Sau khi xem xét bến thuyền một lượt, Dung Nhi Vân cùng Lã Diên Mục trở về khách trạm Tây Vực đã thuê từ trước.
Dung Nhi Vân vừa sửa soạn lại giường, vừa cân nhắc ánh mắt nhận được khi bước vào nơi này:
“Người bên ngoài đều đề phòng chúng ta?”
Lã Diên Mục gật đầu.
Ý tứ mách bảo hắn tự nhiên không quan tâm.
“Vậy đêm nay sẽ trải qua như thế nào?”
“Tất nhiên vui vẻ cùng nhau nghỉ ngơi.
Nhưng nếu phu nhân không hài lòng ta cũng có thể vui vẻ cùng nhau thức trọn đêm này.
Ta là kiểu người ‘ngày yếu đêm mạnh’ đấy!”
Nàng giật mình, không biết Lã Diên Mục từ khi nào đã ghé sát nàng thì thầm.
Cái gì mà cùng nhau nghỉ ngơi? Cái gì cùng nhau thức trọn đêm? Lại là ngày yếu đêm mạnh nữa? Nàng một chút cũng không quan tâm, không muốn biết.
Cơ hồ, hắn trêu nàng càng trêu càng thấy thích thú:
“Nàng gọi ta hai tiếng phu quân, đương nhiên ta sẽ làm tròn bổn phận của phu quân, không để nàng nửa điểm thua thiệt.
Vì nàng ‘ngày mạnh đêm sung’ cũng không thành vấn đề!”
Hai má Dung Nhi Vân đỏ bừng hơn gấc chín.
Làm thế nào hắn lại không biết liên sỉ như vậy? Kiếp trước đối với nàng, hắn có làm ra dáng vẻ như vậy đâu?
Là vì nàng là phu nhân của hắn? Hay vì ở trước mặt hắn bây giờ là nàng?
Trong vô thức, bàn tay chạm lên gương mặt bị che đi một nửa hoa mỹ.
Ánh mắt giao tình khiến nàng lại nhớ về kiếp trước mà rưng lên tầng mây mờ.
“Vì ta là Kim Thiết Vương phi?”
Có lẽ hắn đối với Kim Thiết Vương phi kiếp trước cũng như vậy.
Cho dù bên ngoài đồn đại quan hệ giữa hai người không tốt, chẳng bao lâu lại xảy ra hung hiểm, nhưng trước đó chắc hẳn cũng giống như bây giờ: phu thê ân ái.
Nàng không dám trách cứ, càng không có khả năng than thở nhưng nhớ lại điều này trái tim giống như bị ai đó bóp nát, vô cùng đau đớn.
Lã Diên Mục thu lại ánh mắt mộng mị, bản thân tự giễu:
“Chúng ta quay lại đại sự!”
“Vương Phi cũng đã thấy.
Hiện tại ta đang muốn tìm kiếm một thứ, tung tích cuối cùng của thứ đó chính là nơi này.
Nhưng cho dù lật tung cả thành Tề Xuân này cũng không tìm được.”
Thứ Lã Diên Mục nói đến chắc hẳn chính là số binh khí Lã Tô Mạnh âm thầm chuẩn bị.
Kiếp trước, cũng nhờ ơn Lã Tô Mạnh lần này Dung phủ nàng mới treo đầu trên giáo mũi binh quyền.
Đợi tới khi Lã Sử Hoành chân chính lên ngôi liền đem Dung tộc toàn bộ tru diệt, để lại mình nàng – Hoàng Hậu thân cô thế cô treo trên miệng bách tính hai chữ nhân từ.
Kiếp này, vốn nàng muốn âm thầm quan sát Lã Tô Mạnh thêm một chút.
Nhưng Lã Diên Mục đã để ý, chi bằng nàng và hắn cùng nhau hợp tác.
“Thứ phu quân cần tìm không phải người nên xuất hiện ở đây là Huân Minh Tàng sao? Nữ nhân nhỏ bé như ta, không am hiểu quân quyền, không hiểu rõ mưu lược, lại không biết thứ phu quân nhắc đến chính xác là gì, làm sao có thể giúp?”
Lã Diên Mục buông một bên cánh rèm, tùy ý thả lỏng trên giường với y phục không chỉnh tề:
“Vương Phi không cần tự hạ thấp bản thân.
Nàng là Vương Phi của Bổn Vương, hiển nhiên có năng lực cần thiết.
Nếu không, sao chỉ cần mấy ngày liền đem Chí Tranh gọi tên khắp Kinh Thành?”
“Chỉ là chút tài lẻ kiếm tiền tiêu vặt.
Vương Gia sẽ không phản đối chứ?”
“Đương nhiên! Nhưng còn cần xem biểu hiện của Vương Phi như thế nào!”
Ngón tay hắn thon dài, chậm chậm gõ xuống bên giường rộng chào mời:
“Vương Phi không định biểu hiện cho ta sao? Mau lên đây nào!”
Cư nhiên chuyển sang thành Tề Xuân trời sáng.
Lã Diên Mục cả người đau nhức, không một nơi thiếu uể oải.
"Phu quân sao lại như vậy? Hôm qua ngủ không ngon? Quầng thâm mắt lớn như vậy, người ngoài nhìn vào còn tưởng cả đêm qua Ngài thức đánh trận."
"Ha? Ta có thể kê cao gối ngủ ngon như Phu nhân thì sáng nay chúng ta sẽ được người khiêng về Kinh Thành lâu rồi!"
"Vậy mà ban đầu ta còn nghĩ phu quân nhìn trúng nơi này vì tin tưởng."
Ai mà ngờ hắn còn liều mạng đem cả gia quyến đặt trước tầm mắt kẻ thù.
Sơ sảy một chút, bản thân tự tìm đường chết không nói, lại kéo theo nàng cùng bồi táng.
Đúng là nam nhân lòng dạ khó lường.
"Phu nhân mau thay y phục! Chúng ta còn việc cần làm!"
"Không phải ta thay xong rồi sao?"
"Ai nói phu nhân? Nàng không định để Phu quân nhà mình ra đường trong bộ dạng này chứ?"
Dung Nhi Vân tức giận còn muốn cắn chết hắn.
Nhưng ai nghĩ vừa chạm phải dáng vẻ yêu nghiệt trên giường liền chủ động đầu hàng.
Hôm qua mệt quá, vừa lên giường liền ngủ không biết xung quanh.
Đến cả mỹ nam tử dâng lên trước mắt còn không có sức chiêm ngưỡng.
Lã Diên Mục rời giường, mang theo dư vị cỏ hương bài phảng phất bay lượn theo từng cử chỉ.
Nắng sớm chiếu lên thân thể, xuyên qua lớp bạch y mỏng lấp ló vòm ng ực rắn chắc.
Từng đường nét chạm trổ đều đặn, muốn lực có lực, muốn cơ có cơ, muốn múi liền lộ không thiếu.
Hắn nắm tay nàng, cọ cọ trên lớp bạch y:
"Phu nhân cảm thấy thế nào?"
Dung Nhi Vân đỏ bừng mặt, còn chưa kịp rút tay lại, tay kia đã bị dán chặt tới phần cơ bụng:
"Phu nhân đây là ưng ý rồi đúng không? Vậy khi nào về lại phủ, phu quân là ta đây sẽ cẩn thận hầu hạ nàng!"
Cả đoạn đường đến bến thuyền, trong đầu Dung Nhi Vân không thể nghĩ nổi một chuyện đàng hoàng.
Hình ảnh nam nhân một khấu vải, cơ bụng săn chắc, cơ ngực cuồn cuộn, nét mặt ma mị che đi vơi nửa sau chiếc mặt nạ bạc cứ thường trực.
"Phu nhân! Nàng nghĩ chuyện gì mà mặt hết đỏ lại hồng như vậy?"
Lã Diên Mục không để nàng trả lời, càng thêm thích thú:
"Có phải Phu nhân đang nghĩ chuyện ban sáng? Ta nói rồi, ta là ngày yếu, đêm mạnh, phu nhân không cần vội!"
"Ta...ta nào..."
Nhưng nàng còn chưa kịp đỏ mặt tiếp, tầm mắt liền va phải Chu Thương Thành.
Hắn cũng coi như một kỳ tài dưới trướng Lã Diên Mục.
Một thanh đao trong tay Diêm La mặt quỷ.
Sống trên chiến trường, thương bệnh vô số, nhưng dáng vẻ thiếu niên nhiệt huyết luôn chảy mạnh trong thân.
Vậy mà chỉ sau một đêm, hôm qua gặp còn bình thường, bây giờ gặp lại giống như gặp một xác chết trước điện Diêm Vương.
Cả người thương tích, băng bó phủ kín, mùi thuốc nồng nặc còn hơn gấp nhiều lần Huân Minh Tàng.
Lã Diên Mục liếc hắn một cái, lạnh nhạt:
"Nơi này không có việc của ngươi nữa! Quay về Kinh Thành!"
"Nhưng..."
"Tự cầu phúc cho bản thân đừng chết quá sớm!"
"Thuộc hạ đã hiểu!"
Theo thương thế của Chu Thương Thành, chuyện xảy ra trong đêm qua quả thực rất lớn.
Nhưng vì lý nào, nàng một chút cũng không biết? Cho dù có thực sự mệt tới trời đất trăng sao đều hoá hư không, thì vết cắt kim loại sao nàng lại nghe không được?
Bất giác Dung Nhi Vân nhìn về Lã Diên Mục trầm tư.
"Vương Phi! Nàng nhìn những thuyền buôn này, nói xem thứ ta cần liệu có thể không có tại thành Tề Xuân này?"
Bến cảng đông nghẹt thuyền, trên thuyền đều rải rác quan binh, binh lính dưới tay Lã Diên Mục.
Hiển nhiên hắn đã lục soát không thiếu một góc, đến cả con ruồi bay qua trước mặt cũng phân biệt đủ đực cái.
Vậy hiển nhiên vấn đề không nằm ở Lã Diên Mục, cũng không nằm ở bến thuyền hiện tại mà nằm trong Lã Tô Mạnh.
Kiếp trước, ngoại trừ tên đó hai mặt, mưu tính không nhỏ thì nàng gần như không biết thêm chuyện khác.
Tiếp xúc quá ít, những chuyện hắn có thể làm hiển nhiên nàng không cách nào đoán ra được.
Chỉ có thể ngầm khẳng định, đằng sau Lã Tô Mạnh có thế lực chống lưng không nhỏ.
Chính vì lẽ đó, một đứa con thứ không được Lang Thân Vương đón nhận mới có thể tùy hứng tung hoành ngang dọc, thậm chí sai người ám sát cả Kim Thiết Vương.
Kim Thiết Vương?
Lã Diên Mục đứng cách nàng không xa, ánh mắt tràn ý trầm ổn toát lên hiện hữu lạnh lẽo.
Hắn cao lớn, oai phong trong biển người nhưng lại mang cảm giác cô độc chỉ tự bản thân gánh vác.
Là Vương gia cao quý, nhưng sống chết trên chiến trường lập công không một người thân quan tâm.
Đến khi hiển hách liền trở thành cái gai trong mắt mọi người.
Thậm chí bị ám sát cũng coi như không xảy ra chuyện gì.
Một câu còn chưa nhắc đến.
“Vương gia! Nếu không tìm được đồ, chi bằng chúng ta quay trở lại Kinh Thành! Không biết chừng sau khi trở về liền thu hoạch không nhỏ.”
Ở trên xe ngựa.
Dung Nhi Vân đem một lượt suy nghĩ trong lòng bày ra trước mặt:
“Phu quân! Chàng có nghĩ chuyện thích khách xuất hiện trong thành Tề Xuân có liên quan đến thứ chàng cần tìm?”
Lã Diên Mục khoanh tay trước ngực trầm tư trêu ghẹo:
“Vậy phu nhân nghĩ thế nào? Ta thực muốn nghe suy nghĩ của nàng!”
“Chuyện đêm qua thế nào ta thực sự không biết rõ.
Nhưng cảm giác hai chuyện này không giống xuất phát từ một người!”
Hắn nâng cằm, ánh mắt điểm thêm phần long lanh chờ đợi.
“Đầu tiên về thứ phu quân cần tìm.
Nếu là kỳ trân dị bảo, theo như ta biết về phu quân có lẽ không phải.
Nếu là người chỉ sợ phu quân im lặng lâu như vậy đã xác nhận xong rồi.
Thứ còn lại khiến phu quân vừa nhận tin liền bày mưu đuổi đám Cấm Quân về lại Hoàng Thành, lại tức tốc đến Tề Xuân này chỉ có thể liên quan đến binh khí.”
Lã Diên Mục gật đầu, không chối cãi.
Ban đầu hắn thực sự đánh giá Dung Nhi Vân rất cao nhưng không ngờ nàng lại cao hơn cả hắn kỳ vọng.
Chuyện bày mưu với Cấm Quân, hắn không hé nửa lời với ai, thậm chí Huân Minh Tàng còn ngờ vực không rõ, vậy mà Dung Nhi Vân nhìn qua liền biết.
“Xem ra chuyện hành thích Lão gia hỏa đó lại bại lộ trong tay phu nhân! Ta khá ngạc nhiên đấy!”
“Phu quân nặng lời rồi! Chỉ là bắn một mũi tên, muốn trúng đâu liền trúng đó, trung phải nền nhà cũng là trúng.
Sao qua lời phu quân lại biến thành ‘hành thích’?”
Lã Diên Mục kề sát cạnh nàng, từng ngón tay chạm khẽ đầu môi mịn màng càng chăm chú.
Đôi mắt tà mị liền có chút ôn nhu như nâng niu bảo vật nhưng lại có nét kiêng dè:
“Xem ra phu nhân nhà ta hiểu ta không ít đâu!”
Nàng sống hai kiếp, học từ hai kiếp, có thể hiểu ít được sao? Chuyện binh sự nàng vốn không hiểu, nhưng khi Lã Sử Hoành nâng kiệu nạp thê, nàng liền điên cuồng học tập chỉ mong nhận lại một ánh mắt ôn nhu.
Đến khi trở thành Hoàng Hậu thất sủng, ngày ngày tản mạn nghe chuyện Lã Diên Mục bày binh phù phiếm, lại nghe những chuyện có chết cũng chỉ ôm chặt chôn theo.
Thậm chí trong lúc ấy, nàng còn thực nghĩ Lã Diên Mục mới chính là phu quân của mình.
Hắn hiểu nàng hơn cả, cũng chia sẻ cho nàng những thứ bí mật hơn cả.
Thời gian thanh mai trúc mã, thời gian phu thê mặn nồng gộp lại lại không bằng ngắn ngủi 3 năm thành phế Hậu biết một người.
“Phu quân chính là nam nhân của ta.
Ta hiểu nam nhân của mình có gì không đúng?”
Lã Diên Mục lại bị nàng chọc cho quay mặt rời đi:
“Nam…nhân của nàng?”
Hắn còn muốn nói tiếp nhưng lời chưa đến cổ họng liền nuốt xuống.
“Binh khí có thể tiến tới thành Tề Xuân này, đương nhiên sẽ trải qua một đoạn đường lớn.
Khoảng thời gian ấy không thể không có một nơi nghi hoặc, nửa điểm hành tung bị phát giác.”
Lã Diên Mục đã tính đến chuyện này:
“Có người ngầm bảo vệ.”
“Thiếp nghĩ còn trường hợp thứ 2.
Chính là thứ được vận chuyển vốn không phải binh khí nhưng lại được tung hỏa mù giống binh khí.
Đến khi quan binh điều tra, thứ họ muốn tìm cho dù hiện ngay trước mắt cũng không nghi ngờ.”
Huân Minh Tàng từng nhắc nhở hắn chuyện này.
Đó cũng là lý do vì sao người xuất hiện trong xe ngựa hiện tại chính Dung Nhi Vân.
Nàng tuy lớn trong Dung phủ, làm khuê nữ dịu dàng học lễ nghi trước mặt mọi người, nhưng trước mặt hắn lại giống quyển sách bí ẩn, càng lật càng ngạc nhiên.
“Đấy chính là lý do vì sao Vương Gia lại sai người lục tung hết lượt này đến lượt khác trong 2 ngày kéo thời gian mà bản thân lại ung dung đi qua lại giữa Kinh Thành và Tề Xuân.”
Nàng hiểu hắn như vậy?
“Chúng ta…ngày trước có từng quen biết?”
Dung Nhi Vân không gật đầu cũng không lắc đầu, trào phúng suýt chút muốn chửi thề:
“Vương gia lại không nhớ? Nữ nhân khi trước Ngài từng gặp có mấy người còn sống? Ngoại trừ…”
“Ngoại trừ?”
Dung Nhi Vân vô ý lướt qua đai lưng, ánh mắt liền rủ xuống.
Nơi đấy không có chỗ của nàng.
Nơi đấy đã hoàn toàn trong thanh đoản đao im lặng.
Giữa nàng và hắn có một bức tường.
Một bức tường không bao giờ có thể xóa bỏ.
Cho dù kiếp trước nàng gặp hắn lúc cuối đời, hay kiếp này nàng biết hắn khi hồi kinh thì nàng vẫn muộn một bước, thiếu mất cơ hội đầu tiên.
“Vậy Vương Gia gọi ta đến đây chắc chắn không phải tham quan! Ngài muốn chuyện gì?”
“Rất đơn giản! Thương hội Chí Tranh! Ta muốn thế lực của Chí Tranh đối đầu với Mạnh Tô.
Chỉ cần cướp hết tài nguyên trong tay Thương hội Mạnh Tô, thứ được chuyển đến từ Tề Xuân sẽ tự khắc hiện hình.”.