Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại

Chương 38

“Tôi muốn biết toàn bộ thông tin, đừng có đem mấy thứ lung tung ra nói để lừa tôi.” Thước Thừa Dụ một tay vòng qua thắt lưng Yến Tây Như, một tay khoát lên thành ghế sô pha.

“Sao tôi phải cung cấp toàn bộ?” Thiều Khuynh Tri hỏi lại.

“Vì em tôi là trợ lý của cậu, vợ tôi là bạn cậu.” Thước Thừa Dụ rất đúng tình hợp lý.

Yến Tây Như nhích sang bên cạnh muốn tránh, kết quả cái tay trên thắt lưng cũng chạy theo.

“Được rồi, tạm chấp nhận.” Thiều Khuynh Tri cũng không bắt bẻ nhiều, “Chuyện này phải nói đến thời Bàn Cổ khai thiên lập địa…”

“…….. Có thể chọn trọng điểm không?”

“Đây là trọng điểm.”

“…..”

Thước Cần lén lút chen vào phòng, “Boss, anh lại giảng cái bài tiến hành huấn luyện nhân viên đấy à?”

Thiều Khuynh Tri kéo hắn lại đặt xuống sô pha: “Lúc đó cậu nghe không đến nơi đến chốn, bây giờ ngồi nghe bù đi.”

Thước Cần bĩu môi, cầm hoa quả trên bàn lên bắt đầu ăn.

“Thiên địa chi sơ, một mảnh hỗn độn, Bàn Cổ nhổ xuống một chiếc răng nanh của mình, hóa thành búa lớn, khai thiên tích địa, thân thể hóa thành rừng rậm, hồ nước, núi cao, sông lớn, chim muông, tạo nên nhân gian thuở ban sơ. Ban đầu tất cả các sinh vật đều là do thân thể của Bàn Cổ đại thần biến thành, sau đó vạn vật bắt đầu có linh tính, hấp thụ linh khí thiên địa, có thể cảm thụ được ảnh hưởng của đất trời hoặc có khả năng hô phong hoán vũ, dự báo thiên tai họa phúc, cũng chính là cái mà con người gọi là pháp lực. Để giữ gìn trật tự các giới, thời điểm tạo ra nhân giới, các vị chư thần đã giao cho những thần thú cường đại hơn sức mạnh của trời đất, để khi bọn họ ẩn thân vào hư vô, những thần thú này sẽ thay họ duy trì cân bằng vạn vật, đề phòng trường hợp có kẻ lợi dụng pháp lực mưu toan phá vỡ quỹ đạo tuần hoàn của nhân gian.”

“Thần ẩn vào hư vô?” Thước Thừa Dụ bắt được mấu chốt, “Tức là hiện tại không còn thần tiên nữa?”

“Là không có đại thần. Các vị đại thần như Bàn Cổ, Nữ Oa, Tây Vương Mẫu, Ngũ phương Thiên đế, Phục Hy, Chúc Dung,… Sứ mệnh của bọn họ là khai thiên lập địa, tạo ra nhân gian. Khi nhân gian đã hình thành, nó tự có chu trình vận động biệt lập, không cần đến họ nữa, vậy nên họ tiến vào thời kỳ thần ẩn. Còn đại đa số tiểu thần và thần thú đều dùng hình dạng con người để tiếp tục tồn tại, bọn họ bất tử bất diệt cùng thiên địa, không ngừng tìm kiếm ý nghĩa sinh tồn của bản thân.”

“Vậy mọi người thì sao?” Thước Cần nhịn không được hỏi.

“Bọn tôi?” Thiều Khuynh Tri cười nhạt, “Chúng tôi chỉ cố gắng để làm cho bản thân sống vui vẻ hơn thôi. Lúc trước mỗi người cũng thử sống trong nhiều hoàn cảnh khác nhau để phá vỡ cuộc sống nhàm chán này, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thay đổi được gì. Bọn tôi không thể cảm nhận được cảm giác của con người, bởi vì bọn tôi không chết. Đương nhiên không phải là tồn tại không, chúng tôi vẫn có trách nhiệm giúp đỡ những thần thú khác và đề phòng ngăn cản các thế lực nổi loạn. Trà lâu Vạn Vật bắt đầu mở từ khi tôi đến nhân gian, ngày qua ngày cũng bớt rảnh rỗi.” Thiều Khuynh Tri nhún vai, “Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ muốn dành thời gian làm gì đó cho bản thân, nhưng lại không biết phải làm gì.”

“Tức là các sự kiện kỳ lạ gần đây xảy ra là do vị tiểu thần hay thần thú nào đó rảnh rỗi sinh nông nổi chán quá làm liều?” Thước Thừa Dụ cũng đoán được đại khái.

“Đúng vậy. Ban đầu tôi cũng tưởng đối phương chỉ muốn nghịch một chút giải khuây, ai ngờ kẻ đó lại có thể mở ra khe hở vào hư vô, chủ động khiêu khích chúng ta, xem ra dã tâm cũng không nhỏ. Hiện tại tôi chưa thể xác định chính xác mục đích của bọn chúng, nhưng chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.”

Thước Thừa Dụ nhìn Yến Tây Như, sau đó hai mắt sáng quắc đảo sang Thiều Khuynh Tri: “Tạm thời bỏ qua vấn đề mục đích. Trước hết cậu phải nói cho tôi biết, cậu rốt cuộc là cái gì?”

Thước Cần nghe vậy cũng tha thiết trông mong nhìn sang.

Thiều Khuynh Tri thở dài: “Chuyện này quan trọng lắm sao?”

“Đương nhiên quan trọng! Những người đó, không phải, mấy vị đó trước khi thực hiện kế hoạch phải ra tay với các cậu trước, chứng tỏ các cậu là thứ cản đường họ, không thể không diệt trừ. Tây Như nhà tôi thần thánh như thế mà còn nghe theo cậu, chứng tỏ cậu cũng phải là đại nhân vật, không đúng, đại động vật?!” Thước Thừa Dụ không biết dùng từ gì cho thích hợp, “Hay là đặc phái viên của thần?”

“Đặc phái viên? Nói vậy cũng không đúng, thần không phái tôi đến đây, mà bản thân tôi từ khi sinh ra đã mang số mệnh này. Nhưng đó là trong quá khứ, còn hiện tại, có tôi hay không có tôi, thế giới này vẫn sẽ vận động.” Thiều Khuynh Tri cúi đầu nhìn Thước Cần, “Xử lý xong chuyện này, tôi sẽ tự sống cuộc sống của bản thân mình.”

Thước Thừa Dụ có dự cảm không ổn, nhưng nhìn em trai mình lúc nào cũng ngơ ngơ như bò, Thước nhị thiếu chỉ có thể nghiêm giọng dặn dò: “Dù thế nào cũng đừng làm liên lụy đến Tiểu Cần, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”

“Không có việc gì đâu, anh yên tâm, mấy việc này em rất có kinh nghiệm!” Thước Cần kích động siết chặt tay, cái cảm giác y như người được lựa chọn giải cứu thế giới này! Làm một người bình thường nhiều năm, Thước tam thiếu chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại siêu việt đến thế!

“Trẻ con biết cái gì mà ầm ĩ?” Thước Thừa Dụ có chút đau đầu. Em trai cả ngày lêu lổng của mình bị người này rèn thành thanh niên chăm chỉ cố gắng tự lập thoát khỏi gia đình, nhưng mà thế này có phải là thoát hơi quá đà rồi không?!

Thiều Khuynh Tri mỉm cười: “Chuyện này không phiền đến Thước đổng lo lắng. Tôi nếu ngay cả người của mình cũng không bảo vệ được thì lấy tư cách gì giữ gìn trật tự nhân gian suốt mấy ngàn năm qua?”

Thước Thừa Dụ khó chịu cau mày, em tôi là người của cậu từ bao giờ?!

Yến Tây Như vỗ vai anh: “Thừa Dụ, chuyện này tốt nhất anh đừng nên tham gia vào, cho dù có tham gia vào cũng không giải quyết được.” Nói tóm lại là nhân loại thì né ra đi!

Thước Thừa Dụ trong thâm tâm có chút bất mãn, nhưng lấy về một con phượng hoàng thì biết phải làm sao……. Lúc lên giường nhất định phải đòi lại uy nghiêm!

“Từ bây giờ chúng ta không thể tiếp tục bị động nữa, tôi sẽ cho người đi tra xét rõ ràng. Hơn nữa có lẽ cũng sẽ có vài người dính líu đến chuyện này, tới lúc đó mong Thước đổng có thể giúp đỡ.”

“Không vấn đề.”

***

Suốt một đường hai người trở về phòng, Thước Cần đều cố gắng đào móc tin tức: “Này, sao anh vẫn không chịu nói anh là cái gì…..”

Đáng tiếc Thiều Khuynh Tri mềm không ăn cứng không ăn, thản nhiên nhìn hắn: “Nếu không phải tình thế bắt buộc, tôi hy vọng cả đời này cậu cũng không biết. Ở trong mắt cậu, tôi chỉ cần là một người bình thường giống như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là tốt rồi.”

Thước Cần âm thầm cười tà: Ha ha, trong mắt tôi từ lần đầu tiên anh đã không bình thường rồi… Anh không nói thì tôi không biết chắc, cái kim trong bọc sớm muộn gì cũng có ngày lòi ra thôi.

***

“Sao em lại không cho anh ngủ ở đây?!” Thước nhị thiếu khóc lóc om sòm sống chết không chịu đứng dậy khỏi giường.

“Thế tôi sang phòng bên cạnh ngủ.” Yến Tây Như kéo túi hành lý ra cửa.

“Tây Như!” Thước Thừa Dụ lập tức xông đến quắp chặt, “Em ghét bỏ anh là con người phải không QAQ”

“Không phải thế!” Yến Tây Như dở khóc dở cười, “Tôi chỉ là một thầy giáo, anh là thiếu gia nhà họ Thước, anh không ghét bỏ tôi thì thôi, sao tôi dám bỏ anh.”

“Chúng ta vừa mới xác lập quan hệ, em lại để anh một mình chăn đơn gối chiếc, không phải ghét bỏ thì là gì?!” Thước Thừa Dụ đột nhiên cả kinh, “Lẽ nào em không thể, không thể ——”

“Không thể cái gì?” Yến Tây Như khó hiểu.

“Không thể làm?!” Thước Thừa Dụ trực tiếp bị ngũ lôi oanh đỉnh.

Yến Tây Như mất năm giây để xác định “làm” ở đây là chỉ cái gì, đang muốn phản bác, đột nhiên linh quang chợt lóe, gật đầu: “Đúng vậy, phượng hoàng nếu động tình sẽ mất đi thần cách!”

Thước Thừa Dụ không nói hai lời trực tiếp kéo thẳng người về giường, vui vẻ vô cùng.

“Anh làm cái gì thế!”

“Mất đi thần cách càng tốt, chúng ta đều là người thường, mọi thứ càng dễ giải quyết.”

“……” Yến đại giáo sư triệt để chết lặng. Đúng là tự lấy đá đập chân mình!

“Nói chung là anh mặc kệ, anh chỉ muốn ngủ cùng em thôi. Anh không làm gì hết, chúng ta chỉ ngủ thôi.”

Yến Tây Như im lặng một lúc, không phản đối nữa.

Năm phút sau.

“….. Không phải anh bảo không làm gì à?”

“Không làm gì thật mà, chỉ ôm thôi, ôm cho ấm.”

Yến Tây Như biết nếu còn tiếp tục tranh cãi với Thước Thừa Dụ thì chuyện tiếp theo phát sinh chắc chắn sẽ càng mất kiểm soát, đành phải cắn răng coi cái tay đang ôm mình là không khí, trong lòng điên cuồng mặc niệm ngủ thôi ngủ thôi ngủ thôi…

***

“Đại đội số 25 hiện đang thao luyện, ngoài việc hay đến vùng ngoại thành ra thì không có động tĩnh gì khác.”

“25? Đại đội trưởng có phải tên là Quách Tu không?”

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao cậu?”

Lí Mục do dự một chút, hạ giọng: “Lần trước ta có nói với cháu rồi đấy, Triệu Quân Thực thường xuyên tiếp xúc với bên quân đội, người mà cậu ta gặp chính là Quách Tu.”

“Cậu có chắc không? Hiện tại là thời kỳ khoa học kỹ thuật hóa chiến tranh, người trong ngành mỗi bước chân đều bị theo dõi gắt gao, sao có thể ngang nhiên thế được.” Thước Thừa Huân lắc đầu.

“Ta cũng không chắc, chỉ là vẫn luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Người của cháu là lực lượng chủ chốt, giai đoạn này nhớ phải cẩn thận.”

“Cậu yên tâm, cháu biết rồi.”

Thước Thừa Huân ngắt điện thoại, bắt đầu lo lắng về những chuyện Lí Mục vừa nói. Dù sao sau khi trải qua một vài sự kiện kỳ dị gần đây, Thước Thừa Huân hiểu rõ, trên thế giới này có một số thứ tồn tại mà con người không thể khống chế được.

Đúng lúc này có người gõ cửa.

“Vào đi.”

Văn Viện đi vào phòng, sắc mặt trắng bệch.

“Cô sao thế? Bị bệnh sao?” Thước Thừa Huân vội vàng đứng dậy, đưa tay muốn đỡ Văn Viện ngồi xuống.

“Không phải tôi bị bệnh.” Văn Viện khoát tay, đứng trước mặt Thước Thừa Huân, dường như hạ quyết tâm rất lớn mới dám mở miệng, “Đại tá, có chuyện này tôi không thể không nói với anh, tôi nghĩ chỉ có mình anh chịu tin tôi thôi.”

“Chuyện gì?” Thước Thừa Huân càng ngày càng có cảm giác, vị nữ quân y xinh đẹp này đang cất giấu rất nhiều bí mật.

Văn Viện thấp giọng nói, “Chúng ta, sắp có họa binh đao.”

Thước Thừa Huân nhíu mày: “Trung úy, cô có biết cô đang nói gì không!”
Bình Luận (0)
Comment