Turan sau khi nghe xong lời bộc bạch của Maity thì nói thêm mấy lời nữa, sắp xếp chuyện sắp tới xong thì rời đi. Vấn đề với cô ta tạm thời cũng có thể coi là giải quyết ổn thỏa, chỉ cần cô ta không trở nên quá khích mà cướp Lily đi mất là được.
Turan quay về phòng Maity tìm Lily thì không thấy con bé đâu, có vẻ đã theo lời của nó về thẳng phòng mình luôn rồi.
“Cũng tại mình nói không rõ ràng.” Turan nghĩ thầm, chỉ có thể tự trách bản thân. Lúc nói ra lời đó, thật sự tâm trí nó cũng không hoàn toàn giữ được sự tỉnh táo, không tránh được sai sót.
Phòng của Lily nằm ở dãy đối diện, là một căn phòng không lớn nhưng có thể ở được đến bốn người. Hiện tại con bé đang ở cùng với ba cô bạn của mình là hai chị em Mary và Cocoa cùng với Fei. Lúc Turan đến thì ba người bạn này đã rời đi làm công việc buổi sáng của mình, chỉ còn mỗi Lily ngồi trên giường đợi nó.
– Buồn à?
Turan cất tiếng, bước vào phòng.
Lily trông thấy Turan thì có chút hoảng hốt, vội đáp:
– Không có.
Lily sẽ không nói dối với Turan, nhưng trông vẻ mặt con bé bây giờ thì rõ ràng là đang có điều phiền muộn.
– Thế thì đang nghĩ cái chi?
Turan lại hỏi, ngồi vào giường phía đối diện.
– Chị Maity, sẽ rời đi hả anh? – Lily cất tiếng.
– Phải. – Turan đáp ngay – Chị ấy còn phải học hành cho xong. Giữ chị ấy ở lại đây không phải là ý tốt đâu.
– Em có định làm thế đâu. Em rất là hiểu chuyện nhé! – Lily vội nói, phồng má lên.
“Có đứa nhóc hiểu chuyện nào lại đi phồng má lên như thế không chứ.” Turan nghĩ thầm, mỉm cười vui vẻ. Quả thật nói chuyện với Lily khiến nó cảm thấy thoải mái và sảng khoái vô cùng, như thể mọi khó khăn trước giờ đều là vì những khoảnh khắc thế này vậy.
– Vẫn còn muốn học ma pháp chứ? – Turan hỏi.
Hai mắt Lily sáng hẳn lên, rồi con bé thốt:
– Thật chứ ạ? Anh sẽ dạy em sao?
Trông dáng vẻ hào hứng, đầy phấn khởi của Lily lúc này thì Turan thật sự có chút áy náy khi sắp phải từ chối việc tự mình dạy con bé. Turan còn tổ đội, còn những chuyến du hành của mình, chỉ có thể tìm người khác dạy thay mà thôi.
Nhưng dù thế nào, chuyện học ma pháp của Lily chắc chắn là không thể gián đoạn được.
“Thật sự mong Maity quyết định ở lại.” Turan chợt nghĩ, dù cũng biết rằng điều đó là không thể nào.
– Anh bận việc khác rồi. – Turan đáp – Sẽ có người khác dạy cho em.
Vẻ mặt của Lily xìu xuống ngay lập tức, nhưng cũng rất nhanh liền trở lại bình thường.
– Em hiểu. – Lily bảo – Em nhất định sẽ học cho thật tốt, không phụ kì vọng của anh!
– Ăn đủ, ngủ đủ là giỏi rồi.
Turan cười nói, đưa tay xoa đầu Lily. Con bé được xoa đầu thì cười khúc khích, bảo nhột, cố đẩy tay nó ra nhưng tất nhiên là không được.
– Ngồi yên đó để anh coi một chút nhé.
Turan cất tiếng, rụt tay về rồi chỉ đợi khi Lily vừa đáp lại thì kích hoạt luôn kỹ năng ‘Thông hiểu’ của mình. Hàng loạt những luồng thông tin như bao lần lại tranh nhau tràn vào tâm trí của nó, rồi chẳng mấy chốc được sắp xếp xong.
“Họ và tên: Lily Hela.
Tuổi: 12.
Thần cấp: 0.
Tiến trình: 0 (100%).
Yêu cầu tiến trình: Tiến vào tòa tháp Ma pháp Tối thượng ở lục địa phía Tây.
Thuộc tính chính:
+ Sức mạnh: 5 bậc.
+ Thể lực: 8 bậc.
+ Nhanh nhẹn: 6 bậc.
+ Khéo léo: 13 bậc.
+ Trí tuệ: 21 bậc.
+ Minh mẫn: 19 bậc.
Thuộc tính phụ:
+ Cảm ngộ: 31 bậc.
+ Phản xạ: 9 bậc.
+ Cảm giác: 15 bậc.
Thông số:
+ Khí huyết: 34 465 bậc.
+ Nguyên khí: 110 bậc.
+ Ma năng: 310 bậc.
Điểm thuộc tính còn lại: 0 bậc.”
Turan trông vào thông tin vừa có được, không khỏi tặc lưỡi một cái. Nhiệm vụ tấn thăng của Lily không hẳn là khó khăn, nhưng lại rất phiền phức.
Lục địa phía Tây cách đây hơn bảy nghìn cây số, đường đi đến đó phải vượt qua hai đại dương và lục địa trung tâm rộng lớn vô cùng. Hơn cả, cho dù biết được vị trí của tòa tháp Ma pháp Tối thượng, Turan vẫn hiểu rằng để được phép vào trong là không hề đơn giản.
Một cô nhóc mới có mười hai tuổi như Lily thì hoàn toàn không thể tự mình thực hiện nhiệm vụ này. Còn Turan giờ thì lại không có thời gian cùng công sức giúp đỡ con bé làm điều đó.
Nhưng Turan đâu thể cứ thế bỏ mặc Lily được.
– Có chuyện gì sao, anh Turan?
Lily cất tiếng hỏi, chớp mắt nhìn Turan, tỏ vẻ không hiểu.
Turan không đáp mà hỏi lại:
– Nếu được đi du lịch thật xa, em muốn đi đâu?
Lily ngẫm nghĩ hồi lâu, vẻ khó lựa chọn lắm. Kiến thức của con bé về các vùng đất không quá nhiều, nhưng vẫn đủ để biết về các đặc trưng lớn nhất cùng với khoảng cách giữa các nơi.
– Không được bảo là nơi có anh nhé!
Turan nói vội khi thấy Lily vừa định trả lời. Con bé nghe vậy thì phụng phịu vì bị bắt thóp, nhưng rồi cũng đáp:
– Em muốn tới thăm di tích cổ đại của các ma pháp sư.
Turan không ngạc nhiên với câu trả lời này. Nó đã từng thấy sự hào hứng của Lily khi được nghe kể về nơi đó rồi. Thế nhưng nó đã mong rằng con bé sẽ đáp là một nơi nào đó nằm trên lục địa phía Tây hơn.
Di tích cổ đại của các ma pháp sư nằm ở rìa phía tây của lục địa trung tâm, là nơi được tin rằng từng là thành phố của ma pháp, sau một thảm họa nào đó trong lịch sử mà sụp đổ. Có rất nhiều câu chuyện xung quanh di tích này, nhưng hầu hết đều không có bằng chứng cụ thể, và tất nhiên là không đáng tin.
Dù vậy, tại di tích, cứ vài năm người ta lại phát hiện ra một vật phẩm ma pháp mạnh mẽ, nên đây vẫn luôn là nơi mà các ma pháp sư tìm đến nghiên cứu.
Turan bắt đầu nghĩ ngợi, cùng suy tính. Việc Lily phải vào tòa tháp Ma pháp Tối thượng để thăng cấp là điều phải làm, nhưng vấn đề là khi nào, và bằng cách nào. Nhờ vả Wyndur có lẽ là một lựa chọn tốt cả về mặt thời gian lẫn phương thức, nhưng kể cả là Turan thì cũng phải thấy áy náy khi cất lời.
Phó bản phẩm chất ‘Anh hùng’ cho Yeatra, rồi cả việc đến tòa tháp Ma pháp Tối thượng của Lily, Turan đoán là nó sẽ phải làm việc vất vả để có thể đưa ra được cái giá thỏa đáng rồi.
– Được. – Turan cất tiếng – Anh sẽ tìm cách cho em du lịch tới đó.
Lily không ngay lập tức vui vẻ với lời của Turan mà bảo:
– Thế, anh có đi cùng không?
– Hửm? Có thể có, có thể không.
Turan hời hợt đáp. Bản thân nó cũng không chắc chắn về việc để Lily đi mà không có mình theo cùng, thế nhưng nó cũng biết đôi khi mọi chuyện sẽ không thể được như ý. Dù sao thì chuyện thăng cấp của Lily diễn ra càng sớm thì càng tốt cho con bé. Được như vậy, con bé cũng có thể tự tin hơn mà nhập học ở học viện Ma pháp Hoàng gia.
Và Turan cũng sẽ an tâm hơn.
– Anh nói dối! – Lily chợt thốt.
– Anh không có.
Turan vội bảo, có chút hoảng hốt. Nó không hiểu sao Lily lại phản ứng như vậy.
– Anh nhất định là đang nói dối. Anh định bỏ em đi phải không?!
Turan chịu phép, không tài nào hiểu được bằng cách nào mà Lily lại đi đến kết luận này. Nó cùng lắm chỉ định nhờ một người đáng tin cậy đưa con bé đi mà thôi.
– Em đừng nói linh tinh. – Turan cất tiếng – Sao anh lại phải bỏ em đi chứ?
– Vì bình thường, anh nhất định sẽ không yên lòng để em đi xa một mình. Vậy mà giờ…
Quả thật là bình thường, Turan sẽ quyết định theo hướng đó. Nhưng đây không phải là tình huống bình thường nữa, mà là việc có ảnh hưởng lớn tới tương lai của Lily. Nếu không có khả năng thì thôi, nhưng Turan lại có cách giúp con bé thăng cấp, tất nhiên là không thể hời hợt giả vờ như không hay biết được.
“Mà con bé cũng tinh ý quá đấy.”
Turan nhìn Lily một chút, thấy con bé đã chực khóc rồi nhưng lại cố kiềm chế, dụi mắt mấy hồi. Tính ra thì đây là lần thứ hai trong ngày nó chọc cho con gái khóc rồi đấy, và chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ.
– Lily, anh nhất định sẽ không bỏ rơi em. – Turan nghiêm giọng – Chỉ là sẽ có những lúc hai ta phải chia nhau ra hành động. Em cũng đâu thể cứ phụ thuộc anh mãi được.
– Em cứ muốn phụ thuộc vào anh đấy!
Lily thốt lên, hoàn toàn không chịu nghe lời Turan khuyên bảo. Con bé hoàn toàn trở nên bướng bỉnh rồi.
Turan muốn nổi giận, nhưng rồi kiềm chế lại, bảo:
– Lily, nghe anh. Em đâu muốn cứ mãi làm một Nihr phải không? Em biết việc đó ý nghĩa gì mà?
Lily nghe được lời đó thì khuôn mặt cứng lại một lúc. Những giọt nước mắt bị con bé giữ lại nãy giờ cứ thế trôi tuột thành hai hàng trên má.
Lily giật mình, nhận ra bản thân vừa mất kiểm soát, vội vàng lấy tay áo dụi đi hai hàng nước, giọng run run bảo:
– Cái này… Cái anh nói thì liên quan gì chuyện là Nihr chứ?
– Nghe anh là được.
Turan mỉm cười bảo. Nó cũng không định giải thích gì với Lily. Đối với con bé lúc này, chỉ cần sự quan tâm mà thôi. Vốn dĩ con bé đã luôn tin tưởng nó rồi.
– Được. Em nghe anh. – Lily đáp.
Turan nghe thế thì rất hài lòng, lại đưa tay xoa đầu Lily. Lần này thì con bé không phản ứng gì cả, chỉ yên lặng để mọi thứ diễn ra, vì con bé đang mải suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trước đây rồi.
Turan sau khi nói chuyện, dỗ dành Lily xong thì bước ra ngoài. Nó không vội rời đi mà quay người bước nhanh về một hướng, nơi có dáng hình một cậu nhóc tóc vàng hoe vội vã chạy.
Một đứa nhóc thì làm sao có thể chạy khỏi một người lớn, huống hồ gì đó còn là Nihr so với một kẻ đã đạt Thần cấp 1 như Turan. Chẳng mấy chốc, Turan đã đuổi kịp, tóm lấy bờ vai nhỏ nhắn của đứa nhóc.
– Chạy vội thế để làm gì, Noah? Đâu phải là anh tính ăn thịt nhóc. – Turan cất tiếng.
“Thật tình, cả hai lần nói chuyện riêng đều bị nghe thấy là sao chứ…”
– Em có chạy đâu! – Noah thốt.
– Nói dối vậy là không tốt đâu nhóc.
Turan gằn giọng, kéo tay quay người Noah lại rồi búng một cái rõ đau lên trán thằng nhóc.
– Ây da! Anh lại-
Tiếng Noah im bặt khi thấy Turan lại đưa tay định búng thêm cái nữa. Thằng nhóc này, cái tệ nhất không gì hơn chính là nói dối, nhưng cũng rất bướng bỉnh. Nếu Turan không làm mạnh tay thì chẳng bao giờ Noah chịu nhận cả.
– Nói đi, sao lại nghe lén hả? – Turan hỏi.
Turan thật sự cũng rất ngạc nhiên khi phát hiện thấy Noah khi vừa bước ra khỏi phòng. Nó đã có thể phát hiện Lily từ rất sớm khi đang nói chuyện với Maity, nhưng lại hoàn toàn không nhận ra Noah ở đấy. Nó vốn đã kiểm tra kỹ lưỡng trước khi nói, nhưng rõ ràng vẫn là không đủ.
Cũng may là cuộc nói chuyện không đề cập trực tiếp tới bí mật nào. Nếu không thì Turan sẽ rất khó xử với Noah.
– Em không cố tình nghe lén đâu. – Noah thốt – Chỉ là… em đến tìm Lily thôi…
Noah không có vẻ là đang nói dối. Dù vậy, sự thực rằng thằng nhóc không lên tiếng khi phát hiện Turan đang ở bên trong mà lại nép bên ngoài nghe lấy thì vẫn không chấp nhận được.
Nhưng Turan cũng không thể đòi hỏi một đứa nhóc tầm tuổi Lily biết cách hành xử trong trường hợp đó.
– Sau này không được làm vậy nữa, nghe chưa. – Turan nghiêm giọng – Thấy người khác nói chuyện riêng thì phải rời đi, hoặc chủ động xuất hiện, không được nghe lén.
Noah gật nhẹ đầu vẻ đã hiểu, rồi cất tiếng:
– Anh Turan. Em có thể đi cùng Lily không?
– Không được.
Turan đáp ngay. Nó đã đoán là Noah sẽ đưa ra lời như vậy. Thằng nhóc rõ ràng là rất quan tâm đến Lily.
– Em-em sẽ không gây phiền hà gì đâu, hãy-
– Đó không phải vấn đề, Noah. – Turan ngắt lời – Lily đi lần này là chuyện riêng của em ấy. Em ấy phải tự mình đối mặt với chuyện đó.
Nói là vậy, nhưng Turan quả thực thấy việc để Noah đi cùng sẽ không tránh khỏi phiền phức. Lo cho một đứa nhóc đã sinh ra đủ thứ chuyện phải nghĩ rồi, thêm một đứa nữa thì Turan không tự tin mình có thể kham nổi.
– Thế ạ… Em hiểu rồi.
Noah buông lời vẻ chán nản, cúi hẳn đầu xuống. Turan có chút đồng cảm với suy nghĩ của thằng nhóc, nhưng không thể nào đáp ứng được. Nhiệm vụ tấn thăng của mỗi người đều khác nhau, cũng giống như mỗi người đều có con đường riêng của mình vậy.
Noah cũng có con đường riêng của nhóc ấy.
Thế nhưng Turan không định kiểm tra nhiệm vụ tấn thăng hay giúp đỡ Noah vào lúc này. Đây không phải là lúc, sẽ chỉ khiến nó thêm phân tâm mà thôi. Tiffia, Yeatra rồi cả Lily, Turan đã có cho mình đủ phiền phức rồi.
“Noah, đành đợi sau vậy.”