Trong xe ngựa, Giang ma ma nín thinh, trong hốc mắt giống như có nước mắt đảo quanh.
Nếu có một ngày bà đến nước này, bà cũng sẽ như An ma ma, chỉ mong Phó Minh Hoa sống thật lâu.
Trên đường trở về thành, không biết có phải vì trời mưa không mà sắc trời đen kịt.
Xa xa có thể thấy bó đuốc đốt trước cửa thành, người xếp hàng đã hơn nửa dặm.
Với tốc độ như vậy, cho dù có thể đi vào thành thì cũng sợ sắc trời cũng sáng rồi.
Giang ma ma kéo rèm cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn ra bên ngoài, có chút lo lắng.
Nếu lấy chiêu bài Trường Nhạc hầu phủ ra, ngược lại có thể nhanh vào thành, nhưng như vậy sẽ bại lộ hành tung.
Thời gian dần trôi qua, mưa cũng càng nhỏ dần, bầu trời cũng dần sáng lên, Giang ma ma nhịn không được bèn vén rèm đứng lên nhìn ra ngoài.
Tiếng vó ngựa "Cộc cộc cộc" vang lên, Giang ma ma lấy lại tinh thần, một đội ngũ có khoảng mười ba mười bốn người xông thẳng về phía cổng thành, nửa người Giang ma ma nhoài ra ngoài bị nước bùn do móng ngựa văng lên.
Ngựa kéo xe của Phó Minh Hoa bị kinh sợ, bắt đầu có chút bất an dậm dậm chân.
Giang ma ma vội vàng nắm chặt mép cửa xe ngựa để ổn định thân thể, trong lòng thầm nói xui xẻo, đang định cầm khăn lau vết bùn trên váy thì người đứng đầu đã ghìm chặt dây dương ngừng lại.
Người phía sau khẩn cấp ghìm chặt dây cương, khó khăn lắm mới ngừng lại được. Bóng người dẫn đầu kia xua ngựa đi tới bên này, từ trên cao đánh giá Giang ma ma, lại nhìn chiếc xe ngựa này một chút.
"Phó Đại cô nương."
Thật là oan nghiệt.
Mồ hôi lạnh sau lưng Giang ma ma tòng tõng rơi xuống, nếu Phó Minh Hoa bị người khác phát hiện, kết cục sẽ rất khó xử lý.
Bà ngàn tính vận tính, không nghĩ đến rạng sáng mình chỉ là thò người ra xem tình cảnh bên ngoài một chút lại bị người khác phát hiện.
Nếu bởi vì bà mà Phó Minh Hoa bị phát hiện, gây phiền phức cho nàng, Giang ma ma sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.
Giờ phút này trong đầu Giang ma ma lóe lên rất nhiều ý nghĩ, thậm chí bà muốn liều chết không nhận.
Lại không nghĩ rằng lúc Phó Minh Hoa nghe được giọng nói của thiếu niên thì lại thở dài, sau một hồi lâu nàng mới vén rèm cửa sổ lên, liền nhìn thấy Tam hoàng tử ngồi trên lưng ngựa, hai tay nắm dây cương, mỉm cười với nàng.
Hẳn là hắn đi suốt đêm mới trở về, cũng không có vẻ ung dung tôn quý như Phó Minh Hoa từng thấy lúc trước.
Ngược lại bây giờ mang theo vẻ phong trần mệt mỏi, Hồ phục màu đen đang mặc trên người đã bị nước mưa xối ướt, dính vào người hắn.
Lọn tóc vẫn còn đang nhỏ nước xuống, sắc mặt tái nhợt khiến cho ý cười trên mặt hắn có vẻ u ám.
Sự xuất hiện của hắn mang lại cảm giác lạnh lẽo còn hơn cả với cái se lạnh của buổi sáng sớm, hai chân hắn thúc vào bụng ngựa, đi đến cạnh thùng xe, từ trên cao nhìn xuống Phó Minh Hoa.
Khóe miệng cong lên mang theo cảm giác nghiền ngẫm và ngạo nghễ.
Yến Truy đến gần làm Phó Minh Hoa ngửi thấy mùi sắt rỉ, không biết là mùi máu tanh hay là gì khác.
Hai người đều vô cùng ăn ý không hỏi đối phương vì sao lại ở chỗ này, Yến Truy nhướng mày hỏi: "Vào thành?"
Phó Minh Hoa khẽ gật đầu, hắn cúi người xuống, gần như áp vào cổ ngựa: "Ta mang muội vào."
Hắn cách còn gần hơn lúc nãy, Phó Minh Hoa có thể thấy rõ giọt nước trên mặt hắn chảy xuống cằm, tụ lại thành giọt nước chậm rãi rơi xuống, cuối cùng chui vào y phục dính sát trên người hắn.
"Đa tạ Tam Điện hạ."
Hắn lạnh lùng hơi cong môi cười, cũng không nói tiếng nào, miệng quát nhẹ một tiếng: "Giá!" Con ngựa kia tung vó lao về phía trước.
Lập tức xa phu đánh ngựa đi theo phía sau, thị vệ sau lưng Yến Truy giơ cao ngọc bài đại biểu cho thân phận chí cao vô thượng của Tam hoàng tử Yến Truy, quan binh thủ thành nhanh chóng tránh ra.
Một đoàn người xông vào trong thành Lạc Dương.
Yến Truy vội giúp Phó Minh Hoa, cũng không có ý chào tạm biệt nàng. Xe ngựa phóng về hướng Trường Nhạc Hầu phủ.
Giang ma ma sắc mặt trắng bệch, hàm răng va vào nhau kêu "lập cập":
"Cô nương, hiện giờ phải làm sao bây giờ?"
Tình cờ gặp được Tam hoàng tử, tuy rằng đoàn người nhờ vào Tam hoàng tử mới có thể nhanh chóng vào thành, nhưng cũng tương đương với việc Tam hoàng tử phát hiện tung tích của Phó Minh Hoa, đây vẫn là một tai họa ngầm.
Phó Minh Hoa cười cười, nhưng không quan tâm.
Nàng thật sự không quá để ý, ngay sau khi Tạ thị "Chết", nàng ở Phó gia vốn đã vô cùng lúng túng.
Nhưng dù Tạ thị làm không đúng, nhưng có một câu nói đúng. Thôi Quý phi có thể sẽ không đảm bảo cho nàng phú quý, nhưng nhất định sẽ giữ lại tính mạng cho nàng.
Chỉ cần có Thôi Quý phi ở đây, dù Phó gia hận nàng tận xương cũng không thể giết nàng.
Đồng dạng, nàng bảo vệ Tạ thị, cho dù Phó gia có biết cũng phải ngậm bồ hòn, chứ làm gì được nữa?
Nhiều nhất sẽ giống như trong giấc mơ, chẳng quan tâm đến nàng, đợi nàng quá lứa lỡ thì thì gả nàng đến Lục gia, nàng vẫn giống như trước không thể làm gì.
Lúc xe ngựa đến Phó gia, Phó Minh Hoa vội vàng đi vào cửa sau.
Cửa sau Phó phủ chưa đóng lại, chỉ sợ lúc này Phó Kỳ Huyền còn chưa trở về.
Về tới trong phòng, Phó Minh Hoa thay quần áo rồi vội vàng chạy đến viện của Tạ thị, trong nội viện đã bày xong linh đường, Phó ma ma quỳ gối trước linh đường, lúc nhìn thấy Phó Minh Hoa xuất hiện liền thở phào một hơi.
Bà hiểu rõ chuyện có lẽ đã xong rồi.
Thi thể An ma ma còn đặt ở phía sau, Bạch thị trở về đổi quần áo tang, Phó Hầu gia lại không thấy đâu hết, Phó ma ma nói nhỏ bên tai nàng: "Đi tìm Thế tử rồi."
Phó Minh Hoa khẽ gật đầu, Giang ma ma giúp nàng đội đồ tang, quỳ trước linh cữu của "Tạ thị".
Sau một hồi lâu, đám thứ tử thứ nữ của Phó Kỳ Huyền mới đổi áo gai vội vàng chạy đến.
Đến khi sắc trời hơi sáng, Phó Kỳ Huyền mới được người đưa về Trường Nhạc Hầu phủ với khuôn mặt say khướt.
Lúc nhìn thấy linh cữu "Tạ thị" y mới giật mình một cái, nhất thời cũng tỉnh rượu hơn phân nửa.
"Sao, sao, làm sao..." Y sợ hãi đến mức ngay cả nói cũng không rõ ràng, khi Phó Hầu gia nghe tin chạy đến còn ngửi được mùi son phấn trên người y, mặt mày âm trầm đạp một cú nặng nề vào phía sau lưng y.
Tuy nói Phó Hầu gia không biết võ nghệ, nhưng khi đang tức điên lên thì vẫn có thể đạp Phó Kỳ Huyền chúi nhủi về trước mấy bước, cuối cùng ngã trên mặt đất, đầu đập vào bậc cửa mà không dám kêu rên tiếng nào.
Lúc này chính bản thân Phó Kỳ Huyền cũng biết mình đã gây ra đại họa, cả người run rẩy, muốn bò vào trong phòng nhưng lại không còn chút sức nào cả.
"Ngươi còn mặt mũi trở về à." Trong mắt Phó Hầu gia hiện lên sát ý, giờ khắc này đây, ông ta chỉ mong sao có thể đánh chết đứa con trai này trong phòng Tạ thị, để đổi cho "Tạ thị" sống lại.
Giá trị của Tạ thị so với tên phế vật Phó Kỳ Huyền này quan trọng hơn nhiều! Phó Hầu gia nhắm mắt, thở sâu một hơi.
"Nàng, nhưng nàng làm sao lại chết..." Toàn thân Phó Kỳ Huyền run rẩy, dáng vẻ không có tiền đồ này lại càng làm tăng thêm một tầng chán ghét trong mắt Phó Hầu gia.
Trong viện vô cùng yên tĩnh, Phó Hầu gia đi đến nâng y dậy, y cũng không còn sức mà kêu gào, ngay cả giãy dụa cũng không dám.