Vận Mệnh? Ta Nắm Giữ!

Chương 1


Hoa mai giăng kín hoàng thành.

Tuyết trắng phủ lên nhung gấm một màu chu sa.

Gió đông giá lạnh đem theo hương thơm man mác khiến lòng lạnh nhạt.
Phu quân ta đem về một tiểu mỹ nhân.

Là dáng vẻ thành thục ngây thơ trong sáng, gương mặt vì lạnh mà đỏ ửng, đến cả bàn tay cũng lạnh thấy một phần.

Nàng mặc một thân xiêm y liên bạch, đầu cài trâm ngọc, đai thân dáng liễu rủ mỏng manh bất kỳ ai vừa thấy cũng muốn bảo vệ.
Nàng là nói với ta:
“Tiểu nữ là con gái của Bình Thành Vương đất Nguyên.

Nay gia cảnh vì phản quân cướp đoạt, không có nơi nào để đi, không có nơi nương tựa để về.”
“May mắn được Thế Quan Vương cứu vớt.

Ơn công này cả đời khắc sâu, nguyện làm trâu ngựa vì người mà liều mạng.”
Khi đó, ta một chút cũng chưua từng hoài nghi, một chút cũng không từng lo nghĩ.
Ấn binh phù phu quân cầm trong tay quá gánh nặng.
Bình Thành Vương đem quân quyền giao cho nữ nhi làm tấm kim bài.
Còn nàng ta dùng nó để từng bước, từng bước tiến vào cuộc đời của ta, một chút không cam chịu.
Gió đông thổi theo chiều thiên tử.

Phu quân lật đổ chuyên vị, từng bước cầm binh quyền nhuốm mùi máu tươi.

Ngày phu quân thay bằng Bệ Hạ, ta thành Hoàng Hậu, nàng ta thành Ngọc Phu Nhân.

Tam thê tứ thiếp lục cung không thiếu một người.
Nhưng phu quân ta là Hoàng Thượng, ta lấy nguyên do gì để ngăn cản?
Nhưng đại điển sắc phong hương mai giăng kín lối, bụi phùn cào mây trời thê lương chỉ riêng mình ta chết tâm ngoài cổng thành.
Gia tộc toàn bộ chết dưới đao lạnh.


Phụ mẫu thiêu thân trong gian ngục, huynh đệ tỷ muội lăng trì thành nhân côn, sống không bằng chết.

Già trẻ gái trai đày xuống phương Nam đất lạnh, không rõ sống chết trong nanh thú dữ.
Mà nàng ta lại nói:
“Muốn ngồi trên địa vị không ai ngồi được phải làm những chuyện không ai làm được.

Giữ lại mạng Hoàng Hậu…Hoàng Thượng đã nhân từ quá rồi.

Lại thêm ngươi vẫn tại vị, Hoàng Thượng chính là Thiên Tử.”
Nhưng trong lòng ta khi ấy đã tuyệt nhiên hiểu được, cái gai này cuối cùng Hoàng Thượng đã nhổ xong rồi.
Nàng ta có thể hiểu được, đương nhiên ta không ngốc.
Chỉ là, ta oán hận, oán giận tới mức bản thân năm đó nằm trên tuyết đỏ, nhìn phu quân bao năm nắm tay nàng ta cũng không hiện lên một phần nhạt ý.
Ta sống như vậy, trong Khôn Ninh cung.

Nàng ta chuyển tới Dưỡng Tâm Điện.

Hoàng Thượng không bước tới Khôn Ninh cung này, ta cũng không mang lòng chờ đợi.
Chỉ tiếc là…
Nhân côn không còn.
Huynh đệ tỷ muội lưu lại cái mạng mỏng này ta không giữ được.
Thứ duy nhất khiến ta còn chấp nhận cái thế giới quan điên dại này đứt đoạn.
Khôn Ninh cung?
Dưỡng Tâm Điện?
Mẫu nghi thiên hạ?
Ta diễn trò cũng đủ lâu rồi, không cần tiếp tục mang sức tàn giương oai.
Khôn Ninh cung một lửa thiêu bùng ngày mai nở.
Ly rượu độc trong tay hướng Hoàng Thượng lặng lẽ:
“Lã Sử Hoành! Ta kính ngươi một đời oan nghiệt.

Dung Gia ta một đời oanh liệt không thẹn với lòng, chỉ thẹn với dân.

Dung Nhi Vân ta nối giáo cho giặc, tự tay đem bình an toàn phủ đặt trong nhân độc, đem thiên hạ thái bình giao vào hôn quân.”
“Ta có ngày này cũng là tự mình chuốc lấy.


Nhưng ngươi, tuyệt nhiên không có kết cục tốt hơn ta.”
“Nếu có kiếp sau, không, nếu có thể làm lại kiếp này, ta tuyệt đối không để ngươi sống tới đến lúc Tân Đế đăng cơ.

Cũng tuyệt nhiên biến ngươi thành côn nhân dày vò đời đời kiếp kiếp, khiến ngươi muốn chết không được, muốn sống không xong.

Vạn kiếp nguyên sinh không hoàn vẹn.”
Long phục trên thân một màu vàng óng, ánh mắt sắc lạnh lướt qua Khôn Ninh điện hạ nụ cười mới quay lưng rời đi.
Ly rượu độc trên tay vỡ nát, ta nhìn vết máu trên sàn cười thành âm thanh lớn:
“Nghịch thiên? Trận pháp? Cuối cùng vẫn không thể đối chọi với hai từ Thiên Tử? Dung Gia có thể dựng lại, dù thân này hoá tro ta cũng cam lòng!”
Trận pháp rực lửa, cháy bùng vết đỏ tươi.
“Tiểu thư! Tiểu thư làm sao vậy?”
Dung Nhi Vân dần mở đôi mắt ướt mờ sương trắng.

Ánh lửa đỏ cùng khói mơ bao lấy tâm trí bây giờ khiến thân thể mang phần khó chịu.
Mơ hồ một lúc mới có thể chấp nhận thứ ánh sáng lan bên khe cửa, lọt vào tầm mắt.
Buồng ngủ một màu bích ngọc lạ lẫm, hương trầm thơm đơn giản không quen, khí trời ấm áp đến lạ thường.
Nhưng không quan trọng.
Phú Nga đứng ngay bên cạnh, cơ hồ vẫn mang tóc bện hai bên, trang phục đơn điệu, dáng vẻ gấp gáp khẩn trương không biết đã khóc đến mấy lần.

Đây là đâu?
Sao không có cảm giác quen thuộc?
Nhìn sang bên nữa, Phú Nghi ôm chặt thanh đao lớn, tựa người bên gường, hai mắt nhắm hờ theo thói quen, gương mặt không hiện biểu cảm.
Đây là sao?
Phu Nghi không phải đã bị đày đi phương Nam?
“Tiểu thư! Tiểu thư sao không nói gì vậy? Người sao vậy?”
Không đúng!
Ta là Hoàng Hậu, gọi tiểu thư? Không phải Nương Nương sao?
Phú Nga lại càng thêm gấp gáp bật dậy chạy về phía Phú Nghi:
“Ngươi mau gọi đại phu đến đây! Mau đi! Tiểu thư bị sao vậy? Té xuống nước xong bây giờ tỉnh lại không nói không rằng có phải bị sao rồi?”
Té xuống nước?

Không phải chết trong lửa sao?
Không phải chết trong ly rượu độc của Lã Sử Hoành sao?
Phú Nghi không động đậy, Phú Nga hết cách chuẩn bị chạy đi.
Dung Nhi Vân nắm lại bàn tay, cơ hồ ngạc nhiên lên tiếng:
“Tiểu Nga?”
Tiếng giọng quen thuộc.
“Vâng, tiểu thư! Người làm em lo quá.”
Dung Nhi Vân lại hỏi:
“Ta bị rơi xuống nước?”
“Vâng! Là tiểu thư ngắm mai vàng quá chăm chú, không may bị trượt chân xuống hồ nước.

Là Phú Nghi cùng Thế Quan Vương đã cứu người.

Nếu không nhờ Thế Quan Vương, chỉ sợ…”
Dung Nhi Vân liếc qua Phú Nghi.

Dưới mặt sàn gỗ nước đã khô nhưng vẫn còn vệt nước đủ rộng.

Thân y phục gần như không nhận ra từng bị ướt nhưng phần giầy thi thoảng vẫn rỉ ra đôi chút.
“Phú Nghi! Ngươi không thay y phục sao? Không sợ cảm lạnh?”
“Không vội!”
Dung Nhi Vân nghe vậy chỉ cười khổ.

Hoá ra trước nay nàng đều không nhớ được Phú Nghị chẳng quan tâm bản thân bao giờ.
Nhưng…
“Đây là năm Thiên Sơn thứ ba? Phủ Thế Vương?”
Đầu óc Dung Nhi Vân quay cuồng.
Đáp án thốt ra từ miệng Phú Nga lại càng thêm điên dại.
Nàng cứ như thế mà nhớ được.
Cứ như thế mà trùng sinh?
Cứ như thế là làm trái lại thiên mệnh?
Nàng đã nghịch thiên rồi?
Ông trời cho nàng lại cơ hội làm lại từ đầu, tất cả làm lại từ vạch xuất phát?
Nàng còn đang chìm vào suy nghĩ không thôi mới giật mình nghe được tiếng nói vọng từ bên ngoài:
“Dung Nhi Vân tiểu thư! Người đã khoẻ hay chưa?”
Giọng nói quen thuộc, gương mặt quen thuộc, cử chỉ nho nhã anh tuấn, ánh vương bao hàm ngũ sắc.
Người bước tới là Lã Sử Hoành.
Hắn giữ lại một khoảng cách cẩn trọng, điềm đạm lên tiếng:

“Thân là chủ nhà lại khiến Dung tiểu thư chịu thiệt thòi trong tiểu phủ.

Ta lấy làm hổ thẹn.

Hẹn ngày khác sẽ đích thân tới quý phủ nhận lỗi.”
Gương mặt nho sinh, cử chỉ càng khiến mềm lòng.
Nhưng đối với Dung Nhi Vân chẳng khác nào gương mặt quái nhân mà hớt hoảng trợn trừng.
Một khắc cảm thấy không đúng, Lã Sử Hoành lạ càng cúi tạ lỗi:
“Dung tiểu thư! Ngươi sao vậy? Có chút nào không khoẻ? Ta ở đâ khấu đầu nhận lỗi.”
Phú Nga kéo tay nàng, bên tai truyền lại âm thanh nhỏ:
“Thế Quan Vương đến tận đây xin lỗi người.

Người nói một câu gì chứ? Sao lại trừng người ta?”
Dung Nhi Vân cứng đờ không phản ứng.

Đáy mắt bừng lên tia lửa đỏ, lần lượt trong đầu hiện lên từng câu nói, từng hình ảnh oan uổng của Dung Gia mà người nhẫn tâm lại ngay trước mắt.
“Tiểu thư nhà ta không khoẻ.

Đột ngột bị như vậy có phần choáng váng, Thế Quan Vương không cần để trong lòng.”
Phú Nghi nhàn nhã mở mắt, không cúi đầu bái lạy cũng không thèm liếc kẻ kia lấy một phần.
“Đợi tiểu thư bình tâm hơn, ta sẽ đưa tiểu thư về.

Bên ngoài vẫn còn nhiều khách quan, Thế Quan Vương vẫn lên bận chuyện chính thì hơn.”
Lã Sử Hoành bị một tên hạ nhân nhẹ giọng đuổi ra khỏi nhà mình, gương mặt có chút giãn nở không vui.

Nhưng vẫn điềm nhiên không chuyện gì, hạ lễ:
“Dung tiểu thư gặp chuyện hoảng sợ.

Là ta không chu đáo.

Hẹn ngày nhận lỗi.”
Lã Sử Hoành rời đi.
Dung Nhi Vân vẫn chưa dừng lại một lần oán giận, khí huyết nóng lực.
Kiếp này thực sự nàng sẽ không để hắn sống đến ngày Tân Đế đăng cơ.

Cũng không để hắn dùng danh Hoàng Thượng giệt gọn Danh Gia trong tay thêm lần nữa..

Bình Luận (0)
Comment