Vận Mệnh Thế Gia

Chương 117

"Xem ra mấy vị muội muội của ngươi cũng không hoan nghênh ta đến." Tô thị thấy Phó Minh Hà dẫn người đi vào, trước khi đi còn oán hận trừng mình một cái, không khỏi nheo mắt lại.

Phó Minh Hoa cũng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đám người Phó Minh Châu có chút lo sợ bất an, thỉnh thoảng quay đầu lại xem, cuối cùng mấy người vẫn đi theo Phó Minh Hà vào cửa hông của vườn nuôi thú Thần Đô.

"Có quá nhiều người mà nàng ta không hoan nghênh." Phó Minh Hà rời đi đúng lúc, để lại nàng và Tô thị có cơ hội nói chuyện.

Tô thị nghe xong lời này, liền bật cười ra tiếng.

"Đúng rồi, hôm đó ngươi rời đi trước, có biết trong Đan Quỳnh Uyển diễn ra trò hay."

Tô thị cầm khăn che miệng, sóng vai đi bên cạnh Phó Minh Hoa, nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng triệu Dung tam nương đi múa, khen nàng ta tại chỗ."

Tô thị không biết chuyện xảy ra sau đó, nhưng cũng nhận thấy Gia An Đế quan tâm Dung tam nương.

"Gần đây nghe nói Trịnh quốc phu nhân dẫn theo Dung tam nương tử tiến cung thăm Dung phi."

Tô thị quay đầu nhìn Phó Minh Hoa cười: "Ngươi không biết sao?"

Phó Minh Hoa cảm giác được ánh mắt Tô thị, lại nhìn không chớp mắt: "Cũng không kì lạ."

Ánh mắt Tô thị lóe lên, từ trên mặt nàng nhìn không ra manh mối, khẽ thở dài: "Đúng vậy."

Hai người không nói gì nữa, đi vào cửa vườn nuôi thú Thần Đô, một núi giả lớn liền ngăn cản ở trước mặt.

Phó Minh Hoa tới hơi sớm, lúc này cũng chỉ mới có mấy khách mời đến, nàng để Phó ma ma ở lại chỗ này thay nàng chiêu đãi khách nhân chút nữa mới đến, còn chưa rời đi cũng đã có người đến.

Hai người dứt khoát đứng ở cửa đợi một lát, cho đến khi mọi người đến gần đủ, một đám người mới đi vào trong vườn.

"Vườn nuôi thú Thần Đô này phong cảnh thật đẹp, chỉ tiếc lúc này tới quá trễ, không ít hoa đã nở hết rồi."

Cố Dụ Cẩn lắc đầu, thở dài một cái.

Hạ Nguyên Thận nhìn Phó Minh Hoa, vội vàng nói: "Bên trong vườn đẹp lắm, dù không ít hoa đã nở hết, nhưng cảnh sắc cũng rất hấp dẫn. Trong đó còn có Minh hồ, chèo thuyền quanh hồ cũng có thể vui chơi thỏa thích."

Cố Dụ Cẩn hơi đỏ mặt, cũng nhẹ gật đầu nói phải.

Đám người đi được một đoạn, phía sau lại có người bước nhanh đuổi theo, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu nữ mặc y phục xanh biếc chạy đến với gương mặt phiếm hồng, lướt qua khóm hoa, thấy bóng dáng đoàn người, ánh mắt thiếu nữ sáng lên, vội vã bước nhanh đi theo.

Không ít người thấy thiếu nữ có chút lạ mắt, nhưng Phó Minh Hoa liếc mắt liền nhận ra thiếu nữ này, chỉ không rõ vì sao Thang Âm huyện bá phủ Dương thị lại có thể đi vào trong vườn này.

Nàng nhớ rõ lúc mình lập danh sách, cũng không định đưa nàng ta vào trong đó.

"Phó tỷ tỷ." Dương thị chạy tới gần, thở hổn hển, ngượng ngùng nhìn mọi người, sau đó phúc lễ với đám người giới thiệu thân phận của mình.

Chỉ là những người có mặt ở đây không hề đặt nàng ta vào trong mắt, sắc mặt nàng ta có chút tái nhợt, một hồi lâu Hạ Nguyên Thận không đành lòng nhìn nàng ta bị người vắng vẻ, mới chủ động nói chuyện với nàng ta, nên sắc mặt thiếu nữ mới dễ nhìn hơn rất nhiều.

Sao Dương thị có thể tới được, trong lòng Phó Minh Hoa hoài nghi.

Không có thiệp mời của nàng, theo thân phận của Dương thị, muốn đi vào khu vườn này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng rõ ràng nàng không gửi thiệp, Dương thị lại đến, chứng minh nàng ta nhận được thiệp, trong đó nhất định là có người giở trò quỷ.

Phó Minh Hoa rũ mắt xuống, lúc đi đến Minh hồ, đám người Phó Minh Hà đã đứng đợi bên bờ.

Nhìn thấy Dương thị, trên mặt Phó Minh Hà không có chút bất ngờ, hiển nhiên nàng ta đã sớm biết rõ tình hình.

Nhìn thấy một màn này, trong lòng Phó Minh Hoa cười lạnh hai tiếng, hiển nhiên việc này do Bạch thị sắp xếp, mượn tay nàng nhưng lại giấu diếm nàng.

Nhưng Bạch thị biết rõ hôm nay mình mở tiệc chiêu đãi quyền quý Lạc Dương, thân phận Dương thị quá thấp, tùy tiện đến đây, nói không chừng sẽ có người chán ghét nàng ta kéo thấp thân phận của mọi người, vậy mà Bạch thị vẫn làm như vậy.

Nàng mím môi, Hạ Nguyên Thận đề nghị muốn đi Minh hồ chèo thuyền du ngoạn.

Minh hồ là do sức người đào ra, dẫn nước từ Lạc Thủy vào, vòng quanh vườn nuôi thú Thần Đô một vòng, nếu chèo thuyền du ngoạn trên hồ, lượn quanh một vòng là có thể ngắm được một nửa cảnh sắc khu vườn.

Một đám thiếu niên nam nữ đều đồng ý, trong vườn đã sớm chuẩn bị thuyền nhỏ, lúc này thuyền được kéo ra ngoài, mấy người tốp năm tốp ba lên thuyền, Hạ Nguyên Thận mời Phó Minh Hoa và Tô thị, hai người đều lắc đầu, nói là hai người muốn ngồi cùng một thuyền.

Tô thị và Phó Minh Hoa cũng không lên thuyền, Phó Minh Hà vui vẻ nhận lấy không ít ánh mắt căm ghét, mặt dày lên thuyền nhỏ có Hạ Nguyên Thận.

"Sao Phó cô nương lại không đi?" Tô thị cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại dò hỏi: "Chẳng lẽ tâm tình không tốt, không muốn chơi nữa?"

Phó Minh Hoa cúi thấp đầu mỉm cười, mấy sợi tóc ngắn mỏng trên trán bị gió thổi, "Sao ngươi lại không đi?"

"Ai nói ta không đi? Bất quá là đi chậm chút thôi! Lúc này ta sẽ không đi tham gia náo nhiệt." Trong mắt Tô thị mang theo vẻ hung ác: "Theo tính cách của ngươi, có vẻ không thích du sơn ngoạn thủy, hôm nay ánh mắt của nhị muội muội ngươi nhìn Quý Chiêu của ta giống như là muốn ăn tươi nuốt sống hắn, không biết xấu hổ."

Tô thị khẽ hừ một tiếng, lúc này xung quanh không có ai, nàng ta cũng không giả vờ dịu dàng nữa. "Trưởng bối nhà ngươi thật sự không đâu vào đâu, để người có thân phận thấp kém kia đến hạ thấp thể diện của ngươi, nhìn ta này." Nàng ta cầm viên đậu phộng chiên dầu trên bàn, chậm rãi thả vào trong miệng, nhai từng chút một: "Đi thôi."

Thần thái kia không giống như ăn cái gì, mà giống như đang ăn tươi nuốt sống ai đó.

Tô thị dẫn theo nha hoàn ra đình, sau khi choàng áo choàng thì ngồi lên một chiếc thuyền nhỏ, quả nhiên là đuổi theo đám người Hạ Nguyên Thận.

"Cô nương..." Giang ma ma thấy Tô thị rời đi, Phó Minh Hoa lại ngồi yên không nhúc nhích, không khỏi nhẹ giọng gọi một tiếng.

Phó Minh Hoa lắc đầu: "Không cần lo lắng." Nàng không để chuyện này trong lòng, nhưng Bạch thị làm như thế, không phải là vì muốn đưa Dương thị vào Trường Nhạc Hầu phủ cho Phó Kỳ Huyền?

"Ta đi chung quanh một chút." Giang ma ma muốn nói lại thôi, nàng dứt khoát đứng lên, Giang ma ma cũng đành phải thôi.

Trong Minh hồ có xây Thủy các, một cây cầu đá kết nối Thủy các với mặt đất.

Hai bên cầu là lan can được chạm khắc bằng đá cẩm thạch, Phó Minh Hoa vuốt lan can, bước lên trên cầu.

Vườn nuôi thú Thần Đô là của Yến Giản, người của phủ Trịnh Vương không có ở kinh thành, nơi này có lẽ không có người ở. Phía trên kia sạch sẽ mát mẻ, nàng lên cầu, đám người Giang ma ma lo lắng bởi vì hành động của Bạch thị mà làm nàng khó chịu trong lòng, nên cố ý để nàng yên tĩnh một mình, bởi vậy chỉ đi theo từ xa.

Nàng đi tới giữa cầu, đám người Giang ma ma vẫn còn chưa lên cầu, Phó Minh Hoa quay đầu lại nhìn, hiểu được cảm nhận trong lòng đám người Giang ma ma, không khỏi mỉm cười, đi vào trong Thủy Các.

Trên Thủy Các treo màn cỏ được bện với nhiều màu sắc đẹp mắt, ngăn cản hơn phân nửa tầm nhìn trong Thủy Các, nàng vươn tay xốc lên, quay đầu lại, thấy tình cảnh bên trong Thủy Các, nụ cười trên khóe miệng chợt tắt, suýt nữa thì thét thành tiếng.

May mà nàng vẫn cắn chặt bờ môi.

Bàn tay đang vén rèm của Phó Minh Hoa cứng đờ, dừng một hồi lâu, còn chưa ra quyết định, thì người bên trong đã quyết định thay nàng, nói khẽ: "Vào đây."
Bình Luận (0)
Comment