Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh

Chương 1


Mười ba tuổi năm ấy, ta mới biết được ta không phải con trai của Phạm Ngũ, ta chân chính phụ thân là lão gia Cô Tô Lâm gia.

Cô Tô Lâm gia giàu nhất một vùng, tổ tiên không ít người làm đại quan.

Có thể nói, Lâm gia vô luận là đặt ở Cô Tô, hay là đặt ở khắp thiên hạ, đều là danh môn trong các danh môn.

Ta sở dĩ trở thành giả nhi tử của Phạm Ngũ, là bởi vì mẫu thân ta Lâm phu nhân mười ba năm trước đi dâng hương ở miếu Quan Âm ngoài thành, trên đường đi gặp bọn cướp, khi đã hết sức trên đường chạy nạn nàng bèn lánh tạm trong nhà một nông phụ, cũng chính là nhà Phạm Ngũ.

Lúc ấy Lâm phu nhân người mang lục giáp, bởi vì chạy nạn, động thai khí, ở trong nhà Phạm Ngũ sinh hạ Lâm nhi, trùng hợp chính là nông phụ cũng ở ngày đó sinh con.

Nông phụ thấy Lâm phu nhân toàn thân phú quý hoa mỹ, nhất thời động ý xấu, nhân lúc Lâm phu nhân sinh con còn suy yếu, đem chính mình nhi tử hoán đổi với Lâm gia nhi tử.

Mới đó nay đã mười ba năm trôi qua.

Tháng trước, nông phụ cũng chính là dưỡng mẫu của ta lâm bệnh nặng, rốt cuộc mới đem việc *ly miêu hoán Thái Tử* này nói cho Lâm gia, mà ta trong suốt mười ba năm này, vẫn luôn phải chịu sự ngược đãi của Phạm Ngũ.

* Truyền kỳ "Ly miêu hoán Thái tử" được coi là vụ án tráo đổi con chấn động nhất trong thời kỳ Trung Quốc phong kiến.

Phạm Ngũ là một tên nghiện bài bạc, tuy rằng hắn không biết ta không phải con hắn, nhưng hắn với chính mình người nhà vẫn luôn đối xử tệ bạc, dù là ta dưỡng mẫu hay là đối với ta.

Biết được chính mình là Cô Tô Lâm gia nhi tử, ta đêm hôm đó không thể ngủ nổi.

Ta vừa hung phấn lại bất an, hưng phấn vì cuối cùng ta cũng thoát ly được cái hố khổ đau này, có thể trở thành thiếu gia nhà có tiền, bất an lại chính là con đường phía trước đối với ta là một mảnh mờ mịt.


Liệu phụ mẫu có thích ta?
Nghĩ đến đây, ta vội vàng bò dậy, từ trong tàn khuyết gương đồng soi gương mặt của chính mình.

Gầy gò lại vàng vọt, thật chẳng đẹp chút nào.

Ta gắng gượng nở nụ cười, nghĩ thầm dù sao ta cũng là đã mất mà tìm lại được nhi tử của họ, phụ mẫu nên là thích ta mới phải.

Ngày hôm sau, ta ngồi trên xe ngựa mà Lâm gia đem tới đón, dọc đường đều là lo sợ bất an, đặc biệt là khi xe ngựa ngày càng đến gần Lâm gia.

Đương xe ngựa dừng lại, ta không khỏi ngừng thở.

Ngồi trong xe ngựa, quản gia đối ta hơi mỉm cười, "Xuân thiếu gia, chúng ta tới rồi".

Ta nuốt nước miếng một cái, mới gật gật đầu: "Tốt"
Lâm gia đình viện có kiến trúc điển hình của Cô Tô, tầng lầu trùng điệp, không một chỗ nào bày trí bất nhã, không một chỗ nào là không khí khái.

Tuy trước khi tới đây ta đã tự nhủ không cần để lộ ánh mắt quá kinh ngạc tò mò, nhưng đối với một đứa trẻ lúc đó chỉ mới mười ba, Lâm gia vẫn là một nơi khiến ta choáng ngợp.

Ta theo sát từng bước chân của quản gia, nhưng ánh mắt không khỏi hướng xung quanh nhìn xem, ở chỗ quẹo hành lang, bỗng có ba bốn thiếu nữ cũng hướng bên này đi.

Thiếu nữ tú lệ, váy áo thướt tha.

Ta khi đó không hiểu biết, thấy các nàng đi lại đây liền dừng bước chân, lúng ta lúng túng đứng tại chỗ, "Các vị đường tỷ hảo."
Trước đó quản gia có nói ở Lâm gia ta có vài vị đường tỷ.

Nhưng lời ta vừa nói ra, mấy thiếu nữ liền che môi cười, quản gia nói lại càng làm ta đỏ mặt, "Xuân thiếu gia, các nàng cũng không phải tiểu thư trong phủ, là nha hoàn."
Ta nhận sai người.

Ta thật sự không nghĩ tới nha hoàn Lâm gia cũng có thể mặc xiêm y tốt như vậy, đẹp như vậy.

Đỏ mặt "Ah" một tiếng, ta buồn rầu tiếp tục đi theo quản gia trong tiếng cười xa xa.

Quản gia đưa ta đến sảnh chính, ở đó đông đúc một đám người, ta vừa mới nhận sai người, lần này biết điều mà ngậm miệng, mãi cho đến khi một vị phu nhân cực mỹ lệ nức nở xông tới ôm lấy ta.

"Là hài nhi của ta sao?" Trên người nàng hương khí lập tức thổi quét ta toàn thân, ta chưa bao giờ ngửi được mùi hương thơm như vậy.

Trong tiếng khóc của đối phương, ta ý thức được đây là mẫu thân của ta - Lâm phu nhân.

Ta muốn ôm lấy eo nàng, mà khi ta vươn tay, lại phát hiện ra tay của ta đen đúa như móng gà ác, thật sự cùng xiêm y của Lâm phu nhân không xứng đôi, liền rũ tay xuống, chỉ mơ màng mà để nàng ôm.

Hóa ra đây chính là mẫu thân của ta.


Dưỡng mẫu tuy nuôi nấng ta, lại hiếm khi ôm ta, trên người mùi vị cũng không quá tốt
"A Phức." Trầm thấp thanh âm của một nam nhân trung niên vang lên.

Lâm phu nhân đang ôm ta như là ý thức được chính mình thất thố, bèn buông ta ra, lấy khăn lụa xoa xoa trước mắt nước mắt, nhưng một đôi mắt đẹp như cũ dán trên người ta.

Không biết là do ảo giác của ta, hay là vì cái gì, mà ta cảm thấy trong đáy mắt của mẫu thân có một tia thất vọng.

"Ngươi kêu Xuân Địa đúng không? Tới, lại đây, đến bên cạnh ta."
Thanh âm của trung niên nam nhân lần thứ hai lại vang lên.

Ta theo tiếng nhìn lại, phát hiện người đang nói chuyện nam nhân đang ngồi trên một chiếc ghế bành vuông.

Trên cằm hắn có một chùm râu, khí chất hiên ngang, đáy mắt đọng lại sự ổn trọng của năm tháng.

Người này là phụ thân ta sao?
Ta mang theo suy đoán chậm rãi đi qua, ngừng ở trước mặt nam nhân, một bàn tay to nhẹ nhàng xoa ta đỉnh đầu.

"Về nhà là tốt rồi, ta là phụ thân ngươi."
Hắn giới thiệu cho ta người đang ngồi ở sảnh.

Giới thiệu đến một người nọ, phụ thân ngữ khí rõ ràng trầm ổn hẳn
"Đó là nhị ca của ngươi, Lâm Trọng Đàn"
Ta không phải ngu ngốc, khi tới đây quản gia cũng đã đại khái giới thiệu qua cho ta người ở Lâm phủ.

Lâm Trọng Đàn không phải nhị ca của ta, mà là "ly miêu hoán Thái Tử" người.

Nhưng khi ta cùng Lâm Trọng Đàn thật sự gặp mặt, ta mới phát hiện mình càng giống người thay thế hắn hơn là nhi tử chân chính Lâm gia.

Trước mắt thiếu niên bạch y chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú, mặt mày xa cách lại mang nét khí khái, hắn liếc mắt nhìn sâu ta một cái, mới theo sau cúi đầu hành lễ, "Xuân đệ đệ mạnh khỏe."

Ta ngón tay không tự giác mà nắm chặt, không muốn lộ vẻ rụt rè trước mặt người này, vì thế cũng học hắn bộ dáng hành lễ, nhưng lại đưa tới bên cạnh tiếng cười.

Phát ra tiếng cười chính là một đôi song sinh hài tử.

Đó là hai đệ đệ của ta, năm nay mới năm tuổi, trong nhà là hai *Hỗn Thế Ma Vương*, bởi vì tuổi còn nhỏ, nên không chút nào bận tâm, trong đó có một đứa còn vỗ tay cười to, nói ra một thành ngữ nó vừa mới học "Vượn đội mũ người! Đây chắc là Vượn đội mũ người mà phu tử dạy rồi!"
Một tiếng quát lớn lập tức vang lên.

Ta tuy rằng không hiểu lời này là có ý gì, nhưng ta có thể đoán được lời này không có ý gì hay,trên mặt lần nữa đỏ như thiêu.

Ta thất thố mà đứng im tại chỗ, bỗng có một miếng khăn lục đưa tới trước mặt.

Là Lâm Trọng Đàn.

Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, ở đối phương ánh mắt mới ý thức được chính mình khóc.

Mọi người đều cho rằng ta là bị lời nói của hai đứa nhóc làm cho khóc, chỉ có ta biết là không phải.

Phạm Ngũ xấu xí, ta dưỡng mẫu tuy rằng tướng mạo chỉnh tề, nhưng hàng năm phơi nắng phơi mưa, dung nhan cũng tự nhiên bị hao tổn.

Trước khi tới Lâm gia, ta từng ôm mọng đợi có thể so với Lâm Trọng Đàn là hơn.

Nhưng đến khi gặp hắn rồi, ta mới biết được ta so với hắn không nổi..

Bình Luận (0)
Comment