Vạn Kiếp Thương Sinh

Chương 26 - Nguy Cơ Lâm Đầu

Chương 26: Nguy cơ lâm đầu.

"Bệ hạ! Một món đồ quý giá như vậy, là quốc bảo thử hỏi phụ thân ta có dám chủ quan làm mất, tội khi quân người Vũ gia không cách nào gánh nổi!

Đúng! Thanh kiếm trong tay phụ thân hiện tại chỉ là mô phỏng Thượng Phương Kiếm, người tinh tường hoàn toàn có thể nhìn ra hư thực, phụ thân làm giả quốc bảo cũng chỉ vì lo cho an nguy đất nước, nếu để quân sĩ biết bảo vật trấn quốc bị đánh cắp thử hỏi sĩ khí còn đâu? Giả như lân bang tập kích bất ngờ thế nào kịp trở tay?.

Hơn nữa kiếm Diệp gia chủ đang cầm lại là Thượng Phương chân chính, ông ta cũng có ý định hồi vật quy nguyên chủ, hiện tại Thượng Phương giao trả cho bệ hạ, lễ mừng công phụ thân Thánh Giá quan lâm, người Vũ gia hết sức lấy làm vinh hạnh, hôm nay quả thực song hỷ lâm môn!"

Vũ Thiên Long ánh mắt lấp loé, đối với tâm tư Lạc Hồng Văn hắn đã sớm nhìn ra, đường đường là minh quân một nước bản thân Lạc Hồng Văn không muốn nhìn thấy tràng cảnh đại thần trong triều tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, điều này dễ hiểu, Vũ Thiên Long đáy lòng bội phục cho nên chỉ dừng lại ở đó mà không tiếp tục công kích Diệp Vô Ngân, xem như chín bỏ làm mười.

Lạc Hồng Văn trong mắt càng đậm tán thưởng, hắn đối với Vũ Thiên Long ban đầu quả thực có chút hứng thú, dần dần là bội phục, đến rốt cuộc thật sự kinh sợ, giống tất cả suy nghĩ của hắn đều bị hài tử này dễ dàng nhìn thấu, mấy lần ánh mắt va chạm Vũ Thiên Long cố tình nói cho Lạc Hồng Văn biết: Người Vũ gia không dễ bắt nạt, cuối cùng khi hắn một lần nữa ngẩng đầu: Đa tạ bệ hạ anh minh! Mọi chuyện tốt nhất nên dừng lại.

Thân mang Tiên mệnh Vũ Thiên Long có tư cách này, là đệ tử Lý Trác Thần tư cách càng cao..Lạc Hồng Văn hiểu thân hắn làm vua một nước trong mắt phàm nhân đúng Cửu Ngũ Chí Tôn nhưng trong mắt cổ lão tu sĩ thời đại trước cũng không là gì, hơn hết Lý Trác Thần nổi tiếng bao che, đệ tử duy nhất của hắn bị ức hiếp hắn có thể đứng nhìn sao?.

Mà bản thân Lạc Hồng Văn tâm như thanh vân, không phải chính nhân quân tử cũng đáng Đế Vương.

Lạc Hồng Văn mặc cho tâm cơ hay kinh lịch đều vượt trội so với tất cả những người có mặt ở đây, hôm nay hắn đích thân giá lâm hoàn toàn mang theo chủ ý hoá giải, không chút nào muốn gây khó dễ cho Vũ gia, nhưng nói thì đơn giản, bắt tay vào làm mới thực sự cảm thấy khó khăn, hoá giải thế nào để cho chúng nhân triệt để bội phục, không ai cho rằng hắn đang cố tình thiên vị Vũ gia.

"Bệ hạ! Khuyển tử Vũ gia quá mức vô lễ, đứng trước Long nhan không những không cúi đầu còn dám buông lời xuyên tạc, chứng tỏ từ nhỏ đã được dạy dỗ không chu toàn.

Vũ Thiên Nguyên làm mất Thượng Phương, hắn đã thừa nhận, tội trạng rõ ràng còn mong bệ hạ xét xử anh minh, trị tội Vũ gia làm gương cho lê dân bá tánh".

Diệp Vô Ngân đanh mặt, mặc dù còn chưa hiểu hết ẩn tình bên trong nhưng bản thân cũng nhìn ra được một chút mánh khoé, công sức suốt sáu năm trời hắn không thể vuột mất, giờ phút này nghiến răng nghiến lợi, thanh âm từ cổ họng đi ra tựa hồ dã thú gầm gừ.

"Diệp ái khanh, chẳng phải nhi tử Vũ Thống Soái đã nói cha hắn không cố ý làm mất Thượng Phương mà chắc chắn bị kẻ gian lấy trộm! Trẫm có ý thu hồi Thượng Phương chẳng qua là muốn nói cho bá tánh biết Đại Việt đang rất thái bình, tạm thời bỏ qua mối lo lân bang, mối lo biên ải.

Vũ Thống Soái cũng như khanh, đều là đại công thần, ta không muốn khiến cho bất kỳ một bên nào phải khó xử, khanh tìm được Thượng Phương là công lao lớn, nay mai trẫm sẽ đích thân ban thưởng, hơn nữa người nhà Vũ gia cũng sẽ cúi đầu cảm tạ, chuyện tốt như vậy khanh còn muốn gì nữa?.

Sống trên đời phải biết dừng đúng thời điểm, cái gì quá lắm tất nhiên không lợi, nhân tình hôm nay khanh ban tặng cho Vũ gia không hề nhỏ, giả như mai sau Vũ gia có quên mất cũng chẳng thể nào đến mức vong ơn bội nghĩa".

Lạc Hồng Văn thanh âm trầm thấp, mặc dù không hoàn toàn là thánh chỉ cũng khiến cho chúng nhân liên tục gật gù xưng phải.

Vũ Thiên Long trong lòng cực kỳ khiếp sợ, mới rõ ràng lý do Lạc Hồng Văn có thể ngồi trên đầu thiên hạ một khoảng thời gian lâu đến như vậy.

Từng lời Lạc Hồng Văn nói ra đều mang đầy thâm ý, giả như hôm nay Diệp Vô Ngân chấp nhận bỏ qua mọi chuyện hoà hoà hảo hảo giao trả Thượng Phương thì người nhà Vũ gia buộc phải nợ hắn một cái nhân tình, về sau song phương dù cho có mâu thuẫn nặng nề đến đâu cũng không dám vọng động, một lời Lạc Hồng Văn nói ra vô tình trở thành khế ước trói buộc hai nhà, Diệp, Vũ.

"Bệ hạ! Ta không cần cái thứ nhân tình rác rưởi ấy! Thứ vi thần cần là công đạo, mong bệ hạ thực thi vương pháp để cho bá tánh làm gương! Bằng không, ngay bây giờ, ngay hôm nay Diệp Vô Ngân tự mình bỏ xuống giáp trụ, xin phép từ quan!!" Diệp Vô Ngân nộ hoả ngút trời, không biết từ lúc nào hắn đã xem Vũ gia là chi địch, cái hận Vũ gia đến từ sự ích kỷ, nhỏ nhen trong hắn, cùng Vũ gia tuyệt nhiên không chết không thôi.

"Hồ đồ!".

Lạc Hồng Văn cả giận quát, đối với tâm tính Diệp Vô Ngân hắn đã quá nhận thức, đương nhiên mười ngón tay có ngón dài ngón ngắn nhưng không ngờ Diệp Vô Ngân lại nông cạn đến vậy, cố tình dồn quân vương một nước như hắn đi vào chỗ khó xử.

"Hai ngươi đối với trẫm như là tay phải, tay trái, ta không muốn tự mình phế đi cánh tay của mình, nếu mâu thuẫn của hai nhà đã đến mức không thể giải quyết được thì bực làm vua như trẫm cũng vô pháp.

Hôm nay ta đến đây trước hết chúc mừng Vũ Thống Soái, sau nữa là lấy lại Thượng Phương Kiếm, trẫm không cần biết dây mơ rễ má thế nào... Chuyện của song phương các ngươi tự mình giải quyết ".

Lạc Hồng Văn giận dữ, đúng như lời hắn nói, đối với hai nhà Diệp Vũ, giá như hắn có thể xuống tay trảm một thì về sau tất nhiên nội bộ thái bình, đáng tiếc Lạc Hồng Văn không thể mảy may làm được.

Đoạn, bất lực xa giá hồi kinh, hơn một ngàn Thiết Thánh Quân đạp mây cúc cung theo sau, mấy cái hơi thở liền biến mất trên bầu trời Trấn Thiên Quan.

Lạc Hồng Văn vừa đi, áp lực lập tức giảm bớt, chúng nhân thở phào một hơi nhưng đối với loại chuyện mà Đại Đế cũng không thể nào giải quyết thì bọn họ làm sao dám nhúng tay.. Long, Hổ đánh nhau sâu kiến chết, hơn nữa ở trong địa phận Vũ gia chỉ có kẻ điên mới công khai chống đối, ai nấy ngầm hiểu, tội làm mất quốc bảo bệ hạ sẽ không truy xét, lần này Long, Hổ quần chiến thắng bại thế nào hoàn toàn dựa vào tự thân thực lực.

Nửa canh giờ sau quan khách lục tục rời đi, bên trong đại điện chỉ còn lại tộc nhân Vũ gia, Diệp Vô Ngân, thanh niên mang kiếm cùng Lữ Gia Kiệt.

"Thế nào? Diệp huynh, muốn hạ bệ tiểu đệ không hề dễ có đúng không? Đại Đế cũng xác nhận rồi, huynh chỉ tốn công vô ích thôi!.

Vũ gia xưa nay đối ngoại cực kỳ hoà hảo nhưng tuyệt nhiên không phải quả hồng mềm.. Nếu ở bên trong Trấn Thiên Quan này không thể chung đụng thì huynh muốn gì Vũ gia đều sẵn lòng bồi tiếp..

Huynh yên tâm 10 vạn quân binh ta sẽ không dùng đến một, để xem rốt cuộc Diệp gia căn cơ sâu cạn thế nào!"

"Ý ngươi là muốn cùng Diệp gia tuyên chiến" Diệp Vô Ngân khuôn mặt càng đỏ, hôm nay bản thân hắn cảm thấy mình bị đối xử hết sức bất công.

"Không phải ý của cha ta, là ý của bệ hạ! Nông cạn như ngươi mà cũng muốn cùng chúng ta bày mưu tính kế sao?

Đối với xung đột hai nhà trước sau đều sẽ phát sinh biến sự mà bệ hạ lại không thể xuống tay, ngài ám chỉ song phương tự mình giải quyết, miễn không làm tổn hại quốc an, quốc thể.. Đã hiểu chưa! Thế nào, Diệp gia có muốn cùng Vũ gia tranh đấu một hồi?" Vũ Thiên Long cười như trêu chọc, lạnh nhạt nói.

"Tốt! Haha.. Diệp Vô Ngân xưa nay muốn diệt ai kẻ đó đều phải chết..!" Diệp Vô Ngân ánh mắt thình lình loé lên sát khí, hắn ngữa mặt lên trời cười như điên dại.

Thực sự Diệp Vô Ngân không thể hiểu ra thâm ý trong lời nói Lạc Hồng Văn.. Nói hắn kém thông minh tuyệt đối không phải, mà là hắn kém đi sự tinh tế càng bị hận thù che mờ lý trí.

Diệp Vô Ngân hiện tại đã không còn gì để ái ngại, tay phải hắn lập tức bắt ra pháp quyết, miệng râm ran pháp ngôn..

Vũ gia tộc nhân cảnh giác cao độ đều sẵn sàng tâm thế chiến đấu, Vũ Thiên Nguyên khuôn mặt âm trầm, tứ đại thủ hộ giả lông mi màu trắng đồng thời nheo lại, riêng Vũ Thiên Long nhàn nhạt cảm nhận được có một cỗ khí tức mãnh liệt, một cỗ bất an nồng đậm đang từ trung tâm Trấn Thiên Quan ầm vang bộc phát.

"Lão Tổ! Sao rồi?" Một thanh niên cung kính đi đến bên cạnh tảng đá xám bạc, bên trên im lìm một cái thân ảnh già nua, người này khí tức dữ dội, cương mãnh tuyệt luân.

"Vô Ngân hình như có chuyện!" Lão Tổ Diệp gia âm trầm nói, rốt cuộc khẽ lắc mình Thuấn Di biến mất.

Bình Luận (0)
Comment