Vạn Kiếp Thương Sinh

Chương 29 - Nguy!!!

Chương 29: Nguy!!!!.

Đi!.

Cao thiên thâm hải vạn dặm sơn hà, ngày trước như chim non trên tổ nhìn ra trời đất mênh mông nghĩ ngày kia thoả chí bay lượn dang cánh che trời.

Ngày kia rốt cuộc tới, Sơn Hải rơi vào trong mắt vẫn như cũ mênh mông, hồi tưởng lại ý chí không nhạt nhưng chim không đành rời tổ, một khi bay rồi tổ nhỏ không còn sẽ bị mưa nắng vùi dập, càng sợ đi rồi, một lần bay quá lâu không nhớ nổi đường về.

Chim non sợ lạnh, sợ ướt, sợ cô độc..Nghĩ càng sợ thế gian ức hiếp.

Ngày kia vẫn phải bay, tổ nhỏ không chứa được chim lớn, bay đi tìm thức ăn tìm cành chắc trú chân, tìm bạn đời...

Vung cánh liền không quay đầu, hết thảy chỉ còn là tưởng niệm..Nghĩ, đi rồi sớm về thôi.

Hành lý nặng, lòng càng nặng, hắn như chim non sợ cành cong, nhìn Sơn Hà trước mắt bất giác run lên một cái.

Cố thổ ở sau lưng có thân nhân gọi, trèo đèo lội suối vượt Hải Vân Quan, ngàn trượng trên cao nhìn xuống sóng lớn quét trời không chạm nổi gót chân, hùng vĩ như vậy, mênh mông như vậy!

Không biết bao lâu, sâu hun hút Hải Vân Sơn.

Vũ Thiên Long đang ngẫn ngơ thì bỗng nhiên một thanh âm ồm ồm phát ra từ nơi gần đó.

"Tiểu tử đứng lại".

Thoạt nhiên đi ra là hai đại hán cao lớn, trên khuôn mặt vằn vện từng vết sẹo lồi lõm, hai người bọn họ, một người đeo trường thương một người cầm trọng phủ, diện mạo giống nhau như đúc, duy chỉ có những vết sẹo không đồng nhất trên khuôn mặt là thứ để phân biệt.

Hai ngươi này tu vi Vũ Thiên Long không thể nhìn ra được, nhưng từ linh lực ba động khuếch tán bên ngoài thì tu vi ước chừng ở vào khoảng Ngưng Khí năm đến sáu tầng.

Vũ Thiên Long đảo mắt một vòng âm thầm đánh giá, hai người này khí thế hung ác, thân thể được bao phủ bởi một vòng u quang nhàn nhạt tượng trưng cho sát khí, chứng tỏ bọn họ cũng từng kinh qua không ít trận chiến, giết hại không ít người.

"Địa giới U Linh Sơn Trang, bước thêm nửa bước, chết...! " một trong hai tên đại hán nhàn nhạt cất tiếng.

Nghe vậy Vũ Thiên Long thoáng chút giật mình, sau đó hắn đạm mạc cúi đầu chắp tay thành thật nói:" Tiểu đệ từ xa đi đến nơi này, không thông thuộc địa hình, vô tình mạo phạm quý trang, xin hai vị huynh đài bỏ quá cho, ta sẽ tìm lối khác đi vòng".

Một trong hai tên thoáng gật đầu, tên còn lại đảo mắt đánh giá Vũ Thiên Long, chợt đôi mắt hắn dừng trên ống tay áo Vũ Thiên Long, lúc này viên Trúc Cơ đan được Lý Trác Thần ban tặng trước sau vẫn không ngừng tỏa ra một luồng khí tức hết sức lôi cuốn, ngửi được mùi bảo vật, đại hán kia vội vàng nuốt xuống một ngụm nước bọt, đôi mắt tham lam phát sáng, hai tên thì thầm to nhỏ với nhau một hồi.

"Tiểu tử, ta không cần biết ngươi vô tình hay cố ý đi vào cấm địa sơn trang ta, nhưng không phải cứ muốn vào thì vào, muốn đi thì đi, hoặc ngươi để lại mạng, hoặc để lại một vài vật trên người!!".

Bọn hắn nói thẳng chủ ý, Vũ Thiên Long cũng có thể ngờ được, đây rõ ràng là muốn đoạt bảo, tuy nói giao ra Trúc Cơ đan có thể toàn mạng, nhưng làm người cơ linh hắn thừa hiểu một khi giao đan cũng chính là giao mệnh, tu sĩ như vậy mà đạo phỉ cũng vậy, giết người đoạt bảo, hủy thi diệt tích..

Vũ Thiên Long giỏi nhìn mặt đánh giá thâm ý.

Một khi đã bị nhìn trúng vòng vo vô ích, tai ương này hắn lường trước, trong lòng có nắm chắc cũng không sợ.

"Hai vị huynh đài này! Cổ nhân nói, không biết tức là không có tội, cớ gì phải chèn ép một tiểu bối như ta, ta tuy nhỏ yếu nhưng không phải trái hồng mềm muốn nắn sao thì nắn" Vũ Thiên Long nắm chặt đôi bàn tay, trên mắt hiện ra một vòng lăng lệ.

Hai tên đại hán nhìn nhau phì cười:" Ngươi nhìn ngươi đi, thấy ngươi tuổi nhỏ lại ốm yếu thế kia, đại gia cho một con đường giữ mạng, còn không biết khấu đầu đa tạ.. Mà thôi, kẻ như ngươi sống trên đời cũng không còn gì thú vị, đại gia thành toàn cho ngươi!".

Xuất thủ liền xuất ra thủ đoạn tàn ác nhất, trong mắt bọn hắn mạng người cũng như sâu kiến, muốn giết hay không còn xem tâm trạng.

Dứt lời thanh trọng phủ trên tay hắn nhằm hướng đỉnh đầu Vũ Thiên Long nện thẳng xuống, trọng phủ kia to lớn, nặng không dưới trăm cân lại phạm vi rất gần cho nên lúc này Vũ Thiên Long chỉ cảm thấy da đầu thoáng tê dại, một cỗ lực lượng cuồng dã từ trên trời giáng xuống, phong bạo bên tai chợt nổi lên.

Không ngờ vừa mới bước chân ra ngoài đã gặp ngay địch nhân, Vũ Thiên Long làm người rõ ràng, đối với loại cường hào ác bá này hắn cũng không ngại xuất thủ diệt trừ..

Vũ Thiên Long nhanh chân lách mình lùi về sau năm trượng tránh thoát một kích, trọng phủ nện trên mặt đất khiến cho đại địa nứt toác ra một vệt sâu hoắm.

Vũ Thiên Long khuôn mặt âm trầm, tay phải linh hoạt bắt quyết, đánh ra một chưởng .

"Toái Tâm Chưởng!!".

Lời nói rơi xuống, một chưởng ấn màu vàng kim với tạo hình sắc nét, có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường vân bỗng nhiên hiện ra giữa hư vô.

Tức thời khoảng không phía trước chợt xao động, một luồng phong hàn như lợi kiếm sắc bén quét về bốn phía, không khí xung quanh theo đó nổ vang liên hồi, phong mang bàng bạc như trọng kiếm đánh thẳng hướng đại hán cầm trọng phủ.

Chưởng ấn lại hóa thành một tấm khiên lớn màu vàng kim, đứng bất động che chắn trên hư không, chỉ là dư ba lực lượng của Toái Tâm Chưởng vậy mà khiến tên đại hán kia xanh mặt khiếp sợ, hắn ẩn ẩn còn cảm giác được một loại khí tức tử vong.

Không chút chủ quan, tay hắn bắt quyết tạo hình một loại thủ pháp kỳ dị, ngay lập tức thân thể hắn thoáng run rẩy, sau đó thình lình biến lớn gấp đôi, đại hán ngữa mặt lên trời gầm thét, cũng vội vàng đánh ra một phủ đối kháng.

Ầm..ầm..

Từng hồi tiếng nổ cuồng bạo vang lên, cát bụi bay mù mịt, một luồng chưởng khí mạnh mẽ đánh thẳng vào ngực tên đại hán khiến hắn bay ngược về sau hơn mười trượng, đụng gãy vài thân cây nhỏ, khuôn mặt tái xanh, miệng liên tục nhổ ra mấy ngụm máu tươi, y nhìn chằm chằm vào Vũ Thiên Long, biểu tình kinh hãi cùng khiếp sợ.

"Tam đệ, cùng ta hợp sức chém giết tên này ".

Đại hán còn lại tay lăm lăm trường thương, cẩn thận dò xét Vũ Thiên Long thêm một lần nữa.

"Kẻ này tu vị không cao, khí lực bất ổn thế nhưng chưởng pháp kia lại rất cổ quái, nếu không muốn gọi là ảo diệu".

Nét mặt vô cùng nghiêm túc, thanh trường thương từ tay hắn nhằm hướng Vũ Thiên Long đâm tới, ngân quang xẹt ngang bầu trời, thấy đồng bạn động thủ, đại hán cầm trọng phủ cũng phi thân, nặng nề đánh ra một kích.

Trước thế công như vũ bão, Vũ Thiên Long khuôn mặt âm trầm càng tĩnh lặng như nước không có lấy một chút dao động, toàn bộ linh lực trong cơ thể được vận chuyển đến đôi song thủ, lúc này hai cánh tay nhất tâm nhị dụng cùng đồng thời đánh ra hai loại võ kỹ khác nhau.

Lăng Không Kình nhanh như thiểm điện, chỉ thấy một tia quang trụ rạch phá không gian .

"Xoẹt" .

Tên đại hán cầm trường thương chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã ngã vật trên mặt đất, tại mi tâm hắn một chiếc lỗ máu đen ngòm như bị mũi tên bắn trúng, xuyên thấu trước sau.

Toái Tâm Chưởng cũng đồng thời đánh nát ngực tên đại hán còn lại, cả một vùng không gian tràn ngập mùi vị huyết tinh nồng nặc .

Đây là lần đầu tiên Vũ Thiên Long giết người, trước kia đến con gà hắn còn không dám cắt cổ, thật ra ban đầu sâu trong đôi mắt hắn có chút hoảng loạn, nhưng qua mấy cái hơi thở thời gian vốn trở lại bình thường, trong xanh không có lấy một gợn sóng, càng nhìn càng không giống với hình dung kẻ lần đầu sát nhân hơn nữa lại là liên tiếp hai mạng người.

"Hôm nay ta không giết bọn hắn thì bọn hắn sẽ giết ta, ở cái thế giới này càng không thể chịu thua thiệt!!".

Lúc này bên trong U Linh Sơn Trang, trên đại điện, một đám người đang nhìn lên hai tấm bài vị lóe sáng rồi chợt tắt.

Nam nhân thân mang hắc bào tướng mạo hung tợn, ở giữa trán mơ hồ có một tinh điểm lóe sáng, nam nhân tức giận đập tay lên bảo tọa .

"Có kẻ dám giở trò ở địa bàn của ta, lệnh cho năm huynh đệ không cần biết kẻ đó là ai, lập tức đưa đầu hắn về đây!".

Dưới điện hàng chục tiếng vâng dạ vang lên như thủy triều cuồng quấn, trong một căn hầm ngầm, năm cái bóng đen mơ hồ xuất hiện như u linh, sau đó hóa thành năm đạo cầu vòng gào thét phá không mà đi, chứng tỏ tu vị bọn người này đã ở hậu kỳ Ngưng Khí.

Bình Luận (0)
Comment