Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại

Chương 32

Thước Cần còn đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên trước ngực có cảm giác bị đè nặng, y như bóng đè. Hắn khó chịu xoay người, nhưng không được bao lâu cảm giác quái dị kia lại tới nữa.

Phát điên mất thôi, cứ thế này làm sao ông đây ngủ được! Thước Cần vèo một cái ngồi bật dậy, kéo kéo chăn.

Ầy —— hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, ánh mắt dần quen với bóng tối.

Trước giường có vài cặp mắt mở trừng, trong đêm đen sáng quắc đến rùng mình, còn tản ra sắc xanh nhàn nhạt, cứ thế nhìn chằm chằm theo dõi hắn…

......

“A!!!”

Trong đêm tối vang lên tiếng gào thét kinh người. Thước Cần ngã lăn xuống khỏi giường, vội vàng sờ soạng cầm lấy thứ gì đó trong tay, run rẩy chỉ ra trước mặt “Tôi, tôi nói cho các người biết, thế lực nhà tôi rất lớn, boss của tôi cũng không phải người! Các người đừng hòng dọa được tôi!”

Mấy vị khách không mời này hiển nhiên không quá quan tâm đến vấn đề rườm rà như thế lực này nọ, một trong số đó trầm giọng: “Ngoan ngoãn đi theo bọn tôi, cậu sẽ được bình an vô sự.”

Lừa trẻ con hả má! Đổi lời thoại dùm cái có được không! Đi với các người mới càng có sự!

Hai bên cứ thế giằng co vài phút, phía đối phương hiển nhiên đã mất kiên nhẫn, bước gần về phía giường.

“Đừng đừng đừng có lại đây! Tôi có vũ khí đấy! Các người dám qua đây tôi sẽ…..”

Thước Cần cúi đầu nhìn thứ trong tay mình, khóc không ra nước mắt. Đời ngu si thế nào lại đi để quả cam ở tủ đầu giường! Cam thì trừ tà thế quái nào được, ít nhất là hoa quả thì cũng phải là mấy loại có tiên khí như đào này nọ chứ QAQ

Hắn bất ngờ vung tay ném quả cam sang, tranh thủ lúc kẻ địch phân tâm định chạy xuống khỏi giường.

“Aaa! Đừng có túm chân tôi!” Thước Cần ở trên giường liều mạng giãy dụa.

“……” Quần chúng đột nhập vô cùng hoang mang.

“Hửm?” Thước Cần cũng phát hiện hình như có gì đấy sai sai. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy chân mình bị cuộn vào trong chăn.

“…….. Ha ha, nhầm rồi. Mấy người cứ đứng đấy, đừng qua đây.”

Đáng tiếc đối phương hiển nhiên không có kiên nhẫn chờ hắn bò xuống lần hai, hai tên tiến lên giữ chặt chân hắn.

“Cmn, boss anh đúng là cái đồ miệng quạ đen!!!” Thước Cần bi phẫn gào lên, hai tay quờ quạng trên giường túm được thứ gì đó ném vào một tên đang túm chân mình.

Tên kia đột nhiên kêu thảm một tiếng, bụm mặt lui về sau vài bước. Thước Cần kinh ngạc nhìn tay mình, thứ ban nãy cầm vào có hơi mát mát cứng cứng, hình như là —— Thước Tiểu Cần!

Những kẻ khác có lẽ bị một màn vừa rồi ảnh hưởng, không dám tiếp tục manh động, chậm rãi tản ra. Thước Cần nhân cơ hội lao về phía đầu giường, gạt công tắc đèn. Ánh đèn chói mắt vụt sáng giữa bóng đêm khiến hắn vội vàng nhắm mắt lại.

Chờ đến khi mở mắt ra, khoảng không phía trước đã có thêm một bóng lưng thẳng tắp rộng lớn.

Khoảng khắc nhìn thấy tấm lưng kia, Thước Cần thật sự rất muốn khóc. Còn tưởng anh bỏ ông đây chết một mình ở đây rồi QAQ

“Tị Lang, mấy trăm năm nay được sống an ổn không muốn, bây giờ lại muốn quay về núi hoang sao?” Giọng Thiều Khuynh Tri vẫn đều đều, nhưng Thước Cần lại cảm thấy y đang cực kỳ tức giận.

Đối phương hiển nhiên cũng bị khí thế của y uy hiếp, không còn dáng vẻ hùng hổ ban đầu nữa. Một kẻ trong số đó kiên trì tiếp tục hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ngay cả ta là ai cũng không biết mà còn dám bán mạng cho kẻ khác, muốn động vào người của ta? Về hỏi chủ nhân của các ngươi xem nếu chống lại ta thì có hậu quả gì, rồi tự quyết định xem có nên tiếp tục không.”

Tên gầy gò cầm đầu do dự một lúc, nhíu mày quay đầu, “Đi!”

Không khí xung quanh đám người nọ bắt đầu vặn vẹo, tất cả biến mất giữa hư không.

Thiều Khuynh Tri dường như cũng không có ý định đuổi theo. Y cúi người nhặt Thước Tiểu Cần bằng cỏ dưới đất lên, ngồi xuống mép giường, đưa nó cho Thước Cần vẫn còn chưa bình tĩnh lại được: “Bùa hộ mệnh, cất kỹ vào.”

Thước Cần theo bản năng đưa tay nhận lấy, căng thẳng vuốt vuốt mặt, một lúc sau mới xác nhận mình được cứu rồi.

“Boss, tôi chỉ là một phàm nhân thôi, cứ thế này không tâm thần thì sớm muộn gì cũng nhồi máu cơ tim chết mất!”

Thiều Khuynh Tri cúi người ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng giống như đang dỗ trẻ con: “Ngoan, đừng sợ. Lần này là tôi sơ suất, từ bây giờ sẽ không để cậu gặp phải nguy hiểm như thế này nữa.”

Thước Cần được an ủi cũng chẳng thấy khá hơn tí nào, ngược lại Thiều Khuynh Tri đột nhiên thay đổi thái độ càng khiến hắn bất an hơn, chỉ sợ câu tiếp theo của y mới là đòn tử. Vì thế Thước Cần không dám nhúc nhích, chỉ có thể cứng ngắc ngồi im để y ôm.

“Được rồi.” Thiều Khuynh Tri buông hắn ra, đứng dậy, “Thu dọn ít đồ dùng quan trọng, chúng ta về nhà nhanh cho cậu ngủ bù.”

“Hả? Về nhà? Tôi đang ở nhà mà? Về nhà nào?” Đại não Thước Cần hoàn toàn không bắt kịp thông tin của Thiều chủ tịch

“Về nhà tôi chứ nhà nào. Nơi này không an toàn, cậu ở cùng tôi tôi mới có thể bảo đảm an toàn cho cậu.”

Biết ngay kiểu gì cũng chết mà! Ở cùng nhà với sếp áp lực quá lớn làm ơn buông tha cho hắn đi!

Thước Cần cố gắng tìm lý do: “Chuyện này… nhà anh cũng không nhiều phòng, cũng chỉ còn thừa phòng làm việc, ngủ trong đấy cũng không tiện. Dù sao anh cũng là chủ tịch, có rất nhiều sự vụ cơ mật, tôi ở đấy có vẻ không tốt lắm đâu.”

Thiều Khuynh Tri nhướn mày: “Sự vụ cơ mật của tôi có cái gì mà cậu còn không biết?”

Thước Cần: “……” Đừng có làm như chúng ta cùng hội cùng thuyền! Tôi cái gì cũng không biết!

Thiều Khuynh Tri đề nghị: “Nếu không cậu ngủ phòng tôi cũng được mà. Tôi không để ý đâu.”

“……. Thế cũng không được, quá cưu chiếm thước sào rồi…”

“Tôi nói rồi, tôi không để ý.”

“Nhưng mà……”

“Tóm lại là có đi không?”

“Đi.”

Bị ngược đãi mãi cũng thành quen, Thước Cần đau khổ nhận mệnh đem đồ đạc cần thiết nhét vào một cái túi, cứ thế bị Thiều Khuynh Tri tha lôi đi.

Lúc hai người ra khỏi cửa, cửa nhà đối diện vô cùng đúng lúc mở ra.

“Tôi nghe thấy có tiếng động lạ, bên đó có chuyện gì sao?  Sao Thiều chủ tịch lại đến nhà Thước trợ lý lúc đêm hôm khuya khoắt thế này?”

Thiều Khuynh Tri đối với việc Trịnh Mân ở đối diện nhà Thước Cần dường như cũng không ngạc nhiên, thản nhiên quét mắt nhìn đối phương, “Chất lượng giấc ngủ của Trịnh đổng có vẻ không tốt lắm thì phải. Đừng tự áp lực bản thân, lúc cần phải ngủ thì nhớ đừng thức.” Nói xong liền lôi Thước Cần đáng thương đi xuống lầu.

“……. Ở đây có thang máy mà.”

“Vận động nhiều mới tốt.”

“……”

Trở lại nhà Thiều Khuynh Tri, Thước Cần đứng ở cửa phòng ngủ nhìn y lấy trong tủ thêm chăn gối đặt lên giường.

“Thế anh ngủ ở đâu?”

“Ở đây.”

“Hả? Để tôi ra phòng làm việc.” Thước Cần bị chèn ép đến chai luôn rồi, chẳng buồn phản kháng rất nghe lời xách túi quay ra.

“Không phải tôi bảo cậu ngủ phòng tôi sao?” Thiều Khuynh Tri nhíu mày.

“Nhưng anh ngủ ở đây còn gì.” Thước Cần hoàn toàn không nắm được tình hình.

Thiều Khuynh Tri khoanh tay nhìn hắn.

“…… Nhìn tôi làm gì? Anh ngủ ở đây thì tôi đương nhiên… Khoan đã, ý anh là gì? Đừng bảo là… chúng ta ngủ hết ở đây?!” Mẹ mẹ mẹ ơi cái tiết tấu gì đây!

“Thôi tôi về nhà đây. Bây giờ tôi cảm thấy lang cái gì đấy ban nãy cũng đáng yêu lắm ha ha ha……” Thước Cần yên lặng nhấc túi muốn chuồn ra ngoài.

Thiều Khuynh Tri đột nhiên nói: “Cởi quần áo!”

Thước Cần hoảng sợ ôm ngực.

“Thay đồ rồi ngủ mau lên!”

Một bộ quần áo ngủ mới bị ném lên đầu hắn, chờ đến lúc Thước Cần khôi phục thần trí, Thiều Khuynh Tri đã nằm lên giường đắp chăn, nhắm mắt.

Ở cùng nhà đã khủng bố lắm rồi bây giờ lại còn ngủ cùng giường sớm muộn gì cũng giảm thọ!!!

Thước Cần trằn trọc không yên, liên tục xoay người, nhưng lại sợ đụng đến Thiều Khuynh Tri nên cũng không dám động mạnh, chỉ có thể chậm rãi nhẹ nhàng lật đi lật lại.

“Không ngủ được?” Thiều Khuynh Tri đột nhiên mở miệng.

“Có hơi không quen.”

“Cần tôi giúp không?”

Thước Cần vội vàng lắc đầu, “Tôi ngủ rồi.”

Hắn một chút cũng không muốn biết người này định giúp kiểu gì, tuyệt đối không muốn!

Trong bóng đêm, khóe miệng Thiều Khuynh Tri khẽ cong lên. Lần đầu tiên có người ngủ bên cạnh, cảm giác cũng không khó chịu như y tưởng tượng, ngược lại còn có chút an tâm. Cái người này, quả nhiên cứ phải đặt trong tầm mắt thì mới yên tâm được.
Bình Luận (0)
Comment