Trấn Lâm Thủy.
Sau khi Lưu Tống thẩm vấn Bành Thuận xong liền có mạch suy nghĩ mới.
Có được tin tức của Âu Dương Duệ, mạch suy nghĩ này lại càng rõ ràng.
Điều tra trước kia là theo giả định của bọn họ về Triệu Hưng, cũng chính là Lưu Hồng Giang mà Tống Xương của thương mại Kim Dương nhắc tới, chính là Kền kền – tiền đề để tiến hành điều tra.
Cho nên bọn họ điều tra tay sai của Triệu Hưng.
A Quan không phải người của trấn Lâm Thủy, theo tin tức điều tra trước mắt, có thể trước đây hắn chưa từng tới, ít nhất trong hai năm này không có thông tin chuyến bay hắn tới đây.
Mà cảnh sát già Quản Hoài sống một mình đã lâu, đừng nói đến một người sống ở ngoài như A Quan, ngay cả người dân địa phương chưa quen biết Quản Hoài cũng chưa chắc biết được nếp sinh hoạt ngày thường của Quản Hoài.
Vì vậy có người chuẩn bị trước công việc cho A Quan, A Quan chỉ cần mua vé máy bay tới, chuyển xe, sau khi tới thì chờ cơ hội ra tay, sau đó lập tức rời đi.
Nếu như người giúp đỡ này không phải của Triệu Hưng, thì phương hướng của nhóm người điều tra đã khác.
Lưu Tống tìm đến Hạ Vũ: “Năm đó ở thôn mấy cô gái có tình huống như Hám Nhiễm Ngọc còn có ai? Bị lừa bán tới, từng trốn nhưng không chạy thoát được, theo nhóm đàn ông ra gây án kiếm tiền, bây giờ vẫn còn ở trên trấn? Hay là có quan hệ tốt với Hám Nhiễm Ngọc, nhưng sau khi anh điều tra, cùng với lúc chính phủ thực hiện đại thanh tra, lại không nhắc tới Hám Nhiễm Ngọc.”
Hạ Vũ không nhớ rõ, ông dẫn Dương Đức đi lục quyển sổ trong cái rương lớn.
Lưu Tống lại tìm Hoàng Hương Như tra hỏi một lần nữa: “Ngoài chị ra, A Ngọc còn thân thiết với người phụ nữ nào trong thôn? Trước đây có đặc biệt nhắc tới ai với chị không?”
Hoàng Hương Như suy nghĩ hồi lâu: “Chị ta gần như không qua lại thân thiết với ai, tiếng tăm trong thôn không được tốt.
Mọi người không dám thân thiết với chị ta.”
Lưu Tống đổi góc độ hỏi: “Còn có ai tiếng tăm không tốt như chị ta?”
Hoàng Hương Như lắc đầu: “Chắc không có.” Bà dừng một chút: “Có tôi cũng không biết, tôi ở nhà họ Lưu không được tự do, sau đó mới ổn được chút.
Đã có một A Ngọc rồi, sao nhà họ Lưu dám cho tôi đi lại thân thiết với người phụ nữ không tốt khác.”
Lưu Tống trầm mặc.
Ông nghĩ ngợi, lại đổi góc độ: “Trước khi Lưu Đông bị giết thì có đi lại thân thiết với người phụ nữ nào không? Mấy ngày ông ta mất tích, phải chăng chị từng nghĩ tới việc liên lạc với người phụ nữ nào có thể tìm ông ta?”
Sắc mặt Hoàng Hương Như thay đổi, im lặng.
Lưu Tống quan sát sắc mặt bà, tiếp tục truy vấn: “Lưu Đông có tình nhân không? Kiểu phụ nữ mà ông ta có thể hẹn tới phòng không người không trang trí ấy.”
Rốt cuộc Hoàng Hương Như đáp: “Không tính là tình nhân, nhưng quả thật có cấu kết làm bậy.”
“Là ai?”
“Chị ta tên Lâm Nguyệt.
Lúc trước cũng bị gạt tới, chồng chị ta chết sớm, thành quả phụ, sau đó thì đá mắt đưa tình với đàn ông.”
Lưu Tống chú ý vào trọng điểm: “Chị ta là quả phụ? Chồng chị ta chết khi nào?”
“Chưa tới hai năm sau đại thanh tra thì phải, hình như vậy.
Sau khi chồng chị ta chết, nhà chị ta chỉ còn lại mình mẹ chồng.
Mẹ chồng cũng chẳng quản được chị ta, còn phải dựa vào chị ta nuôi sống.
Chị ta bắt đầu cấu kết làm bậy bên ngoài.”
“Chồng chị ta chết thế nào?”
“Chắc bị bệnh, cũng không rõ lắm.
Hình như kiểu bệnh tim đột ngột.”
“Chồng chị ta tên gì?”
“Trần Thái Thạch.
Thái trong thái sơn, Thạch trong thạch đá.”
Lưu Tống ghi lại, lại hỏi: “Lúc đại thanh tra có người nhà Lâm Nguyệt tìm tới không?”
“Có.
Người nhà chị ta có tới, nhưng chị ta muốn mang hai đứa nhỏ đi, sinh một trai một gái.
Nhà chị ta không đồng ý lắm nhưng cũng hơi mềm lòng, nhưng mà Trần Thái Thạch rất hung dữ.
Trong thôn này ra sức cưới vợ như vậy chỉ là muốn có con, đưa con đi chính là lấy mạng của bọn họ.
Trần Thái Thạch cầm búa ngồi ở cửa, không cho mang đi đứa nào.
Lâm Nguyệt làm loạn hồi lâu, còn đòi tự sát.
Chị ta khóc con khóc, lúc đó người trong thôn đều thấy.
Việc này cứ giày vò gần nửa tháng, cuối cùng chị ta chọn không đi nữa.
Người nhà cũng rời đi.”
“Sau đó không được hai năm thì chồng chị ta phát bệnh rồi chết?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng chị ta không rời khỏi thôn?” Lưu Tống hỏi, “Lần này còn có ai liều mạng cản chị ta mang con đi sao?”
Hoàng Hương Như ngẩn người, lắc đầu: “Không rõ lắm, chuyện nhà chị ta tôi cũng chỉ nghe người trong thôn bàn luận.
Không nghe nói sau đó chị ta làm ầm ĩ muốn đi.”
Lưu Tống nhanh chóng tìm Hạ Vũ và Dương Đức, kêu bọn họ điều tra thêm trọng điểm về Lâm Nguyệt này.
Trong nhà kho dưới tầng hầm chợ đầu mối nông sản phía nam thành phố.
Hàn Châu hỏi Tiền Ngọc Đức: “Muốn ra tay ở đây sao?”
“Đúng.”
“Bị phát hiện là chúng ta toi đời hết.
Sao phải ở chỗ này?”
Tiền Ngọc Đức nói: “Giả vờ cái gì, nhanh tay một chút, căn bản sẽ không có ai phát hiện.”
Hàn Châu nhận súng, lại tiếp tục hỏi: “Tôi không rõ.
A Sinh đâu? Chú Tiền, chú bị nó lừa à? Nó bắt cóc bà này, cảnh sát đang truy tra nó.
Tối qua bọn họ áp chế tôi chính là muốn tìm thi thể của bả.
Bọn họ cho rằng A Sinh đã giết chết bà ta.
Cuối cùng thi thể lại trong tay chú, chú là kẻ thế mạng đó.”
Cảnh sát đang nghe lén lập tức đề cao cảnh giác.
“Các đơn vị chú ý, Liễu Vân xuất hiện ở tầng hầm chợ nông sản, tình hình không rõ.
Khưu Tự không xuất hiện.”
“Bắt đầu thực hiện điều tiết giao thông từ bên ngoài khu C.
Thông báo bên quản lý chợ, kêu đội xe trung tâm hậu cần dưới hầm và công ty hậu cần dừng hết công việc, lý do là tiến hành kiểm tra phòng cháy chữa cháy.
Tàu ngầm số ba phụ trách sơ tán người ở tầng hầm.
Đội một tiến vào khu Tây Nam B chờ lệnh, đội 2 tiến vào từ khu A.
Đội 4, đội 5 chú ý tình hình chợ, Khưu Tự có khả năng lẫn trong đám người này.” Viên Bằng Hải ra lệnh.
Đây là một trong những phương án hành động của bọn họ, một khi có tình huống quan trọng xuất hiện, bước đầu tiên là làm sạch đường phố, không kinh động hiện trường, giảm người ra vào hiện trường, cũng chặn đường lui của tội phạm.
Bước thứ hai sau khi xác nhận tình huống hiện trường, khai thông dòng người, bảo đảm an toàn của người dân.
Bây giờ chưa phải lúc tấn công.
Chỉ biết Liễu Vân xuất hiện, hơn nữa Tiền Ngọc Đức đang muốn Hàn Châu giết bà ta, điều này thực sự có chút kỳ lạ.
Là tình báo và phỏng đoán của Âu Dương Duệ không đúng, hay còn có nội tình khác?
Bọn họ cần nhiều tin tức hiện trường hơn.
Nhưng tình huống ở hiện trường không cho phép Hàn Châu nói thêm, Tiền Ngọc Đức nói: “Hàn Châu, tôi cho cậu thêm ba giây.”
Hàn Châu không nói hai lời, giơ súng về phía Liễu Vân bóp cò hai lần.
‘Cạch’, ‘cạch.’
“Nếu tôi chột dạ, làm sao dám tới.” Hàn Châu thẳng thắn hùng hồn.
Nhiều cảnh sát nghe lén sững sờ, có tiếng bóp cò súng, bọn họ nhất thời không đoán được là có nổ súng hay không.
Sau đó bọn họ nghe thấy tiếng cười của phụ nữ, tiếng cười của Liễu Vân.
“Rất thú vị.” Liễu Vân nói
Tim tất cả mọi người thót lên.
Hàn Châu không quá kinh ngạc, anh lạnh lùng ném khẩu súng đi: “Vậy là vụ giết người này thực ra là lắp súng không nhả đạn, chú đang giở trò gì? A Sinh đâu, kêu nó ra đây.”
Liễu Vân ngồi thẳng dậy, dây thừng cột trên người bà ta cũng là giả, bà giật dây thừng ra, vứt xuống đất: “Sao cậu biết súng hết đạn?”
“Tôi không biết.
Dù sao bắn chết bà tôi cũng không quan tâm.” Hàn Châu nói.
“Đây là tàu ngầm số một, đã tiến vào khu Tây Nam B.
Chỗ này có mấy hàng xe xếp thành hàng, tạo trở ngại cho lối ra vào, chỉ có xe, không có người, đang loại bỏ nguy hiểm.”
Nhóm cảnh sát ở trung tâm chỉ huy sững sờ.
Cảnh sát ở chỗ quản lý thị trường nhanh chóng cân đối, một lúc sau báo cáo: “Chỗ quản lý không liên lạc được nhân viên quản lý hiện trường.”
“Đây là tàu ngầm số hai, khu A cũng có một hàng xe dài.”
Từ Cương đột nhiên hét lớn: “Lập tức rút về, lui lại!”
‘Đùng, đùng, đùng’, mấy tiếng vang lên, xe hàng đột nhiên nổ lớn.
Các đội viên đặc công nhanh chóng lui về phía sau.
Trong nháy mắt, hàng xe biến thành biển lửa, phá hỏng lối đi.
Còi báo cháy vang lên.
Tiểu thương và dân chúng bên trong bên ngoài khu chợ hoảng sợ la lớn, hoảng loạn bỏ chạy.
Các đội cảnh sát nhanh chóng báo cáo tình hình.
Trong tần số truyền tin, đủ loại tin tức tập hợp tới.
Quan Phàn quay đầu nhìn về phía Viên Bằng Hải, Viên Bằng Hải cau mày trầm tư.
Xe chỉ huy của Từ Cương cách chợ nông sản không xa, bây giờ cũng không lo lắng bại lộ hay không, đang lái tới chợ nông sản với tốc độ nhanh nhất.
“Ai ở gần Bồ câu nhất?”
“Chim Đầu rìu.”