Bạch thị ngoài miệng vẫn cười nhưng ánh mắt sắc bén cảnh cáo Thẩm thị: "Hôm nay thân thể Huệ Nương không khỏe, đã sai nha hoàn truyền lời, chắc là không đi được."
Thẩm thị bị ánh mắt như muốn lăng trì của Bạch thị liếc qua lập tức giật mình một cái, cũng không biết mình nói sai ở chỗ nào.
Phó Minh Hoa cầm khăn che khóe miệng đang nhếch lên, Thẩm thị này thật sự ngu quá mà.
Phó Nghi Cầm là nữ nhi đã gả đi, cũng không phải là người Phó gia. Đinh Trị Bình thì chỉ là quan lục phẩm, chỗ nào có tư cách được Âm thị mời? Ngay cả thiệp mà Âm thị cũng không gửi cho bà ta cơ mà!
Đoán chừng Phó Nghi Cầm cũng biết rõ điểm này, cho nên xấu hổ mượn cớ bệnh không đến, Bạch thị cũng có ý che giấu cho nữ nhi, mới cố ý không đề cập đến chuyện này.
Mọi người trong phòng đều thông suốt nên không ai nói chuyện, chỉ có Thẩm thị ù ù cạc cạc mới hỏi ra như thế.
Khó trách bị Bạch thị cảnh cáo mà vẫn không biết mình nói sai chỗ nào.
Mặc dù biết mẹ chồng này không thích mình, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, thậm chí còn có đám tiểu bối, ánh mắt Bạch thị vẫn khiến trên mặt Thẩm thị đỏ bừng, nước mắt cũng chảy ra.
Mọi người thu xếp thoả đáng, bà tử bên ngoài đi vào truyền lời, nói là xe ngựa đã chuẩn bị tốt, Bạch thị đang muốn đứng dậy, Phó Minh Hà liếc mắt nhìn Phó Minh Hoa, trên mặt lộ vẻ vui sướng:
"Tổ mẫu, nghe nói nhị thúc mẫu muốn dẫn Ngọc ca nhi đi theo, không đợi nó sao?"
Bạch thị nghe xong lời này, tay vốn đang chống trên bàn dừng lại, ánh mắt liền rơi xuống trên người Tạ thị, cố nặn ra nụ cười:
"A Nguyên, nếu con thích Ngọc ca nhi, mang đến bên cạnh nhìn một cái, hôm nay thì không được." Ánh mắt bà ta có chút dò xét nhìn Tạ thị, muốn xem rốt cuộc lòng Tạ thị nghĩ thế như nào.
Là bởi vì biết mình không có con trai trưởng, lo lắng sau này ở Tạ gia không có chỗ nương tựa hay có mục đích khác?
"Vậy thì nghe mẫu thân." Tạ thị gật đầu, ý của Phó Minh Hoa rất rõ ràng, nàng chỉ muốn mượn tay đại phòng, tính toán Tề thị mà thôi, cũng không phải thật sự muốn dẫn Phó Lâm Ngọc theo.
Bà đối với Phó Kỳ Huyền không có tình yêu, đối với nhi tử của ông ta cũng sẽ không yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Tạ thị vâng lời làm Bạch thị có chút ngoài ý muốn, lại đoán suy nghĩ của mình có phải sai rồi hay không, sau một hồi lâu mới cười tủm tỉm khẽ gật đầu.
Ra cửa, xe ngựa đã chuẩn bị ổn thoả, Thẩm thị và Bạch thị lên cùng một chiếc xe ngựa, Chung thị và nữ nhi cũng vào một chiếc xe, Phó Minh Hoa lên xe ngựa trước, từ xa nhìn thấy Phó Minh Hà được người đỡ lên bậc thang đi lên xe ngựa.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Phó Minh Hoa, Phó Minh Hà vừa quay đầu, ánh mắt hai tỷ muội chạm giữa không trung, Phó Minh Hà cười lạnh một tiếng, trong xe ngựa Bích Hoàn vén mành cho nàng ta cầm váy chui vào, hạ nhân vội dọn ghế gỗ để nàng bước lên xe ngựa, Phó Minh Hoa cũng cười cười, đi vào trong xe ngựa với Tạ thị.
Hôm nay Âm thị là chủ nhân, cũng không có tự mình đến đón người Phó gia, nhưng bà ta phái Chu ma ma bên cạnh ra đón Tạ thị.
Chu ma ma chờ đến khi xe ngựa của Phó gia đến liền chạy ra đón, lần trước Bạch thị đã từng gặp bà bên cạnh Âm thị, lúc này thấy Âm thị phái Chu ma ma ra đón, cũng hiểu được rất có thể diện.
Bên ngoài Tạ trạch cũng không phải không có người khác, nhưng chỉ có người Phó gia là được Chu ma ma người rất có thể diện trước mặt Âm thị ra nghênh đón.
"Đại cô nương đã đến, hai vị cô nương nhớ người lắm đó, sáng sớm đã chờ người rồi." Chu ma ma kéo tay Phó Minh Hoa, thân thiết nói.
Bên cạnh, trong lòng Phó Minh Hà mặc dù bốc lên nước chua, nhưng lời cảnh cáo lần trước của Phó hầu gia vẫn còn tác dụng.
Nàng ta muốn gả cho phu gia tốt, biết rõ nổi giận ở nơi này, chung quanh nhiều người như vậy đều sẽ nhìn chằm chằm vào, đối với thanh danh của mình sẽ không tốt.
Cũng may Chu ma ma cũng vội vã dẫn người Phó gia qua, không có nói nhiều với Phó Minh Hoa, đi vào Tạ phủ không lâu, liền có hạ nhân vội vàng chạy đến, nói là Tam thái thái tìm bà, Chu ma ma liền an bài người chiếu cố người Phó gia sau đó mới vội vã đi.
Nội viện đã mở khóa, có thể thấy mọi người đang hối hả đi lại khắp nơi.
Lúc này đã có nhiều người đến, trên lối đi của hành lang cách đó không xa đều có thể thấy thiếu nữ ngắm cảnh, Bạch thị bảo muốn bái kiến chủ nhân, nha hoàn dẫn người Phó gia đi về phía chủ viện.
Phó Minh Hà thấy mẫu thân đỡ Bạch thị, nàng ta quay đầu lại nhìn, cảnh trí trong nội viện Tạ phủ có chút tao nhã, cũng không có cố ý xa hoa như Hầu phủ, nhưng lại thể hiện được sự tinh tế tỉ mỉ tao nhã thoát tục hơn Phó gia nhiều lắm.
Nàng ta nghe người ta nói những cái cây này đáng giá ngàn vàng, trong lòng vừa đố kị vừa ước ao, quay đầu liền nhìn thấy Phó Minh Hoa đã rơi ở phía sau mọi người một đoạn, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Phó Minh Hà vừa nhìn thấy nàng liền không thích, đang muốn quay đầu, Phó Minh Hoa lại phát hiện ánh mắt nàng ta, nàng ta hừ lạnh một tiếng, con ngươi đảo vòng, không biết thế nào, vậy mà quay lại:
"Đại tỷ đang nhìn gì đó?"
"Nhị muội thật hiếm thấy." Phó Minh Hoa vươn tay nắm lấy một nhánh mai, mầm non bị nàng kéo uốn cong về phía mình, tuyết đọng bên trên liền nhẹ nhàng "rào rào" rơi xuống.
Một vài cánh hoa cũng bởi vì động tác này mà rơi xuống mấy cánh hoa, hoa hồng, tuyết trắng trông rất đẹp mắt.
Nàng vươn tay hái hoa xuống, đưa đến chóp mũi ngửi.
Nhánh cây bật trở lại chỗ cũ, bọt tuyết bắn tung tóe vào mặt Phó Minh Hà, khiến nàng ta lạnh đến run người.
Rõ ràng chỉ là động tác đơn giản nhưng trong lòng Phó Minh Hà lại sinh ra cảm giác tự ti. Nàng ta sờ mặt một cái, ánh mắt có chút tối tăm phiền muộn nhìn chằm chằm vào Phó Minh Hoa, nàng ta chải búi tóc kiểu song kế của thiếu nữ chưa xuất giá, hai bên thái dương có vài lọn tóc thả xuống, có một sợi tóc mềm mại rơi vào trên cổ áo khoác, uốn thành hình dáng rất đẹp.
Phó Minh Hoa rũ mắt xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, lời nói nhỏ nhẹ ấm áp, nhưng Phó Minh Hà nghe ra lại có chút châm chọc.
Nàng ta ghét dáng vẻ vân đạm phong khinh đoan trang này của Phó Minh Hoa, kì thực trong bụng thì đầy ý xấu, giống như khinh thường nàng ta, thần thái có chút giống Tạ thị, nhưng so với Tạ thị lạnh lùng kiêu ngạo thì càng làm người ta chán ghét hơn.
Phó Minh Hà siết chặt tay, gần như không thể chịu đựng được.
Vừa nãy mới cảnh cáo bản thân phải cẩn thận hơn nữa, lúc này vừa thấy bộ dáng này của Phó Minh Hoa ở trước mặt, những lời cảnh báo vừa mới nói nàng ta đã quên hơn phân nửa.
Nhưng nàng ta không thể tức giận ở chỗ này, Nếu không cả đời này của nàng ta liền xong rồi.
"Đại tỷ nói gì vậy, nơi này cũng không phải là Phó phủ, những hoa mai này đáng giá ngàn vàng..." Bình thường Phó Minh Hà cũng không chịu gọi Phó Minh Hoa là tỷ tỷ, nhưng lúc này đang ở bên ngoài, cũng không thể làm cho người ta chê cười, mà Phó Minh Hoa cứ luôn muốn kích động mình.
Nàng ta nói hơn phân nửa, Phó Minh Hoa liền ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn nàng ta chằm chằm.
Phó Minh Hà bị nhìn đến mức không nói nên lời
Tuy nói đều là cốt nhục Phó gia, nhưng Phó lão hầu gia đã qua đời dung mạo cũng không tuấn tú, đến Phó Hầu gia cũng chỉ là uy nghiêm có thừa, lúc còn trẻ cũng không phải mỹ nam tử ở Lạc Dương.
Như vậy truyền thừa hai đời, dung mạo Phó Kỳ Huyền cũng là anh tuấn, sau khi cưới Tạ thị là mỹ nhân, sinh Phó Minh Hoa đã lấy hết tinh hoa của hai người mà loại bỏ hết những thứ cặn bã, càng khó hơn chính là nàng kế thừa mỹ mạo của Tạ thị, lại không kế thừa cao ngạo của Tạ thị, cho nên càng nhìn càng thích.
So sánh với nhau Phó Minh Hà coi như là xinh đẹp, nhưng thân thể gầy yếu, ngược lại có loại cao ngạo lạnh lùng giống Tạ thị, nhưng so với Tạ thị lạnh lùng từ trong ra ngoài, nàng ta có vẻ cố ý nhiều hơn.
Đại Đường xem đẫy đà là đẹp, gương mặt Phó Minh Hoa tuy nhỏ, nhưng lại thắng ở chỗ thịt trên người nàng nhiều, cúi đầu có thể thấy cằm chẻ nhỏ, càng làm cho người thích.