Vẫn Phải Nếm Đủ Mùi Đen Đủi

Chương 18

Thế nhưng… Một ngày, hai ngày, rồi lại ba ngày…

Đã qua bốn năm ngày rồi, đừng nói là Vu Kính, đến cả bóng dáng một con muỗi còn không thấy lảng vảng trong phòng này nữa là!

Tiểu Hắc treo tôi (vẫn ở trong tranh) lên mặt trong cánh cửa, để tiện cho tôi quan sát toàn bộ căn phòng, cũng nhờ vậy mà tôi thấy đỡ sợ hơn phần nào.

Trong những ngày qua tôi đã rút ra được một kết luận, bị bắt nhốt trong tranh thế này chẳng thà cứ làm người thực vật quách cho xong. Đã không động đậy, nói năng gì được thì thôi đi, lại còn bị treo tới treo lui, hết lần này đến lần khác bị giày xéo hành hạ cũng chỉ có thể duy trì mỗi một tư thế ban đầu hà, tự nhiên thấy bức xúc quá chừng, mấy cái tên khốn nào đó cứ thích đem con gái người ta ra mà so sánh với người đẹp trong tranh, chả biết là có ý đồ gì không đây!

Chán gì mà chán thế không biết, chỉ biết giương mắt ếch ra mà ngắm Tiểu Hắc, anh ta cũng không phụ sự kì vọng của tôi, biểu hiện kì lạ đến khó tin.

Thật sự là quái dị lắm luôn.

Cái hồi mới gặp Tiểu Hắc lần đầu, anh chàng hết làm bộ thần bí khó dò lại ra vẻ huênh hoang hống hách, làm như mọi sự trên trời dưới đất này anh ta không gì không biết, không gì không thể á, chẳng có gì đáng để anh ta bận lòng cả, đôi khi hứng lên lại còn lôi đầu đứa xấu số nào đấy ra mà chỉnh cho một trận đúng thảm luôn (ừ thì, là tôi đó). Thế mà lúc này đây, cứ như vừa đem một vò rượu dâng vua được đóng gói tinh tươm ra để đổi về một chai rượu đế bình dân bọc giấy sơ sài vậy, anh chàng Tiểu Hắc-toàn năng biết tuốt ngày nào giờ đã biến thành Tiểu Hắc-bà nội trợ đảm đang. Ngày ngày hết cẩn thận tỉ mỉ dùng giẻ lau thật kĩ mặt bàn, sàn nhà, xong lại đem cái chăn mỏng te vẫn để trên chiếc giường tre ra mà gấp tới gấp lui cho ngay ngắn chỉnh tề cả chục lần có lẻ, kế đó là đem dải lụa đen trên giường ra mà chải chuốt vuốt ve kĩ lưỡng. Đến cả đống giấy bút mực nghiên trên bàn cũng được chàng ta cẩn thận lau chùi từng li từng tí, rồi để lại y nguyên chỗ cũ, thậm chí ngay cả góc độ cũng không khác chút nào. Mấy chuyện vặt vãnh này, anh ta đều chăm chút tỉ mẩn mà làm. Phải mà tôi mở miệng được tôi sẽ hỏi hắn ngay và luôn rằng nghề ruột của hắn có thể nào chính là nữ công gia chánh hay không?

Ngoại trừ những việc đó ra, phần còn lại của ngày Tiểu Hắc đều dùng để ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế tre đặt ngay trước cửa sổ kia, chẳng buồn đi đâu cả. Về đêm lại còn quái gở hơn nữa kìa, rõ ràng trong phòng có giường hẳn hòi, song anh ta lại chưa bao giờ nằm ngủ trên đó cả. Tối nào cũng thức trắng để ngồi ở đầu giường, dịu dàng vươn những đầu ngón tay thuôn mảnh ra vuốt ve cái mép giường lạnh ngắt. Sau khi tôi đã ngủ xong một giấc no nê rồi, mở mắt ra vẫn thấy anh chàng còn đang lặng lẽ ngồi đó, quyến luyến như chẳng nỡ rời xa. Tôi vốn chậm tiêu là thế, mà cũng còn nhận ra trong cái cách anh chàng chở che, bảo bọc quá mức như vậy, tựa hồ có thể thấy được nỗi buồn miên man bao trùm lên cả con người ấy.

Có một lần tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm, trông thấy cả căn phòng ngập tràn ánh trăng, Tiểu Hắc khi ấy đang đứng cạnh cửa sổ, âu yếm hôn lên dải lụa đen tuyền nọ, thế mới hiểu hết được niềm đau vẫn luôn giày xéo con tim người ấy là do đâu mà ra.

Hoá ra là như vậy sao.

Tôi lắc đầu thở dài đầy phiền muộn.

Cái anh chàng Tiểu Hắc xưa nay vẫn luôn phong lưu tiêu sái ấy, không ngờ lại là một kẻ…

…Mắc hội chứng yêu đồ vật.

Khi ánh bình mình của buổi sáng thứ bảy vừa hé lộ, Tiểu Hắc đột nhiên bảo với tôi rằng: “Thôi thì tán gẫu chút chuyện đi ha, bằng không cậu sẽ buồn chán đến chết mất thôi.”

Cũng biết vậy nữa hả!

Tiểu Hắc mông an toạ trên ghế, đầu nghiêng sang nhìn tôi: “Tên của tôi là Điển Mặc, là đệ tử dưới trướng Lý Sơ thuộc phái Bình Tâm Nhai, là sư điệt của Vu Kính, cậu nhớ kĩ đừng có quên đó.”

Điển Mặc, chẳng phải là cái người nào đó mà ông đạo sĩ sùng bái hay sao? Trái đất này tròn ghê ta ơi.

Lại còn Lý Sơ nữa chứ, cái tên này nghe quen lắm nha, nhớ không nhầm thì chính là cái gã xấu số bị sét đánh trúng theo lời kể của Tiểu Hắc thì phải.

“Lần đó sau khi vừa mất đi sư phụ, tôi hoàn toàn suy sụp, về lại đây sống lay lắt qua ngày ước chừng đã được mười bảy năm.”

Tình cảm của thầy trò Tiểu Hắc thật là khăng khít nha, cái hồi biết tin sư phụ Bất Tư của tôi đã thoát xác quy tiên, đứa mang danh đồ nhi tôi đây đau lòng còn chưa tới mười bảy ngày nữa là. Nhưng đó rõ ràng là hai chuyện khác nhau mà, tình huống của sư phụ tôi chính là mọc cánh thành tiên, cũng coi như là công đức viên mãn rồi. Còn thầy anh ta thì là bị sét đánh đó nha, anh ta có buồn phiền thêm mấy ngày nữa cũng có thể hiểu được đi, nhưng đằng này lại tới những mười bảy năm ròng, có phải là làm hơi lố rồi không.

“Khoảng một tháng trước, chưởng môn Vu Kính bất ngờ ghé qua đây. Anh ta muốn nhờ tôi giúp một việc. Tôi thì còn lạ gì anh ta nữa đâu, cái ngữ ấy mà tìm tới nhà thì trăm phần trăm là chẳng phải chuyện tốt lành gì rồi, nhưng rồi anh ta lại đưa ra những điều kiện khiến tôi chẳng thể nào khước từ được.”

“Ngay từ đầu tôi cũng có nói rõ rồi, Vu Kính mỗi ngày đều phải hồn lìa khỏi xác bay tới bay lui giữa vách đá Bình Tâm và chỗ cậu ở, cực kì tổn hao công lực, anh ta đi đi về về kiểu đó được chừng nửa năm có dư, theo lý thuyết thì sẽ phải say ngủ suốt ngàn năm, đây là sự thật.” Tiểu Hắc nhìn ra được nghi vấn của tôi, mới nói tiếp: “Thế nhưng, Vu Kính lại nói trước khi chuyện đó xảy ra, tình cờ làm sao anh ta lại tìm thấy một loại thuốc viên có khả năng bồi bổ công lực, lại còn có thể biến các loại yêu ma thành hình người, đủ để bù đắp những tổn thất mà anh chàng phải chịu.

Anh ta nói anh ta đến vì hai mục đích, thứ nhất là, làm cho cậu phải toàn tâm toàn ý ở bên mình. Thứ hai, tạm thời giải quyết sự đeo bám của Vân Thoa, cho nên mới nghĩ ra một kế sách nhất tiễn song điêu. Anh ta sẽ giả vờ như phải ngủ một giấc thiên thu, Vân Thoa hết lòng hết dạ với anh chàng như vậy, một khi đã tin chắc vào việc đó tất sẽ tìm cách ngủ theo luôn. Chẳng qua để lừa cho Vân Thoa tin lời, Vu Kính đương nhiên cũng phải hôn mê trong một thời gian ngắn, anh ta không dám chắc trong lúc đó cậu có chịu làm theo những đường đi nước bước mà anh ta đã trù tính sẵn hay chăng, hơn nữa cũng lo sợ cậu có thể vô tình phát hiện ra mấy viên thuốc đưa cho cậu đều là hàng dỏm, lại bởi vì tôi ở Bình Tâm Nhai cũng coi như là một người tương đối am hiểu thuật biến thân, thành ra anh ta muốn tôi hoá thành động vật để dẫn dụ cậu hoàn thành đúng vai diễn trong kịch bản mà anh ta đã sắp đặt.”

Mồ hôi lạnh túa đầy trên lưng tôi.

“Vân Thoa thường hay lui tới những nơi phố xá sầm uất, biết nơi cư ngụ của cô ta chính là cái giếng cổ ở núi Tĩnh Sơn, Vu Kính liền tống cổ cậu qua đó, mà tôi thì ngay từ đầu đã hoá thành lừa để đi theo cậu rồi, còn nhớ chứ?” Tiểu Hắc chắc là đang hồi tưởng lại lần đầu hai đứa gặp nhau đây mà, bất giác nhoẻn miệng cười, “Mọi chuyện sau đó đều diễn ra hết sức suôn sẻ, cậu bắt đầu nghi ngờ Vân Thoa, thế là tôi chỉ việc dắt cậu tới chỗ nàng ta ở, rồi cậu theo đúng ý đồ của tôi mà cho tôi uống thuốc, thế là tôi được khôi phục lại nguyên hình, cậu liền tin ngay đó là thuốc thật, tất cả đều được tiến hành thuận lợi. Chỉ là, khi tôi lột sạch đồ cậu, đã phát hiện ra cái này.”

Tiểu Hắc lấy ra miếng ngọc đỏ ngày nào, “Đây nè, nó là món trang sức yêu thích của thầy Lý Sơ, trước giờ vẫn luôn mang bên người, nếu lúc xưa thật sự đã chịu thiên phạt, thì làm sao còn sót lại thứ này được chứ? Cái này là do Vu Kính đưa cho cậu, anh ta lại không hề báo trước cho tôi hay, càng nghĩ càng thấy thật đáng ngờ. Tôi không khỏi suy ra một điều, sự kiện thiên phạt gây chấn động thiên hạ hồi mười bảy năm trước, rất có khả năng bên trong còn ẩn giấu nội tình, còn về vì sao Vu Kính lại gợi ý cho tôi bằng cách này, tôi nghĩ mãi vẫn không thông, khi ấy cứ đinh ninh rằng đây hẳn chỉ là đồ giả mà thôi, thế nên tạm thời đành gác lại mọi chuyện, tiếp tục tiến hành kế hoạch như dự tính.”

“Sau đó thì cũng đơn giản thôi, khi chúng ta đi vào trong giếng, Vân Thoa đã tin sái cổ việc Vu Kính phải ngủ một giấc dài và bắt chước ngủ theo rồi, tôi khi ấy mới trút vào miệng cậu cái hỗn hợp thuốc ngủ trộn lẫn thuốc kích thích mọc tóc với móng. Cuối cùng là bàn giao lại cho Vu Kính, hết thảy đều thuận buồm xuôi gió. Cậu thì cứ ngỡ là đã qua một ngàn năm, nên dù rằng Vu Kính có đưa cậu về dốc Bình Tâm thì cậu cũng hoàn toàn không chút nghi ngờ. Từ đó trở đi trong thế giới của cậu chỉ tồn tại mỗi mình Vu Kính mà thôi, đúng như mong đợi của anh chàng. Riêng về phần tôi, trong khoảng thời gian đó đã xác định được món đồ này đúng thật là của Lý Sơ! Tại sao lại như thế chứ, tin chắc trên đời này, cũng chỉ có mỗi Vu Kính mới giải thích được thôi. Nhưng tôi biết thừa, y vẫn luôn trông chờ được xem cái bộ dạng ngẩn ngơ như kẻ mất hồn của tôi, y sẽ nhất định sẽ không tiết lộ sự thật cho tôi đâu, tên đó muốn tôi phải cậy nhờ sự giúp đỡ của y, rồi dựa vào chút hi vọng nhỏ nhoi này để quay tôi như chong chóng đến tận khi tôi sức cùng lực kiệt, cuối cùng mới ung dung bóp chết tất cả mọi hi vọng của tôi.”

Đúng vậy, riêng chuyện này thì tôi tin.

Sau một hồi lâu Tiểu Hắc mới kể tiếp: “Vốn dĩ tôi cũng không muốn hại cậu đâu, từ khi Lý Sơ mất, chưa từng có ai lại gọi tôi là Tiểu Hắc nữa cả, vậy mà cậu vừa mở miệng đã gọi ngay tôi bằng cái tên này, tôi giật mình điếng cả hồn, tâm tư rối bời đến mức suýt nữa đã cho rằng cậu chính là sư phụ tôi chuyển thế.” Ngữ điệu của Tiểu Hắc đột nhiên thay đổi, trở nên mềm mại hẳn ra, tựa như đang đắm chìm vào trong miền ký ức êm đềm, hạnh phúc nào đó, “Ông thầy Lý Sơ của tôi làm biếng có hạng luôn, thầy ấy mà nuôi con gì cũng chỉ biết đặt mỗi cái tên Tiểu Hắc thôi à.”

Những lời này tôi nghe vào như sét đánh ngang tai!

Lý Sơ, sư đệ của Vu Kính.

Bất Tư, sư đệ của Vu Kính.

Lý Sơ, lười chảy thây.

Bất Tư, lười chảy thây.

Lý Sơ, nuôi con gì cũng đều đặt tên là Tiểu Hắc.

Bất Tư, nuôi con gì cũng đều đặt tên là Tiểu Hắc.

Hốt nhiên tôi không khỏi nghĩ tới, chả trách sao tôi nói trông cái mảnh ngọc đỏ nọ quen quá chừng hà, chẳng phải là thứ mà sư phụ vẫn khư khư giấu trong người đó sao, có lần tôi hầu ổng tắm rửa đã từng nhìn thấy qua rồi!

Tất cả mọi manh mối đều quy về một đáp án.

Quỷ thần thiên địa ơi!

Nếu như mọi sư đệ của Vu Kính đều không phải là sản phẩm của nhân bản vô tính, thế thì hai người bọn họ chính là một rồi còn gì!

Bên kia Tiểu Hắc vẫn đang không ngừng lải nhải: “Vu Kính cố ý đưa cho cậu mảnh ngọc đó, nhất định là muốn ám chỉ với tôi điều gì, sau đó tự mình thưởng thức cảnh tôi làm trò hề. Hừ, nếu như tôi đã không thể nhận được đáp án mà mình mong muốn, thế thì hãy cứ để cho gã ta tự tay huỷ hoại người mình yêu đi vậy.” Ánh mắt anh ta trở nên u ám, làm cho tôi lạnh toát cả sống lưng, anh chàng này nói là làm thật đây.

Cần gì phải phiền phức vậy chứ! Tôi ở trong tranh gồng mình ra hiệu bằng mắt cho anh ta, tội tình chi mà phải trêu vào Vu Kính thế không biết, tôi đây cũng có thể nói cho anh biết sự thật cơ mà! Tiếc thay toàn bộ suy nghĩ của Tiểu Hắc lại đang tập trung vào mưu đồ phục hận của mình, căn bản là chẳng thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một cái.

Ánh nắng vàng rực chiếu trên mặt đất, khiến cho cả căn phòng sáng bừng lên.

Bầu không khí trầm mặc kéo dài tưởng chừng như bất tận, rồi bất thình lình Tiểu Hắc cúi đầu mỉm cười: “Cuối cùng cũng chịu tới rồi sao.”

Có tiếng cọt kẹt vang lên, tiếp theo đó liền trông thấy bức tường tiến dần lại phía tôi (đừng có quên là tôi vẫn còn bị treo ở đằng sau cửa đó nha), sau cùng là tôi bị kẹt trong cái khe hở nhỏ hẹp giữa cánh cửa và vách tường.

Một giọng nói ôn tồn cất lên: “Điển Mặc, để cậu phải đợi lâu rồi, tôi đến đón em ấy về đây.”

Vu Kính Kính Kính Kính Kính Kính Kính Kính Kính Kính Kính Kính Kính Kính Kính Kính Kính Kính Kính!!!!!

Tôi và anh hiện giờ chỉ cách nhau có một cánh cửa thôi đó!

“Bây giờ mới chịu tới, thật rất biết nhẫn nại đó nha.” Tiểu Hắc cười gằn, “Rõ như ban ngày là đã kìm chế không nổi tới mức phải lén lút bỏ xuân dược vào trong trà của người ta, thế mà vẫn có thể nhàn nhã đến nhường này?”

Xuân dược?! Tôi nhớ ra rồi, thảo nào gần đây thường có cảm giác bứt rứt khó chịu trong người, lúc nào cũng thấy nóng hừng hực, còn luôn bất giác dõi theo nhất cử nhất động của Vu Kính, đáng nhẽ ra ấy, tuy rằng bề ngoài tôi trông như đã trưởng thành, nhưng về bản chất vẫn chỉ là một chú cáo con, thế quái nào lại động dục sớm như vậy được! Hoá ra là do thằng cha Vu Kính này chuốc thuốc tôi!!! Đồ tiểu nhân!!!!

“Còn cách nào khác đâu, sư môn có quy định không được ra tay với trẻ con và thú non. Tuy tôi đang nắm chức chưởng môn cao quý trong tay, nhưng cũng không thể làm trái luật được. Chẳng qua quy định lại không hề cấm trẻ con và thú non ra tay với tôi đâu ha?”

Tiểu Hắc sực tỉnh: “Phải ha, nội quy điều thứ nhất của sư môn, lấy đạo của người, hoàn trả lại cho người. Hơn nữa hễ mà giữa hai quy định xuất hiện mâu thuẫn, liền ưu tiên cho điều đứng trước.”

Ngay tức khắc Vu Kính bồi thêm một câu: “Cho nên chỉ cần em ấy chịu chủ động ra tay với tôi với tôi một lần thôi, thì chuyện liền êm xuôi rồi.”

Má ơi! May mà tôi không phải hạng mê trai tới mụ mị đầu óc nha, suýt nữa thì chết vì thiếu hiểu biết rồi!

“Ý tưởng này hay đấy! Quả không hổ là chưởng môn!” Tiểu Hắc bật cười, “Nhưng lẽ nào anh không sợ cậu ta bị người khác bắt cóc rồi ‘xơi tái’ sao?”

“Sợ cái gì, có năng lực xoá đi ký hiệu tôi để lại trên cổ em ấy, trên thế gian này trừ cậu ra cũng chẳng còn ai có gan làm đâu.” Giọng Vu Kính vẫn bình thản như không.

Tôi bỗng nhớ tới cái lúc vừa gặp lại Tiểu Hắc kia tự nhiên bị trẹo cổ, để rồi phải nhờ anh ta nắn lại cho!!! Hoá ra là có ý đồ cả!! Hèn chi lúc đó cứ thấy là lạ, hồ ly mà cũng có thể bị trặc cổ ư, tên này cũng là đồ tiểu nhân nốt!!!!

“Mà nếu đã là cậu, thế thì nội quy của sư môn liền phát huy tác dụng, cũng có nghĩa là bình an của em ấy được đảm bảo rồi. Huống hồ, rõ ràng là có ai đó còn nôn nóng muốn gặp mặt hơn cả tôi, vậy thì tôi hà tất phải vội vã làm chi.” Vu Kính bỗng giở giọng đắc ý hả hê: “Chưa kể là đến trễ một chút cũng coi như cho em ấy một bài học, để sau này hết còn dám bỏ trốn theo người khác nữa.”

Vu Kính, anh nhớ đấy!

“Kì thực tôi cũng nào có gấp gáp gì đâu, cũng đã mười bảy năm rồi, anh có tới muộn thêm tí nữa cũng chẳng thành vấn đề, dù sao con hồ ly ngốc nghếch đó khóc lóc ỉ ôi riết cũng thành quen rồi.” Tiểu Hắc lúc này cũng tỏ ra khoái trá không kém.

Tiểu Hắc, mi nhớ đấy!

Tôi cóc thèm để tâm đến hai tên khốn đang đấu võ mồm này nữa. Hai đại mỹ nam đĩnh đạc đứng giữa căn phòng ngập tràn ánh dương quang chói lọi mà đàm đạo, thật là thích mắt vui tai làm sao, nhưng ẩn bên trong lại là cơn sóng dữ đang cuồn cuộn thét gào, thực tế chính là hiện trường giao tranh của hai kẻ gây rối số một.

Bỗng dưng một ý tưởng lại xuất hiện trong đầu tôi, sao hai tên này không cáp đôi luôn đi cho rồi? Được thế thì thiên hạ thái bình quá rồi còn gì, đấng cao xanh thiệt là không có mắt mà!

Khi luồng suy nghĩ chấm dứt thì cũng vừa kịp lúc nghe thấy Vu Kính nói: “Dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa, tôi cũng sẽ đưa được em ấy trở về nguyên vẹn lành lặn cho mà xem!”

Nghe được những lời này tôi cũng chỉ biết núp sau cánh cửa mà thở dài.

…Vu Kính à, kì thật anh cũng không nhất thiết phải lên núi đao xuống biển lửa làm chi đâu, chỉ cần anh tập được cái nếp tốt là ra vào nhớ quay đầu lại đóng cửa, thì chúng mình đã có thể bên nhau vẫn hơn nhớ nhau rồi!
Bình Luận (0)
Comment