Vấn Quan

Chương 55

Lý Thập Nhất "kê" một liều thuốc mạnh cho A Âm, khi A Âm tỉnh lại mới phát hiện bản thân trúng kế của Lý Thập Nhất. Nhưng cô không thể không thừa nhận, quay đi quay lại Lý Thập Nhất vẫn là người hiểu cô nhất, nếu không phải Lý Thập Nhất dọa cô hoảng hốt bỏ chạy, sợ là phải mất rất nhiều năm nữa cô mới nói ra được một câu nói này.

A Âm gối trên cánh tay A La, nói: "Tôi không muốn thích Lý Thập Nhất nữa."

Từ nhỏ tới lớn, trong quá trình cãi cọ giữa bản thân và Lý Thập Nhất, Lý Thập Nhất thường không lên tiếng, mặc cho cô cuồng loạn trút ra, cô đau cũng không dỗ, khóc cũng lạnh lùng đứng nhìn, đợi khi cô mắng chửi tới thoải mái, mới lấy lui làm tiến,thích một đôi câu.

Nhiều lúc, bản thân A Âm cũng cảm thấy chẳng có nghĩa lí gì, khóc lóc sướt mướt như oán phụ, mất mặt tới tận nhà bà ngoại.

Sau này A Âm liền biết lẩm nhẩm tìm bậc thềm cho bản thân, Lý Thập Nhất liền mím môi cười, dẫn cô lên phố ăn một bát vằn thắn vỏ mỏng đẫy bụng.

Trước giờ A Âm chưa từng nhắc tới tình cảm dành cho Lý Thập Nhất ra miệng, tóm lại là không đủ thương, như thể nước ấm nấu ếch, không chuyên tâm một chút sẽ bị lột da, cô còn chưa cảm thấy có gì khổ sở mà Lý Thập Nhất đã cho cô một cái bạt tai vang dội, lột da róc xương của cô, nói với cô, cô nhìn xem bộ dạng của bản thân thế nào.

Thích tới nỗi bộ dạng rất xấu xí.

A La giơ tay, ôm lấy A Âm vào lòng, sờ tóc A Âm, nói: "Vậy thì không thích nữa."

Sự ân cần hiếm thấy của A La, A Âm cũng lười từ chối, đưa đầu ngón tay quấn lấy ngọn tóc rũ xuống trước ngực A La, chớp mắt đôi cái tự nói một mình: "Thế tôi thích ai đây?"

Giấu một người trong tim quá lâu, lâu tới mức nếu không đặt thứ gì khác vào trong, liền cảm thấy không thể thích ứng.

"Tôi thế nào?" A La dịu dàng đề nghị, ngôn từ vẫn rất khách sáo.

A Âm khựng lại, cắn môi cười, cọ vào lòng A La, mềm mại như con mèo, nhưng lời nói lại cự tuyệt không chừa chỗ trống: "Không được."

A La không giận, chỉ khẽ hỏi A Âm: "Sao thế?"

A Âm ngẩng mắt, vượt qua đôi má mang theo hương đào của A La, nhìn vào đôi mắt rũ xuống nhìn thẳng dáng vẻ bản thân của A La, nhìn một lúc lâu, hỏi A La: "Cô sẽ mãi ở trong dáng vẻ này, tuổi tác này, thân thể này à?"

A La gật đầu: "Ừ."

A Âm nói: "Vậy thì đúng rồi, cô sẽ luôn là cô gái trẻ tuổi, nhưng tôi phải sinh lão bệnh tử, hiện tại là chị em, nhưng mấy năm nữa là cô cháu, mấy chục năm nữa, tôi rụng hết răng mặt mũi nhăn nheo, chúng ta liền biến thành tổ tôn, sao có thể nắm tay nói lời âu yếm được, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi à?"

A La hé môi, muốn lên tiếng, A Âm lại đưa một ngón tay ra, nghiêng mặt hỏi cô: "Đợi tôi chết rồi, nhập vào phủ Thái Sơn làm tiểu quỷ, cô lại là Diêm La đại nhân, đúng không?"

"Đúng."

A Âm vỗ tay: "Thấy chưa, lại thành tình yêu cấm kị giữa quân thần."

Nhanh mồm nhanh miệng, hệt như Phó Vô Âm, rõ ràng đôi mắt sưng như quả đào, híp lại căng ra cũng phải làm ra vẻ nghiêng mắt nhìn người. Đầu mũi A La động đậy, ôm lấy A Âm dịu dàng cười lên.

A Âm nghiêng mặt nhìn A La, thực sự cô và A La giao lưu không nhiều, tới nỗi trước giờ cô chưa từng ngắm nhìn thật kĩ nụ cười của A La, cô không hiểu, tại sao nụ cười sinh ra từ vùng đất ma quỷ, lại có thể sạch sẽ dịu dàng như thế, mềm mại như sương trắng trên quả nho.

A Âm im lặng một lúc, nói với A La: "Chúng ta đi thôi."

"Đi đâu?" A La hỏi.

"Phiêu bạt giang hồ." Cách thật xa Lý Thập Nhất.

A Âm thấy A La im lặng, liền khuyên A La: "Sức khỏe cô yếu ớt, chắc chắn là chưa từng phiêu bạt giang hồ bao giờ, tôi đi từ nam tới bắc, có thể sắp xếp rất nhiều đồ ăn chính tông cho cô, còn tôi... nhất thời cũng không rời xa cô được nửa khắc, tôi làm thư đồng, làm con sen, làm giúp việc cho cô, mặc cô sai bảo thế nào cũng được, cô cứ coi dẫn theo tôi như dẫn theo Ngũ Tiền, được không?"

A Âm cực kì ít khi nhỏ tiếng hạ mình như thế, khiến A La cảm thấy bản thân giống như cọng rơm mềm.

A La không tỏ thái độ, ngồi dậy đi tới trước bàn trang điểm, cũng không có động tác, chỉ nhìn A Âm qua gương. A Âm tiến lên phía trước, hỏi A La: "Làm gì?"

A La di chuyển mặt, dặn dò A Âm: "Chải đầu."

Con nhóc này.

Hành lý không nhiều, chưa tới giữa trưa đã thu dọn xong, trước đó A La sai Ngũ Tiền đánh tiếng với Lý Thập Nhất, Tống Thập Cửu và Đồ Lão Yêu, đợi tới khi xuống dưới nhà, liền thấy Lý Thập Nhất đứng bên cửa chờ đợi.

Đồ Lão Yêu ngồi trên ngưỡng cửa, vô cùng buồn rầu.

Hắn sợ nhất là cảnh mỗi người một ngả, cũng không biết tại sao Diêm La ngốc này làm cách nào lại lừa được một người thông minh nhanh nhẹn như A Âm. Đồ Lão Yêu cúi đầu nghiền ngẫm, thấy A Âm và A La đi tới trước mặt Lý Thập Nhất.

A Âm cúi đầu, cổ vẫn dựng thẳng một cách ngang bướng, nhưng ánh mắt lại không dám phô trương, nhìn như thờ ơ quan sát đất bụi trên mặt đất.

Ngược lại A La và Lý Thập Nhất trao đổi mấy câu, Lý Thập Nhất đút hai tay vào trong túi quần, tinh thần không quá tốt.

Đợi khi nói chuyện xong với A La, đột nhiên Lý Thập Nhất rời khỏi khung cửa, cất bước đi tới trước mặt A Âm, rút tay trong túi quần ra, nắm lấy một bức thư giấy bìa.

Lý Thập Nhất không nói gì hết, chỉ đưa thư cho A Âm, đầu ngón tay xinh đẹp nắm lấy mép thư, phần đầu bức thư thò ra rung lên với biên độ cực nhỏ, như thể đang nhắc nhở người ta nhận lấy.

A Âm nhìn chằm chằm bức thư kia, không muốn cầm.

Đột nhiên cô sinh ra cảm giác tủi thân ngang ngược, còn cả một chút buồn bã khó lòng xua tan, cô nhìn Lý Thập Nhất với ánh mắt kiềm chế, vành mắt xanh xanh sưng lên, lúc nói chuyện còn mang theo âm mũi khó lòng bỏ qua.

A Âm nghe thấy Lý Thập Nhất thở dài một tiếng.

Cô ngẩng đầu nhìn Lý Thập Nhất, nhận lấy bức thư, nắm trong tay, kéo A La đi ra ngoài.

Gót giày giống như chiếc đinh biến mất ở cổng nhà, Đồ Lão Yêu chống đôi chân tê dại đứng dậy, hỏi Lý Thập Nhất: "Đi rồi à?"

"Ừ."

Đồ Lão Yêu càng thêm buồn bã: "Ban nãy em vừa suy nghĩ một chuyện."

"Biệt thự này của chúng ta, đã thuê mấy ngày rồi, Diêm Vương ngốc đi rồi, ai trả tiền thuê nhà?"

Lý Thập Nhất quay đầu, im lặng nhìn Đồ Lão Yêu.

Xe kéo tay ting tang chạy trên tuyến đường chính, làm những chiếc lá ngô đồng trên mặt đất tung bay, từ sau khi lên xe A Âm liền chẳng nói một lời, đặt bức thư Lý Thập Nhất đưa cho lên đầu gối, bắp chân dựa vào vali da cứng chắc.

"Đọc thử xem." A La vắt chéo chân, nói với A Âm.

A La sẽ không vòng vo khuyên nhủ, thông thường chỉ dùng đôi ba chữ, nhưng mỗi lần đều có thể chạm vào trái tim A Âm.

A Âm vừa bóc thư vừa nói: "Cũng đúng, đọc xong rồi còn vứt, bớt cho bà cô đây cầm cả đường, đau tay."

Trên mặt A Âm làm biểu cảm khinh bỉ không thèm để tâm, thậm chí còn yêu kiều cười cười với A La, nhưng khi khoảnh khắc quay đầu mở giấy viết thư liền khựng lại.

A La nghe thấy tiếng sụt sịt cực kì đè nén, sau đó "bộp" một tiếng, nước mắt giống như phản bội lăn từ trong hốc mắt của A Âm xuống, như mưa rơi trên tàu lá chuối lan tràn trên trang giấy.

A Âm cũng không quan tâm tới việc lau nước mắt, chỉ mắng chửi một câu: "Ông nội cô ta..."

Bên trên có nét chữ như gà bới của cô gái nhỏ, viết vừa to vừa cẩu thả – A Âm tôi nợ Lý Thập Nhất một nghìn ba trăm bảy mươi sáu thùng nước.

Trong nước mắt nóng bỏng có cô gái buộc tóc bò trên giường viết chữ, bàn bạc với người đứng bên cạnh: "Hai thùng hôm qua, cộng rồi, đúng không?"

"Đúng." Lý Thập Nhất cao ráo dựa bên giường, vô thức cọ lên vết chai trên tay.

A Âm kí tên, cười tới trắng đen đảo lộn: "Cô may mắn lắm đấy."

A Âm rất lười biếng, dùng trăm ngàn lí do lừa Lý Thập Nhất gánh nước bổ củi cho mình, lúc đó cô nói nói năng bậy bạ, nói mỗi thùng nước đổi được một điều ước, đợi sau này cô phát đạt, sẽ mời Lý Thập Nhất rượu Hoa Điêu gà bọc lá sen gì đó, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.

Mấy năm tích lũy vụn vặt, ấy thế mà nhiều như vậy, cô sợ gia sản của bản thân tiêu tan, còn âm thầm ăn bớt năm sáu trăm thùng.

A Âm hoàn hồn, nhìn thấy bên dưới nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, có hai chữ thanh tú, vết mực đã lâu ngày, không phải mới được thêm gần đây.

Là nét bút của Lý Thập Nhất.

Lý Thập Nhất viết hai chữ ở cuối tờ giấy: Bình yên.

Lý Thập Nhất đổi một nghìn ba trăm bảy mươi sáu điều ước, lấy bình yên cho A Âm.

Hiện tại A Âm muốn đi, cũng không có lời nào để tặng, cũng chỉ có hai chữ này mà thôi.

A Âm muốn đưa tay ra vuốt ve lá thư, năm ngón tay xòe ra nhưng không cách nào khép lại, thế là nâng lên khóc tới mơ hồ.

A La giật thót, vội hỏi A Âm làm sao.

A Âm khóc sướt mướt, cắn răng cắn lợi, giống như đang cắn thịt của Lý Thập Nhất: "Đáng băm vằm, bà cô đây... không đi được."

A La yên lặng nhìn A Âm, không lâu sau liền cong khóe môi, muốn bảo phu xe quay đầu.

A Âm kéo lấy ống tay áo của A La, lau mặt, thút tha thút thít: "Đừng."

"Chơi mấy hôm rồi hẵng về." A Âm nghẹn ngào nói.

Chuyến du ngoạn này tiêu tốn gần nửa tháng, A Âm dẫn A La đi thăm thú xung quanh một vòng, chèo chiếc thuyền đen trên sông nước Giang Nam, chìm đắm trong núi non đảo hồ, bình đàn Tô Châu* đổi giọng chuyển điệu, cùng điệu hát tỳ bà tuyệt sắc Tần Hoài. Khi A Âm bước qua cổng lần nữa, thân hình đã mũm mĩm một vòng, cánh tay như củ sen bị bó trong ống tay áo diềm vàng, lại càng toát lên phần duyên dáng quyến rũ.

Gương mặt A La như thể được phơi nắng tới thỏa đáng, không nhợt nhạt như trước đó, mà còn thấp thoáng chút hồng.

Khi hai người bước vào sân, Đồ Lão Yêu vừa mua một con gà mái già, mới giãy khỏi dây thừng chạy loạn trong vườn, thấy có người tới, Đồ Lão Yêu dừng động tác đuổi gà, vô cùng sửng sốt hô lên một tiếng, cười không thấy mắt: "Ha, về rồi à!"

Nếu nói bạn tốt vô tâm vô phế, thường khiến người ta phiền não, nhưng cũng có công dụng đặc biệt của riêng mình, ví dụ như tiếng "Về rồi à" của Đồ Lão Yêu, không chút khách sáo như thể A Âm chỉ ra ngoài đi dạo một vòng.

A Âm lườm Đồ Lão Yêu một cái, động đậy cổ coi như chào hỏi, khi ngẩng đầu lên lại thấy Lý Thập Nhất thắt sẵn dây thừng cầm ra ngoài, tay còn lại ướt nhẹp, vừa mới rửa, nhỏ xuống giọt nước lấp lánh.

Lý Thập Nhất nhìn A Âm, mím môi khẽ cười, cũng nói: "Về rồi à."

Tất cả sự gượng gạo và thù ghét A Âm dự tính đều tan biến như mây khói trong ba chữ này, lần đầu tiên Lý Thập Nhất cho cô một bậc thềm, cộng thêm giọt nước và dây thừng trên tay, câu chuyện lại càng trở nên thường nhật, giống như một gia đình.

A Âm đẩy gót chân không quá vững vàng, giống như dồn lực, thong thả đi tới trước mặt Lý Thập Nhất: "Không về ai thu xác cho cô?"

"Già, yếu, bệnh, tật?" A Âm lườm Đồ Lão Yêu đi tới, lần này toàn bộ bốn chữ đều dành cho hắn.

"Hi." Đồ Lão Yêu nuốt lại những lời quan tâm, trợn trắng mắt với A Âm rồi ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh.

Tay phải A Âm đưa thư cho Lý Thập Nhất, vỗ đôi ba cái lên lòng bàn tay tay trái, khí thế bức người: "Sao nào, đòi nợ à?"

Lý Thập Nhất nhướng mày, không gật đầu cũng không lắc đầu.

A Âm hừ lạnh một tiếng, nhét thư vào trong tay Lý Thập Nhất, nói: "Mấy thùng nước mà muốn tính rõ ràng à? Bà cô đây nói cho cô biết, một trăm nghìn thùng cũng không đủ."

"Dù có tính thế nào, cũng là cô nợ tôi nhiều hơn." A Âm duỗi ngang đôi mày lá liễu, "Tôi nghĩ kĩ rồi, tôi cứ muốn cô nợ tôi, đời này nợ, đời sau trả nợ, con trai con gái cháu trai cháu gái tới một trăm tám mươi đời nhà cô sau này, đời đời kiếp kiếp đều phải nợ tôi."

A Âm yêu kiều chu môi: "Như thế tôi mới thoải mái."

Trong mắt Lý Thập Nhất thấp thoáng nụ cười, nói: "Được."

A Âm nhìn nụ cười của Lý Thập Nhất, đột nhiên sinh ra một loại ảo giác kì lạ, giống như nhìn thấy Lý Thập Nhất luôn nghe răm rắp theo lời cô trước kia. Cô đã yêu một cô gái suốt cả thanh xuân tuổi trẻ, người dùng phương pháp tàn nhẫn lại mềm mỏng nói với cô, chỉ có thể giữ lại vị trí của một người chị em dành cho cô, nhưng, vĩnh viễn đều dành cho cô.

A Âm cúi đầu sờ Tiểu A Âm trong tim, nói với Tiểu A Âm, chúng ta tạm biệt như thế này đi, núi cao biển rộng, không hẹn gặp lại.

Đột nhiên rơi vào im lặng không có lời nào để nói, cuối cùng A Âm nhớ ra chuyện quan trọng, nói với Lý Thập Nhất: "Còn Đằng Xà, cô không cần tìm nữa, tôi có cách rồi."

Lý Thập Nhất nhíu mày: "Cách gì?"

A Âm nhìn trộm một cái về phía A La gần đó, nhỏ tiếng nói: "Cô ấy, là đàn ông."

A Âm không biết nên giải thích như thế nào, cũng có chút không thể mở lời, chỉ nói bậy nói bạ như thường ngày để che giấu chút bối rối.

Lý Thập Nhất sửng sốt nhíu mày, nhưng nhanh chóng hiểu ra ý tứ của A Âm, nghĩ ngợi, chỉ hỏi A Âm: "Có tác dụng không?"

A Âm có chút trúc trắc, di chuyển ánh mắt: "Chắp vá."

Nụ cười bên môi Lý Thập Nhất vô cùng nhạt, chớp mắt một cái liền không thấy tăm hơi, nhíu mày như thể là sự quan tâm chân thành thực chất: "Đủ dùng không?"

A Âm "xùy" một tiếng, câu nói rất quen tai này cất lên từ trong miệng Lý Thập Nhất, nhưng lại mang theo một phong vị khác.

A Âm không tiện trả lời, lại nghe thấy Đồ Lão Yêu sau lưng âm u lên tiếng: "Nếu tôi nghĩ không sai, cô và Diêm Vương kia đã ngủ với nhau."

A Âm quay đầu, đột nhiên giật thót, sắc mặt Đồ Lão Yêu đen như đít nồi, ánh mắt nhìn cô rất phức tạp.

Thấy A Âm ngầm thừa nhận, Đồ Lão Yêu kêu lên: "Cô thật sự chán sống rồi, con mẹ cô! Ngủ với cả Diêm Vương!"

Đồ Lão Yêu nói năng lộn xộn, khó lòng tin nổi như bị dòng điện chạy qua, quấn lấy A Âm hỏi tiếp: "Cô vẫn còn sống đấy chứ?"

"Rất có khả năng là cô đã chết rồi."

"Còn biết nắn cốt không? Nắn cho chính cô đi."

A Âm trợn trắng mắt, không muốn đáp lời Đồ Lão Yêu, muốn vượt qua Lý Thập Nhất đi vào trong, nhưng vừa nhấc bước, lại nghe thấy Lý Thập Nhất trầm ngâm nói: "Đằng Xà... không thể không tìm."

A Âm quay đầu, như có suy nghĩ nhìn lên căn phòng trên tầng hai, người trong phòng có lẽ là Tống Thập Cửu rất lâu chưa xuất hiện.

Lý Thập Nhất rũ mí mắt, ánh mắt lạnh không giống bình thường: "Mối thù này, lớn lắm rồi."

...

Chú thích:

1. Bình đàn: là một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang, Trung Quốc.
Bình Luận (0)
Comment