Giữa trưa bắt đầu có khách bước vào trà lâu, tất cả đều là những người bình thường đến không thể bình thường hơn. Đỗ Khâm vẫn cố thủ trên lầu hai, Thiều Khuynh Tri ngồi sau quầy xem sổ sách, La Vũ và Ninh Cửu Nguyệt bưng trà đưa nước, nhuần nhuyễn đến độ dường như đây vốn là công việc hằng ngày của bọn họ.
Cảm giác căng thẳng thấp thỏm bất an trong lòng Thước Cần cũng chậm rãi bình tĩnh lại, hắn quyết định không nhìn chằm chằm ra cửa nữa, bắt đầu đi lượn lờ xung quanh trà lâu. Lúc bước vào phòng bếp dùng để đun nước pha trà phía sau, không ngờ lại gặp ngay tình cảnh cũ, Mạch Đương Đương đang ngồi xổm trong góc ăn vụng. Mạch Đương Đương nhìn thấy Thước Cần như thấy tri kỷ nhiều năm, nhanh chóng đưa một miếng hoa quả sấy cho hắn.
Thước Cần vừa nhét miếng hoa quả sấy vào miệng, đã thấy La Vũ bất thình lình xuất hiện trước mặt, sợ đến mức suýt thì nghẹn tắc cả cổ.
“Trên lầu hai có một khách gọi trà Ô Long Đông Đính (1), tôi đang vội, cậu mang lên đi. Nhớ kỹ, không được nói chuyện với người đó.” La Vũ đưa khay trà cho hắn.
Lầu hai? Ban nãy làm gì có khách nào đi lên lầu hai…. Chẳng lẽ có đường ngầm?! Thước Cần không muốn đi, nhưng La Vũ vẫn đứng trước mặt, thậm chí ánh mắt còn mang theo ý tứ cảnh cáo, hắn chỉ có thể cắn răng dựng thẳng sống lưng, bưng khay trà đi về phía cầu thang.
“Bây giờ cho cậu ấy biết có phải là hơi sớm không?” Ninh Cửu Nguyệt có chút không yên tâm nhìn theo bóng lưng Thước Cần.
“Sớm muộn gì cũng phải biết, có khác gì đâu.” La Vũ miết miết môi, trên mặt đầy vẻ sung sướng xem kịch vui.
Thước Cần bưng trà lên lầu hai, nghiêng đầu nhìn quanh. Bên ngoài không có ai, chỉ có tiếng quân cờ chạm xuống mặt bàn truyền ra từ một phòng riêng. Hắn duỗi thẳng lưng, cố gắng để gương mặt mình trông không quá gượng gạo, bưng khay bước vào.
“Trà đến rồi sao.” Người ngồi trong phòng nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn Thước Cần.
Trên đầu vị khách này có bốn cái sừng trắng rất lớn, cái miệng dài bất thường khẽ hé ra, để lộ hai chiếc răng cửa vĩ đại sáng bóng.
Sau đó vị khách, không đúng, thứ sinh vật kia ợ một cái, miệng bắt đầu nhai nhai nhai liên tục.
“Không ngờ cậu ấy bình tĩnh thật đấy, ngay cả mí mắt cũng không giật.” Ninh Cửu Nguyệt cười tán thưởng.
La Vũ nhướn mày: “Cũng có chút can đảm.”
“Nhìn kìa nhìn kìa, cậu ấy đặt khay trà xuống rồi quay người lại.” Ninh Cửu Nguyệt kích động tường thuật trực tiếp, “Cậu ấy…… Hả? Sao không lấy trà ra lại bê nguyên cả khay quay đi thế?”
Mọi người trơ mắt nhìn Thước Cần mặt không đổi sắc bưng khay trà đi đến chỗ tấm thảm dày đặt cạnh tường. Hắn đặt khay trà lên mặt bàn, chậm rãi hạ đầu gối quỳ xuống, sau đó tiếp tục hạ đến đầu, sau đó cả người nằm rạp ra, hai mắt nhắm lại, sau đó….
Không có sau đó.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Thước Cần chỉ mơ màng nhớ hình như mình vừa nhìn thấy một con hươu ngồi trong phòng. Nó dùng chân chơi cờ, còn biết mở miệng nói tiếng người, lộ ra hai cái răng cửa to tướng và đầu lưỡi hồng hồng……. Cái thế giới khỉ gió gì thế này…. À, mà dùng móng thì cầm thế quái nào được quân cờ……..
Ninh Cửu Nguyệt thấy hắn nằm im không nhúc nhích, miếng há hốc ra không khép lại được.
Da đầu La Vũ giật giật: “Cậu ta ngất rồi đấy à? Có đúng là ngất không?! Mẹ nó, lần đầu tiên tôi gặp người ngất có trình tự quái đản như thế đấy! Ngất còn biết tìm chỗ mềm mại từ từ nằm xuống là cái lông gì!”
Bản mặt vạn năm không đổi của Đỗ Khâm cũng chậm rãi nứt ra: “Ban nãy cậu ta không phải là bình tĩnh, mà là sợ đến cứng cả người rồi. Nhưng ít ra cũng biết tự bảo vệ đầu mình, không lo phải thanh toán bảo hiểm tai nạn.”
Thiều Khuynh Tri nhịn không được cười thành tiếng.
Sống bao nhiêu năm qua, trên thế giới này gần như không có gì y chưa từng thấy, cũng chẳng có thứ gì có thể khiến tâm tình y dao động bất thường, nhưng không thể phủ nhận, tiểu tử kia đúng là quá thú vị.
Thước Cần mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt là bốn cái đầu đứng thành một vòng tròn tập trung nhìn chằm chằm hắn.
“……” Hắn chớp mắt, ngồi dậy, lắc lắc cái đầu vẫn còn hơi choáng, “Tôi bị làm sao thế? Đây là chỗ nào?”
Vẻ mặt Đỗ Khâm có chút cổ quái: “Cậu vừa ngất.”
Ngất? Thảo nào đầu đau quá.
Khóe miệng Thiều Khuynh Tri cong lên: “Cậu không nhớ vì sao mình lại ngất à?”
Thước Cần mờ mịt lắc đầu.
“…. Cũng tốt. Nếu không có gì nghiêm trọng thì mọi người quay lại làm việc đi.” Thiều Khuynh Tri dặn dò hắn, “Đây là phòng nghỉ của tôi, nếu cậu không thoải mái thì cứ nằm nghỉ một lát đi.”
Sau khi đi xuống lầu dưới, Ninh Cửu Nguyệt trầm tư xoa cằm: “Liệu có phải đại não chịu kích thích quá lớn nên mất trí nhớ tạm thời không?”
La Vũ nhún vai: “Nhân loại yếu ớt bao giờ cũng lấy cớ mất trí nhớ để trốn tránh sự thật.”
Thiều Khuynh Tri đứng sau quầy, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Có ai nhìn thấy Vưu Lộ đâu không?”
Mọi người: “......”
“Sao tự dưng tôi lại có dự cảm không lành thế này….” La Vũ quay đầu nhìn lên lầu hai.
…
Thước Cần nằm trong phòng cũng không thấy yên tâm, hắn quyết định không nằm nữa, đứng dậy muốn đi xuống tầng dưới, vừa ra đến cửa lại nhìn thấy một người đàn ông da dẻ trắng nõn đứng bên ngoài.
Người kia thấy hắn đi ra, áy náy mỉm cười: “Tôi tên là Vưu Lộ. Ban nãy khiến cậu hoảng sợ như thế, tôi thật sự rất xin lỗi.”
Hai mắt Vưu Lộ mở to, trong con ngươi còn lấp lánh ánh nước, giống như sắp khóc đến nơi.
Thước Cần khó hiểu: “Có phải anh nhận nhầm người không?”
Vưu Lộ khẩn thiết nhìn hắn: “Tôi dọa cậu ngất xỉu mà, cậu có sao không? Nếu có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói cho tôi biết.”
“Anh dọa tôi ngất?” Thước Cần cực kỳ muốn ngửa đầu cười to ba tiếng.
Vưu Lộ khổ sở vặn vẹo ngón tay, “Thật mà… Trông tôi đáng sợ đến vậy sao? Tôi cảm thấy bộ dạng của tôi rất ôn hòa đấy chứ. Tôi chỉ ăn chay, không ăn thịt người. Mặc dù trên đầu tôi hơi nhiều sừng một chút, nhưng cũng chỉ dùng để trang trí thôi….”
“……” Từ từ, cái gì cơ? Sừng?!
Hai mắt Thước Cần hoa lên, trong đầu đột nhiên xuất hiện vài hình ảnh không mấy vui vẻ.
Hắn vội vàng túm chặt lấy khung cửa bên cạnh, hai chân đều sắp mềm nhũn! Bây giờ hắn mới biết thì ra có thể mất trí nhớ là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào QAQ….
“Anh anh anh anh là yêu nghiệt phương nào!” Mẹ nó, thần thánh ơi mau phái ai đến cứu giúp con đi, con sắp không chống đỡ nổi nữa rồi….
Vưu Lộ mếu máo ôm mặt, “Tôi không phải yêu quái, tôi không làm hại con người mà……. Tôi đau lòng quá hu hu hu…….”
Này này này anh giai anh có nhầm không đấy! Người phải khóc là tôi mới đúng chứ! Anh khóc làm cái mẹ gì hả?!
Thước Cần còn chưa kịp nói, dưới chân đã cảm thấy lành lạnh.
Khắp mặt đất đều là nước lênh láng, ngập đến quá mắt cá chân. Hắn vừa ngẩn người một giây, nước đã dâng lên đến đùi.
“…. Mẹ nó lũ lụt!!! Tên kia anh là van xả nước đấy à!!! Cái đệch, tôi không biết bơi ——” Chờ hắn gào xong, nước đã ngập đến ngang ngực.
“Ở đây nguy hiểm, cậu lăn sang một bên đi, đừng làm vướng tay vướng chân!” La Vũ không biết đã xuấy hiện từ khi nào, túm cổ hắn đẩy về phía cầu thang. Thước Cần bị đẩy một cái bay thẳng qua làn nước phi ra ngoài, lăn lông lốc xuống lầu.
Hắn choáng váng vịn thành cầu thang đứng lên, gian nan bò ngược lên. Nước trên lầu hai trà lâu đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại hơi nước nóng hổi vẫn chưa tán đi hết. La Vũ phủi tay, nghiêm mặt nhìn sang bên cạnh.
Đỗ Khâm đứng bên cửa sổ, tay xách cổ Vưu Lộ, mở cửa, quăng thẳng anh ta ra ngoài.
……. Thước Cần rụt cổ lại, nhắm chặt mắt vội vàng bò ngược về. Đột nhiên cổ áo bị ai đó xách lên.
Đỗ Khâm lạnh lùng nhìn hắn: “Người khác vượn ở chỗ biết dựng thẳng cột sống và đi bằng hai chân.”
Thước Cần cố gắng nặn ra một nụ cười vui vẻ với đối phương, nhưng vặn vẹo nửa ngày quai hàm ngoài run rẩy cũng chỉ có run rẩy.
“Đồ đạc bị ướt hết rồi. Trợ lý Thước, cậu lấy khăn lau dọn đi, lúc nào ăn cơm trưa xong bọn tôi sẽ lên hỗ trợ.” La Vũ đi qua bỏ lại một câu, sau đó cùng Đỗ Khâm đi xuống dưới.
Dưới lầu hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi một màn kinh hoàng vừa rồi. Khách hàng vẫn im lặng uống trà, đại boss vẫn đang xem sổ sách, Cửu Nguyệt vẫn chống cằm ngẩn người.
Một bụng bức bối ủy khuất khiếp sợ của Thước Cần cứ thế nghẹn tắc ở cổ, tắc đến cứng họng.
Hắn run rẩy lết đến cạnh quầy, mệt mỏi gục đầu xuống, lầm bầm: “Boss, anh phải tin tôi, những lời tôi sắp nói có thể trở thành bằng chứng trước tòa……..”
Thiều Khuynh Tri mỉm cười nhìn hắn: “Cậu lại làm gì vi phạm nội quy công ty sao?”
Nơ-ron thần kinh của Thước Cần hiện tại chỉ đủ để duy trì tuyến độc thoại nội tâm, hoàn toàn không nghe được Thiều Khuynh Tri đang hỏi mình cái gì. Hắn bắt đầu chắp chắp vá vá kể lại chuyện ban nãy một lần, còn khoa chân múa tay sử dụng cả body language cho thêm phần sinh động.
Thiều Khuynh Tri kiên nhẫn nghe hắn nói, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn không đổi.
Thước Cần gian nan nuốt nước bọt: “Nếu anh thấy cảm thấy tôi giống thằng điên thì cứ nói thẳng ra, tôi chịu được.”
Thiều Khuynh Tri lắc đầu: “Cậu nên kể theo trình tự sẽ dễ hiểu hơn. Dù sao ít nhất thì tôi cũng hiểu những gì cậu nói.”
“Sao tôi vẫn thấy anh đang nhìn tôi như nhìn một thằng điên là thế quái nào.”
“Tôi lúc nào cũng tin tưởng vào cấp dưới của mình.”
“Vậy tức là anh tin trên gác có một tên… người hươu biết dùng chân chơi cờ, có bốn cái sừng, có thể nói tiếng người, còn có thể biến thân, sức khóc lóc phải bằng cả Mạnh Khương Nữ (2) với Bạch Tố Trinh (3) gộp lại, đúng không?”
Âm lượng của hắn không nhỏ, vài vị khách đang uống trà bắt đầu quay lại nhìn về phía hai người bọn họ. Thiều Khuynh Tri nhanh chóng lôi Thước Cần ra sau quầy, còn chưa kịp nói gì đã thấy Vưu Lộ nước mắt lưng tròng lấp ló ở cửa.
Thiều Khuynh Tri bất đắc dĩ đỡ trán: “Cậu vào đi, nhưng không được gây rắc rối nữa. Cửu Nguyệt, đón khách.”
Sau khi giải quyết xong Vưu Lộ, y kéo đồng chí đặc trợ đang ngất lên ngất xuống của mình vào văn phòng trên lầu hai, bắt đầu tiến hành một khóa “huấn luyện đặc biệt”.
“Trên thế giới này có rất nhiều hiện tượng kỳ lạ khó giải thích. Người ta sợ hãi nó đa phần là vì chưa hiểu rõ bản chất của nó.” Thiều Khuynh Tri dẫn dắt từng bước, “Một khi đã nhĩn rõ được bản chất của vấn đề, con người không chỉ không sợ hãi, mà còn biết vận dụng những mặt có lợi của các hiện tượng này, đây chính là sự vĩ đại của nhân loại. Cho nên, nếu như tôi đưa ra một lời giải thích chính đáng, một nhân loại vĩ đại như cậu sẽ không sợ hãi nữa, phải không?” Y cúi thấp đầu, ghé sát về phía Thước Cần.
Thước Cần vội vàng lùi về sau: “Anh rõ ràng đã biết hết rồi…… Có thể giải thích một cách khoa học không?”
“Tôi có thể giải thích,” Thiều Khuynh Tri đứng thẳng người lên, “Nhưng không đảm bảo sẽ theo cách khoa học.”
“…….. Tôi cũng có thể nghe anh giải thích, nhưng không đảm bảo sẽ hiểu.” Thước Cần yếu ớt nói.
“Cái thứ ban nãy mà cậu gọi là người hươu ấy, cậu ta là một con Phu Chư (4), là thượng cổ thần thú.” Thiều Khuynh Tri cân nhắc tìm một cách giải thích tương đối dễ hiểu, “Cậu cũng có thể tạm hiểu đó là một loài… động vật, tồn tại từ thời cổ đại đến bây giờ.”
“Boss,” Thước Cần rụt rè giơ tay xin phát biểu ý kiến, “Động vật sao lại biến thành người được?”
“Cậu ta sống lâu quá, tiến hóa rồi.”
“…… Cái này rõ ràng đi ngược lại thuyết tiến hóa của Darwin! Người phải tiến hóa từ vượn cổ lên mới đúng!”
Thiều Khuynh Tri lắc đầu: “Không sai, loài người đúng là tiến hóa từ vượn cổ. Nhưng điều tôi nói cũng không đi ngược lại thuyết tiến hóa. Đầu tiên, Darwin cho rằng có sự dịch chuyển loài, tức là theo quan điểm của ông ấy, bất kỳ một loài nào cũng có khả năng tiến hóa thành loài người. Thứ hai, Darwin nhận định tất cả sự sống đều đến từ một tổ tiên chung, phát triển từ cùng một bộ mã di truyền. Vậy nên việc một con phu chư có thể biến thành người là chuyện hoàn toàn phù hợp với học thuyết tiến hóa.”
Thước Cần trợn mắt nghe y nói một tràng, ngoại trừ nghẹn họng nhìn trân trối ra thì hoàn toàn không còn một phương thức nào có thể biểu đạt được nội tâm dậy sóng của hắn lúc này.
“Boss! Anh có muốn lừa đảo người khác thì cũng đừng có lừa trắng trợn như thế được không! Cho dù là di truyền học hay là thuyết tiến hóa thì làm gì có thứ sinh vật nào vèo một cái từ dạng thú đã biến được ngay thành người!!! Đây là cái tình tiết gì! Còn nữa, Phu Chư là cái giống khỉ gió gì hả, tôi sống 20 năm qua chưa bao giờ nghe thấy có thứ sinh vật như thế tồn tại trên đời!” Thước Cần phát điên.
Nói chuyện ma quỷ còn dám nói đến đúng tình hợp lý như thế! Đúng là lừa đảo!
Thước Cần phát điên đủ rồi, đầu óc cũng tỉnh táo không ít. Hai mắt hắn đảo loạn, đột nhiên lùi về phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm Thiều Khuynh Tri: “Các người rốt cuộc là ai? Là kẻ thù chính trị của cậu tôi hay là đối thủ cạnh tranh của anh tôi? Giả thần giả quỷ để moi móc thông tin gì từ tôi?”
Thiều Khuynh Tri còn đang cười híp mắt, nghe vậy rất phối hợp tỏ vẻ hoảng sợ một chút, sau đó khẽ xoa cằm, quan sát một lượt từ đầu đến chân hắn: “Nghe qua có vẻ như cậu là nhân vật lớn thì phải?”
“……. Không phải đâu. Tôi nói bậy đấy, anh đừng tin.” Thước Cần thật sự chỉ muốn tát cho bản thân vài cái. Chẳng may đối phương thật sự không biết gia cảnh nhà hắn, còn bản thân lại ngu si chưa đánh đã khai, cái danh gián điệp thương mại mà chụp lên nữa thì đời này hắn thật sự không thể ngóc đầu lên nổi mất.
Thiều Khuynh Tri khôi phục lại dáng vẻ tươi cười ôn hòa vốn có, cũng không tiếp tục truy cứu vấn đề thân thế nữa, “Những gì cần nói tôi đã nói rồi, cậu còn gì muốn hỏi không?”
Thước Cần nhanh chóng đổi đề tài, “Phu Chư…. là con gì?”
“Phu Chư là thượng cổ thần thú, bắt nguồn từ núi Ngao Ngạn, vẻ ngoài trông giống hươu trắng nhưng lại có đến bốn sừng. Con ban nãy cậu gặp tên là Vưu Lộ, tính tình cậu ta rất ôn hòa, nhưng tâm tính có hơi thiếu nữ, tốt nhất đừng kích thích cậu ta.”
“Nếu chẳng may kích thích thì có hậu quả gì?” Thước Cần theo bản năng sờ sờ ngực, mới phát hiện ra quần áo ướt sũng của bản thân đã khô từ khi nào không biết.
Thiều Khuynh Tri đáp qua loa: “Phu Chư có thể tích tụ hơi nước, có thể khiến mưa to không dứt, cỏ dại lan tràn.”
Mưa to không dứt, cỏ dại lan tràn………
Hai chân Thước Cần mềm nhũn: “Boss à, tôi không biết bơi, dễ chết đuối lắm. Nơi này nguy hiểm quá, không thể đảm bảo an toàn tính mạng được, vậy nên……….”
“Đây đúng là vấn đề nghiêm trọng.” Thiều Khuynh Tri gật đầu.
Thước Cần mừng đến phát khóc. Boss à anh mau đuổi việc tôi đi đuổi việc tôi đi đuổi việc tôi đi ~~
“Tôi đưa cậu đi hái vài quả sa đường (5), ăn vào sẽ không lo chết đuối.”
Nội tâm Thước Cần âm thầm đổ máu. Đuổi việc cơ mà! Sa đường là cái mẹ gì! Vừa nghe đã thấy sặc mùi thuốc phiện rồi!
Hắn nhanh chóng lùi về sau hai bước, ôm chặt lấy giá sách: “Boss à, không cần đâu, tôi có thể tự giải quyết được mà, thật đấy.”
“Ăn ngon lắm. Đi thôi.” Thiều Khuynh Tri chìa tay ra trước mặt hắn, khóe mắt cong lên.
Thước Cần bị ánh mắt mang theo ý cười của y làm cho mụ mẫm đầu óc, bất tri bất giác đưa tay ra. Thiều Khuynh Tri trở tay nắm lấy cổ tay hắn, kéo người đi về một cánh cửa ở cuối phòng.
Càng đến gần cửa, tiếng nước róc rách càng thêm rõ ràng. Thước Cần dường như đã quên mất tình cảnh hiện tại của bản thân, nhịn không được dỏng tai lên nghe ngóng.
Thiều Khuynh Tri đi trước, đặt tay lên ván cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.
Cánh cửa gỗ nhỏ bé chậm rãi mở rộng, một luồng không khí tươi mát mang theo hương vị cỏ cây phả vào mặt hai người.
Bên ngoài hoa cỏ mọc khắp nơi, cây xanh cao ngút ngát, tầng tầng lớp lớp tán lá che khuất cả bầu trời, trong sương mù lượn lờ còn có bóng dáng chim muông thoắt ẩn thoắt hiện, tiếng nước suối róc rách như tiếng đàn lanh lảnh bên tai.
Thước Cần vừa bước ra đã hóa đá tại chỗ.
“……. Cái vườn hoa này có phải là hơi…”
“Đi thôi, cây sa đường ở ngay gần đây. Nhớ theo sát tôi, đừng để lạc đường.”
“Khoan đã! Chúng ta rõ ràng đang đi ra từ cửa văn phòng ở lầu hai cơ mà?!”
Sống lưng Thước Cần đột nhiên lạnh toát. Hắn có cảm giác, thứ mà hắn sắp trải qua sẽ phá tan toàn bộ thế giới quan suốt 20 năm qua của hắn, nếu như tiếp tục bước vào, có thể sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa.
Rốt cuộc nên đi hay không đi? Thước tam thiếu cảm thấy bản thân càng ngày càng giống mấy nhà triết gia suốt ngày lẩm bẩm có có không không, quả thực là khổ không chịu được!
Thiều Khuynh Tri bước đi rất thong thả, nhưng hoàn toàn không có ý định dừng lại. Thước Cần đại não chuyển một vòng, cắn răng nhấc chân đi theo y.
Có lẽ Thiều chủ tịch là một tên nhà giàu lắm tiền thích phô trương, không thích xây vườn sinh thái ở lầu một mà thích xây trên lầu hai, không cần kinh hãi, không cần ngạc nhiên… Trong lòng Thước Cần điên cuồng tự thôi miên bản thân, cuối cùng cũng trấn tĩnh không ít.
Bụi cỏ bên chân hắn đột nhiên hơi sột soạt, một thứ gì đó bay vèo từ trong ra. Thước Cần sợ đến mức vội vàng nhảy dựng sang bên cạnh. Dưới đất là một con chim to, lông nhiều màu, nhìn qua trông có vẻ giống gà rừng.
Mẹ nó sợ hết hồn! Thước Cần xoa xoa trái tim chỉ trong vòng vài tiếng đã phải chịu qua không biết bao nhiêu lần kích thích của bản thân.
Con gà rừng kia mổ lung tung trên đất vài cái, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. Cái mào đỏ chót của nó lệch về một bên, mở miệng lanh lảnh kêu hai tiếng.
“Tượng xà, tượng xà.” (6)
Rắc một tiếng, nội tâm đã làm công tác chuẩn bị kỹ càng của Thước Cần chậm rãi vỡ tan tành……
____________________
Chú thích:
(1) Trà Ô Long Đông Đính: là một giống trà Ô Long nổi tiếng của Đài Loan, trồng tại Ðông Ðính, Lộc Cốc, nơi trồng trà cao hơn mặt nước biển từ 600 đến 1000 mét, được xưng tụng là “Thánh phẩm trong trà”. Hương vị nhẹ nhàng dễ chịu, nước trà màu vàng óng đậm đặc, mùi thơm thanh mát.
(2) Mạnh Khương Nữ (孟姜女): Mạnh Khương Nữ khóc trường thành là một điển cố, kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành dưới lệnh Tần Thủy Hoàng, đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.
(3) Bạch Tố Trinh (白素贞): Bạch xà, Bạch Nương Tử trong truyền thuyết Bạch Xã nổi tiếng với điển cố Thủy mạn Kim Sơn (nước ngập Kim Sơn), Bạch Nương Tử vì muốn cứu Hứa Tiên đã dẫn nước Tây Hồ tràn ngập chùa Kim Sơn.
(4) Phu chư (夫诸): Một loại thần thú trong truyền thuyết cổ đại của Trung Quốc, vẻ ngoài giống như hươu trắng, có bốn sừng, tính tình ôn hòa, thích chơi đùa, là con vật mang điềm báo lũ lụt sắp đến. Trong
Sơn Hải kinh – Trung thứ tam kinhcó đoạn viết: “núi Ngao Ngạn có loài thú, dạng nó như hươu trắng mà bốn sừng, tên là phu chư 夫諸, thấy nó thì xóm làng có nước to…”