Vạn Nhân Mê Tình Yêu Trong Phó Bản

Chương 29

Bể bơi sâu 1m8, Tô Dã giữ chặt lấy thân thể của Tạ Cẩn Ca, đặt anh vào giữa cơ thể mình và thành gạch men bên cạnh hồ, cảm nhận rõ đôi môi mềm mại, đàn hồi kia.

Động tác của Tô Dã mạnh mẽ, bá đạo, nhưng nụ hôn trên môi lại vô cùng nhẹ nhàng, tựa hồ mang theo sự cẩn thận, che chở.

Nước hồ lạnh lẽo, nhưng từ nơi môi chạm môi lại lan truyền một loại ấm áp khác.

Ánh trăng trong vắt xuyên qua kẽ lá, rải ánh bạc xuống làn nước lăn tăn gợn sóng. Dưới mặt nước dập dờn ấy, là chiếc đuôi cá xanh lam của Tô Dã, cùng đôi chân thon dài nửa lộ ra của Tạ Cẩn Ca.

Một bên là nhân ngư.
Một bên là nhân loại.

Rõ ràng khác loài, nhưng giờ phút này, lại hòa hợp đến lạ thường, như một bức tranh mỹ lệ trong đêm tối.

Áo tắm dài trên người Tạ Cẩn Ca đã ướt sũng, vải vải bám chặt lấy làn da, phác họa rõ đường cong cơ thể trơn mịn. Những giọt nước long lanh từ cần cổ chảy xuống, lướt qua xương quai xanh, rồi biến mất dưới lớp vải.

Ánh mắt Tô Dã dán chặt vào anh, không vội xâm nhập, mà chỉ khẽ cọ lên đôi môi kia, dùng hơi thở phả vào, chậm rãi tiến công, như muốn hòa tan sự mềm mại ngọt ngào ấy.

Chiếc đuôi cá khẽ đong đưa trong làn nước, đầu vây hình trăng non khẽ chạm vào mắt cá chân của Tạ Cẩn Ca.

Khi những chiếc vảy nhỏ lạnh ướt kia lướt qua làn da, một cảm giác trơn mát khiến Tạ Cẩn Ca bất giác run rẩy. Chính khoảnh khắc ấy, đầu lưỡi linh hoạt của Tô Dã len lỏi tiến vào, câu dẫn lưỡi anh, khởi động một nụ hôn sâu.

Đáng ra Tạ Cẩn Ca phải né tránh. Nhưng có lẽ là vì lời tỏ bày thật lòng của Tô Dã khi say, có lẽ vì dáng vẻ mỹ lệ của nhân ngư trong làn nước khiến anh phải kinh ngạc, cũng có lẽ vì tình ý cháy bỏng lan tràn qua đôi môi. Cuối cùng, anh không giống những lần trước nữa – không né tránh.

Anh cảm nhận rõ sự chấp nhất của Tô Dã, cùng hương vị rượu thuần khiết, cay nồng xen chút ngọt chua. Thứ men rượu này không chỉ k*ch th*ch thần kinh Tô Dã, mà còn xâm lấn vào lý trí vẫn luôn trầm tĩnh của Tạ Cẩn Ca.

Rõ ràng là Tô Dã uống rượu, nhưng lúc này, người như say lại là anh.

Lý trí và điên cuồng vốn là hai cực xa nhau, nhưng đôi khi, chúng chỉ cách nhau một ý niệm.

Đối diện với ánh mắt gần kề của Tô Dã, Tạ Cẩn Ca đưa tay, luồn ngón tay vào mái tóc cậu, ngầm đồng ý cho nụ hôn tiếp diễn.

Phập phồng, phập phồng…

Đó là tiếng tim Tô Dã đập mạnh mẽ trong lồng ngực.

Sự đồng ý của Tạ Cẩn Ca khiến ngực cậu như trào dâng một dòng nước ấm. Dù anh không đáp lại, chỉ thế thôi cũng đã khiến cậu vui mừng đến tột độ.

Với nhân ngư, bạn đời chỉ có duy nhất một. Từ lúc linh hồn giao hòa cho đến khi ôm nhau rời cõi đời, họ sẽ dành trọn sự trung thành tuyệt đối.

Và Tạ Cẩn Ca, chính là bạn đời mà Tô Dã chọn.

Độc nhất vô nhị. Không thể thay thế.

Tô Dã đặt tay lên sau gáy anh, nhẹ nhàng v**t v*. Chiếc đuôi cá cũng từ mắt cá chân chậm rãi dịch lên trên.

Cậu như một thợ săn kiên nhẫn, trong ánh mắt ẩn chứa bão tố, nhưng từng động tác lại đầy ôn nhu, khơi gợi nhiệt độ cơ thể trên người anh.

Thời gian chảy dần, bóng đêm cũng trở nên sâu lắng.

Gió đêm thổi qua hàng cây cọ, mang theo hương thơm thoang thoảng.

Tô Dã khẽ đặt cằm lên vai Tạ Cẩn Ca, dùng vòng eo đuôi cá siết chặt lấy anh, không cho thân thể đã mềm nhũn kia trượt xuống đáy nước.

Ánh trăng hắt lên khuôn mặt anh một lớp ửng hồng mỏng manh. Đôi mi dài dính giọt lệ nơi khóe mắt, đỏ thắm như một đóa hải đường nở lặng lẽ. Đôi môi vốn nhạt sắc giờ đây ửng đỏ như cánh hoa no đủ sương đêm.

Tô Dã nhìn anh, càng nhìn càng thấy lòng ngập tràn hạnh phúc. Cái vẻ lãnh đạm xa cách thường ngày của Tạ Cẩn Ca đã bị chính cậu phá vỡ.

Thì ra anh cũng có nhiệt độ nóng bỏng thế này. Trong lòng bàn tay, nhiệt lượng ấy như ngọn lửa, khiến yết hầu Tô Dã khô khốc, khát khao dâng trào.

Cậu từng vô số lần tưởng tượng dáng vẻ này của anh, nhưng mọi mộng tưởng đều chẳng sánh nổi khoảnh khắc chân thật trước mắt. Anh kiềm chế đến vậy, khiến Tô Dã càng muốn ép anh bật ra tiếng gọi tên mình.

Không thể nóng vội.

Cậu buộc bản thân phải kiềm chế.

Như thế này, đã là khởi đầu tốt đẹp. Chỉ cần anh không còn kháng cự, đã là quá đủ.

Nghĩ vậy, Tô Dã nén xuống khao khát trong mắt, hít sâu một hơi, rồi ôm chặt anh hơn nữa.

Trong đêm yên ắng, chỉ có tiếng gợn sóng khe khẽ. Đúng lúc ánh trăng bị mây đen che phủ, giọt lệ nơi đuôi mắt Tạ Cẩn Ca lăn xuống má, trong mắt Tô Dã trở thành cảnh sắc động lòng nhất.

“Cẩn Ca…” Cậu khẽ gọi tên anh, tay đặt trên gáy, để đầu anh tựa lên vai mình, hơi thở dần bình ổn lại.

Tạ Cẩn Ca im lặng, cảm xúc còn chưa thể bình phục.

Tô Dã nghiêng đầu, hôn khẽ lên mái tóc anh, rồi chậm rãi nói:
“Đêm nay… trăng thật đẹp.”

Đây là câu mà cậu học được từ sách. Và giờ phút này, cậu mới thật sự hiểu được ẩn ý sâu xa của nó.

Sáng hôm sau, ánh mặt trời nhuộm vàng khắp đất trời.

Tạ Cẩn Ca rời giường, kéo rèm cửa sổ. Ánh sáng chiếu lên gương mặt anh, cũng rọi xuống mặt nước trong bể bơi dưới sân.

Nước đã được thay sạch, nhưng những gì xảy ra đêm qua thì không thể xóa đi.

Nghĩ đến tất cả, tâm tình anh chợt phức tạp. Từ trước đến nay, anh luôn tự khắc chế bản thân, sống lãnh đạm, cảm xúc hiếm khi dao động. Thế mà đêm qua, dưới sự dẫn dắt của Tô Dã, anh đã buông lỏng.

Hồi tưởng lại, không hẳn là hối hận, chỉ thấy khó tin.

Thu lại biểu cảm, anh thay quần áo, ăn sáng rồi chuẩn bị đi làm. Vừa lái xe ra sân sau, đã thấy Tô Dã đứng đối diện, mỉm cười vẫy tay.

Anh khẽ mím môi, dừng xe lại.

Tô Dã mở cửa ghế phụ ngồi vào, nụ cười tự nhiên như chưa hề có gì xảy ra.

“Chào buổi sáng, ca ca.” Cậu nói, cài dây an toàn, ánh mắt sáng rực, khó giấu nổi niềm vui sau tối hôm qua.

Tạ Cẩn Ca không nhắc đến chuyện đêm qua, và Tô Dã cũng không.

Nhưng từ hôm đó, cậu trở nên càng dính người hơn. Ngoài việc đi học, tan làm đều bắt xe cùng anh, ở viện nghiên cứu AC thì luôn bám theo như chiếc bóng, trừ khi có việc bất khả kháng. Thậm chí anh đi vệ sinh, cậu cũng muốn đi theo.

Tạ Cẩn Ca không tỏ thái độ gì, nhưng những thực tập sinh khác đã bắt đầu thấy khó chịu. Đặc biệt là Trần Châu Chúc – vốn theo giáo sư Trương, nhưng vì thầy nghỉ phép, nên thỉnh thoảng cậu ta đến hỏi Tạ Cẩn Ca.

Nhưng mỗi lần như thế, Tô Dã đều chen ngang, phá bầu không khí, khiến Trần Châu Chúc bực bội.

Cuối cùng, có một lần gần tan làm, Trần Châu Chúc mới tìm được cơ hội nói riêng với Tạ Cẩn Ca.

Nhìn anh đang thu dọn bàn làm việc, cậu ta nhịn không nổi, mở lời:

“Tạ tiến sĩ, có phải Tô Dã quá ỷ lại anh không? Thân mật quá mức… sẽ dễ khiến người khác hiểu lầm đấy.”

Trong giọng nói còn ẩn chứa thử thăm dò, ánh mắt dõi chặt theo từng biến đổi trên gương mặt anh.

Thân mật sao?
Đúng là có hơi quá mức thật.

Trong những ngày qua, Tạ Cẩn Ca dần nhận ra mình tạm thời không còn nhìn Tô Dã như cái bóng trong đoạn video trước kia.

Anh quan sát cậu.
Và quả thực, Tô Dã chính là kiểu “não yêu nặng” – dính người đến mức như một chú koala, lúc nào cũng muốn kề bên.

“Tiến sĩ Tạ, Tô Dã như vậy…”

“Ca ca, chúng ta nên về nhà thôi.”

Câu nói còn chưa dứt thì đã bị Tô Dã đứng ngoài cửa chen ngang.

Bình Luận (0)
Comment