Vấn Quan

Chương 45

Lý Thập Nhất đang giải thích với Tống Thập Cửu.

Năm chữ, Tống Thập Cửu mất đúng hai mươi giây mới tiêu hóa xong.

Từ nhỏ cô đã không có đồ chơi, thứ duy nhất bản thân yêu thích chỉ có Lý Thập Nhất, Lý Thập Nhất liền trở thành búp bê vải, chim non, trúc mã, thanh mai, là tất cả những bước chân loạng choạng trong kí ức, cũng là tất cả những ảo tưởng ôm ấp núi sông của Tống Thập Cửu. Suýt chút nữa cô tưởng rằng, bản thân sắp mất đi Lý Thập Nhất.

Trên đời này không có bất kì cảm xúc nào tuyệt diệu hơn mất đi mà có lại được, huống hồ đối tượng còn là Lý Thập Nhất.

Lý Thập Nhất không tức giận, cũng không ảo não, chỉ dùng giọng điệu như gió xuân làm tan chảy tuyết an ủi cô.

Lý Thập Nhất không đi xem mắt, không muốn sinh con với người khác, còn nữa, Lý Thập Nhất quan tâm cô.

Vì thế mới nghiêm túc lại không chút phiền hà lặp lại việc bản thân không biết chuyện.

Tống Thập Cửu cúi đầu trong ánh mắt của Lý Thập Nhất, cắn lấy kh,óe môi nồng nàn hương son, trái tim được ra sức vuốt ve, chưa từng trải qua sự dịu dàng như thế, khiến Tống Thập Cửu điên đảo thần hồn, cảm xúc có chút mất khống chế.

Cô gật đầu với biên độ cực nhỏ, hai cánh mũi động đậy, đột nhiên hốc mắt đỏ ửng ngẩng đầu nhìn Lý Thập Nhất: "Tại sao lại muốn khóc thế này?"

Xót xa trong khoang mũi đột nhiên trào ra, khiến Tống Thập Cửu không hiểu nguyên do.

Lý Thập Nhất nhìn đôi mi ươn ướt cùng độ cong đôi môi xinh đẹp của Tống Thập Cửu, đường vân trên môi rất nhạt, như thể nước cốt hoa tạo thành, bị đường môi rõ ràng giam cầm, chỉ cho phép sắc xuân này càn rỡ trong một chừng mực, chỉ sợ vượt ra ngoài một tấc, sẽ có ong bướm bất chấp tất cả hôn lên.

Điểm khác thường là bên môi Tống Thập Cửu có vệt son nhòe.

Ngón tay đút trong túi của Lý Thập Nhất động đậy, vốn dĩ muốn đưa tay lau cho Tống Thập Cửu như mọi lần, nhưng khoảnh khắc rút tay ra lại chậm chạp, chỉ rũ mí mắt nhìn Tống Thập Cửu, giơ tay khẽ chạm lên khóe môi mình.

Một lời nhắc nhở với hàm nghĩa rõ ràng.

Tống Thập Cửu ngẩn ra, sau đó vội giơ tay lên, loạn xạ lau khóe môi mình.

Tay Lý Thập Nhất lại thõng xuống, đưa tay ra sau chống lên tường, ngón áp út khẽ gõ theo quy luật, ổn định lại nhịp tim như lính đào ngũ trong lồ,ng ngực.

Tống Thập Cửu không thích ứng với giày cao gót, đứng như thế có chút tốn sức, liền cởi từ gót giày, lười biếng rụt ra sau, đầu ngón chân ngoắc lấy giày, cái được cái không gảy lên.

Bắp chân thon dài, bàn chân trắng trẻo để trần, mu bàn chân thả lỏng và gót giày như chiếc ly đế cao, hệt như gió xuân mưa xuân thích hợp, thúc giục những nụ hoa đang hé nở rộ.

Lần đầu tiên Lý Thập Nhất cảm thấy, Tống Thập Cửu trước mắt đã là người lớn.

Lý Thập Nhất mím chặt môi, bao diêm trong tay lại xoay tròn, sờ thấy lớp sần thô ráp liền dừng lại.

Tống Thập Cửu ổn định lại tâm trạng, vô tri vô giác xấu hổ với càn rỡ của bản thân, nghĩ tới việc hai người vào đây đã lâu, sợ là không lịch sự, thế là cô đắn đo lên tiếng: "Người kia... vẫn đang ở bên ngoài."

"Mặc kệ anh ta." Lý Thập Nhất ngẩng đầu, khẽ tựa sát lên mặt tường.

Âm thanh của Lý Thập Nhất trầm thấp lại dịu dàng, lúc nói chuyện chiếc cổ xinh đẹp liền bị cơ ức đòn chũm kéo ra rung lên. Tống Thập Cửu thích nhất dáng vẻ tùy ý tới mức coi nhẹ, như thể Lý Thập Nhất luôn dùng thái độ không thèm để mắt với người khác, trắng đen rõ ràng vẽ một vòng lên bức tranh của cô và Lý Thập Nhất.

Tống Thập Cửu mím môi vui vẻ, Lý Thập Nhất nhìn cô một cái, cũng cong khóe môi. Cục diện Đồ Lão Yêu bày ra, tự đi mà dọn dẹp.

"Thế chúng ta..." Tống Thập Cửu đè nhỏ giọng, như thể che giấu bí mật gì đó.

Lý Thập Nhất đứng thẳng người, mở cửa ra: "Đi cửa sau."

Tống Thập Cửu xỏ lại giày, đi theo Lý Thập Nhất ra ngoài, nhớ tới Đồ Lão Yêu và A Âm đang chờ bên ngoài cửa chính, quyết định không nói với Lý Thập Nhất. Trêu đùa cô gái nhỏ, chờ đợi mấy tiếng đồng hồ cũng đáng đời.

Trên đường về, hai người đi từ bóng cây ngô đồng này tới bóng cây ngô đồng khác, bước chân chậm chạp, cũng rất yên lặng, ngoại trừ giữa chừng Tống Thập Cửu thèm thuồng thứ đồ ăn gọi là kem ốc quế, Lý Thập Nhất móc tiền mua một cây, thời gian còn lại gần như không nói gì.

Nhưng Tống Thập Cửu vuốt mái tóc cong cong, nhìn Lý Thập Nhất cùng đôi giày da của bản thân, cứ cảm thấy rất giống một cuộc hẹn hò bất ngờ không được lên kế hoạch từ trước.

Đi hơn một tiếng đồng hồ, hai người mới về được tới nhà, cổng nhà đang rộng mở, trước cổng có một chiếc xe hơi đang đỗ, sự hổ thẹn vụn vặt của Tống Thập Cửu lập tức tan biến sạch sẽ, hóa ra Đồ Lão Yêu và A Âm không hề đợi cô.

Tống Thập Cửu nhấc chân vào nhà, chào hỏi mẹ Trần, đi thẳng tới đông viện.

Đồ Lão Yêu và A Âm đang đánh bài ở đông viện, hò ba hét bốn sục sôi khí thế, không hề nghe thấy tiếng động hai người vào nhà. Đợi tới khi đi tới trước mặt, A Âm phía chính diện mới ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh của Lý Thập Nhất, dịch chuyển ánh mắt, giơ tay đưa mu bàn tay che môi.

Đồ Lão Yêu ngồi chồm hỗm trên ghế đá quay lưng với người đi tới, giục A Âm: "Mấy bà cô ra ngoài rồi – chờ nâng kiệu mòn mỏi đến chết!"

"Sợ là chết không phải vì nâng kiệu." A Âm vẫn chống tay che môi, ánh mắt nhìn lên quân bài, nở nụ cười với ý tứ sâu xa.

Âm thanh vừa dứt, sau lưng vang lên một câu giòn tan: "Đồ Lão Yêu!"

Lông tơ trên lưng Đồ Lão Yêu còn nhanh hơn thỏ chạy, dựng thành hàng như binh lính điểm danh.

Hắn cứng cổ quay đầu lại, nhìn thấy Lý Thập Nhất mặt không cảm xúc và Tống Thập Cửu với khuôn mặt tức giận đứng đó.

Đồ Lão Yêu trượt chân, suýt chút ngã quỳ trên ghế, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, tươi cười nịnh nọt hỏi Tống Thập Cửu: "Em luyện thành công chưa?"

Tống Thập Cửu nhanh chân chạy tới, hừ một tiếng, chỉ vào Đồ Lão Yêu: "Anh đừng động đậy!"

Không dám động đậy, Đồ Lão Yêu đứng còn thẳng hơn gà.

Tống Thập Cửu vui vẻ, tay xoay nửa vòng sau lưng, nhìn cằm Đồ Lão Yêu kéo căng, năm ngón tay khẽ chuyển động.

40, 50, 60... Tống Thập Cửu cười tủm tỉm đi vòng quanh Đồ Lão Yêu, nhìn dáng vẻ dần dần già nua trọc đầu rụng răng của hắn, tà khí từ đầu ngón tay cong lên, chìm vào trong đôi mắt cười với tâm trạng cực tốt của Tống Thập Cửu.

A Âm giương mắt ếch, che môi nhìn sang Lý Thập Nhất, lại thấy Lý Thập Nhất đứng cách bản thân không xa đang quan sát trò đùa dai này, trong đôi mắt sáng lười biếng toát lên vẻ dung túng không rõ ràng.

Đồ Lão Yêu vô cùng hoảng hốt, giơ tay mình lật qua lật lại quan sát, nhìn mãi nhìn mãi tới hoa cả mắt, ngồi cũng không yên, suỵt suỵt đôi tiếng ngã ra sau, áo may ô đè lên trên bàn đá.

"Em, em em..." Âm thanh già nua khi chân yếu tay run đi kèm với tiếng ho yếu ớt, ngay tới đầu ngón tay Đồ Lão Yêu cũng không thể duỗi thẳng.

Tống Thập Cửu quay đầu cười với Lý Thập Nhất, đang định thu tay về, lại nghe thấy một tiếng động trên ngưỡng cửa, tiếng hét sợ hãi nghẹn trong cổ họng, tiếng,ên rỉ chạy loạn chỉ ra không vào. Tống Thập Cửu vội nhìn sang, thấy mặt mày mợ Đồ trắng toát, nhìn cụ già quen thuộc trong sân, ôm bụng ngã bên cửa.

Mọi người hoảng hốt, nhanh chân chạy lên phía trước, Tống Thập Cửu gây ra họa lớn, vội thu lại pháp thuật, chạy tới ôm lấy mợ Đồ.

Con ngươi của mợ Đồ muốn rụng ra, trong mắt nổi tia máu nhìn Đồ Lão Yêu, những giọt mồ hôi to bằng hạt đỗ tương lăn xuống, đọng thành một vũng nước trên cổ, mợ Đồ không thốt thành tiếng, chỉ nắm chặt lấy tay Đồ Lão Yêu, gân tay hiện hết trên khuôn mặt dữ tợn.

Mợ Đồ "anh anh em em" một lúc lâu, đôi môi run rẩy nói không thành tiếng, cổ họng như bị bông chặn lại, cố gắng lắm mở có thể hít vào thở ra, bụng như bị người ta dùng xe bò cán qua, đau tới nỗi mợ Đồ không quan tâm được chuyện gì khác, hai chân co lên rê,n rỉ thành tiếng.

Tống Thập Cửu vô cùng hối hận, giọt nước mắt rơi xuống, tay run rẩy dữ dội, gần như nằm bẹp trên đất. Lý Thập Nhất lặng lẽ dịch chuyển cơ thể, để Tống Thập Cửu dựa lên lưng mình, cất cao giọng gọi mẹ Trần đi mời thầy thuốc, nhưng thấy A Âm nhìn vào giữa h,ai chân mợ Đồ, sốt ruột nói: "Vỡ ối rồi, mời bà đỡ tới đây!"

Màn đêm dội một màu mực đen đáng sợ, tiếng hét thảm thiết muốn xuyên thủng trần nhà, khiến bụi bặm trên những viên ngói cũng rung lên, nước nóng thấm máu, hết chậu này tới chậu khác ra rồi lại vào, bà đỡ với kinh nghiệm phong phú đang ở bên trong khích lệ theo tiết tấu, A Âm ngồi canh ngoài cửa, kiểm kê khăn kéo đâu ra đấy vào trong, Đồ Lão Yêu ở trong phòng nắm lấy tay mợ Đồ, mặt mày đỏ ửng ráng sức cùng mợ Đồ.

Suốt bốn tiếng đồng hồ, Đồ Lão Yêu con vẫn chưa chào đời, mợ Đồ hết sức, tiếng r,ên rỉ dần nhỏ đi, nhưng tiếng hổn hển cùng tiếng hít thở ngày càng lớn, cách tấm bình phong mông lung, hệt như tiếng sét liên tục đánh vào màng nhĩ.

Tống Thập Cửu cúi đầu chán nản ngồi đờ, vịn lên tay vịn hai bên ghế thái sư, lo lắng tới nỗi mặt mày trắng bệch, Lý Thập Nhất ngồi bên cạnh, đổi nước trà đã nguội lạnh trên bàn, sau đó rót cho Tống Thập Cửu một chén mới.

Bước chân đi đi lại lại của A Âm dừng lại, nắm lấy tay duy trì tư thế nhoài người về phía trước, căn nhà bề thế đột nhiên chìm vào trong yên lặng tĩnh mịch, Lý Thập Nhất giơ cổ tay uống một ngụm trà.

Tống Thập Cửu buông lỏng tay phải đang nắm chặt tay vịn, âm thanh ồn ào mãnh liệt truyền tới, góc áo A Âm động đậy, vội vàng tiến hai bước lên trước, ấn đường nhíu chặt lại nhíu chặt thêm chút nữa.

Lý Thập Nhất đặt chén trà xuống, uể oải xoa trán, tay còn lại mở nắp đồng hồ quả quýt ra.

Rõ ràng chỉ mới bốn tiếng, nhưng Lý Thập Nhất lại sinh ra cảm giác như đã cả một đêm, chỉ vì Tống Thập Cửu bên cạnh căng thẳng quá mức, tay nắm lại, thời gian dừng một lúc, tay buông ra, lại khôi phục trạng thái bình thường.

Người bên cạnh hoàn toàn không hay biết, chỉ có Lý Thập Nhất không bị khống chế, sống sờ sờ trải qua sự giày vò gấp đôi với Tống Thập Cửu.

Lý Thập Nhất im lặng thở dài một tiếng.

Bầu trời hiện lên màu trắng bạc, mặt trời mới mọc cùng tiếng khóc của trẻ con ùn ùn kéo tới, bà đỡ mướt mát mồ hôi chạy từ trong ra báo tin mừng, nói là sinh được một thằng nhóc mập mạp. Mọi người thở phào một hơi, nụ cười nở trên khuôn mặt tê dại. Đồ Lão Yêu trợn trắng mắt bất tỉnh, hợp cốc bị bấm tới tím xanh một mảng, mợ Đồ trải qua một đêm giày vò, nhưng khi nhìn thấy Đồ Lão Yêu con liền có tinh thần như bấc đèn bùng cháy, ôm lấy đứa trẻ đang quấn tã vừa thương vừa yêu, không hề muốn buông tay.

Lý Thập Nhất đưa chiếc khăn tới, A Âm nhận lấy, đưa cho mợ Đồ lau mồ hôi, Tống Thập Cửu thò đầu nhìn vào trong tã quấn, cẩn thận đưa tay ra gãi cằm của đứa bé.

"Đã nghĩ tên chưa, gọi là gì?" A Âm hỏi.

"Đồ... Đồ Tứ Thuận." Đồ Lão Yêu giãy giụa rung chân, như người sắp chết gắng sức đáp một câu.

Tống Thập Cửu ngẩn ra, trong lòng lại ấm lên. Đồ Lão Yêu không hề trách cô, sự hổ thẹn ban nãy thả lỏng đôi chút, hòa tan vào ngực trái của Tống Thập Cửu.

Lý Thập Nhất nói: "Ra ngoài đi, để mợ Đồ nghỉ ngơi đã."

Tống Thập Cửu gật đầu, ba người mở cửa ra ngoài, A Âm ngáp một cái đỡ eo tạm biệt trước, Tống Thập Cửu cởi giày cao gót đi cả ngày ra xách trên tay, theo Lý Thập Nhất về phòng. Xương cốt nhức mỏi, giống như đánh đấm cả đêm, bọng mắt lúc này cũng có vết thâm nhàn nhạt, cổ họng Tống Thập Cửu có chút khàn khàn, đột nhiên nói: "Lúc nhỏ em cũng như thế à?"

"Thế nào?" Lý Thập Nhất trả lời Tống Thập Cửu.

"Đỏ hỏn, nhăn nhúm, tóc tai lưa thưa, mắt sưng như quả đào, co thành một rúm." Không hề xinh đẹp, Tống Thập Cửu nuốt lại nửa câu sau.

Lý Thập Nhất nghĩ ngợi, lắc đầu: "Không."

"Trắng trẻo, tròn tròn, tóc tai đen láy bóng mượt, mắt mở rất to, đảo tới tấp." Vô cùng xinh đẹp.

Câu chữ kín kẽ hệt như bánh răng hợp lại cùng âu sầu của Tống Thập Cửu. Tống Thập Cửu mỉm cười, cúi đầu di chuyển bước chân, để chiếc bóng của bản thân và chiếc bóng của Lý Thập Nhất chồng cùng một chỗ.
Bình Luận (0)
Comment