Cả quãng đường trở về Đoạn Vương Phủ, Dung Nhi Vân một câu cũng không dám lên tiếng.
Lã Diên Mục mà nàng biết, trước nay đều giấu rất kỹ tâm tư trong đáy lòng, thậm chí đến khi trở thành tri kỷ của hắn, nàng cũng thật sự đôi khi không hiểu những lời bâng quơ kia là một phần sự thật hay chỉ là vô tình lên tiếng.
“Hai người biết nhau từ trước sao?”
Dung Nhi Vân cuối cùng vẫn không chịu được mà lên tiếng trước.
“Không tính là quen biết.
Ta từng gặp, cũng không thân, chỉ là từng gặp một lần trước khi vào quân doanh.”
“Vậy là người của Thành Đại tướng quân?”
Lã Diên Mục chống tay lên cằm, vẻ mặt hờ hững nhìn vào cuốn sách trên tay:
“Vương Phi nhà ta có vẻ hiểu biết nhiều! Đôi khi ta tự hỏi, không biết cuộc liên hôn này có phải ta đang bị nàng toan tính? Một người như nàng, có thực sự mới lên 16 hay không?”
Dung Châu Ngạn rót thêm ly trà đen, cũng thành thục chia viên đường thành hai nửa vào hai tách, một tách cho Dung Nhi Vân, một tách cho Lã Diên Mục:
“Vương gia! Phu nhân! Hai người hôm nay vất vả rồi, uống ly trà cho thoải mái.”
Hắn không vội nhận ly trà, tiếp tục chăm chú vào quyển thư án trên tay.
“Tiểu Ngạn! Vừa nãy ta thấy em cùng Phú Nghi nói chuyện, hai người có chuyện gì vậy?”
Chính là nàng trông thấy Phú Nghi ôm thanh đao, mặt mũi bặm trợn tức giận có vẻ như đang quát mắng Dung Châu Ngạn.
Nàng ta lắc đầu, vẻ mặt ủy khuất chỉ thiếu chút nữa có thể tuôn trào nước mắt:
“Là Tiểu Ngạn đến muốn cảm ơn chuyện khi trước, ngài ấy đã cứu tiểu Ngạn.
Nhưng ngài ấy…ngài ấy nhất định không đồng ý cho tiểu Ngạn cảm ơn, đến cả làm bánh, ngài ấy cũng không nhận.”
Dung Nhi Vân suýt chút bật cười trước gương mặt non nớt sợ hãi vì bản thân bị mang ơn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy Phú Nghi thật quá đáng:
“Thay mặt hắn, ta xin lỗi em vì sự thất lễ ấy.
Phú Nghi theo ta cũng được thời gian rồi, hắn ta là người không thích tiếp xúc trò chuyện với người khác, lúc nào cũng ra vẻ bí mật.
Hắn ta không thích thì em cũng không cần bận tâm.
Cứ coi như không khí là được.”
Nhưng lời dỗ dành còn chưa kịp nuốt xuống, tầng nước mắt đã lăn dài trên gương mặt.
Đúng là nữ nhi yếu đuối.
Nếu Dung Châu Ngạn biết bản thân là Công chúa cao quý, lại phải rơi nước mắt vì tên hầu cận kia có khi Phú Nghi đã bị ban chết.
Tiếc là nàng không chịu được nước mắt nữ nhân:
“Thôi! Đừng khóc! Không phải hắn cũng có đồ mình thích sao? Nếu thứ hắn thích mà hắn còn không nhận, thì đúng là phí phạm nước mắt.”
“Phu nhân! Thứ đó là gì vậy?”
“Thanh đao! Đao mà hắn ôm đấy.”
“Nhưng nô tỳ không biết dùng đao!”
Lã Diên Mục cũng ngồi không yên, trực tiếp tu hết một hơi trà, ném tách xuống bàn vang thanh âm lớn.
CẠCH.
“TẶNG ĐAO KẺ ĐÓ SAO? HẮN TA DÁM?”
Dung Châu Ngạn xua vội tay:
“Không! Không! Không phải phu nhân tặng! Là nô tỳ! Nô tỳ tặng! Vương gia đừng hiểu nhầm!”
Lã Diên Mục lại càng siết chặt ly trà trên tay đến mức vỡ nát.
Tuy nhiên gương mặt chút biểu hiện thoáng qua tức giận đã nhanh chóng biến mất mà thay vào đó là ý cười giả tạo:
“Vậy Vương Phi cũng hiểu rõ sở thích của nam nhân đấy nhỉ? Còn giúp cả thị nữ.”
“Đó không phải nam nhân! Là Phú Nghi - hộ vệ của ta.”
Không gian trùng xuống càng im lặng.
Lã Diên Mục tiếp tục ngâm cứu nhưng đầu óc quay cuồng không thể nhập tâm.
Dung Nhi Vân thưởng trà, Dung Châu Ngạn thì thoảng liếc về phía hai người trầm tư tò mò.
Đến khi gần tới chợ lớn, Lã Diên Mục mới hạ sách:
“Hai người muốn xuống mua đồ cho tên kia không? Nếu bây giờ quay lại phủ sẽ mất nửa tháng nữa mới có hội chợ, không biết chừng đến lúc đó, đồ cần tìm cũng không thấy nữa.”
“Vương Gia có đi cùng bọn ta không?”
“Ta không đi!”
Ta còn phải giúp nàng chọn quà cho tên hộ vệ sao? Giúp phu nhân chọn quà cho nam nhân khác? Một kẻ ngu cũng không chấp nhận nổi.
Dung Nhi Vân đi phía trước, Dung Châu Ngạn đi phía sau, tiếp theo là hộ tống Kim Thiết Vương.
Chu Thương Thành hiếm khi thấy Vương gia dạo bước bên ngoài với dáng vẻ thoải mái như thế này, bất giác không kìm lòng cảm thán:
“Những người yên bề gia thất đều dễ tính như vậy sao? Vương gia còn bảo không chấp nhận hộ tống, đến bây giờ xem ra là không chấp nhận nhìn Phu nhân mua đồ cho người khác.”
“Ngươi cảm thấy sử dụng cái lưỡi này không tốt sao?”
Chu Thương Thành còn chưa vui được bao lâu đã cụp đuôi mà lùi lại phía sau.
Phố chợ tấp nập đông nghịt người.
Ai ai cũng váy áo lả lướt, nam nhân tuấn tú phong thái sắc kiều, nữ nhân đoan trang e thẹn chỉ biết nép người sau tán ô rộng mà ngập ngừng trao đổi ánh mắt.
Tiếng người đông vui, tiếng xe ngựa tấp nập và cả tiếng gió thổi bên tai thì thào ngập ngừng mùa xuân mới.
Kiếp này mới là đáng sống.
Kiếp này, cho dù không thể đẩy Lã Sử Hoành đến bên bờ cái chết cũng nhất định khiến hắn không ngẩng được cao đầu mà phải nhìn nàng an nhiên sống trên vinh hoa phú quý.
Vòng qua một đường lớn, tránh xa những nơi đông đúc phức tạp, con đường chợ bắt đầu thưa dần người.
Dung Châu Ngạn nắm lấy tay nàng lo lắng:
“Phu nhân! Có phải chúng ta đi quá xa rồi không? Muốn mua gì không có ở chợ lớn mà phải tiến tới đây?”
Dung Nhi Vân quay đầu nhìn về phía sau:
“Chúng ta có hai người kia bảo hộ, có thể xảy ra chuyện gì? Cho dù binh biến ngay trước mặt cũng không đáng sợ chứ nói gì một phố chợ hôm lễ lớn?”
Lã Diên Mục nhướn mày cười một tiếng trầm trong cổ họng càng khiến mê hồn an tĩnh:
“Đúng là phu nhân Đoạn Vương phủ.
Cho dù có chuyện gì cũng bình tĩnh như vậy, quả thật đáng chú ý.”
Dung Nhi Vân đi thêm một con hẻm nhỏ nữa mới dừng lại trước quán nhỏ.
Bên trên đề tên gỗ xuề xòa: Gia Huấn Lụa.
Cái tên cũng như toàn bộ quán, nhỏ bé, ọp ẹp xiêu vẹo, bên trong tường mục nát gió lạnh phong trần càng heo hút.
Mái nhà rợp đơn giản bằng vài phiến tán lá, mùa đông lạnh lẽo, mùa hè thủng dột.
Dung Châu Ngạn càng lo lắng chặn đứng phía trước:
“Phu nhân! Chúng ta quay về thôi! Nơi này…làm sao ngươi tới được?”
Lã Diên Mục thấy nàng co người lại, không rõ là vì lạnh hay vì hoảng sợ thất kinh mà nhanh chóng cởi bỏ áo choàng đặt cho nàng.
Hơi thở hắn nóng ấm, cánh tay rắn chắc thành thạo từng bước khiến Dung Nhi Vân nhanh chóng quay đi vì ngượng ngùng.
Đây không phải lần đầu tiên Lã Diên Mục làm như vậy với nàng.
Nhưng là lần đầu tiên trong kiếp này với tư cách hoàn toàn khác lạ, cảm giác cũng vì thế mà thay đổi.
Choàng xong áo cho nàng, cũng vừa vặn xuất hiện một nam nhi đầu tóc rối bù, mặt mũi tèm nhem đầy màu sắc của phấn nhuộm nhưng ánh mắt lại sáng tỏ hết mức:
“Cái vị đến đây là muốn mua lụa? Nơi đây không nổi tiếng, cũng không nhiều người biết đến, lại không phù hợp với cách ăn vận cao quý của mọi người.”
Hiển nhiên điều này nàng biết.
Nơi đây chuyện cung cấp vải thô chứ không thể nói đến lụa.
Là thứ dành cho những gia đình bình thường, hay chính xác là những người dân kiếm cơm qua ngày không đủ tiền mua nổi bộ quần áo chất lượng.
Dung Nhi Vân tiến lại:
“Ta không mua lụa.
Ta đến muốn mua một cuộn vải thô.”
Thằng nhóc trợn mắt ngạc nhiên nhưng vẫn tỏ ý đề phòng:
“Một cuộn vải thô? Không phải vải lụa? Thứ đấy không thể may y phục.”
“Ta mua nó, làm gì không nhất định báo với ngươi, nhưng chắc chắn nó có ích.
Cho ta một cuộn vải thô mới nhất ở nơi này, ta sẽ giả theo giá vải lụa.
Như vậy được chứ?”
“Không cần! 20 đồng cho cuộn vải thô.
Những thứ khác thì khỏi.”
Dứt lời, nó hất tay Dung Nhi Vân đang đặt trên người nhanh chân tiến vào trong nhà.
Còn chưa kịp qua thời gian hai nhịp hơi thở, thằng nhóc kia đã xuất hiện trước mặt nàng, ôm theo cuộn vải thô:
“Nếu như không biết gia công thêm cứ việc mang tới đây.
Bọn ta sẽ lấy một phần giá theo đúng bình thường.
Nhưng nếu đám hạ nhân mặc y phục từ vải thô bị khó chịu, không hầu hạ các người tốt, chuyện này không liên quan đến cửa hàng bọn ta.”
HA…HA…HA…
Đây không phải nàng, là Lã Diên Mục.
Hắn ta lại cười vì nghe thấy câu nói này? Một người tính tình trầm tư hết mức, che giấu hết phần lại vì một người thẳng thắn mà tươi cười?
__Lã Diên Mục này đang có suy tính gì vậy?
Không lẽ hắn muốn nâng tay cướp mất người Dung Nhi Vân đang tính để mắt tới? Chuyện này vừa có phần thú vị, vừa có phần đáng ngại.
Cậu nhóc kia nhìn hắn, bất giác run run nhưng vẫn giữ nguyên thái độ không mấy thay đổi:
“Những chuyện cần nói, ta nói hết rồi! Chuyện sau này, đừng liên quan đến cửa hàng ta.”
Lúc này, Lã Diên Mục tiến lên trước mặt cậu nhóc, uy quyền đáng sợ biểu hiện trong ánh mắt muốn hạ sát phạt quyết đoán:
“Ngươi tên gì?”
“Huân Chiến Luân!”.