Vạn Kiếp Thương Sinh

Chương 37 - Bờ Đông Hải

Chương 37: Bờ Đông Hải.

Một làng chài bên bờ Đông Hải, người dân ở đây lấy việc đạp lên sóng dữ để mưu sinh, khí hậu tuy có phần khắc nghiệt thế nhưng nhân sinh lại ấm áp vô cùng, Đông Hải hàng năm gây nên thiên tai, hồng thủy, cướp đi không ít sinh mạng của bá tánh, nhưng bọn họ cũng đã sớm quen thuộc, dần dần sức chịu đựng, sức chống chọi đều vượt xa so với dân cư chốn khác.

Làng chài này có tầm hơn trăm hộ dân cùng quây quần sinh sống, cuộc sống thế tục chân chất tựa hồ hoàn toàn cách biệt bọn họ với thế giới.

Khoảnh đất rộng trên một ngôi miếu lớn có rất đông người tụ tập, già trẻ, gái trai đều đầy đủ, ai nấy thần sắc cực kỳ ngưng trọng, phía chính điện có một bức tượng nhân ngư thần thái hung tàn, tay cầm cây ba chỉa được gọt đẽo từ đá núi, tại đó mùi vị nhang khói nồng nặc tỏa ra.

Chúng nhân cùng phủ phục trên mặt đất, hướng ánh nhìn vào bên trong, như ngóng đợi điều gì, trước tầm mắt một chiếc kiệu màu đỏ sậm, bên trên treo rất nhiều miếng vải trắng, nhìn thế nào cũng đều cảm giác quỷ dị chết chóc.

Bọn họ chỉ nhìn nhau, không ai nói với ai lời nào, thi thoảng lại vang lên từng hồi nấc nghẹn, không khí quỷ dị bao trùm, bốn bề tiếng sóng dồn vào bờ ào ạt, tiếng khóc lóc nỉ non, tiếng kèn trống não nề, mông lung mà sâu lắng

Lúc này một tráng niên thân hình vạm vỡ, hạ thân còn ướt sũng, mùi vị chua mặn của biển từ trên thân hắn toả ra, tráng niên đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy thiếu phụ đang quằn quại trên mặt đất.

"Đến giờ rồi!! " Một lão nhân tóc bạc trắng thân mang trường phục màu đen từ bên trong đình viện lặng lẽ đi ra, ánh mắt u buồn, lão liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó đạm mạc lên tiếng.

Cùng khi đó, bốn tên thanh niên trai tráng ngực trần, hạ thân đóng khố nhanh chóng đến bên cạnh chiếc kiệu, kề sát vai vào, nâng chiếc kiệu lên, hướng phía bờ biển chậm rãi đi đến.

Lúc này tiếng nấc nghẹn càng lớn, dần dần là thanh âm gào thét thê lương nghe muốn tê tâm liệt phế, thiếu phụ kia dường như đã chết ngất, tráng niên vội vã đưa tay bế xốc nàng, trong đôi mắt hiện lên xót xa khó bề che dấu.

"Quân nhi! Đừng! Đừng giết con trai ta!!! " Thiếu phụ vừa la hét vừa vùng vẫy như muốn thoát khỏi đôi cánh tay to lớn rắn chắc như gọng kìm của tráng niên.

"Nàng đừng như vậy!" Tráng niên thở dài một hơi, cúi gầm mặt, trên khuôn mặt chữ điền rám màu sương gió lệ đã doanh tròng.

Chiếc kiệu được thả xuống nước, dần dần chìm sâu, bên trong có thể nghe được thanh âm hài tử khóc thút thít.

Biển lớn như lụa, tầm mắt hướng ra xa chỉ là hải vụ, ngàn vạn con sóng gào thét chồng chất lên nhau, sau lưng núi non trầm tĩnh, trước mặt biển lớn mênh mang, khung cảnh mặc dù hữu tình nhưng lòng người bất an cao độ.

Lúc này mặt biển vốn phẳng lặng bỗng nhiên nổi lên từng đợt sóng lớn, bọt biển phun trào trắng xóa, lại có trận trận hàn phong quét ngang khiến cho đám người trên bờ không thể nào trụ vững.

Bỗng một cái đầu Giao Long to lớn trồi lên khỏi mặt nước, chỉ thấy được rõ ràng cái đầu như thể đầu rắn, vảy như vảy rồng, còn lại toàn bộ thân mình đều trầm bên dưới.

Một khắc khi đầu Giao Long đang muốn há miệng nuốt mất chiếc kiệu thì bất ngờ mấy đạo quang mang từ đâu gào thét mà đến, năm đạo kiếm khí, một đạo chỉ khí chuẩn xác đánh thẳng lên đầu Giao Long đang lắc lư trên mặt biển.

" Binh Binh Binh ".

Giao Long lập tức bị bắn ngược về phía sau, nặng nề ngã trên mặt biển cuốn theo bụi nước cùng sóng lón, nó há miệng rít gào, một nửa thân mình trồi lên, mũi lớn không ngừng phì phò tạo ra từng đoàn khí lưu cuồn cuộn, trên thân chồng chất vô số chiếc vảy lớn tầm nắm tay màu xanh xám, sắc bén, cứng rắn như tinh thiết. 

Khi chúng nhân quay lại liền thấy bóng dáng năm tên hài tử đang nhanh chóng chạy đến, tuy thân hình nhỏ bé nhưng ai nấy đều khí độ bất phàm, bọn người Vũ Thiên Long thật ra đã đến từ rất sớm, trước sau vẫn âm thầm quan sát.

Đầu Giao Long này hình thể tương tự với Bạch Ngân Cửu Đầu Xà, tuy nhiên tu vi có lẽ thấp hơn không ít, chỉ ở vào khoảng Ngưng Khí hậu kỳ, cho nên dính phải năm đạo công kích kia hẳn cũng thụ thương không hề nhẹ.

Vũ Thiên Long khẽ vẫy tay, linh khí xuất động, tức thì một đại thủ trảo do linh khí huyễn hóa mà ra, Nhất Thủ Già Thương Khung quét ngang mặt biển, nhấc bỗng chiếc kiệu lên, nhẹ nhàng đặt tại trên đại địa.

Sau khi đột phá Ngưng Khí tầng sáu Vũ Thiên Long đã có thể thành thạo " Định Khí Ngự Vật " Lúc này hắn có thể điều khiển linh khí dễ dàng nhấc bỗng một vật thể nặng ngoài trăm cân, sau định khí ngự vật chính là " Ngự Khí Phi Hành ".

Liền sau đó cả người trở nên phiêu hốt, thân pháp biến hoá như nước, gót chân điểm nhẹ mặt đất phi thân lên cao, hướng bờ biển bay đến, một chưởng ấn nữa nặng nề vỗ thẳng đầu Giao Long, Toái Tâm Chưởng mạnh mẽ nhấn chìm Giao Long vào sâu trong mặt nước, sóng lớn cuộn trào, bọt biển trắng xóa nổ tan tung tóe.

"Các ngươi!" Đám người dân chài cùng đồng thời nhìn lại Vũ Thiên Long, kinh nghi hét lên một tiếng.

Thiết Trụ thấy vậy thì cười khẩy, lạnh lùng nói:" Chỉ là một đầu Giao Long mà thôi, cũng dám ở trước mặt đại gia hô mưa gọi gió.. Hừ ".

Dứt lời đại kiếm trên tay vung ra, chém mạnh lên mặt biển " Đùng Đùng " Mặt nước bị xé toạc một khoảng, để lộ thân hình con Giao Long đang quằn quại bên dưới.

Bốn người Công Tôn Uyển nhất tề đánh ra phần mình bốn đạo kiếm khí phân biệt, kiếm ảnh tỏa ra quang minh chói mắt gào thét mà đi, mạnh mẽ phá vỡ lớp vảy bên ngoài thân Giao Long, khiến cho một vùng biển bị nhiễm đỏ bởi máu huyết.

Giao Long nhận trọng thương điên cuồng gầm rú, bản thể to lớn nhanh chóng lao lên phía trên, hung hăng vùng vẫy cuốn theo sóng to gió lớn, nó há miệng, trong khuôn miệng đen ngòm thình lình bay ra một đạo ngân quang nhằm hướng Thiết Trụ công kích.

Thiết Trụ thấy vậy cũng phóng ra thanh đại kiếm trên tay, đại kiếm kia xé gió cùng đạo ngân quang đồng thời va chạm.

Hai lực lượng công kích ngừng tại trên hư vô, lúc này Vũ Thiên Long chợt hừ lạnh một cái, tay phải hắn hoá chưởng, nghiêng người nhấn về phía trước, Toái Tâm Chưởng lăng không lao đến, đánh thẳng lên cây đại kiếm điệp gia uy lực khiến cho đạo ngân quang kia triệt để vỡ nát, không những vậy đại kiếm còn tiếp tục nhằm hướng Giao Long bổ xuống.

"Phốc!!"

Giao Long bị đại kiếm xuyên thấu bụng, như mũi tên bén nhọn bắn lên thân gỗ mục, Giao Long tuyệt khí, nặng nề rơi xuống, chìm nghỉm bên dưới.

Lúc này nhìn lại, Công Tôn Uyển đang bế trên tay một đứa bé tầm hai, ba tuổi, trắng trẻo bụ bẫm lại tuấn tiếu dị thường, nàng nhẹ vuốt ve đầu đứa bé khiến nó thích thú cười khanh khách.

"Tiểu đệ! Đệ tên gì? " Công Tôn Uyển nhẹ nhàng hỏi.

"Mẹ gọi ta là Quân nhi, tỷ tỷ cũng gọi ta là Quân nhi! " Hài tử đôi mắt đen lay láy, ngọng nghịu đáp.

Dường như nó đã quên đi mọi chuyện từng xảy ra, hoặc giả tất cả đều không lọt vào trong đầu óc non nớt của nó, đứa bé quay sang Vũ Thiên Long:"Đại ca! Huynh tên gì? ".

Vũ Thiên Long nhìn hài tử ngây ngô không kìm được lòng mình, trong tâm trí bất giác hiện lên khuôn mặt đệ đệ Vũ Thiên Phong:" Cũng lâu rồi không gặp tiểu đệ! Ta thực sự rất nhớ nó, còn Cha, Mẹ! Mọi người vẫn tốt, đúng không?".

"Ca gọi Vũ Thiên Long" Vũ Thiên Long đi đến bên cạnh Công Tôn Uyển, nghịch ngợm đưa tay xoa xoa lên má hài tử.

Rời nhà hơn một tháng trời, ngoài chém giết, máu tanh ra thì lúc này chính là giây phút bình lặng nhất mà hắn từng có được, dù gì đi nữa Vũ Thiên Long cũng chỉ là một hài tử, có mạnh mẽ đến đâu hắn cũng là hài tử, trong khoảnh khắc ấy, nỗi nhớ gia hương cố thổ khó cản ùa về.

Dân chài lúc này bừng tỉnh, bọn họ không ai bảo ai đồng loạt quỳ trên mặt đất:" Đa tạ các vị Tiên Nhân ra tay trừ yêu tế thế " Ánh mắt sùng bái cực hạn, mấy trăm ánh nhìn hướng đám người Vũ Thiên Long, hành động bộc phát từ nội tâm giống như dân đen đối với Tiên Nhân cao cao tại thượng ngàn đời kính chi.

Nơi này vốn phàm tục, chỉ mới nghe qua điển tích về Tiên Nhân trong truyền thuyết mà chưa từng tận mắt thấy qua, kẻ có thể dùng thần thông, có bản lĩnh phi phàm thì trong lòng họ chính là Tiên Nhân tồn tại.

Chẳng vậy mà một đầu Giao Long cũng đều được bọn họ thờ cúng, hương hỏa đầy đủ, tế phẩm hàng năm.

Đứa bé Quân nhi kia chính là đồng tử được chọn làm vật tế, lấy hài tử tế Hải Thần, cầu mong mưa thuận gió hòa, mùa màng no đủ.

Thiết Trụ hứng thú ngẩng cao đầu, thỉnh thoảng lại ho lên khe khẽ, cố tình tạo ra dáng dấp tiên phong đạo cốt, Vũ Thiên Long thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười khổ.

"Đều đứng lên đi, chúng ta không phải là Tiên Nhân gì, chỉ là đệ tử môn phái Tu Chân mà thôi!".

"Các vị đối với chúng ta có ơn, nếu không là Tiên Nhân thì cũng là ân nhân cứu mạng, từ nay về sau, ngôi miếu kia mang hương hỏa các vị, thôn trang chúng ta tôn thờ tín ngưỡng, xem như hằng ngày thắp hương cầu cho các vị phúc thọ an khang! ".

Chẳng ai có thể ngờ, một làng chài nhỏ bé bên bờ Đông Hải, dưới hồng phúc tề thiên của hắn sau mấy trăm năm có thể thuận lợi trở thành đại đế quốc uy chấn bát phương, đế quốc này tên gọi Văn Lang, thời gian sau tại đó mọc lên một pho tượng cực lớn, nhãn thần đăm chiêu nhìn ra Đông Hải.

Tuế nguyệt biến thiên, nhân gian biến đổi, sau mấy trăm năm là khung cảnh đó, nhưng đoạn đường này chỉ mới bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment