Vấn Quan

Chương 82

A Âm hóp miệng, òa khóc một tiếng.

A La hoảng hốt, mặc quần áo lại muốn ôm lấy A Âm. Cô chưa từng thấy A Âm đau lòng một cách sâu sắc như thế này, đại mỹ nhân tỏa sáng khắp chốn lúc này nhòe son môi, mu bàn tay không biết làm sao quẹt qua khóe mắt, sau đó xoay lại đưa tay đè lên hốc mắt, cuối cùng dứt khoát không giãy giụa nữa, cánh mũi động đậy, nhìn A La gào thét thật to.

Khóc như đứa trẻ bị bắt nạt, ngũ quan rối loạn tới mơ hồ.

Rõ ràng cảnh tượng trước mắt hài hước tới buồn cười, nhưng hốc mắt A La vô thức nóng lên, cô chớp chớp đôi mi ươn ướt, khẽ hỏi A Âm: "Khóc gì thế?"

Hai mũi A Âm tắc nghẽn, cố gắng hít mấy hơi mới thông, cẩu thả lấy ống tay áo lau mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Khốn khiếp, đời này của chị, khổ quá đi mất."

Bốn chữ cuối cùng nghiến răng nghiến lợi cất lên, cũng lực bất tòng tâm, A Âm không biết tại sao, nếu xảy ra trên người mình, vận hạn to bằng trời chỉ cần một khuôn mặt tươi cười rồi cũng qua, nhưng mỗi một roi quất lên người A La, đều là một lằn ranh không thể bước qua, khiến tim gan cô như bị thiêu đốt, khiến cô ước gì có thể xách thương lên ngựa, cũng muốn lập tức đòi lại công lý.

Nhưng cô có thể đòi công lý từ ai?

Cô nhìn ánh mặt trời lạnh lẽo bên ngoài, trong lòng quanh đi quẩn lại chỉ có ba chữ - Xong đời rồi.

Bên tai vang lên tiếng thở như cành liễu đung đưa, A Âm khẽ quay đầu, trong ánh mắt là khuôn mặt cúi xuống của A La.

Tay phải A La nắm lấy vết nhăn quần áo trên tay phải, vuốt phẳng nó lại, nghẹn ngào trong cổ họng vừa xa lạ vừa như lẽ đương nhiên, trái tim A La đập thình thịch, nhưng không phải là viên mãn vì đạt được mong muốn, mà là xót xa và đau đớn sau khi biết chuyện, chỉ vì phát hiện ra điều bất thường trong lời nói ban nãy của A Âm.

Cô gái trước mặt có vẻ kiêu ngạo, mặt không biến sắc dù lên núi đao hay xuống biển lửa, mặc cho ai đạp lên vũng bùn của bản thân, A Âm cũng có thể tươi cười đáp lại mấy câu, trước giờ A Âm chưa từng nói khổ, nói sợ với ai, nhưng ban nãy A Âm gọi thương tích của A La là "khổ", là "sợ".

Đây là lần đầu tiên, A La tưởng tượng rõ ràng như thế, thì ra A Âm thật sự chuẩn bị sẵn sàng nương tựa lẫn nhau với cô, không chỉ là vì "thích", cũng không phải là "chúng ta coi như đã tốt đẹp".

Hốc mắt cô đỏ ửng, đè lại cảm giác xót xa nhỏ bé lại mênh mông này, chiếc bóng yêu kiều của A Âm phủ lên nửa khuôn mặt cô, khiến cô sinh ra ảo giác bản thân chỉ là một cô gái nhỏ lực tay trói gà không chặt.

Lúc này cô mới hiểu, thần cũng được, quỷ cũng chẳng sao, trước giờ không thiếu suy nghĩ muốn được người khác bảo vệ, điều này không hề liên quan gì tới công lực pháp thuật, chỉ liên quan tới người trước mặt.

A Âm khóc xong rồi, cũng trút ra gần hết, lúc này mới nắm lấy khăn lụa cẩn thận lau khóe miệng, nhưng lại phát hiện A La đứng một bên không tiến lên phía trước, nhất thời có chút bất mãn: "Nghĩ gì thế?"

Người khác nhìn thấy người trong lòng khóc lóc, đương nhiên phải ôm phải ấp, nhưng Diêm Vương ngốc này lại đứng đực ra, xem ra con đường học tập vẫn còn gánh nặng đường xa.

A La ngẩng đầu lên, mím khóe môi cười cười: "Đang nghĩ, Đồ Lão Yêu nói rất có lý."

"Lý gì?" A Âm trợn mặt lên, hai ngón tay kẹp lấy một sợi lông mi gỡ xuống từ khóe mắt.

Ban nãy khóc tới nỗi suýt ngạt thở, lúc này chuyện quan trọng nhất vẫn là vẻ ngoài xinh đẹp, A La tựa lên bàn, nở nụ cười dịu dàng nhìn A Âm: "Phủ Thái Sơn không tốt bằng nhân gian."

A Âm chớp mắt đôi cái, lại đưa ngón giữa tán vệt hồng hai bên cánh mũi: "Có gì không tốt?"

A Âm nói: "Không có gà."

Không có gà trống nướng, canh gà hầm, gà luộc, gà bọc lá sen, gà nướng đất sét, gà xào cay, trứng gà rán, trứng gà luộc, bánh kếp trứng gà.

Cũng không có A Âm đáng thương đáng yêu tới nỗi bản thân không hề hay biết thế này.

Lảm nhà lảm nhảm, A Âm phồng má, đung đưa chiếc cổ thon thả hoạt động gân cốt đôi cái. Khóc quá lâu, đầu óc choáng váng như bị sốt, cổ họng cũng đau, cô liền ngồi xuống ghế thái sư, yên lặng chống huyệt thái dương, cứ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, liền nắm lấy tay A La, muốn đặt vào trong bàn tay mình, nhưng thấy A La nghiêng người kề lại gần mình, đứng không quá thuận tiện, liền dứt khoát kéo A La ngồi lên đùi mình, hai tay vòng lấy eo A La, dựa đầu lên vai, ồm ồm nói: "Đừng động đậy, để em ổn định lại một lúc."

"Ừ." A La đáp lại, quả nhiên ngồi bất động.

A Âm ngửi được mùi hương trên cổ A La tĩnh mịch lại biến hóa khôn lường, dễ ngửi tới đòi mạng, không giống với bất kì loại phấn son nào, dường như là xuất phát từ phủ Thái Sơn, cũng thấp thoáng mùi hương trên người Đào Kim Nương kia.

Nghĩ tới A Đào, lại nhớ lại tấm lưng trần ban nãy của A La, A Âm ghen tuông, ngẩng đầu lên, giãn ra chút khoảng cách, hỏi A La: "A Đào bôi thuốc, là bôi lên lưng à?"

A La gật đầu, đưa tay vén lấy sợi tóc hỗn loạn của A Âm ra sau tai.

Ấn đường A Âm nhíu sâu, vẫn có chút không nản lòng: "Bôi thế nào? Cởi quần áo à?"

A La khựng người, sau đó vẫn gật đầu.

A Âm ôm lấy A La, cơn giận ào ào ập tới, trước kia khi A La theo đuổi cô, rõ ràng vô cùng quen thuộc với chuyện giường chiếu, nhưng hiện tại lại mở to đôi mắt trong trẻo trong suốt, dường như không hiểu cô đang để ý điều gì.

Giả vờ. A Âm nghiến răng, muốn ngấm ngầm véo A La một cái.

Giữ lấy áo A La, cuối cùng không nhẫn tâm ra tay, thế là chỉ có thể ngậm vị chua tới sún răng trong miệng, thả lỏng vòng eo gầy gò của A La, ngửa ra sau, cất giọng hừ một tiếng: "Cũng có mấy phần thú vị."

Lời nói mập mờ, suy cho cùng A La là người sáng dạ, dễ dàng nắm bắt ý tứ bên trong, nhưng không quá chắc chắn nhìn A Âm một cái, mất một lúc cân nhắc mới nói: "Vết thương của tôi, cũng không thể để Ngũ Tiền bôi thuốc, thế nên mới tìm một cô gái."

A Âm ôm cánh tay, đang định lên tiếng, lại nghe A La nghiêm túc nói: "Tôi sợ em nghĩ nhiều, cũng để tránh hiềm nghi, nên mới dặn dò quỷ sai tìm thay tôi một yêu quái xấu xí."

A Âm nghẹn một hơi trong lồ,ng ngực, suýt chút nữa sặc sụa, sững sờ nhìn A La, chỉ ho khẽ một tiếng.

Cô khó lòng tin nổi híp mắt lại: "Chị nói Đào Kim Nương kia là yêu quái xấu xí?"

Ánh mắt vô thức liếc về phía gương đồng ở một bên, cũng mặc kệ có thể nhìn thấy hay không, nhưng thực sự gấp gáp muốn nhìn ngắm ngũ quan của bản thân.

A La nhíu mày: "Không phải sao?"

"Đẹp tới nỗi có thể đẻ trứng đấy!" A Âm nhanh chóng tiếp lời, âm thanh vô thức cao thêm vài tông. Cô không biết đây là hình dung loạn xạ gì, nhưng cũng chỉ có so sánh loạn xạ này mới có thể tiếp nhận cảm xúc hỗn độn của bản thân lúc này một cách thỏa đáng.

A Đào kia mặt hồng mắt hạnh, dáng dấp yêu kiều, tuy A Âm không hề muốn thừa nhận, nhưng cô gái như thế, cho dù là ở trên trời hay dưới đất, có thể coi là xinh đẹp số một.

Cô có thể nghe ra A La như có suy nghĩ im lặng một lúc, sau đó mới bất đắc dĩ lên tiếng: "Tôi từng nói với em, tôi không phân biệt được xấu đẹp."

A Âm hít sâu một hơi, nhìn vào trong con ngươi chân thành của A La, đầu óc choáng váng tiêu hóa sự thực này.

Cô có chút buồn bã, lại cảm thấy có chút hoang đường, vẻ ngoài bản thân để tâm nhất, trong mắt A La lại không khác gì bà Trần hàng xóm xấu nổi tiếng khắp mười con phố.

Tục ngữ có câu "Nữ vi duyệt kỉ giả dung (phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu)", hoàn cảnh hiện tại, dáng dấp yêu kiều ngày sau, bày ra cho ai ngắm đây? Đột nhiên A Âm cảm thấy phờ phạc, một lúc lâu sau cũng không lấy lại được tinh thần.

Nhưng A La lại không có tâm trạng thưởng thức khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ của A Âm, chỉ đè lại ánh mắt, nhìn bụi bặm trên đất.

Rất lâu sau, cô mới nghe A Âm hỏi: "Quỷ sinh ở phủ Thái Sơn không phân biệt được xấu đẹp, thế quỷ do người hóa thành cũng không phân biệt được sao? Nếu như thế, cả một địa phủ đều mù cả à?"

Đương nhiên quỷ sai có thể phân biệt, nếu không hà cớ gì cô lại sai đi chọn lựa? A La di chuyển ánh mắt lên án thư: "Có lẽ đã lơ là."

A La có ý trốn tránh, nhưng A Âm lại xoa mặt mình một cái, chìm trong vẻ chán nản trước đó, vô tình cố ý bỏ qua hành động tránh né này.

Tới khi mặt trời lặn, trời trút cơn mưa mù mờ, các sạp hàng che vải dầu từ đầu đường tới cuối phố đã tản sạch, A Đào ra ngoài mua đồ về, cả người dính nước mưa, ôm túi vải trong lòng, dùng áo khoác phủ lên, chạy bước nhỏ vào ngõ, hai bên có gạch ngói trải dài, cô nhanh chân chạy tới dưới mái hiên ngói, một tay vẫn ôm lấy túi vải, một tay vuốt búi tóc ướt nhẹp.

A Đào ngẩng đầu nhìn giọt mưa trên mái hiên tí tách rơi xuống giống như rèm châu, ngắt quãng, một giọt rơi xuống, phải mất một lúc lâu ngưng đọng mới có giọt tiếp theo, cô ngắm nhìn một lúc, không biết nhớ đến chuyện gì, đột nhiên lặng lẽ mỉm cười.

Nụ cười của A Đào rất ngắn, giống như con người cô, nhút nhát, như thể dừng lại lâu thêm một lúc sẽ bị người ta bắt mất, thế là cô cúi đầu, giấu đi nụ cười, sau đó chăm chú nhìn vũng nước do nước mưa tạo thành.

Đôi ba giây sau, A Đào thò đôi giày vải đã ướt nhẹp ra, khẽ chạm mũi giày lên vũng nước.

Lạnh thấu tim, cô không nhịn được rụt vai lại, còn lạnh hơn cả nước Hoàng Tuyền. Nước trong Hoàng Tuyền sạch gấp một trăm lần nước trong vũng bùn, nước dẫn vào ngọt lành, ngày ngày tưới tắm cho cô lớn lên, nhưng lại không giống vũng nước đọng giữa bùn đất này, có thể khúc xạ ánh sáng phong phú lại tươi đẹp.

A Đào có chút yêu thích, muốn đưa chân ra chạm lần thứ hai, đột nhiên bên tay phải nổi lên một luồng quỷ khí âm u, A Đào quay mặt lại, thấy Diêm La đại nhân che ô đứng trước cổng.

Diêm La đại nhân mặc trường bào đen che ô đen, tóc đen mặt ngọc, đứng đó như bức tranh thủy mặc cô đơn.

A Đào rụt chân về, cúi đầu tiến lên phía trước, tay vẫn nắm lấy túi vải, khom lưng thỉnh an: "Đại nhân."

A Đào không thích nói chuyện, từ sau khi thành hình người dường như nói nhiều nhất chính là hai chữ này.

A La đưa cho A Đào chiếc khăn tay.

A Đào ngẩn ra, im lặng rất lâu trong động tác của A La, mất một lúc lâu mới run run đưa tay ra nhận lấy, nhỏ tiếng nói: "Tạ đại nhân."

A Đào vẫn đứng dưới mái hiên, giấu sự bất an của bản thân trong bóng tối ướt át.

A La chắp hai tay sau lưng, đánh giá A Đào từ trên xuống dưới một lượt, suy nghĩ trong mắt không lộ ra ngoài, nhưng đủ để A Đào cảm nhận khí thế áp bức không giận tự phát uy, A Đào nắm khăn trong tay, cũng không lau, chỉ yên lặng đợi A La hỏi.

Quả nhiên A La lên tiếng, âm thanh dịu dàng khàn khàn, mang theo đôi ba phần lạnh lẽo: "Ta muốn hỏi gì, cô cũng biết."

A Đào gõ mũi giày vải, nhưng tay lại ôm chặt lấy túi vải, rất lâu, mặt mày A Đào trắng toát run rẩy nhìn thẳng vào A La: "A Đào đáng tội chết."

Tội ở đây là tội không biết chừng mực dám nhìn vào mắt Diêm La đại nhân, cũng là tội khác.

A Đào biết A La không quá nhẫn nại, cũng sợ chậm trễ một giây một phút của A La, thế là khẽ khàng hít thở đôi hơi thật dài, nói: "A Đào là một đóa Đào Kim Nương bên Hoàng Tuyền, chỉ nở dưới cầu Nại Hà."

Lông mi A La rũ xuống rất dịu dàng, nhưng sắc mặt bị nước mưa ngăn cản, không có lấy chút độ ấm.

A La dùng thái độ nghe vạn lần tấu sớ lắng nghe lời nói của cô gái trước mặt, mà cô gái trước mặt, lại là lần đầu tiên nói những lời này.

A Đào cúi đầu nhìn vũng nước bì bõm, nói: "Khi đại nhân đi qua, vạt áo của đại nhân cũng thường lướt qua nô tỳ một đôi lần."

A La thoáng nhíu mày, trái tim A Đào thắt lại, sau đó không dám nói cũng không muốn nói những lời đại nghịch bất đạo. Giống như cô thường lưu luyến sự dịu dàng nơi vạt áo, thường lắng nghe tiếng bước chân của đại nhân, thường nhìn bóng lưng của đại nhân. Bước chân của đại nhân luôn thờ ơ lại vội vàng, có lúc nhỏ tiếng dặn dò Ngũ Tiền đôi câu, khi gặp phải chuyện khó xử sẽ vô thức chỉnh ống tay áo, khi gặp phải sinh hồn làm loạn sẽ che môi ho khẽ một tiếng.

Thỉnh thoảng, đại nhân cũng sẽ nói cười với Ngũ Tiền, A Đào cố gắng rướn cổ khi sống lưng của chị em run rẩy, muốn nhìn nhiều thêm nửa ánh mắt.

Có một lần, tỳ nữ của Diêm La đại nhân bị Hư Hao trộm niềm vui, đại nhân rất tức giận, ném Hư Hao vào trong chảo dầu suốt một trăm năm. Lúc đó A Đào mới hiểu ra, thì ra đại nhân cũng có tỳ nữ, tỳ nữ ngày ngày đi theo đại nhân, mài mực đốt hương cho đại nhân.

Nhưng cô chỉ là một bông hoa thuốc, cô mong ngóng đại nhân cần tới cô, cũng sợ hãi đại nhân cần tới cô.

Cuối cùng có một ngày A Đào đợi được quỷ sai của điện Diêm La, nói là muốn lựa chọn thuốc cho đại nhân, lúc đó cô vừa biến thành hình người, được sử dụng làm nguyên liệu thuốc cùng mấy người chị em, hôm ấy cô đẩy nghiêng cây sâm dại đáng thương, xách váy muốn về phòng tìm kiếm một cây trâm ngọc, nhưng được thông báo, đại nhân muốn tìm yêu quái xấu xí.

"Trong lòng A Đào biết rõ đại nhân không phân biệt được xấu đẹp, liền mua chuộc quỷ sai trước điện của đại nhân, đổi thành A Đào." A Đào chỉ nói một câu này.

Nhưng tay cầm ô của A La co lại, lắc đầu: "Một cây thuốc nhỏ bé, làm cách nào để mua chuộc được quỷ sai trong điện của ta?"

A Đào khựng lại trong những giọt mưa lác đác như hoa rơi. Cuối cùng cô ngẩng mắt lên, đôi môi trắng bệch cũng cong lên, lộ ra nụ cười cả gan làm loạn, cô nói: "Là máu tim."

Tay phải chắp sau lưng của A La nắm lại, nghiêm túc nhìn lại A Đào.

Đào Kim Nương mất một nghìn năm để hóa hình, tích tụ được một giọt máu tim, vô cùng đáng giá, có thể trị bách bệnh.

Nhưng nếu mất đi máu tim, toàn bộ tu hành sẽ tan biến, chỉ duy trì hình người trong vòng ba tháng.

A La lắc đầu với biên độ cực nhỏ, sau đó im lặng nhìn chằm chằm A Đào.

A Đào cúi đầu: "Là tội của A Đào, xin đại nhân trách phạt."

Nhưng lại nghe thấy A La hỏi: "Mấy tháng rồi?"

Ánh mắt A Đào run lên, sống chết nắm lấy chiếc khăn tay A La đưa cho, nhưng đôi môi run rẩy lại nở nụ cười nhàn nhạt: "Hai tháng lẻ tám ngày."

"Tách" một tiếng, cuối cùng một giọt nước mưa đã ngưng tụ xong, rơi từ trên mái hiên xuống, rơi vào vũng nước nông đọng bên dưới. A Đào dùng máu tim để đổi lấy hai tháng lẻ tám ngày, mỗi ngày cô đều nhớ rõ.

Cô nghe thấy tiếng hít thở dài lại khẽ khàng của A La, giống như đang vang lên bên tai, cô cúi đầu yên lặng đếm, một, hai, ba, bốn. Giữa cô và đại nhân, cũng coi như có mấy tiếng hít thở quan tâm.

Khi tới tiếng thứ chín, A La quay người lại, khẽ thở dài nói với A Đào: "Về phủ Thái Sơn đi."

Trong mắt A Đào nổi lên hơi nước ấm nóng, cung kính khom người nói: "Vâng."

Túi vải trong lòng bị ôm quá chặt, dường như thứ đồ bên trong đã vỡ vụn, đầu nhọn cọ lên chiếc bụng mềm mại của cô. A Đào sờ một cái, nhớ tới câu nói A Âm hôm ấy – Cái này, cô ấy thích ăn sợi nhỏ.

Cuối cùng không thể giữ lại sợi mì đã mua cho A La, vốn dĩ cũng chỉ nghĩ sau này khi A La muốn ăn mì, có thể dây dưa chút quan hệ không muốn người khác biết.

A Đào ngẩng đầu, thấy A La để lại chiếc ô đen, đơn độc gác bên cửa.

Cô yên lặng cười một tiếng, cầm ô quay người đi sâu vào trong màn mưa.

Dường như có một câu quên không nói: Ngày đó khi A La gặp Phó Vô Âm gào thét khóc lóc bên cầu Nại Hà, A Đào đang ở dưới cầu.

Mà sắc hồng lan tràn trên vành tai khi A La quay đầu, thực sự là lần đầu tiên A Đào nhìn thấy.
Bình Luận (0)
Comment