật hay trong phim sao? Trước khi bộ phim công chiếu, ai biết là phim hay hay phim dở? Lại nói, nếu phim hay thì anh sẽ tính sao?
Phản ứng của fan thì đơn giản hơn rất nhiều.
Fan cuồng của Hàn Uyên? Ờ, kệ xác người ta nói thế nào, phim của Hàn ảnh đế nhất định tôi sẽ đi ủng hộ.
Giống như trên, fan cuồng Lục Diễn, ủng hộ nam thần miễn giải thích.
Dẫu thế nào đi chăng nữa, trước khi công chiếu phim, đã thu được đầy đủ sự chú ý, tham khảo ý kiến trên mạng cũng có tám mươi phần trăm người tỏ ý lúc đó sẽ đến rạp chiếu phim xem.
“Chẳng cần lí do” lần đầu ra mắt tổ được chức ở B thị, lễ mở màn được làm cực kỳ long trọng, các bên truyền thông và các nhân vật danh tiếng trong giới đến rất nhiều, có thể thấy được nhân duyên trong giới của Vương Dịch, Hàn Uyên và Lục Diễn đều rất tốt.
Sau lễ mở màn, mọi người cùng nhau vào rạp để xem bộ phim. Cùng lúc đó, mấy ngàn rạp chiếu phim ở các thành phố lớn trên toàn quốc sẽ công chiếu cùng một lúc.
Lục Diễn không ngồi ở vị trí ghế đã được sắp xếp sẵn, mà lặng lẽ ngồi ở phía sau, nơi đó có một người lẳng lặng chờ hắn. Khi trên màn ảnh có ánh sáng mong manh, Lục Diễn cười nhẹ với người nọ, rồi ngồi xuống, bất động thanh sắc nắm lấy tay anh. Hai tay giấu xuống bên dưới, mười ngón đan vào nhau.
Lục Diễn cũng là lần đầu tiên xem bộ phim hoàn chỉnh sau khi được biên tập chỉnh sửa hậu kỳ, Vương Dịch thích làm việc thần bí, không chỉ người bên ngoài, mà ngay cả những người trong cuộc như bọn họ cũng không được xem trước.
Biên tập chỉnh sửa lại các cảnh thật sự là việc thần kỳ, ngay cả nhân vật chính như Lục Diễn, cũng không nhịn được nghi ngờ, đây thật sự là bộ phim hắn vừa đóng sao?
Một bộ phim tính gọn gần một trăm phút, một giờ trước khi chiếu, trang web chính thức đã tung ra bản trailer kể về câu chuyện tình yêu học đường đơn giản tươi trẻ. Ngôn ngữ trên trailer được Vương Dịch vận dụng cực kỳ hoàn hảo, nếu chỉ tóm tắt ở phần giới thiệu phim một chút, chắc chắn chỉ là một câu chuyện giản đơn, nhưng qua chỉnh sửa biên tập lại, hơn nữa theo diễn xuất của diễn viên, khiến người xem không tự chủ được bị cảm xúc trong phim tác động, vui buồn theo nhân vật.
Mà sau khi nội dung trong phim biến chuyển, Vương Dịch dùng một lượng lớn các cảnh quay cận, khuếch đại cảm xúc của nhân vật. Quý Do tự nguyện hy sinh và che giấu thâm tình, chấp nhất và không hối hận; Trang Văn Hiên giãy dụa, chùn bước, áy náy, cùng với không muốn và bất an đều khiến người xem cảm động. Cảnh cuối cùng khi Trang Văn Hiên ôm lấy thân thể dần dần lạnh băng của Quý Do mà khóc lớn, trên màn ảnh không ngừng chớp qua đủ loại hình ảnh trước đó của Quý Do, đủ loại biểu hiện, hai bên đối lập nhau, khiến bầu không khí bi ai không thể cứu vãn được gì lên tới đỉnh điểm. Bị cảm xúc này tác động, trong phòng chiếu dần dần vang lên tiếng khóc nức nở nho nhỏ, càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng, đến cuối cùng thậm chí có người cùng khóc lớn giống như Trang Văn Hiên ở trong phim.
Tuy Lục Diễn không khóc, nhưng cảm thấy rất lo lắng, mặc dù đã sớm biết được kết cục, mà hắn còn là nhân vật chính trong phim, nhưng cái cảm giác đau đớn bi thương này cũng không giảm bớt đi chút nào.
Một bộ phim có thể rung động lòng người, không chỉ đòi hỏi một cốt truyện hay, diễn xuất của người diễn viên, còn có chỉnh sửa biên tập hình ảnh, cùng với năng lực của chính đạo diễn, thiếu một thứ cũng không được!
Đây chính là sự mê hoặc của điện ảnh!
Hoàn chương 94