Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại

Chương 27

Trở lại khách sạn, Thước Thừa Dụ cắm chốt ở phòng Yến Tây Như không chịu ra, hết nói chuyện phiếm từ chuyện đông đến chuyện tây lại lấy cớ là muốn giúp sắp xếp đồ đạc vệ sĩ mới mua về.

“Được rồi, mấy thứ này tôi tự làm được, không phiền đến anh.” Yến Tây Như cầm lấy cái cốc trong tay Thước Thừa Dụ, “Hơn mười giờ rồi, anh về phòng đi ngủ đi.”

Thước Thừa Dụ ngồi trên giường lắc đầu: “Tôi không buồn ngủ.”

“Nhưng tôi mệt, tôi muốn đi ngủ.” Yến Tây Như rất ít khi nói chuyện cọc cằn kiểu này, nhưng cứ bị Thước Thừa Dụ vây đến vây đi, có muốn ôn hòa nhã nhặn cũng không nổi.

Thước Thừa Dụ há miệng muốn tìm lý do để ở lại thêm, nhưng còn chưa kịp nói thì Yến Tây Như đã mở cửa đuổi người.

Tiễn được Thước nhị thiếu đi rồi, Yến Tây Như mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, tắt đèn nằm lên giường.

Không biết qua bao lâu, ngoài kính cửa sổ truyền đến tiếng gõ rất nhỏ. Yến Tây Như mở mắt, ánh mắt sáng rực trong bóng đêm, hoàn toàn không có vẻ gì là mệt mỏi hay buồn ngủ, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, đẩy ra. Con chim khuyên vừa mổ cửa kính bay lên, đậu xuống bên cạnh.

Yến Tây Như vuốt vuốt đầu nó, giẫm lên bậu cửa sổ, lao thẳng ra ngoài, cứ thế từ cửa sổ tầng ba nhảy xuống.

Đã gần đến đầu đông, cho dù hiện tại đang ở phía nam, nhiệt độ không khí chưa xuống dưới 0 độ, nhưng ở nơi rừng núi hoang vu, tiết trời ban đêm vẫn lạnh đến rùng mình.

Yến Tây Như đứng trước cửa một hang núi, chăm chú quan sát vài nhánh cây đã đốt và một cái đèn pin đã hết pin nằm lăn lóc trên đất.

“Đi ra từ đây sao?” Yến Tây Như hỏi.

Trả lời lại chỉ có tiếng kêu lanh lảnh của con chim nhỏ đang đậu trên vai.

Yến Tây Như nhíu mày, vỗ tay hai cái, tiếng vỗ tay trong rừng núi vắng lặng vang vọng khắp nơi.

Từ tán cây truyền đến những tiếng “Guuu —— guuu ——” liên tiếp, trong bóng đêm, vô số con mắt màu vàng như bóng đèn lập lòe sáng trên những chạc cây.

Yến Tây Như phất tay, “Tìm người. Không được bỏ qua bất kỳ một dấu vết nào, có tin gì lập tức báo về cho ta.”

Cây cối xung quanh vang lên một tràng âm thanh tác tác hỗn loạn, chẳng mấy chốc đã trở lại vẻ tĩnh lặng yên ả vốn có của rừng cây, tất cả cú mèo vừa xuất hiện đều biến mất không còn dấu vết.

Yến Tây Như xòe tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một phiến lông chim xinh đẹp phát ra ánh sáng lấp lánh, thỉnh thoảng còn có những mảnh bụi sáng theo động tác di chuyển nhẹ nhàng rơi xuống.

Con chim khuyên nhỏ vỗ cánh bay lượn xung quanh, Yến Tây Như nương theo ánh sáng từ phiến lông cẩn thận xem xét dấu vết trên mặt đất, một lúc lâu sau mới đứng thẳng dậy, “Chúng ta đi tiếp xem.”

Một người một chim cứ thế ở trong rừng chậm rãi đi tới, từng mảnh bụi sáng nhu hòa rải rác theo bước chân bỏ lại phía sau.

“Thiếu gia, ngài xem…” Vệ sĩ cẩn trọng hỏi, thăm dò sắc mặt Thước Thừa Dụ.

Thước Thừa Dụ đóng cửa phòng Yến Tây Như lại, trầm giọng nói: “Lấy xe đi. Còn nữa, liên lạc ngay với đại thiếu gia.”

***

“Aaaaa——” Thước Cần vươn vai ngáp một cái thật dài, dụi dụi mắt, “Boss, chúng ta có cần chuyên nghiệp đến mức này không, sắp 12 giờ đêm rồi đấy.”

Thiều Khuynh Tri không trả lời, tiếp tục đi theo người của đội khảo cổ, vừa đi vừa nghe người nọ nói qua tình hình.

Thước Cần đành phải kéo áo khoác co chặt người lại, vừa ngáp vừa đi theo.

Người của đội khảo cổ chỉ vào lối vào mộ, “Chính là nơi này. Bây giờ không còn ai dám đi vào trong nữa, chúng tôi chỉ có thể lần theo vị trí cửa vào, bắt đầu tiến hành làm sạch đá khắc xung quanh. Thầy Vương đã lớn tuổi như thế, hiện tại lại lo lắng đến độ mỗi ngày đều mất ngủ, nếu ngài có thể giúp đỡ, chúng tôi thật sự cảm kích vô cùng.”

Thiều Khuynh Tri khoát tay: “Mạng người là chuyện quan trọng, không biết không nói, nếu đã biết tôi đương nhiên phải giúp mọi người, huống hồ trong số đó còn có bạn học của cấp dưới tôi.”

Thước Cần nghe vậy sửng sốt, chẳng lẽ vì chuyện Hồ Diệu đến nhờ mình… Ầy, không có khả năng đâu, người thần kinh thác loạn như boss sao có thể làm loại chuyện không có lợi chứ, nói không chừng là muốn mượn cơ hội này tuyên truyền cho Vạn Vật thôi.

“Cũng muộn rồi, các vị cứ về thị trấn nghỉ ngơi đi.” Người nọ chà xát hai tay, có vẻ như sắp không chịu nổi cái lạnh của đêm khuya trên núi.

Thiều Khuynh Tri gật đầu, ra hiệu cho mọi người trở lại xe.

Chờ xe của người thuộc đội khảo cổ đi rồi, y mới đưa mắt nhìn Đỗ Khâm, Đỗ Khâm gật đầu, chuyển tay lái, chạy xe đến một chỗ tương đối bí mật bên cạnh sườn núi.

Thước Cần vừa lên xe đã ngủ như chết, có khi bị sét đánh cũng không tỉnh nổi. Thiều Khuynh Tri nhìn hắn há hốc mồm ngủ ngon lành, bất đắc dĩ lắc đầu, “Để cậu ấy ngủ trên xe đi. Cửu Nguyệt, rắc chút đế ốc xung quanh.” (1)

Ninh Cửu Nguyệt lấy trong túi ra một cái bao nhỏ, mở ra lấy bột phấn rắc hết cả trong xe và xung quanh bên ngoài xe. Từ đầu đến cuối Thước Cần vẫn nhủ đến bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không biết gì.

Thiều Khuynh Tri cởi áo khoác ngoài ra đắp lên người hắn, nhìn thêm một lúc, sau đó mới mở cửa xuống xe.

Bốn người tranh thủ lúc đội khảo cổ còn chưa đi kiểm tra, nhanh chóng tiến vào trong mộ.

La Vũ nhăn nhăn mũi, “Ban nãy ở bên ngoài tôi ngửi thấy có mùi cáo, chậc chậc, quả nhiên.”

Ninh Cửu Nguyệt lập tức phóng sang một ánh mắt sắc như dao: “Cậu nói ai đấy?”

“Cũng có phải tộc nhà cô đâu, kích động cái gì.”

“Không cùng tộc nhưng vẫn cùng loài!”

Bên trong mộ hoàn toàn không nhỏ giống như Hồ Diệu miêu tả mà rộng lớn vô cùng, một đại điện, hai thiên điện và một hậu thất, nhưng trong mắt người thường lại chỉ nhìn được một phần của thiên điện và hậu thất, vậy nên mới cảm thấy nơi này là một lăng mộ quy mô không lớn.

“Chướng nhãn pháp, rất cao tay.” Đỗ Khâm bình luận ngắn gọn.

“Có người lợi dụng lăng mộ này để làm chút chuyện không sạch sẽ.” Thiều Khuynh Tri đi xuyên qua bức tường giả, cúi đầu xem xét dấu vết trên mặt đất trong đại điện.

“Boss, bên này có lối ra.” Thanh âm Ninh Cửu Nguyệt từ phía xa truyền tới.

Hai mắt Thiều Khuynh Tri sáng quắc như ánh đèn trong đêm tối, nhìn đến cánh cổng vòm cao hai mét ở nơi sâu nhất, “Hẳn là thông sang phía bên kia núi, chúng ta đi xem thế nào.”

***

Yến Tây Như cứ thế đi theo dấu vết trên đất, càng đi càng xa, cuối cùng dừng lại bên cạnh một vách đá dựng đứng.

“Lẽ nào nhảy xuống dưới rồi?” Yến Tây Như ngồi xổm xuống, nhìn xuống dưới vách đá.

Vành khuyên dùng móng vuốt quắp lấy phiến lông phát sáng, vội vã kêu loạn.

“Yên tâm, ta sẽ không nhảy xuống đâu. Nơi này chắc phải có lối đi khác.”

Đột nhiên một bóng đen to lớn từ trên trời giáng xuống, đậu bên người Yến Tây Như, là một con cú mèo.

“Phát hiện cái gì?”

“Guuu——”

“Nơi không dám đến gần sao… Trách không được. Ngươi đi đi, báo với mọi người không cần tiếp tục tiếp cận nơi đó nữa. Tiểu Cát, chúng ta cũng đến đó xem xem.”

Yến Tây Như đi theo con cú mèo bay đằng trước, tốc độ hoàn toàn không còn là thứ người thường có thể thấy được.

Một người hai chim chạy chưa được bao lâu, lùm cây phía trước đột nhiên có động tĩnh. Một người từ bên trong lao ra, vừa lúc lao thẳng vào túm lấy tay Yến Tây Như, “Anh!”

Yến Tây Như vội vàng dừng lại, đỡ lấy người nọ, “Tiểu Lam?”

Người nọ không ai khác chính là cô giáo đang mất tích, Mạc Lam.

“Không sao chứ?” Yến Tây Như xem xét cẩn thận từ trên xuống dưới một lượt.

Mạc Lam cười hì hì: “Em là ai chứ, sao lại có chuyện được.”

Yến Tây Như có chút tức giận: “Đừng có tự tiện hành động. Chẳng may có thứ gì nguy hiểm khó lường, em nghĩ một mình em đối phó được sao?”

“Anh, rõ ràng em báo tin cho anh rồi mà. Em cũng đâu có ngu, thấy nguy hiểm lại lao vào, phải không Tiểu Cát?” Mạc Lam cười híp mắt.

Vành khuyên Tiểu Cát kêu chíp chíp vài tiếng tỏ vẻ đồng ý.

“Vừa đi vừa nói chuyện, đây cũng không phải chỗ tốt lành gì, buổi tối tốt nhất đừng đến đây.” Yến Tây Như nhìn rừng rậm đen kịt phía trước, kéo Mạc Lam đi, Tiểu Cát bay trước mở đường.

“Thiếu gia, phía trước có ánh sáng!” Vệ sĩ cảnh giác bước lên, chỉ về phía trước, “Không giống đèn pin, cũng không phải ánh sáng từ lửa hay đuốc.”

Không cần bọn họ nói Thước Thừa Dụ cũng đã nhìn ra, bởi vì thứ ánh sáng kia vô cùng quen thuộc, lấp lánh mềm mại như nước. Anh nheo mắt lại nhìn một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Đi qua đó!”

“Anh, đằng kia có người!” Mạc Lam đột nhiên dừng lại kêu lên.

“Thấy rồi.” Yến Tây Như chẳng những thấy, mà trong lòng cũng đã biết chắc người bên đó là ai.

Ánh sáng từ đuốc dồn dập kéo đến, khiến hai người đồng thời nheo mắt lại.

“Thiếu gia, là Yến giáo sư!” Vệ sĩ kích động kêu lên.

Nói thừa, ai chẳng nhìn thấy! Thước Thừa Dụ trừng mắt liếc vệ sĩ, nhanh chóng bước sang.

“Thừa dụ.” Yến Tây Như đoán đúng rồi, nhưng trong lòng hiện tại không thể nói rõ rốt cuộc là vui vẻ hay là bất đắc dĩ.

“Một mình cậu nửa đêm nửa hôm chạy lên núi, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao! Ngọn núi này ban ngày đi vào còn chưa chắc đã ra được, huống hồ là đang nửa đêm!” Thước Thừa Dụ dường như vô cùng tức giận.

“Tôi……”

Yến Tây Như còn chưa nói xong, ánh mắt sắc như dao của Thước Thừa Dụ đã đảo tới Mạc Lam đang đứng ngơ ngác tò mò bên cạnh, tiện thể quét qua cả chỗ tay Yến Tây Như đang bị cô nắm chặt.

“Cô ta là ai?!” Thước Thừa Dụ nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi là Mạc Lam.” Mạc Lam rất tích cực tự giới thiệu.

Ai cần biết tên cô là cái gì! Thước Thừa Dụ chỉ hận không thể đem ánh mắt biến thành tia laser, trực tiếp xuyên thủng qua tay Mạc Lam.

“Đây là em họ tôi.” Yến Tây Như đúng lúc giới thiệu bổ sung, kịp thời ngăn chặn một màn xung đột đổ máu.

Em họ? Vẻ mặt tức giận của Thước nhị thiếu cứng ngắc lại, cực kỳ mất tự nhiên chuyển sang trạng thái ôn hòa dịu dàng: “Một cô gái nửa đêm lên núi cũng không tốt đâu.”

Yến Tây Như thản nhiên nói: “Con bé dạy học ở thôn ngay chân núi, lúc trước vì lên núi tìm người nên mất tích. Tôi nhận được tin nên mới vội vàng chạy lên tìm nó.”

Nửa đêm nửa hôm, một mình đi lên tìm người thì tìm thế nào? Thước Thừa Dụ hiển nhiên rất bất mãn với lời giải thích trăm ngàn lỗ hổng của Yến Tây Như, nhưng anh cũng không muốn truy cứu, chuyện sự thật có thể tìm hiểu sau, vấn đề quan trọng hiện tại là làm sao rời khỏi đây.

“Người của tôi có đánh dấu ở ven đường rồi, chúng ta trở về trong thôn trước rồi nói sau.”

Mạc Lam cổ quái nhìn Thước Thừa Dụ, lại nhìn Yến Tây Như. Yến Tây Như thở dài, “Đi thôi.”

Vệ sĩ hộ tống ba người, nhanh chóng đi xuống chân núi.

“Không phải còn có hai người nữa đi cùng em sao?” Yến Tây Như hỏi.

Mạc Lam gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà anh yên tâm, bọn họ đang ở chỗ rất an toàn, em đã cho Tiểu Cát truyền tin về thôn rồi, người trong thôn sẽ sớm tìm được họ thôi.”

“Đừng làm liên lụy đến những người không liên quan.”

“Em hiểu rồi.”

Thước Thừa Dụ đi bên cạnh ù ù cạc cạc nghe bọn họ nói chuyện như lọt vào trong sương mù, nhưng lại không dám hỏi thẳng, chỉ có thể cố gắng dựng thẳng tai tiếp tục nghe.

***

Thước Cần mở mắt ra, ngồi bật dậy. Ban nãy hình như có gì đấy rung rung, động đất à?!

Nhìn rõ ràng hoàn cảnh hiện tại rồi hắn mới bình tĩnh lại, vẫn đang ngủ trong xe. Nhưng còn những người khác đâu? Sao lại bỏ hắn ở đây một mình thế này! Không thể tha thứ được!

Thước Cần nhìn qua cửa xe, thông qua ánh trăng nhàn nhạt có thể xác định nơi này là chân núi. Hắn lấy điện thoại gọi nhưng một người cũng không được, ngoài vùng phủ sóng, chẳng lẽ bọn họ vào núi?

Thước Cần hít sâu một hơi lấy tinh thần, cầm lấy cái túi Thiều Khuynh Tri dặn hắn mang theo, mở cửa xe bước ra ngoài. Mặc dù không biết trong túi là cái gì, nhưng chắc chắn là mấy thứ có hiệu quả trừ tà dọa quỷ, đúng vậy, phải tin tưởng boss!

Thước Cần khom lưng bò ra phía trước, dựa vào đầu xe quan sát xung quanh. Khắp nơi đều tối đen như mực, hoàn toàn không có dấu hiệu sự sống.

Đột nhiên có thứ gì đó đập vào vai hắn.

Da đầu Thước Cần tê dại, thân thể cứng đờ, cứng ngắc xoay cổ lại, tiếng xương cốt chuyển động vang lên răng rắc trong không gian tối đen tĩnh lặng rõ ràng đến quỷ dị.

Phía sau có một người ngồi xổm, cùng đêm đen hòa thành một thể, mặt đối diện với Thước Cần, trên mặt là nước sơn đen như mực, chỉ lộ ra hai con mắt sáng rực.

“Mẹ ơi quỷ!!!!!” Trong núi vang lên một tiếng hét chói tai như tiếng cá heo, chim chóc lập tức bay tán loạn bốn phía.

Người phía sau tức giận vỗ mạnh lên đầu hắn, “Thằng nhóc thối, quỷ cái đầu mà quỷ!”

_________________

(1) Đế ốc (帝屋): một loại cây cối, lá như cây tiêu, gai trở quả đỏ, có thể ngăn điềm xấu, cản trở thú dữ.
Bình Luận (0)
Comment