Vạn Ngô Chi Linh

Chương 118

Dừng lại vài phút, Dạ Hành rốt cục phản ứng lại, một loại cảm giác khuất nhục lập tức cuốn sạch nó, nó cư nhiên bị một đầu ma thú đặt dưới thân, đồng thời hành vi của đầu ma thú này, cư nhiên là đem nó coi như ma thú giống cái! Nó hầu như kịch liệt phản kháng, không quan tâm, liều mạng giãy dụa.

Dạ Hành oan uổng Diễm, nói thật, phát triển thành tình huống như vậy không phải Diễm dự liệu, cũng không phải Diễm cố ý thiết kế, nó không ngờ tới sẽ phát sinh loại sự tình này, còn được đến hiệu quả này. Tuy nó không hối hận, trái lại có chút tâm hỉ.

Dạ Hành kịch liệt giãy dụa như vậy Diễm có chút không ngờ, thế nhưng dưới tình huống hiện tại, Diễm bất đắc dĩ chỉ có thể buông ra Dạ Hành. Nó có thể ngăn cản Dạ Hành, thế nhưng không chịu nổi Dạ Hành không quan tâm giãy dụa, không quan tâm chính mình có hay không thụ thương, cũng không quan tâm có hay không xúc phạm người khác, chỉ cần giãy ra là được, giãy dụa như vậy, mang theo một loại ngoan tuyệt nghĩa vô phản cố.

Dạ Hành rất nhanh đứng lên, không nói gì, chỉ là trừng mắt nhìn Diễm, đôi mắt màu vàng có chút thủy quang, không biết là bởi cố sức giãy dụa hay bởi hôn môi vừa nãy, hơi thở phì phò, hồ tu khóe miệng không ngừng run rẩy, có thể là tức giận.

Diễm thấy Dạ Hành như vậy, đột nhiên nghĩ tâm như bị kim đâm, hơi đau, nó cũng hiểu mình làm sai, thực sự xin lỗi Dạ Hành.

“Xin lỗi, ta không nghĩ tới…” Lời Diễm chưa nói hết dưới đường nhìn chằm chằm trở nên càng hung hãn của Dạ Hành tiêu thất, tựa như nói thêm một từ, nói thêm về chuyện vừa nãy khiến Dạ Hành sỉ nhục vạn phần Dạ Hành sẽ lập tức xông lên, hung hăng cắn nó một ngụm.

Diễm có chút nghèo từ, kỳ thực nó rất vô tội, thế nhưng nó biết không thể nói như vậy, rồi lại không biết muốn nói gì, vươn chân trước, gãi gãi đầu, nó lần đầu hy vọng sở hữu chỉ số thông minh của chủ nhân. Nhìn, khi chủ nhân hôn môi chủ nhân Dạ Hành, chủ nhân Dạ Hành sẽ không lộ ra biểu tình như Dạ Hành, không biết chủ nhân là làm như thế nào. Ừ, ngày mai đi thỉnh giáo!

Dạ Hành trừng một hồi, gia hoả này cư nhiên không tiêu thất, nửa đêm, chết ở lãnh địa của nó muốn làm gì, quấy rầy cũng quấy rầy, tiện nghi cũng chiếm, nộ hoả cũng bị khơi mào, còn muốn làm gì.

Dạ Hành hí mắt, nhìn gia hoả này vẻ mặt vô tội, càng nghĩ càng phẫn nộ, không được, không thể như vậy buông tha, cứ như vậy chạy, không có cửa đâu!

“Ta muốn đấu với ngươi!” Dạ Hành đối Diễm hạ khiêu chiến thư.

Cái này đến phiên Diễm trừng mắt, sự tình phát triển càng ngày càng quỷ dị, bất quá, “Tốt, ta đồng ý.” Ma thú bản tính chính là bạo lực cùng huyết tinh, bọn chúng tôn trọng lực lượng, tôn trọng tất cả lực lượng cường đại, có mâu thuẫn, có tranh cãi, vậy dùng thực lực nói chuyện.

Căm phẫn, nộ hoả, phẫn nộ, để nắm tay khiến đối phương khuất phục, khiến đối phương câm miệng là được. Ma thú thế giới không như nhân loại thế giới nhiều quanh co khúc khuỷu, vĩnh viễn là trực tiếp mà bằng phẳng, nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn, đơn giản như vậy.

Cũng chỉ có Dạ Hành cùng Diễm cao giai ma thú, có chỉ số thông minh cao như người trưởng thành cùng nhân loại tiếp xúc, học được chút thói hư tật xấu, mới hàm súc chút, uyển chuyển chút. Cũng chỉ có hai thú ở nhân loại thế giới thời gian dài, trở về thời gian ngắn, tâm huyết bị áp chế. Thế nhưng hiện tại, nộ hoả đã thành công đem tâm huyết thuộc về ma thú trong thân thể bọn chúng đốt tỉnh.

Dạ Hành cùng Diễm chia làm hai bên, trình đối lập chi thế, hung ngoan nhìn đối phương, giờ khắc này, không có cảm giác kỳ dị, không có tình ý không hiểu, có chỉ là, khát vọng đánh một trận thắng lợi đối kẻ sỉ nhục tôn nghiêm.

Diễm miệng hổ hé ra, một viên hỏa cầu bay về phía Dạ Hành, Dạ Hành không né tránh, chân trước vỗ, một đạo thiểm điện nhắm ngay hỏa cầu, vừa chém, không còn, hoả miêu dư lưu nhè nhẹ rơi xuống, không dậy nổi một tia hỏa hoa.

Dạ Hành bổ hai trảo, hai đạo thiểm điện lóng lánh tử quang liên tiếp hướng về phía Diễm, Diễm lắc mình chạy đi, né tránh đạo thứ nhất, lại phun một viên hỏa cầu, ngăn cản một đạo khác. Bất quá thân cây phía sau không may mắn như vậy, vô pháp né tránh, bị thiểm điện bổ trúng, lập tức cháy đen bốc khói.

Diễm điều động ma lực trong cơ thể, hỏa thuộc tính ma pháp nguyên tố cuộn trào mãnh liệt, hỏa cầu thật lớn hầu như xâm chiếm phiến đất trống, Dạ Hành lui về sau, né tránh loại nhiệt độ cực nóng hầu như muốn đốt trọi da lông, trước mặt lập tức ngưng tụ một viên thiểm điện cầu màu tím nhạt, thể tích tuy nhỏ, uy lực nhưng không thể khinh thường.

Một lớn một nhỏ, một đỏ một tím, kịch liệt va chạm, hỏa hoa chói mắt nổ tung, vô số hoả miêu văng khắp nơi, dẫn tới cây cối cùng cỏ dại không ngừng bốc hơi, cháy!

Mà Dạ Hành cùng Diễm hai ma thú từ lâu chạy đi, chạy khỏi phạm vi hoả miêu tung toé, thế nhưng ngực luôn nghĩ có nguy hiểm, phải hành động. Diễm hết nhìn đông tới nhìn tây, phát hiện không chỗ tốt né tránh, khả năng trên cây sẽ có, liền chiêu hô Dạ Hành tiến lên, hoả tốc lợi dụng bản lĩnh trèo cây trăm năm khó được sử dụng một lần, ‘Sưu sưu’ vài cái trèo lên một gốc cây cao cao. Dạ Hành đáng thương, trèo cây loại bản lĩnh này, nó khi còn bé cũng có, thế nhưng sau khi lớn, đã đánh mất, nó nhìn Diễm trèo lên ngọn cây, trái phải nhìn nhìn, thấy bên cạnh có một bụi cây rậm thấp, nó ‘Bính đáp’ một chút nhảy tới, chỉ có thể chấp nhận như vậy.

Diễm vừa trèo lên, đã nghĩ quay đầu cùng Dạ Hành nói chuyện, di, thú ảnh đâu, thế nào không gặp.

Lo lắng đến Diễm vội vàng trèo xuống, bên kia Dạ Hành nhảy lên bụi cây, thấy Diễm cư nhiên muốn xuống, mở miệng hỏi một câu: “Ai, ngươi làm gì.”

Quay đầu, nguyên lai Dạ Hành ở bụi cây rậm thấp bên cạnh, đây là, Diễm mới nhớ tới, nguyên lai, liệp báo loại động vật này, sau khi thành niên vô pháp trèo cây.

“Ừ, không làm gì.” Diễm đình chỉ động tác trèo xuống, ngẩng đầu nhìn rừng rậm bị hai thú chiến đấu mà lan đến, hoả tinh văng khắp nơi từ lâu bốc cháy, tinh tinh điểm hoả rất nhanh biến thành hùng hùng đại hỏa.

Vừa nãy sốt ruột né tránh, không bị thiêu, Dạ Hành không phản ứng lại, lúc này trầm mặc xuống, nó mạnh nhớ tới, không đúng! Nơi vừa nãy chiến đấu, nơi hiện tại thiêu đốt, là lãnh địa của nó!

Dạ Hành chỉ cảm thấy một cổ nộ hoả hừng hực bốc lên, thế nhưng, có thể thế nào, không phải nó trước khiêu chiến người khác sao, đối phương chỉ là nghênh chiến. Trách được ai, tự trách mình đi!

Dạ Hành không còn bộ dáng thần khí vừa nãy, cúi lỗ tai, lãnh địa của nó không còn, bị thiêu không còn, bị chính mình thiêu không còn, thế gian này có chuyện so đây càng thê thảm sao, có sao!

Diễm vừa nhìn, hắc hắc, Tiểu Tinh Tinh không thích hợp, nó trèo xuống, hai bên ở riêng nói chuyện không phương tiện. Diễm nhảy lên bụi cây rậm thấp, đứng bên người Dạ Hành, hỏi: “Làm sao vậy, có gì không vui,”

Bởi khiêu chiến thua, không đúng, chiến đấu vừa nãy, tuy chính mình không thắng lợi, nhưng không phải Dạ Hành chiến bại, đây, hẳn là tính tương xứng, thực lực tương đương, tuy chính mình có chút phóng thủy, không đem hết toàn lực. Thế nhưng nó dám khẳng định, Dạ Hành nhất định không biết, Dạ Hành không khả năng nhìn ra.

Như vậy, là bởi nguyên nhân gì mà không vui.

“Lãnh địa của ta, không còn, bị thiêu không còn.” Dạ Hành lúc này không còn suy nghĩ tự tôn vân vân, nó buồn bã nói.

Nga, nguyên lai là cái này, thảo nào, nó vừa nãy có loại cảm giác kỳ quái, nguyên lai là bởi thiêu chính là lãnh địa của Dạ Hành. Bất quá, một vấn đề hóc búa như vậy, phải biết, một thủ lĩnh, một cường giả, là khinh thường chém giết chiếm địa bàn người khác, bọn chúng có tôn nghiêm, không cho phép người khác tùy ý bước vào địa bàn của mình, cũng không tùy ý chém giết chiếm địa bàn người khác.

Cái này, địa bàn thiêu, hắc hồ hồ cháy đen một mảnh, thế nào ở, Diễm tự hỏi, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, không phải có một biện pháp tốt nhất sao, “Đến lãnh địa của ta ở đi!”

Nghe Diễm kiến nghị, Dạ Hành ngẩng đầu, nhìn mắt hổ thiểm lượng lượng của Diễm, đột nhiên cái gì đều nghĩ tới, đúng, chính là gia hoả này, chính là gia hoả này nửa đêm không ngủ, quấy rầy chính mình, tức giận đến chính mình xung động đối gia hoả này khiêu chiến, mới đem lãnh địa thiêu không còn, vậy đi lãnh địa đối phương ở cũng không có gì, đây là hẳn phải, đây là nó nên được.

Ừ, đúng, đây là Diễm thua thiệt nó, Diễm hẳn là bồi thường nó.

“Ha…” Dạ Hành nửa đêm bị đánh thức, tức giận, lại chiến đấu lăn qua lăn lại thời gian dài, vừa buông lỏng, khốn ý lập tức cuốn sạch mà đến. Nó nhảy xuống bụi cây, mắt đảo qua, đầu vừa lệch, “Đi, dẫn đường.”

Diễm cũng không tính toán thái độ lúc này của Dạ Hành, bởi giờ khắc này nó toàn bộ tâm thần bị một câu tục ngữ ngẫu nhiên nghe được câu trụ hồn phách, câu tục ngữ kia nói ‘Gần quan ban lộc!’. Tổng nghĩ, Tiểu Tinh Tinh cùng nó một chỗ sẽ cải biến gì, nó có thể mượn cùng Tiểu Tinh Tinh một chỗ, làm cái gì.

Bất quá, rốt cuộc là cái gì! Diễm biểu thị, vấn đề này, nó phải hảo hảo ngẫm lại.

Về phần rừng rậm đại hỏa phía sau, làm sao bây giờ, ngươi hỏi ta, ta hỏi ai, chúng ta đều không biết thuỷ thuộc tính ma pháp, ách, ngày mai nếu như không diệt, tìm chủ nhân giúp đỡ.

Bình Luận (0)
Comment