Vạn Nhân Mê Trói Định Cùng Hệ Thống Vả Mặt

Chương 39



"Tí tách —— tí tách ——"
Bên tai vang lên tiếng nước nhỏ giọt, Hà Tư Nguyên mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện trên mu bàn tay buộc kim, trên đỉnh đầu có một lọ nhỏ giọt từ từ đi vào mạch máu.

Đây là một phòng bệnh yên tĩnh, thoang thoảng mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi.
Hà Tư Nguyên dùng sức cử động chân, rất nặng, nghĩ chắc là bó bột rồi.
Động tác rất nhỏ này của anh khiến một bóng người đang ngồi trên sofa bên giường bệnh nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt anh, ấn anh xuống phòng anh lộn xộn.
"Hà Tư Nguyên, đừng nhúc nhích." Người nọ nhẹ giọng gọi anh, giọng rất quen thuộc, Hà Tư Nguyên lại nhất thời không nghĩ ra là ai, anh ngấm mưa rất lâu, cơn sốt cao mơ màng nhức nhối khiến tâm trí anh thoáng chốc bị phân mảnh.
Hà Tư Nguyên căng mắt nhìn một lúc trước khi tầm mắt trở nên rõ ràng, người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, tuấn dật phi phàm, Hà Tư Nguyên chuyển động yết hầu, khàn giọng nói: "Mục tiên sinh, sao anh lại tới đây?"
Mục Dĩ Thâm ban đầu còn nhíu mày nhìn anh chằm chằm, thấy tình hình đã chuyển biến tốt hơn, sờ trán anh cũng không nóng nữa, biểu cảm không khỏi thả lỏng, nhưng khi gặp vẻ mặt mê mang của đối phương, hắn cau mày lại, lập tức không vui, khoanh tay ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Làm sao, cậu không muốn gặp tôi?"
Hà Tư Nguyên muốn vùng vẫy, đáp: "Không có."
Mục Dĩ Thâm không chút do dự ấn anh trở về: "Gãy chân rồi, nằm yên đi."
Hà Tư Nguyên ngã ngửa ra, lúc chạm vào chiếc gối mềm mại, lồng ngực phập phồng hít mấy hơi, khó khăn lắm mới nhớ lại.
Anh bị người ta đẩy xuống sườn núi từ phía sau, trời mưa to và rất lạnh...! Ký ức dần hiện về khiến hai lông mày tuấn tú nhăn lại.
Hà Tư Nguyên hỏi: "Mục tiên sinh, là anh đã cứu tôi? Đưa tôi trở về?"
Mục Dĩ Thâm đứng thẳng, từ trên cao nhìn xuống anh: "Nếu không thì cậu hy vọng là ai?"
"......" Hà Tư Nguyên cạn lời hơi cong môi, rõ ràng là câu hỏi rất bình thường, tên Mục Dĩ Thâm này lại giống như nuốt phải thuốc súng, nói chuyện bình thường khó như vậy sao? Trong lòng phun tào một trận, Hà Tư Nguyên ngoài miệng vẫn nói: "Cảm ơn anh, Mục tiên sinh."
Mục Dĩ Thâm cười nhạo một tiếng, đáp: "Không thành ý."
"......" Hà Tư Nguyên mỉm cười, tự động lý giải vẻ mặt khinh thường của hắn thành kiêu ngạo, nói: "Làm sao Mục tiên sinh phát hiện chúng tôi xảy ra chuyện?"

Mục Dĩ Thâm nhìn chằm chằm anh, cực kỳ khinh thường đáp: "Tôi có nhiệm vụ phải nói cho cậu nghe à?"
"......" Nói thật, nếu không phải đối phương cứu mình, Hà Tư Nguyên thật sự rất muốn......!Hà Tư Nguyên hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, tiếp tục mỉm cười: "Vậy được rồi, Mục tiên sinh không muốn nói thì thôi.

Dù sao thì tôi đều muốn cảm ơn anh.

Đi cùng tôi còn có một người khác, cô ấy không sao chứ?"
Nghe vậy, Mục Dĩ Thâm lại dừng một lúc lâu, ánh mắt nhanh chóng hiện rõ sự phức tạp.
Hà Tư Nguyên sửng sốt, nghĩ thầm không biết là Hàn Vưu Gia đã chết hay sao, bỗng giọng điệu trào phúng của Mục Dĩ Thâm càng tăng: "Hà Tư Nguyên, cậu đúng là biết thương hoa tiếc ngọc.

Chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân vui không?"
Hà Tư Nguyên: "......" Quả thực không thể giao lưu với nhau haiz.

Tên này không dỗi người khác sẽ chết à? Dứt khoát sửa tên thành Mục Giận Dỗi luôn đi!
Nếu không phải anh bị gãy chân không thể động đậy, thì anh rất muốn sút một cú bịt mồm hắn lại!
Nhưng nhớ đến trước khi hôn mê, có giọng nói kéo anh ra từ bóng tối sợ hãi, cõng anh trở về an toàn trong mưa, Hà Tư Nguyên hít một hơi thật sâu, quyết định tạm thời nhẫn nhịn, hỏi: "Mục tiên sinh, thủ phạm lần trước phá vỡ lan can với dây thép ở thị trấn cổ, anh nói muốn kiểm tra, không biết đã tra ra chưa?"
Anh tự ý thức được mình và Tiết Giai không có thâm cừu đại hận gì, tại sao đối phương hết lần này đến lần khác đòi mạng anh, hai chuyện này liệu có liên quan gì với nhau không?
Mục Dĩ Thâm đáp: "Tìm ra được manh mối một ngày trước, đối phương đã chạy sang nước ngoài, hiện giờ không có thêm thông tin gì."
"Ồ?" Hà Tư Nguyên hơi nhướng chân mày, thật ra anh cảm thấy, cho dù là tên phá hỏng lan can, hay là Tiết Giai, thì cũng chỉ là bị xúi giục thôi.

Nhưng rốt cuộc là ai thâm cừu đại hận với anh như vậy? Hà Tư Nguyên nhanh chóng check lại những người có liên quan với nguyên chủ, vẫn không phát hiện ra.
Trong lúc suy ngẫm, Mục Dĩ Thâm nheo mắt, nói: "Chuyện lần này cũng không phải ngoài ý muốn đúng không?" Tuy là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu hắn rất chắc chắn.
Hà Tư Nguyên nhìn hắn một cái, gật đầu, thấy sắc mặt đối phương lập tức chùng xuống, băng sương che phủ mặt, vội nói: "Mục tiên sinh, chuyện này anh không cần lo cho tôi, tôi sẽ đích thân giải quyết."
Anh không muốn rút dây động rừng.

Càng muốn từ từ thăm dò ra người đứng sau lưng Tiết Giai đến tột cùng là ai, vì sao liên tiếp dồn anh vào đường chết?
Mục Dĩ Thâm liếc nhìn anh, tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng mím môi, đổi đề tài: "Vậy được rồi.

Nhưng mấy tháng này cậu cần phải nghỉ ngơi đàng hoàng, toàn bộ lịch trình ban đầu sẽ tạm hoãn.

Tôi sẽ bảo người đại diện Bàng xử lý thay cậu."
Hà Tư Nguyên đồng ý.

Dù sao cũng gãy chân, cần ba tháng mới bình phục, đương nhiên đặt sức khỏe lên trước công việc.
Mà anh không biết, trong lòng Mục Dĩ Thâm lại có một suy nghĩ khác.

Mục Dĩ Thâm rất không muốn nhìn thấy hình ảnh Hà Tư Nguyên ở bên người đàn ông khác thêm một lần nào nữa, đặc biệt là tên họ Hứa trong gameshow vừa rồi.
Hà Tư Nguyên thấy hắn nhăn mày, khuôn mặt lạnh lùng tỏ vẻ thù địch, không biết hắn lại nghĩ tới cái gì, vì thế mỉm cười nói: "Mục tiên sinh, anh không phải rất bận sao? Bây giờ nên trở về đi?" Anh không muốn vì mình mà trì hoãn công việc của Mục Dĩ Thâm.
Sau khi nghe xong, ánh mắt tức giận của Mục Dĩ Thâm không khỏi dừng trên mặt anh, một hồi lâu sau, khoảng độ nửa ngày, hắn mới cong môi, cười như không cười: "Hà Tư Nguyên, cậu được lắm! Nhưng tôi vẫn còn phải nhắc nhở cậu một câu, nhớ rõ vị trí của mình."

Buông lời uy hiếp xong, hắn mới sải chân bước ra bên ngoài.
Hà Tư Nguyên: "......" Chậc, người này.
Mục Dĩ Thâm đi rồi, Hà Tư Nguyên liền an tĩnh mà nằm ở trên giường bệnh, nhắm mắt định ngủ một lát, ai ngờ chẳng được bao lâu, bên ngoài lại truyền đến thanh âm cãi vã, trong cơn lộn xộn xen lẫn giọng nói quen thuộc, Hà Tư Nguyên vừa định xuống giường, cử động một chút mới nhớ ra mình đang què, vì thế chỉ có thể trực tiếp hỏi: "Ai ở bên ngoài đó?"
Lập tức có một giọng nói kiêu ngạo cáu kỉnh: "Hà Tư Nguyên, anh tỉnh rồi? Các người buông tôi ra, để tôi đi vào......"
Cửa phòng bệnh bị đá văng tạo một khoảng trống, lúc này Hà Tư Nguyên mới nhìn được, hóa ra là Hàn Vưu Gia đang giãy giụa, ngoài cửa còn có hai người đàn ông vóc dáng cường tráng, mặc vest màu đen, đeo kính râm ngăn cô lại, không cho cô tiến vào.
Thấy Hà Tư Nguyên chú ý tới mình, Hàn Vưu Gia cùng hai người béo khỏe tranh chấp càng thêm kịch liệt: "Tôi là bạn của anh ấy, Mục tổng của mấy người dựa vào cái gì không cho bạn bè vào thăm nhau! Giấu tâm tư gì chứ!"
Hà Tư Nguyên lên tiếng để cô tiến vào.

Hai người béo khỏe do dự một chút, rồi thả Hàn Vưu Gia ra, sau đó một người đứng trông chừng, người còn lại vội vã chạy đi, hẳn là đi nói cho Mục Dĩ Thâm.
Hàn Vưu Gia đi vào phòng bệnh, một tay chỉnh lại mái tóc dài bù xù, tựa như cảm thấy hơi xấu hổ vì vừa rồi không màng hình tượng.

Cô dừng ở trước giường bệnh Hà Tư Nguyên, nhìn thoáng qua chân bó bột, ho nhẹ một tiếng, nói: "Tôi tới để nói một tiếng cảm ơn với anh."
Hà Tư Nguyên ngẩn người, nói: "Vì sao cảm ơn tôi? Lúc tôi bị đẩy xuống, là cô chủ động vươn tay kéo tôi."
Hàn Vưu Gia nói: "Nếu không phải anh đỡ tôi, thì có lẽ người hôm nay gãy chân nằm ở đây chính là tôi......!Chờ một chút, anh nói cái gì? Anh bị đẩy xuống á?"
Lúc ấy tổng cộng có ba người, lại không phải cô, khác gì nói là Tiết Giai cố ý hại người? Hàn Vưu Gia hơi chớp lông mi, gia thế cô không tồi, sau khi debut, có người nhà hộ giá hộ tống, hầu như chưa từng gặp âm mưu đen tối trong giới giải trí.

Đối với chuyện phát sinh ngay bên mình, tận mắt nhìn thấy người ta hãm hại, vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Hàn Vưu Gia không chắc chắn nói: "Ý của anh là Tiết Giai......"
Hà Tư Nguyên cũng không gạt cô, trả lời: "Đúng là cậu ta.

Nhưng tôi vẫn chưa xác định được là cậu ta có bị sai khiến hay không." Rốt cuộc nguyên chủ và Tiết Giai chưa tiếp xúc với nhau bao giờ.
Hàn Vưu Gia cả giận nói: "Thật quá đáng! Tôi báo cảnh sát bắt cậu ta!"
Vừa dứt lời, cô lập tức lấy điện thoại, lại bị Hà Tư Nguyên ngăn cản: "Đừng hấp tấp, chúng ta không có chứng cứ." Hà Tư Nguyên đưa mắt nhìn cô: "Nhưng tôi cần cô giúp tôi một chuyện gấp."
Hàn Vưu Gia sảng khoái mà đáp ứng: "Anh nói đi."
Nghe vậy, Hà Tư Nguyên lại khẽ cười: "Không phải cô ghét tôi lắm sao? Tôi còn chưa nói chuyện gấp gì, cô không nghe đã đáp ứng rồi?"
Hàn Vưu Gia nghẹn lời, sắc mặt cũng dần dần đỏ ửng, cô dùng ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú Hà Tư Nguyên, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Hà Tư Nguyên, anh biết rõ còn cố hỏi! Đúng, tôi thừa nhận, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã có hảo cảm với anh rồi.

Nhưng tôi không phải là loại người phụ nữ hư đốn đoạt nhân sở ái (*).

Hiện tại tôi chỉ coi anh như bạn bè, đừng có nghĩ xấu về tôi!"
(*) đoạt nhân sở ái: giành giật thứ yêu thích của người khác
Lúc này, đến lượt Hà Tư Nguyên ngẩn ngơ.
Đoạt nhân sở ái?! Cái quỷ gì vậy!
Hàn Vưu Gia bình tĩnh lại, nhìn về phía cửa, nói: "Vốn dĩ tôi cảm thấy vị Mục thị kia chỉ có ý chơi bời với anh, nhưng hình như hắn thích anh hơn tôi nghĩ.

Lúc anh hôn mê, cho nên không nhìn thấy......!ánh mắt hắn khi thấy anh bị thương, tựa như một con dã thú bị chọc giận ra sức bảo vệ con mình."
Hà Tư Nguyên cảm thấy Hàn Vưu Gia so sánh với thú hơi quá, nhưng Mục Dĩ Thâm đúng là một con dã thú, nhưng tuyệt đối không phải một con dã thú biết che chở anh.


Ít nhất, ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, nó đã bị bác bỏ ngay lập tức.
Trước mắt không xét đến chuyện này, Hà Tư Nguyên thu lại suy nghĩ, nhớ tới có chuyện quan trọng hơn cần làm rõ.

Anh bảo Hàn Vưu Gia kề tai lại đây, nói suy nghĩ của mình cho cô.
Bên ngoài bệnh viện, một bảo vệ mặc vest đen vội vã chạy đến, trước khi Mục Dĩ Thâm bước lên gọi hắn lại, rồi báo cáo có người đến thăm phòng bệnh.
Mục Dĩ Thâm suy tư một giây, trầm giọng nói: "Tùy cậu ta đi." Nói xong, quay đầu sải bước lên xe.
Vương đặc trợ ngồi ở vị trí ghế lái, liếc nhìn sắc mặt Mục tổng một cái.

Ừm......!có hơi kỳ quái.

Nói tức giận cũng không phải tức giận, nói khó chịu cũng không phải khó chịu.

Chính là kiểu hai lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, lộ ra cảm giác chưa bao giờ có......!vẻ mê mang?!
Vương đặc trợ nghĩ thầm, thật cẩn thận hỏi: "Mục tổng, ngài đang băn khoăn gì sao?"
Mục Dĩ Thâm suy tư bị cắt ngang, ánh mắt chuyển qua nhìn hắn.

Vương đặc trợ co rụt, cười gượng nói: "Ha ha ha, tôi lắm miệng tôi lắm miệng, ha ha ha ha......"
Lúc này Mục Dĩ Thâm mới dịch chuyển tầm mắt.
Hắn nâng một tay lên sờ vị trí tim mình.
Tại sao lại như vậy? Không đúng, tình tiết phát triển không đúng, sai lệch kế hoạch của hắn.
Vì sao nghe thấy Hà Tư Nguyên mất liên lạc, hắn gần như không cần nghĩ ngợi mà xông vào màn mưa tìm kiếm anh? Khi thấy Hà Tư Nguyên chảy máu nằm trên mặt đất, gương mặt trắng nõn dính bùn đất đen sì, tim hắn không tự chủ được mà đau thắt lại? Vì sao khi gọi tên Hà Tư Nguyên, đối phương không hề đáp lại, hắn cảm thấy sợ hãi?
Tất cả mọi chuyện đều làm hắn mờ mịt, làm hắn cực kỳ khó tiếp thu.
Lần đầu tiên trong đời Mục Dĩ Thâm gặp tình huống mất kiểm soát, nếu là chuyện khác, hắn căn bản không cần lo lắng, hết thảy đều ở trong khống chế.

Nhưng mà, Hà Tư Nguyên này, mỗi lần đều không theo kịch bản......! Hoặc là chính mình có vấn đề?
Mục Dĩ Thâm hít sâu một hơi, hắn lập tức quyết định, trong khoảng thời gian này tạm thời lánh mặt đối phương.
Mặc kệ đối phương cầu xin hay làm nũng ra sao, hắn đều sẽ không gặp mặt anh một lần.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Lời tác giả:
Hà Tư Nguyên: Cầu xin? Làm nũng?......!Lêu lêu lêu!.


Bình Luận (0)
Comment