Vấn Quan

Chương 84

Trên núi Tấn Vân không có mưa, ngay cả gió cũng được quản lý một cách nghiêm ngặt, ánh mặt trời trải đều trên mặt đất, giống như phơi thóc, chiếu rọi ra chút sự sống ít ỏi trong ngày đông.

Lý Thập Nhất dắt tay Tống Thập Cửu đi phía trước, sau lưng là A La và A Âm. Con đường nhỏ trên núi có chút lầy lội, đất mới dính lên đế giày, Tống Thập Cửu cúi đầu nhìn đường, một tay xách xường xám màu xám nhạt, chiếc áo khoác lông dê màu xanh sẫm kết hợp cùng một vòng lông chồn ấm áp, ngứa ngáy gãi lên cằm Tống Thập Cửu.

Tống Thập Cửu nghiêng mắt nhìn sang Lý Thập Nhất, trên người mặc mã quái vải bông dài màu hồng cánh sen, tay áo dài cổ cao, khiến khuôn mặt lãnh đạm của Lý Thập Nhất trở nên trong suốt như được rửa qua nước, tóc đen bện như xương cá trên đỉnh đầu, buộc lại thành một búi lỏng lẻo, được vắt sang một bên, đặt trước ngực, biến thành áo lông thú tươi sáng căng tràn. Lý Thập Nhất thấy Tống Thập Cửu liếc nhìn mình, liền giơ tay phải đeo găng tay màu đen, kéo chặt chiếc áo khoác gió màu xanh lá sẫm khoác bên ngoài.

Tống Thập Cửu không hài lòng vì điều này. Tay Lý Thập Nhất tinh tế tới đòi mạng, đây là lần đầu tiên Lý Thập Nhất che tay, chỉ cho cô thấp thoáng nhìn được cổ tay trắng trẻo.

Lý Thập Nhất còn nhớ, lần trước đeo găng tay là vào mười năm trước, khi vào ngôi mộ hung hiểm ở Hà Nam, đêm đầu tiên khi đọc sách lòng bàn tay rịn mồ hôi, liền lần mò đôi cái, tìm găng tay xỏ lên, sợ ngày mai tay trơn không cầm được tẩu thuốc.

Tay của Lý Thập Nhất chính là tim của Lý Thập Nhất, khi căng thẳng nắm lại, liền nhìn không ra.

Rõ ràng lần trước lên đây cũng chưa được bao lâu, nhưng dường như lại không cùng một ngọn núi, lá cây rơi xuống sạch sẽ, chạc cây khô héo dựng ở đó, giống như cá khô mất nước, từng mấu cây nhô lên là từng cặp mắt cá khô héo, không chút sinh khí đánh giá mấy cô gái rất mực tao nhã.

Bớt đi tiếng gió âm u biến hóa khôn lường, tất cả đều lụi tàn một cách rất thẳng thắn.

Dường như hai tháng qua không còn "quỷ đả tường", thỉnh thoảng có vài người đi bộ lên núi. Thợ săn chặt củi đi qua, gùi trên lưng tròng trành, mang theo một cơn gió lạnh nhễ nhại mồ hôi, nhìn thấy mấy người họ, lại vội vàng xuống núi.

Khi ở dưới chân núi đã bắt du hồn để hỏi đường, tiếp tục đi sâu vào trong, đường nhỏ càng ngày càng hẹp, lá rụng tích nước chồng chất lên nhau vô cùng nghiêm ngặt, bên trên còn phủ mấy tờ tiền giấy lẻ tẻ, đỏ đỏ hồng hồng dính chút màu sắc. Tiền giấy được rải lên trên núi, ở một phía cuối đường dựng một bia mộ nhỏ, đất rất mới, có lẽ là mới chôn cất.

A Âm đỡ cổ nhìn một cái, cười nói: "Người mở mang núi này, cũng rất rộng rãi."

Không kính thiên địa chẳng kiêng quỷ thần, trước giờ luôn có dáng vẻ càn rỡ thế này.

Hiện tại nép vào bên người Diêm La vương, lại càng thêm ngang ngược cáo mượn oai hùm.

A La dịu dàng cười một tiếng, cũng không lên tiếng, chỉ dẫn A Âm đi về phía trước. Đi men theo khe suối vòng qua nửa núi, tới khi trên trán mọi người đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, Tống Thập Cửu vuốt lông tơ dinh dính trên cổ một cái, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một sạp hàng bói mệnh đơn sơ ở bên đường.

Sạp hàng này vô cùng bình thường trong ngày đông ảm đạm, bình thường tới khác thường. Bàn gỗ cao bằng nửa người, một tấm bảng gỗ xanh trắng đan xen đựng dứng, ở giữa viết một nửa chữ "toán" theo lối Thảo Thư*, vết loang lổ bên trên hiện lên vết tích năm tháng. Phía sau sạp hàng là một ông già râu bạc phơ mí mắt rũ xuống, hai má hõm lại, nhưng cơ thể lại phình ra, cổ rụt lại khom lưng ngồi trên ghế, thấy có người tới, con ngươi trong hốc mắt chầm chậm ngẩng lên, đút hai tay vào trong túi áo, cười hỏi: "Mấy cô, bói mệnh không?"

Âm thanh của ông già khàn đặc, giống như tiếng bễ cũ kĩ, nói một câu thở hổn hển nửa câu, còn mang theo cảm giác dinh dính có đờm trong họng, như thể móng tay két két đôi tiếng trong màng nhĩ, nghe cực kì khó chịu.

Lý Thập Nhất ngẩng mắt nhìn đôi cái, dắt tay Tống Thập Cửu về phía trước, đứng trước sạp hàng. Cơn gió thơm lành lạnh đưa chiếc bóng tới trước mặt bàn bị ngắn mất một chân, khiến động tác rung đùi đặt trên bàn gỗ của ông già dừng lại.

"Giỏi xem gì?" Lý Thập Nhất hỏi.

Mặt mày ông già co lại, giống như cánh hoa bị nắng chiếu rũ, mắt lướt qua lướt lại đôi cái, cười một tiếng: "Tình duyên, bói mệnh, giải mộng, chọn ngày lành tháng tốt."

Vì mấy cô gái này chưa vấn tóc, nên mới để tình duyên lên đầu.

Lý Thập Nhất đưa tay ra, đầu ngón tay trong găng tay mở phần bên trái một cuốn sổ nhỏ bìa da xanh, hỏi tiếp: "Xem thế nào?"

"Bát tự, đoán chữ, quy giáp, chiêm tinh."

A Âm cười hừ một tiếng, tiến lên phía trước dựa vào bàn: "Nhìn mặt xem bói này, bà cô đây là người trong nghề. Tôi hỏi ông, ông theo học thầy nào, học theo phái gì?"

A Âm thấy Lý Thập Nhất hỏi rất từ tốn, trong lòng biết rõ có nguyên do, liền tiếp lời.

"Cô gái, mặt mày cô rạng rỡ gió xuân, chắc chắn có chuyện vui." Ông già cười híp mắt, không tức giận, cười hở cả chiếc răng cửa, lắc đầu, "Tổ sư gia Vương Thiền lão tổ, cô có quen tai không?"

"Quỷ Cốc Tử*!" A Âm cất một câu, động đậy eo, "Thầy bói đường to phố nhỏ khắp thành Tứ Cửu, mười người thì có tám người là học trò của học trò của học trò Quỷ Cốc Tử."

"Hai người còn lại thì sao?" Tống Thập Cửu hỏi.

"Hai người còn lại mạnh miệng hơn, là học trò của học trò."

A La co ngón tay đè lên môi dưới, thận trọng cười cười. Ông già vẫn tươi cười, cầm lấy quyển sổ da màu xanh Lý Thập Nhất đưa tới, đặt ngay ngắn ở giữa, cũng không ngẩng đầu nói: "Cô không xem thì thôi vậy."

"Tôi xem." Lý Thập Nhất nói.

Ông già ngẩng mặt nhìn Lý Thập Nhất, nghiền ngầm chớp chớp mí mắt, sau đó thò chiếc cổ đang rụt lại ra ngoài, vui vẻ: "Tất nhiên là được, cô muốn xem gì?"

Lý Thập Nhất đưa ra một tờ giấy trắng, ánh mắt nhìn bút lông ở một bên.

Bút lông này đã đông cứng, cắn răng chịu đựng gác ở đó, ông già cười một tiếng, nhận lấy quệt lên miệng đôi cái làm ướt, sau đó chấm lên mực nước còn chưa kịp đông cứng, lật tay đưa cho Lý Thập Nhất, cũng không để tâm tới việc lau vết mực trên khóe miệng, chỉ hồ hởi nhìn chằm chằm giấy Tuyên: "Sinh thần viết thẳng, bắt đầu từ đây, nhìn trông đẹp hơn chút."

Lý Thập Nhất cũng không ghét bỏ, mím môi cười cười, nghe theo dựng bút lên, viết ra hai chữ thanh tú trong ánh mắt của ông già.

"Sinh thần thì không cần." Lý Thập Nhất đưa giấy cho thầy bói.

Thầy bói nhìn rõ chữ, nụ cười trên mặt ngưng trệ, nghiêng mắt liếc nhìn Lý Thập Nhất, cuối cùng lại cười hỏi: "Đây là?"

"Tên họ của tôi." Lý Thập Nhất đứng thẳng người.

Ông già giơ tờ giấy lên cao, ngắm nghía chữ, lại ngắm nghía Lý Thập Nhất, hai chữ "Lệnh Hoành" lộ ra từ mặt lưng giấy, khiến ông già bỗng có chút run tay.

Lý Thập Nhất rũ mắt lắng nghe, nhưng chỉ thấy ông già đặt tờ giấy lên bàn, nhanh chóng nhét loạn bút mực giấy nghiên vào trong túi vải xanh treo trên cổ, sau đó bọc lấy quyển sổ, rụt cổ đứng dậy: "Không xem nữa!"

Ông già khom lưng vừa quay người, lại thấy cô gái váy dài yếu ớt buông ô đang che xuống, chắn trước mặt mình, chiếc bóng mang theo cảm giác áp bức phủ lên đầu mũi ông già. Cô gái kia che lại ô, vẫn là thân hình như liễu rủ cùng giọng nói như nước ấm, hỏi ông già: "Sao lại không xem nữa?"

Nói xong cổ tay A La rung lên, mặt ô giữ lấy thầy bói lùi về sau, ông già không đứng vững, loạng chà loạng choạng, nhưng sau lưng xuất hiện một đôi tay cầm tẩu thuốc, nhấc một cái lên đai quần màu xanh đỏ quấn trên eo của ông già, tay còn lại nắm lấy, mạnh mẽ kéo ra sau.

Tiếng hét sợ hãi như giết lợn vang lên, càng tô thêm phần thê lương cho chốn rừng núi hoang vu này, A Âm và Tống Thập Cửu hoàn hồn, chăm chú quan sát, thứ Lý Thập Nhất nắm trong tay đâu có phải là đai quần, rõ ràng là một chiếc đuôi dài có lông tơ, sống sờ sờ, run run rẩy rẩy.

A Âm sợ hãi hét lên, giơ tay che lấy đôi môi.

A La khẽ cười, tiến lên trước đưa tay ra sau gáy ông già ngây như gà mắc tóc, khẽ móc một cái, liền rút ra được một lớp da mặt toát ra mùi tanh, A La nắm trong tay, chắp tay sau lưng, cất tiếng nói với con quái vật không còn đường lui muốn che mặt kia: "Muốn chạy đi đâu thế? Tinh Tinh."

Tinh Tinh kia thấy tính mạng bản thân bị khống chế, lại nghe thấy lời này, trong lòng biết rõ vùng vẫy cũng không có tác dụng, liền buông tay xuống, lộ ra một khuôn mặt giống khỉ nhưng không giống khỉ, giống vượn cũng không giống vượn. Nhưng ngũ quan không khác gì con người, trẻ tuổi non nớt hơn ban nãy rất nhiều, làn da dưới bộ lông lộn xộn lờ mờ đỏ, nhìn giống như thiếu niên với chiều cao thấp bé.

Miệng nó nhếch lên trên, giống như một khuôn mặt cười tự nhiên, nhưng khóe mắt lại sụp xuống, giống như đang buồn bã.

Nó muốn hỏi bản thân rốt cuộc đã để lộ sơ hở ở đâu, nhíu mày lại cảm thấy hỏi thừa, dựng một sạp bói mệnh ngay giữa chốn rừng núi hoang vu thế này, cho dù là ai cũng nhìn ra điểm bất thường.

Nhưng lại nghe Lý Thập Nhất hỏi: "Tinh Tinh tinh thông quá khứ, biết mọi chuyện, sao lại làm nghề bói toán này?"

Tinh Tinh muốn lên tiếng, cơ thể vừa động đậy lại khiến đuôi đau đớn, liền nghiến răng nghiến lợi ra hiệu cho Lý Thập Nhất buông tay. Lý Thập Nhất nghe theo thả lỏng sức lực, vẫn xách chiếc đuôi vô cùng quý giá của nó, nghe nó nói: "Chính vì biết chuyện quá khứ, nhưng không biết chuyện tương lai, biết kiếp trước mà không biết hậu quả, không biết chuyện tiếc nuối, nên mới vất vả tu luyện con đường tiên đoán."

Tinh Tinh nói xong, nhìn A Âm nhíu mày nhìn nó một cách kì quái, rất không phục, cất giọng làu bàu: "Không cho tôi có theo đuổi, có lý tưởng, có ham mu.ốn được nâng cao, được hoàn thiện sao?"

"Mày tức giận cái gì?" A Âm bị dọa tới rơi cằm, dừng lại giây lát, lại hỏi nó, "Nếu có lý tưởng như thế, ban nãy mối làm ăn tìm tới tận cửa, sao mày không làm?"

Tinh Tinh nghe xong rũ tai: "Không hữu dụng."

Nói xong nó vô cùng ai oán nhìn Đề Đăng chặn ngang nó một cái, chỉ tới từng người một: "Phủ quân, Diêm Vương."

Nó dừng lại, nghĩ ngợi giây lát, mười ngón tay hai bàn tay nắm chặt lại, sau đó chỉ vào Tống Thập Cửu và A Âm: "Vợ Phủ quân, vợ Diêm Vương."

"Hôm nay bốn vị Phật lớn cao quý tìm tới cửa, tôi không bói nổi, bát cơm này, tôi còn ăn nổi chắc?"

Hai má Tống Thập Cửu hồng hồng, khẽ nói: "Mỗi người đều có chuẩn mực của bản thân, mày có bản lĩnh độc nhất vô nhị này, đã rất giỏi rồi, người ta thường nói người thông minh dễ tổn thương thân thể, hà tất phải tinh thông mọi sự chứ?"

Lúc này Tinh Tinh mới nghiêm túc nhìn Tống Thập Cửu một cái, nhìn thấy mắt to long lanh, rất quen mắt, nhất thời lại không nhớ ra.

Thực sự trong đầu nó chứa quá nhiều thứ, nếu muốn lôi ra, vẫn cần phải làm phép.

Tống Thập Cửu lại nói: "Hôm nay lên núi, cũng là có chuyện muốn nhờ mày."

Tinh Tinh đã đoán được ý này, vốn dĩ muốn làm bộ làm tịch khoe mẽ mấy câu, nhưng đột nhiên phần đuôi nhói đau, bị người ta lạnh lùng bóp đuôi, thế là chỉ đành khiêm tốn lại hỏi: "Có chuyện gì?"

Tống Thập Cửu im lặng, lên tiếng: "Tao không nhớ tao là ai, tao muốn hỏi mày, tao là ai."

"Chuyện này thì dễ." Tinh Tinh nhặt lại chiếc mũ đạo sĩ của mình, đội ngay ngắn lại, hắng giọng, hất cằm với Lý Thập Nhất, Lý Thập Nhất thả lỏng chiếc đuôi dài, A La cũng thu ô lại, nhưng thấy Tinh Tinh đưa tay về phía A La, dáng vẻ cố chấp dây dưa.

A La nhanh chóng hiểu ra, trả lại da mặt đang cầm cho nó. Tinh Tinh cẩn thận đội lên, lại vuốt ve đôi cái, vẫn khom người làm thư thế cao nhân, lúc này mới chầm chậm đi tới trước bàn, mở quyển sổ da màu xanh, rút một tờ giấy có chút cứng, trước khi đưa ra trước nghĩ ngợi giây lát, nghiêng người chắp tay vái Lý Thập Nhất: "Lệnh Hoành đại nhân."

Lý Thập Nhất nhíu mày, nghe nó chân thành nói: "Ngày nào đó hồn tôi về Thái Sơn, phải nhập luân hồi, ngài sắp xếp cho một mệnh thầy bói, kiểu tinh thông mọi sự ấy, được không?"

Con khỉ nhỏ này cung kính tới nỗi hài hước, A Âm không nhịn được "phì" một tiếng, nhưng thấy nó quay mặt nghiêm túc nói: "Đây là lý tưởng."

"Bà..." Khi bà nội đây ba hoa lý tưởng, không biết mày đang ở đỉnh núi nào đâu.

A Âm liếc nhìn A La một cái, cuối cùng cũng nhịn lại, chỉ khẽ giọng lặp lại: "Phải phải phải."

Lúc này Tinh Tinh mới nguôi giận, thấy Lý Thập Nhất gật đầu, lòng dạ an tâm, liền vui vẻ đưa ra tờ giấy, sau đó cúi đầu rút bút: "Một chút manh mối, kí ức vụn vặt, có không thế? Viết lên trên, một đôi chữ là được."

Tống Thập Cửu nhận lấy bút, nghĩ ngợi giây lát, cúi người viết lên một chữ "Cửu".

Nét bút đơn giản thành hình trong hơi thở của Tống Thập Cửu, sơ suất Tinh Tinh bỏ quên cũng thành hình trong góc nghiêng mím môi tập trung tinh thần của Tống Thập Cửu, trái tim Tinh Tinh "thịch" một tiếng, nhảy lên như bóng ngọn nến, vô thức đứng thẳng lưng.

Thấy Tống Thập Cửu viết xong, Tinh Tinh nhận lấy bằng hai tay, im lặng nhìn một lúc lâu, ho đôi tiếng, nói: "Đi theo tôi."

Cả đoàn người theo Tinh Tinh đi lên núi, con đường uốn lượn không nhìn thấy điểm cuối, có lẽ khi gần một tiếng đồng hồ, khi màn đêm dần phủ lên bốn bề tĩnh mịch, may mắn tầm nhìn trên đỉnh núi thoáng đãng, có thể nhìn thấy ánh đèn kéo dài thành đoạn dưới chân núi, cùng khói lửa của những gia đình nông dân giữa lưng chừng núi nối tiếp nhau như hoa núi.

Khi ánh đèn đổ bóng trong nguồn nước ôm lấy vầng trăng khuyết, Tinh Tinh mới dừng lại, vòng qua hồ nhỏ đi qua đi lại mấy bước, lựa chọn địa thế có ánh sáng tốt nhất, đặt mông ngồi xuống, đưa tay nói với Tống Thập Cửu đang thở ra khói trắng ở sau lưng: "Tóc."

Tống Thập Cửu ngây ra quay sang nhìn Lý Thập Nhất, đưa tay rứt một sợi tóc dài, đưa cho Tinh Tinh.

Không biết Tinh Tinh rút ra một chiếc kim bạc nhỏ bé từ lúc nào, luồn sợi tóc nhỏ vào trong lỗ kim, khẽ kéo dài, cúi đầu thêu dọc theo chữ "Cửu".

Thêu chữ xong, tóc vẫn chưa phủ hết chữ, Tinh Tinh lại đưa tay, Tống Thập Cửu nghe theo lại đưa một thêm một sợi tóc. Tiếp đó lại sợi tóc thứ hai, thứ ba.

Tống Thập Cửu nhìn động tác nhanh nhẹn của Tinh Tinh, sợ hãi sờ lên mái tóc dài của mình, may mà Lý Thập Nhất hỏi được chữ "Cửu", nếu là chữ khó viết nào khác, sợ là sẽ trọc đầu.

Bốn bề tĩnh tặng, chỉ có tiếng lá xào xạc cùng tiếng nước ào ạt, duy chỉ có tiếng chó sủa của một nhà gần đó thỉnh thoảng vang lên có hơi thở của trần gian, Tống Thập Cửu co đầu gối ngồi xuống bên hồ, gối đầu lên cánh tay nhìn Lý Thập Nhất.

Mỗi mũi kim mỗi đường chỉ của Tinh Tinh đều đang sắp xếp lại quá khứ của Tống Thập Cửu, nhưng cô không căng thẳng, cũng không sợ hãi, trước giờ cô chưa từng bình thản như thế, trước giờ cũng chưa từng giống một tờ giấy trắng như thế. Cô cảm nhận được bản thân có một thứ khó bề lay chuyển, sự kiên định này khiến cô cảm thấy chân thực lại ung dung, cô có thể dùng bất kì thân phận nào, thông qua bất kì cảm xúc nào nhìn Lý Thập Nhất, chỉ cần Lý Thập Nhất vẫn ở bên cạnh.

Như thế cô cũng không cần sợ hãi điều gì nữa.

Lông mi của Tống Thập Cửu rung lên, nghe thấy Tinh Tinh nói: "Xong rồi!"

Tống Thập Cửu ngồi thẳng người, bị nhét tờ giấy đã thêu xong vào trong tay. Tinh Tinh nói: "Ngồi khoanh chân, hai tay nắm lấy chữ thêu này, nhắm mắt."

Tống Thập Cửu nhìn Lý Thập Nhất một cái, sau đó nghe lời nhắm mắt lại.

Phù chữ được thêu từ sợi tóc dần nóng lên, nóng tới mức thiêu đốt lòng bàn tay Tống Thập Cửu, xà linh được xương máu nuôi dưỡng, căng tràn tinh thần tỉnh giấc khỏi giấc ngủ đông, ngóc đầu ra từ động mạch cùng tĩnh mạch giữa xương ngón tay Tống Thập Cửu, thử lè lưỡi, sau đó lại vui vẻ luồn đi khắp cơ thể.

Ánh sáng chiếu vào trong mi mắt giãy giụa đôi cái rồi dập tắt, Lý Thập Nhất dịu dàng nói cười trong đầu lóe lên đôi cái cũng dập tắt, đêm tối giữa núi rừng chứa đựng trong hơi thở và màng nhĩ toàn bộ đều dập tắt, không có tiếng chim hót, cũng không có cá bơi lội, không có bất kì hơi thở của sự sống nào, duy chỉ có tối tăm vô bờ bến không ngừng nghỉ.

Tống Thập Cửu cúi đầu giống như ngồi thiền, A Âm cắn m.ôi dưới, căng thẳng nắm lấy áo, A La im lặng nắm Đề Đăng, không biết đang nghĩ gì.

Còn Lý Thập Nhất chỉ nhìn Tống Thập Cửu, trên mặt không có lấy một biểu cảm, duy chỉ có ánh mắt tối tăm dõi theo đầu ngón tay thoáng rung động của Tống Thập Cửu, sau đó trầm lại.

Trong mắt Lý Thập Nhất có một đóa quỳnh lộng lẫy lại mê hoặc nở rộ, đuổi theo ma quỷ của đêm, đuổi theo hồ nước trong veo, những ngọn núi rộng mở gối lên nhau cùng vách núi cao vời vợi. Đôi môi đỏ của Tống Thập Cửu hé mở, tóc sau gáy bị kéo phấp phới bay lên.

Lý Thập Nhất tập trung tinh thần, lại nghe thấy một tiếng "toác" nhỏ bé, cuồn cuộn tản ra bên tai, sau đó liền thấy chân núi cùng sườn núi vang lên tiếng om sòm.

Tiếng người hò hét vừa ngắn vừa gấp, bốn bề cũng vang lên âm thanh chim thú chạy tán loạn, như thể chỉ là một tiếng khua chiêng gõ trống của con người, A Âm nhíu mày, hỏi: "Sao thế?"

A La ngẩng mắt, khẽ nói: "Đèn khắp bốn phía, tất cả đều đã tắt."

Lúc này A Âm mới dứt ra khỏi không khí căng thẳng, phát hiện ra sự khác thường xung quanh. Đường dây điện sáng trưng của mấy tòa nhà tây chiếu sáng nửa đường chân trời dưới chân núi đều đã ngắt, những ngọn đèn lồng đỏ chót trước những ngôi nhà cổ khí thế hiên ngang cũng đã tắt ngụm, đèn dầu hỏa, đèn báo áp suất, đèn xe hơi, còn cả tia lửa từ bếp củi quanh năm không bao giờ tắt trong núi, đồng loạt cúi đầu, đồng loạt khuất phục trong tối tăm nguyên thủy nhất.

Mà ánh sáng lờ mờ giữa ấn đường Tống Thập Cửu là sự cứu rỗi duy nhất trong đêm đen.

Tinh Tinh thấy mí mắt của Tống Thập Cửu đột nhiên giật lên, lúc này mới khàn giọng lên tiếng, hỏi Tống Thập Cửu: "Nhìn thấy gì rồi?"

"Nhìn thấy rồi... ngọn nến." Tống Thập Cửu chưa mở mắt, âm thanh mang theo vẻ chần chừ.

Ánh sáng nhỏ bé trong suốt, tròng trành lắc lư.

Tinh Tinh cười một tiếng: "Ngọn nến, thế là đúng rồi."

Sự chần chừ trên mặt Tống Thập Cửu rút đi như thủy triều, khóe môi đang mím chầm chậm thả lỏng, nở nụ cười mơ hồ, ấn đường toát lên vẻ ngạo mạn lại khoe mẽ, tư thế coi trời bằng vung được giấu đi sót lại một chút.

Tống Thập Cửu nghe thấy Tinh Tinh khàn khàn nói – Ngọn nến, vậy thì đúng rồi.

"Chúc Cửu Âm, Cửu đại nhân."

...

Chú thích:

1. Thảo Thư: là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Quốc. So với triện thư, lệ thư, khải thư và hành thư, thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả.

2. Quỷ Cốc Tử, đạo hiệu Huyền Vi Tử: là nhân vật có ảnh hưởng lớn hoạt động trong giai đoạn giữa thời Chiến Quốc, một trong những "bách gia chư tử", ông tổ của Tung Hoành gia, cũng là một chính trị gia, nhà ngoại giao, âm dương gia, nhà tiên tri, nhà giáo dục.
Bình Luận (0)
Comment