Chương 23: Tâm cơ.
Biết người biết ta, đạo lý này Vũ Thiên Long hiểu.
Hắn đại khái hình dung, bên trong Trấn Thiên Quan phàm là đại gia tộc nếu không liên quan gì đến chính trị thì người đứng đầu nắm quyền nhất định cũng là hạng thương gia, tài phiệt.
Họ Vũ xưa nay không hành nghề thương mại mà chỉ ăn lộc vua ban cho nên vấn đề cạnh tranh thương trường hiển nhiên không hiện hữu, chỉ có thể ở trên chính trường Vũ Thiên Nguyên cùng người làm ra xung đột, mà lúc này Diệp Vô Ngân chính là đối tượng đáng lưu tâm nhất.
Vũ Thiên Long nghiêm túc phân tích, hắn bắt đầu nhìn rõ chân dung kẻ đứng phía sau âm mưu ám hại Vũ gia, đối sách mặc dù có sẵn từ trước thế nhưng Vũ Thiên Long vẫn muốn tường tận một hai, cái này như lời cổ nhân.
Binh bất yếm trá.
Tâm chiến cũng giống như đánh trận, phải nắm hết âm mưu quỷ kế của đối phương, tại bản thân trước khi hạ sát cục bày ra tầng tầng sương mù khiến cho địch nhân vô pháp đoán định, vô lực tránh né.
Tâm cơ thâm trầm đáng lý không nên xuất hiện trong đầu một đứa trẻ mười tuổi, cái này giết chết đi thơ ấu thanh bạch khiến cho cuộc đời hắn dễ rơi vào cực đoan, nhưng mà, con đường về sau còn rất dài, lòng người không đáy, âm mưu thủ đoạn cũng muôn hình vạn trạng, đây vô hình chung là một hồi kinh lịch trải nghiệm quý giá của riêng bản thân Vũ Thiên Long.
Lúc này Vũ Thiên Nguyên, tứ đại thủ hộ giả, thậm chí là Lý Phi Yến đều phần nào nhận diện được kẻ địch, mặc dù con chuột ẩn nấp bên trong Vũ gia còn chưa lộ diện, nhưng đến hiện tại mọi chuyện phát sinh đều vừa vặn trùng khớp với toan tính ban đầu của Vũ Thiên Long.
Bọn họ ký thác hoàn toàn hi vọng lên người hắn, lần này bắt buộc phải lật ngược tình thế một cách ngoạn mục nếu không Vũ gia về sau e khó bề trụ vững.
Bên trong chính điện, toạ vị trên chiếc ghế gia chủ Vũ Thiên Nguyên thần sắc âm trầm xuống, nghe xong lời nói của đối phương hắn thể hiện ra bên ngoài vẻ mặt khó chịu.
Vũ Thiên Nguyên quắc mắt nhìn Diệp Vô Ngân, âm trầm hỏi:" Diệp huynh, thứ mà huynh mới nói là lời đồn thôi sao? Thử hỏi chư vị ở đây có ai nghe được lời đồn tương tự hay chưa? ".
Ngưng một chút, ngữ điệu càng thêm rắn rỏi, Vũ Thiên Nguyên tựa hồ gầm thét từ trong cổ họng:" Tội này Vũ gia không gánh nổi! Diệp gia, Vũ gia xưa nay mặc dù có chút bất hoà nhưng cũng không đến mức để hai nhà phải phát sinh mâu thuẫn, dồn nhau vào đường cùng như vậy, nếu hôm nay chỉ có hai chúng ta thì Thiên Nguyên sẽ cho rằng huynh nói đùa, nhưng ở trước mặt đông đủ quan khách huynh lại giám trắng trợn phun vào ta một ngụm máu! ".
Toàn bộ khách nhân đều cảm thấy hết sức mù mờ, lời Vũ Thiên Nguyên nghe thì có vẻ hợp tình hợp lý nhưng khi không ở trước mặt đông đủ khách quan vì cớ gì Diệp Vô Ngân lại thẳng thừng tố tội hắn, làm mất Thượng Phương tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, hoàn toàn có thể dẫn đến hoạ diệt tộc.
Vài người ngầm hiểu xưa nay song phương vốn bằng mặt mà không bằng lòng, bên trong Trấn Thiên Quan chung đụng một cách bất đắc dĩ, cả hai cùng theo nghiệp binh đao cùng là mãnh tướng trụ cột triều đình nên rất khó để hoà hảo, tại thời điểm này Diệp Vô Ngân chính thức khai chiến, loại chuyện như vậy không hề đơn giản và những thứ sẽ tiếp diễn, thậm chí hậu quả phía sau sẽ hết sức khó lường.
"Nếu bây giờ ta chứng minh được thanh Thượng Phương kia là giả thì ngươi tính thế nào?" Diệp Vô Ngân nét mặt lạnh băng, trước khi đi đến Vũ gia hắn không hề bận công sự gì chỉ là cố tình mặc trên mình giáp trụ hòng trấn áp chúng nhân, hơn nữa 500 tư binh tinh nhuệ cũng đang đợi sẵn bên ngoài, một khi Vũ Thiên Nguyên cúi đầu nhận tội sẽ lập tức vây ráp.
Kế hoạch của hắn kéo dài tận sáu năm cũng tương đối chu toàn, là người từng được ma luyện qua binh chiến hiển nhiên tâm cơ Diệp Vô Ngân không phải dạng tầm thường, chỉ là bản thân hắn quá khinh địch, cứ tưởng rằng mình từ trước đã hoàn toàn nắm ở cán dao mà không ngờ đến cán dao kia thậm chí còn sắc bén hơn cả lưỡi dao.
"Nếu ngươi chứng minh được Thượng Phương là giả, Thiên Nguyên cùng Vũ gia mấy trăm người sẵn sàng cùm tay tự tìm lên kinh đô chịu tội! Bất quá, nếu như ngươi ngậm máu phun người thì thế nào?" Vũ Thiên Nguyên bước ra khỏi ghế gia chủ, hướng lên phía trên vị trí trang trọng nhất treo Thượng Phương Kiếm cung kính gập đầu một cái, ngữ điệu vô cùng bình thản.
" Tốt!".
Diệp Vô Ngân cuồng tiếu, ngưng một chút hắn chỉ thẳng tay vào mặt Vũ Thiên Nguyên lạnh giọng:" Hôm nay gần như đầy đủ cao tầng Trấn Thiên Quan, ngươi tội khi quân chạy trời không khỏi nắng, chúng ta vốn là đồng hương, đồng triều, Diệp mỗ càng không muốn ép Vũ gia vào đường cùng, nếu ngươi thú nhận đã làm mất Thượng Phương thì Diệp mỗ sẽ không khó xử, nhất định đứng trước mặt Đại Đế cho ngươi một lời cầu tình, nhưng ngươi gây ra đại tội còn già mồm chống chế, Diệp mỗ khiến ngươi đẹp mặt".
Diệp Vô Ngân cười, nụ cười càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, trong ánh mắt le lói sự gian manh tà ác, một lúc sau hắn vỗ mạnh lên mặt bàn, dứt khoát lấy từ bên trong túi trữ vật một viên ngọc giản truyền âm.
Tầm mấy chục hơi thở, cửa lớn Vũ gia ầm ầm tiếng bước chân, lập tức có hai người vội vã tiến vào, một người thanh niên lưng đeo chiếc hộp ngân đồng dài mười tấc, người còn lại thình lình là một vị khách khanh của Vũ gia.
Hắn tên gọi Lữ Gia Kiệt, đúng sáu năm trước đi vào Vũ gia làm khách khanh, người này dĩ vãng vốn kính tiếng cũng rất ít khi giao thiệp với ngoại nhân.
Lữ Gia Kiệt từng theo Vũ Thiên Nguyên dẹp loạn Lâm Ấp, tình nghĩa có, xem như nửa cái huynh đệ, Lữ Gia Kiệt lúc này đằng đằng sát khí khó tránh toàn bộ khách khanh đều cảm thấy khó hiểu.
Khoé môi Vũ Thiên Nguyên bất giác cong lên, trong bụng cười thầm nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, khiếp sợ con trai hắn, một hài tử mười tuổi đã đầy bụng mưu toan suy tính, định liệu như thần.
Từ lúc bắt đầu cha con bọn hắn vẫn thường xuyên truyền tin trao đổi, Vũ Thiên Long đứng sau thao túng hết thảy, thậm chí khiến cho tứ đại thủ hộ giả đều toát mồ hôi lạnh.
"Lữ Gia Kiệt, tên kia là ai? Sao ngươi lại đi cùng hắn?" Vũ Thiên Nguyên giả bộ ngờ vực, hỏi.
Lữ Gia Kiệt làm như không nghe thấy, đứng im bất động, ánh mắt sắc lẹm hướng về Diệp Vô Ngân nhẹ gật đầu một cái.
Diệp Vô Ngân cũng gật đầu đáp trả sau đó bỗng dưng cười lớn, một cái dẫm chân liền phi thân lơ lửng phía trên đại điện, giáp trụ uy vũ, khí thế ngút trời.
"Để ta nói! Thượng Phương Kiếm trên lưng hắn mới là hàng thật, năm ngày trước Vô Ngân tình cờ mua được ở một cửa tiệm bán đồ cổ, lúc đầu ta còn không biết lai lịch nhưng cảm giác vật này bất phàm mới bỏ ra ngàn lượng mua về.
Qua lão Tổ Tông nhận định thì nó chính là Thượng Phương Kiếm, vừa vặn Đại Đế có chỉ thu hồi Thượng Phương, Diệp mỗ hữu tâm đem vật hồi cố chủ, không biết Vũ gia gia chủ dám nhận lại hay không?".
Diệp Vô Ngân mắt quét tứ phương, thanh âm trầm trầm được gia trì thêm lực lượng tu vị khiến cho âm lực cuồn cuộn, hắn trực diện nhìn Vũ Thiên Nguyên cười cợt nhả.
"Ngược lại ta muốn xem Thượng Phương Kiếm thật kia một chút, chẳng lẽ Diệp Vô Ngân ngươi ám chỉ thứ mà Đại Đế ban tặng cho Vũ gia ngày trước là đồ giả?" Vũ Thiên Nguyên trừng mắt, hai đạo ánh mắt ở giữa không trung trực tiếp va chạm.
"Hồ ngôn!" Diệp Vô Ngân quát, cả người ung dung hạ xuống mặt đất, khí thế càng thêm sắc bén, lạnh nhạt nói:" Để ta cho các vị xem đâu mới là Thượng Phương Bảo Kiếm!"
Thanh âm vừa rơi xuống tức thì ngón tay hướng chiếc hộp ngân đồng trên lưng thanh niên bạch y cách không điểm ra một chỉ.
Chỉ lực xé gió mà đi như thuyền trôi trên sóng, kình lực mạnh mẽ, táo bạo vô cùng.
Vũ Thiên Long phía sau vẻ mặt hơi chùng xuống, hắn nhận ra đây rõ ràng là Lăng Không Kình của Vũ gia.
Lăng Không Kình mặc dù không hẳn Võ kỹ bí tộc nhưng theo lời cha hắn thì Vũ Thiên Nguyên ngày trước đạt được từ trong một cái động phủ của Cổ Võ tán tu niên đại sâu xa, đáng lý rất có khả năng đã thất truyền trên nhân thế, nhưng hôm nay Diệp Vô Ngân xuất ra Lăng Không Kình mới thấy bên trong Vũ gia chuột bọ ẩn nấp rất nhiều.
Nghĩ đến đây đáy lòng Vũ Thiên Long không khỏi dâng lên khiếp sợ, bất kỳ gia tộc nào đều cũng có bí mật riêng, mà bí mật chính là căn cơ nội tình, giả như ngày trước hắn không bái Lý Trác Thần làm sư tôn, không có tấm khiên to lớn kia, thử hỏi việc hắn mang Tiên căn có thể dấu diếm được bao lâu?.
Mỗi cái bí mật nội tình gia tộc khi để lộ ra đều dễ dàng dẫn đến hoạ sát thân.
Chiếc hộp thanh đồng bật tung, một đạo kiếm ngân chói tai vang lên, sau đó ở giữa chính điện Vũ gia phiêu phù một thanh trường kiếm, kiếm này vỏ vàng chuôi ngọc toàn thân tản mát ra kinh thiên khí tức, sắc bén vô cùng, không những vậy trận trận Long âm trầm thấp quanh quẩn vang vọng.
Nó ngoại hình so với Thượng Phương Kiếm Vũ gia không hề khác biệt, cái khác biệt duy nhất là kiếm này được gia trì Long uy khiến cho nó tựa hồ có linh tính, bảo kiếm vừa xuất chúng nhân phủ phục.