Tiệc Cúng Mụ ngượng ngùng cuối cùng cũng kết thúc.
Bá quan văn võ nối đuôi nhau rời khỏi, tự hận không thể chạy nhanh hơn một chút, trở thành người vô hình trong cuộc đấu đá Hoàng Vị.
Trương Lộ Hải trước khi ra về còn không quên ngớt lời khen ngợi Dung Nhi Vân:
“Kim Thiết Vương phi quả thật có phong thái năm đó… loại phong thái khiến cho người đã thấy liền không tự chủ cảm thán.
Thân làm Thái Úy như ta cũng phải kính nể vài phần.”
Dung Nhi Vân cúi thấp ánh mắt, trên miệng khó khăn khẽ nở nụ cười:
“Thái úy chê cười! Ta chỉ…là một nữ nhân nhỏ bé may mắn trèo cao vào Đoạn Vương Phủ.
Sao…sao có thể…khiến Thái Úy cảm thán?”
Trương Lộ Hải một bước tiến lại gần nàng, Dung Nhi Vân vô thức lùi về phía sau.
“Kim Thiết Vương phi đừng hạ thấp bản thân đến như vậy! Dù sao chi tiết hai ta cũng có vài phần thân thiết, chỉ tiếc không thể thân càng thêm thân.
Nhưng nếu Kim Thiết Vương phi cảm thấy gánh nặng cũng không cần tự mình chịu khổ.
Người có tài cần được bảo vệ, đó luôn là tiêu chuẩn của Thái Úy này!”
“Thái Úy quá lời rồi! Ta chỉ là…”
“Kim Thiết Vương phi! Cửa Thái Phủ luôn rộng mở chào đón người.
Không cần cảm thấy áp lực!”
Trương Lộ Hải cười nheo lại nửa gương mặt, nửa còn lại trân trân lạnh lẽo như muốn nuốt xuống người trước mặt.
Ngay lúc Dung Nhi Vân còn không biết phải xử lý thế nào, bên tai liền truyền đến giọng trầm đặc biệt:
“Kim Thiết Vương phi! Người đang chuẩn bị về sao? Tiểu nữ cùng về với người được không?”
Huân Minh Tàng đem mọi cử chỉ trước mặt thu về trong đáy mắt.
Hắn cư nhiên muốn thưởng thức kịch hay lại bị người ta phá nát, lạnh lùng cười híp mắt:
“Thái Úy! Hà Thanh tiểu thư! Trời đã không còn sớm nữa! Ta phụng lệnh Kim Thiết Vương đưa Vương Phi hồi phủ.
Xin từ biệt tại đây!”
Trương Lộ Hải gật đầu quay lưng, tiến về phía Lã Sử Hoành.
Hà Thanh không để Huân Minh Tàng đưa người đi, một mực chạy theo:
“Kim Thiết Vương phi! Tiểu nữ vừa thấy người liền cảm giác như đã quen biết từ lâu.
Không biết Vương Phi có thể cùng tiểu nữ nói chuyện một lát?”
Huân Minh Tàng chán ghét:
“Vương Phi phải hồi phủ!”
Hà Thanh:
“Không mất bao lâu! Một nén hương thôi!”
“Không được!”
“Vì sao không được? Ta hỏi Vương Phi, cũng đâu có hỏi ngươi? Nếu không thể một nén hương…chi bằng tiểu nữ cũng đưa Vương Phi hồi phủ? Vương Phi thấy như vậy có được không?”
Dung Nhi Vân sắc mặt trắng bệch đến khó coi.
Dung Châu Ngạn lẫn Phú Nga đợi nàng ở ngoài xe ngựa không tiến vào nơi này, nhất thời hai chân mềm nhũn phải dựa vào Hà Thanh mới miễn cưỡng hồi thần.
Đợi tới khi ra đến xe ngựa, nhìn thấy Dung Châu Ngạn lẫn Phú Nga, thần trí nàng mới quay lại một nửa.
Hà Thanh lo lắng nhìn nàng:
“Vương phi! Sức khỏe người không tốt, để tiểu nữ đưa người về phủ có được không?”
Người theo hầu Lã Diên Mục vừa hay xuất hiện, tiến về phía Huân Minh Tàng thì thầm rất nhanh rồi biến mất.
Huân Minh Tàng nhìn vào trong xe ngựa, nhanh chóng tránh ánh mắt của nàng, lại nhìn sang Hà Thanh.
Dung Nhi Vân gật đầu với nàng ta:
“Vậy ngươi vào đây ngồi cùng bổn phu nhân! Phú Nga, Châu Ngạn! Hai em lui ra!”
Hà Thanh được sủng, nhất thời cười lớn tiếng sảng khoái.
Nàng ở trong Hà phủ thực lâu không được ra ngoài, cũng không có mấy phần bạn bè.
Nay lại gặp được vị Vương Phi vừa nhìn đã vô cùng thuận mắt, đáy lòng muốn kết thân, lại không ngờ nhanh như vậy đã kết thân được.
Trong xe ngựa im lặng, Hà Thanh nhìn nàng đến một cái chớp mắt cũng không rời:
“Vương Phi! Người quả thực rất xinh đẹp!”
“Vậy sao?”
“Tất nhiên! Là kiểu xinh đẹp hoạt sắc sinh hương.
Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói đều mang theo phong thái trang nhã tinh tế nhưng lại dứt khoát mạnh mẽ, vô cùng hào sảng.
Là kiểu nữ nhân trấn áp quần hùng, lấn át cả nam nhân, khiến trong mắt người khác, Kim Thiết Vương phi chính là Kim Thiết Vương phi, không phải nữ nhân khuê phòng của Kim Thiết Vương.”
“Ngươi lại cảm thấy như vậy?”
Nữ nhân lấn át nam nhân?
Kiếp trước cũng vì gia thế Dung tộc của nàng tiền tài vô lượng, mới khiến Lã Sử Hoành kiêng dè lập mưu làm hại.
Nếu nói có tội, chi bằng nói giàu hơn Đế Vương chính là tội lớn.
Kiếp này, nàng không muốn lấn át ai, cũng không muốn mang tội này.
Hà Thanh hơi cúi đầu nhưng khóe miệng luôn cong cong xinh đẹp:
“Tuy nói trấn áp quần hùng, nữ nhân so với nam nhân.
Nhưng thiên hạ này, cho dù kẻ mạnh tới đâu, uy áp bao nhiêu cũng không thể qua mắt khỏi một người.
Đó chính là chí tôn vô thượng, một người trên vạn người.
Chỉ có người đó mới có thể nắm trong tay cả thiên hạ, nắm trong tay sinh mệnh toàn bộ con dân Đại Mãn.”
Dung Nhi Vân khẽ cười.
Nàng không biết Hà Thanh này thực sự là nữ nhân như thế nào.
Trong giọng điệu có thể là thực sự vô lo vô nghĩ, trong thâm tâm có thể là một nữ nhân hào sảng nhưng tiếp xúc qua lại thấy một người vô cùng hiểu chuyện.
Một nữ nhân khó có thể đánh giá chỉ trong một ngày.
Đúng lúc này, Huân Minh Tàng vén rèm nói vào trong:
“Vương phi! Hà Thanh tiểu thư! Đến Đoạn Vương Phủ rồi!”
Dứt lời, Huân Minh Tàng dừng lại ánh mắt trên người Hà Thanh một hơi thở mới quay đầu rời đi.
Dung Nhi Vân còn đang tính bước xuống, lại bị bàn tay mang theo chút chai sần giữ lại:
“Kim Thiết Vương phi! Tiểu nữ vừa gặp người đã có cảm giác thân thiết, thực sự muốn kết bạn với Vương Phi.
Tuyệt đối không mang ý xấu.
Liệu Vương phi có thể cân nhắc?”
Dung Nhi Vân nhìn vào đôi mắt nàng.
Là đôi mắt trong trẻo chứa đựng duy nhất hình ảnh của nàng hiện tại, đôi mắt không mang theo nửa phần ý tứ riêng biệt.
Đôi mắt thuần khiết khiến chính bản thân Dung Nhi Vân trở nên ích kỷ.
Nàng không gật đầu cũng không từ chối:
“Hà Thanh tiểu thư! Hà Lại bộ cùng phụ thân ta cũng coi như chỗ quen biết lâu năm.
Ta với ngươi vừa hay trạc tuổi.
Mối thân quen này vốn đã hình thành từ lâu.”
Nhưng nàng muốn cũng không chấp nhận được việc làm bạn này.
Kiếp trước Hà Thanh chính là Kim Thiết Vương phi.
Là nữ nhân duy nhất được cưới về trong Đoạn Vương Phủ.
Cũng là nữ chủ nhân duy nhất trong phủ này.
Từng ngọn cây nhánh cỏ, từng viên gạch, từng hậu viện, từng chén đũa đã qua, nàng ta đều một lượt thấy được dáng vẻ.
Cũng thấy được Lã Diên Mục buồn, vui, phẫn nộ, sảng khoái, tức giận, nghiêm trang, tươi cười,...
Một Hà Thanh - tiền phu nhân, Dung Nhi Vân không dám nghĩ đến gặp gỡ, càng không dám nghĩ đến kết thân.
Chi bằng đừng xuất hiện, nàng sẽ cảm thấy bản thân còn có thể diễn tiếp cái vai Kim Thiết Vương phi này thêm đoạn thời gian nữa.
“Vương Phi đến cửa phủ rồi còn không muốn vào trong?”
Thời gian của Dung Nhi Vân - nàng như ngắn lại.
Trên mặt tê rần xuất hiện vô vàn khó chịu.
Lồ ng ngực như bị bàn tay vô hình siết một cái thật đau đớn.
Trong đầu của nàng hiện tại chỉ vang lên hàng vạn câu hỏi nối tiếp nhau:
__Tại sao Lã Diên Mục lại xuất hiện ở đây?
__Giọng nói đó là của Lã Diên Mục hay bản thân nghĩ nhiều hóa ảo giác?
__Nếu như Lã Diên Mục gặp được Hà Thanh tại đây? Vậy nàng sẽ làm sao? Nàng liệu có giống như kiếp trước? Dung phủ liệu có giống kiếp trước?
__Lã Diên Mục có nạp nàng ta vào phủ? Có sủng ái nàng ta? Có bày mưu suy hại Dung tộc? Có biến Dung gia thành nhân côn? Có giết hết những người ta quan tâm?
__Lã Sử Hoành bây giờ liệu có thêm một người nữa? Như vậy…
Toàn thân nàng mềm nhũn không còn sức lực.
Trước mắt một màu trắng toát, bên tai chỉ kịp truyền lại những âm thanh trộn lẫn gấp gáp:
“VƯƠNG PHI! VƯƠNG PHI! NGƯỜI SAO VẬY?”
“DUNG NHI VÂN! DUNG NHI VÂN!...”
“NGƯỜI ĐÂU! NGƯỜI ĐÂU…ĐẠI PHU…”
Hà Thanh lớn hơn Dung Nhi Vân 2 tuổi, lại đam mê theo con đường kiếm võ nên thể chất khỏe mạnh hơn hẳn những tiểu cô nương cùng tuổi.
Nàng hai tay bồng Dung Nhi Vân lên một cách đơn giản, một mạch tiến về Gian Giản, miệng không ngớt lo lắng:
“Mau gọi đại phu! Mau gọi đại phu! Vương Phi ngất rồi!”
Đợi tới khi đại phu chẩn đoán Vương Phi không có gì bất ổn, chỉ là tinh thần u uất tích trữ lâu ngày dẫn đến mệt mỏi mới xảy ra chuyện, cần nhiều thời gian nghỉ ngơi, mọi người bấy giờ mới có thể thở phào.
Lã Diên Mục ngồi bên bàn trà, căn dặn:
“Phú Nga! Thời gian này ngươi để ý Vương Phi.
Nếu nàng muốn làm chuyện gì, cứ thoải mái tung hứng, không cần để ý sắc mặt bên ngoài.
Nếu có gì bất thường mau chóng bẩm báo!”
Lại nhìn sang Phú Nghi đang ung dung nhắm mắt mà thấy phiền:
“Lại nói! Tốt hơn ngươi nên tránh mặt đừng để Vương Phi thấy bộ dạng phát phiền này.
Tạm thời để Chu Thương Thành bảo vệ nàng ấy.”
Phú Nghi nhìn chủ tử bất đắc dĩ mới cũng chán ghét:
“Ta không cảm thấy bản thân khó nhìn.
Nhưng Vương gia đã nói thế, cũng không tiện làm trái.”
Dung Châu Ngạn vừa nghe Phú Nghi được thả lỏng, quên luôn mất Vương Phi còn đang hôn mê bất tỉnh mà hớn hở chạy lại:
“Phú Nghi! Dạo này ta cũng không bận.
Vừa hay ngươi lại rảnh.
Chúng ta cùng nhau luyện võ… Thế nào?”
Phú Nghi tiếp tục nhắm mắt ôm lấy thanh đao lớn:
“Không rảnh! Ta còn dạy đệ tử!”
“Sư mẫu của đệ tử Phú Nghi không thấy phiền đâu! Dạy sư mẫu của Huân Chiến Luân không tốn thời gian! Rất nhàn!”
“Ta không nói dạy cho Huân Chiến Luân!”
“Nhưng Phú Nghi chỉ có một mình hắn là đệ tử.
Cộng thêm sư mẫu của hắn là ta.
Đâu có thêm ai khác?”
Phú Nghi ôm đao thở dài một hơi, thân ảnh biến mất không rõ.
Lã Diên Mục nhìn Dung Châu Ngạn thở dài lắc đầu.
Chăm sóc Dung Nhi Vân thêm một lát, Hà Thanh cuối cùng cũng rời khỏi Gian Giản quay về Hà phủ.
Lã Diên Mục mặt không biến sắc, thái độ lạnh nhạt chưa từng thay đổi bây giờ dẫn đường mới lên tiếng:
“Cảm ơn Hà Thanh tiểu thư đã tận tình chăm sóc Vương phi ta nhiều như vậy! Phần ân tình này, nếu người muốn hồi đáp, Đoạn Vương Phủ nhất định không từ.”
Hà Thanh cười với hắn, giũ bỏ lễ nghi mà vòng tay về sau lưng thả lỏng:
“Diên Mục ca đâu cần khách khí với tiểu nữ như vậy? Chúng ta tính quen biết cũng là từ nhỏ, nếu không phải huynh năm 7 tuổi rời Hoàng Cung thì phần gắn kết này chắc chắn vô cùng sâu đậm.”
“Hà Thanh tiểu thư còn nhớ những chuyện hồi nhỏ như vậy sao? Trí nhớ thật tốt!”
“Diên Mục ca đang khen ta hay cười nhạo ta vậy?”
“Hà Thanh tiểu thư thử nghĩ xem.”
Hà Thanh gật đầu lại phá lên cười.
Cái tính lấp lửng này của hắn không biết học được từ ai mà nói chuyện thực khiến người khác khó chịu.
Nhưng cũng thật may, vì cái tính lấp lửng này của hắn mà thư cầu thân cũng chỉ có mình Thế Quan Vương gửi đến.
Nếu như có thêm Kim Thiết Vương thì thực sự Hà phủ không bước nổi vũng nước đục này.
Hà Thanh cũng không gặp được một nữ nhân vừa nhìn đã thuận mắt.
Lã Diên Mục nhìn nàng, thâm trầm trong giọng điệu:
“Nghe nói Thế Quan Vương đã đề thân? Hà Thanh tiểu thư còn không lo học lễ nghi mà chạy tới phủ ta kết bạn cùng Vương Phi của ta?”
“Hắn đề thân cũng là lựa chọn, ta còn lâu mới gả! Hơn nữa ta đang đợi…”
“Đợi gì?”
Hà Thanh ghé sát tai hắn giống như khi còn nhỏ đã từng thì thầm như vậy:
“Ta đợi Diên Mục ca ca lên làm Thiên Tử.
Chỉ có Thiên Tử mới có thể nắm trong tay toàn thiên hạ.
Như vậy lời hứa ta không cần gả bán sẽ thành hiện thực.”
Lã Diên Mục cười như kéo cong môi làm lệ:
“Hà Thanh tiểu thư thật biết đùa! Đến cả chuyện này cũng chờ đợi.”
Lã Diên Mục xoay lưng nhìn về phía mặt trời đổ bóng đang dần biến mất:
“Ta không có hứng thú với ngôi vị kia.
Cũng không có hứng thú nắm trong tay thiên hạ.
Đặt cược vào ta…không bằng nên đặt cược vào cuộc cầu thân trước mắt.”
Chỉ có Hoàng Thượng mới nắm trong tay thiên hạ.
Chỉ có Hoàng Thượng mới có thể quyết đoán mọi chuyện.
Chỉ có Hoàng Thượng mới bảo vệ được Đại Mãn.
Chỉ có Hoàng Thượng? Chỉ có ngôi vị chí tôn kia mới làm được những chuyện như vậy!
Lã Diên Mục khẽ cười:
__Cứ cho là như vậy đi!.