Kayfeitian đỡ thành công cú nện của Darmil thì cầm lấy đao của mình, giơ lên định chém xuống. Nhưng hắn ta chưa kịp làm điều đó thì lại phải thủ thế, đưa tay đỡ lấy một cú quật búa sang ngang của nó.
Kayfeitian hoàn toàn không ngờ tới việc Darmil có thể tiếp tục ra đòn ngay khi mình vừa đỡ lấy như vậy. Thậm chí ngay sau lần đỡ thứ hai, Darmil trông rõ ràng là đang chuẩn bị ra thêm một đòn nữa.
Darmil nện một búa, quật một búa, lại nện tiếp một búa, liên tục không ngừng nghỉ. Nó không có ý định để cho kẻ địch của mình có thời gian phản công lại. Nếu thế mạnh của Kayfeitian là phỏng thủ, vậy thì nó thật sự muốn xem xem hắn ta có thể thủ đến mức độ nào.
Kayfeitian đỡ đến đòn thứ bảy thì cảm giác được chuyện không ổn. Hắn ta vốn còn định chống đỡ, chờ tới khi Darmil mỏi tay thì liền ra đòn chí mạng nhưng nó lại không có vẻ gì sẽ dừng lại trong khoảng thời gian ngắn cả.
Kayfeitian có thể có phòng ngự mạnh mẽ, nhưng hắn ta cũng biết rõ rằng việc duy trì kỹ năng phòng thủ của mình là có giới hạn. Tình huống hiện lại không khác gì cả hai đang so đấu thể lực cùng nguyên khí với nhau hết, và trông có vẻ như Kayfeitian sẽ là người không chịu đựng được.
– Tên điên.
Kayfeitian thốt, rồi lấy ra một tấm khiên lớn che chắn lấy chính mình. Nếu đã không thể tìm được kẽ hở tấn công, vậy thì hắn ta cũng không cần phải hao phí nguyên khí cho việc duy trì kỹ năng làm gì. Dùng một tấm khiên chống đỡ mới là lựa chọn đúng đắn hơn cả.
– Giờ thì xem ai là tên nhát gan nào.
Darmil nói lớn, tiếp tục quật lấy cây búa trong tay mình. Phản lực từ cú va chạm với tấm khiên làm tay nó có hơi tê, nhưng lại chẳng lấy đó làm e ngại, không ngừng lặp lại từng cú một.
Một cú, hai cú rồi ba cú. Chẳng mấy chốc, số lượng đòn đánh của Darmil lên tấm khiên đã vượt quá con số mười. Hai tay của nó giờ đã tê rần, bắt đầu có cảm giác đau nhức. Nếu là người thông minh, hoặc còn chút tỉnh táo lúc này hẳn sẽ dừng lại, lùi về để tìm cách tấn công khác. Nhưng Darmil không phải là ai trong số hai loại người trên, nên nó vẫn tiếp tục khiến đôi tay mình chịu khổ.
Kayfeitian ở phía sau tấm khiên, cảm nhận được lực tác động vậy mà càng ngày càng mạnh lên thì không kiềm được mà cảm thấy lo sợ. Hắn ta trong thoáng chốc đã cho rằng mình gặp ảo giác, nhưng từng cú nện tiếp theo đã phủ định hoàn toàn nghi ngờ đó.
Kéo dài như thế này hoàn toàn không ổn, Kayfeitian nhận ra như vậy. Sức mạnh của Darmil là rất lớn, nhưng khả năng duy trì sức mạnh đó lâu dài mới khiến hắn ta lo lắng thực sự. Không có gì đảm bảo Kayfeitian sẽ chịu đựng được lâu hơn Darmil cả.
Ý nghĩ là thế, nhưng Kayfeitian cũng không có cách thay đổi tình thế này. Nếu giờ hắn ta từ bỏ phòng thủ mà lao lên tấn công thì chẳng khác nào tìm đường chết cả. Kỹ năng ‘Trảm sát’ của hắn ta không phải dùng để đối chiến, mà là dùng để giết địch.
– Nói gì đi xem- nào!
Darmil hô lớn, nện một búa hết lực nữa vào tấm khiên của Kayfeitian làm hắn ta bị đẩy ngược đi hơn mét. Cú nện với uy lực bạo phát này làm Kayfeitian dù đang ở trạng thái phòng thủ cũng không kiềm được mà kêu lên một tiếng. Hắn ta rõ ràng đã nhận sát thương.
– Chó chết!
Kayfeitian gắt, vứt khiên sang một bên rồi rút đao ra, sẵn sàng dùng kỹ năng của mình luôn. Cú va chạm vừa rồi đã cho thấy rõ ràng rằng quyết định phòng thủ của hắn ta là sai lầm.
Darmil thấy hành động đó của Kayfeitian thì mỉm cười thích thú. Cuối cùng thì tên đối thủ cứng đầu này của nó cũng chịu ra đấu một trận đàng hoàng rồi.
Darmil dậm chân trên đất, phóng người lao đến Kayfeitian cùng với cây búa trong tay được nện thẳng xuống.
Kayfeitian thấy thế, cắn chặt răng đưa tay lên đỡ lấy, đồng thời cầm đao kích hoạt luôn kỹ năng ‘Trảm sát’ của mình mà chém một nhát.
Cú nện búa đầy uy lực của Darmil làm cánh tay dù đã hóa sắt của Kayfeitian gãy cong mất. Thế nhưng đòn tấn công của hắn ta cũng không dừng lại, chém lên ngực của Darmil, để lại một vết thương sâu hoắm.
Máu từ vết thương chảy ra ồ ạt, đau đớn vô cùng. Nhưng lúc này, trên khuôn mặt của Darmil lại chỉ có sự vui sướng cùng thỏa mãn.
Đây mới là điều mà nó mong muốn.
– Tuyệt!
Darmil hô lớn, giơ búa lên nện xuống lần nữa lên người Kayfeitian. Hắn ta lúc này đã gãy mất tay, cũng không ngu ngốc mà dùng phần thân thể khác chống đỡ đòn tấn công chết chóc của Darmil, liền khắc nhảy bổ sang một bên để né.
Sát thương từ kỹ năng ‘Trảm sát’ gây ra là không hề nhỏ. Kayfeitian đã đạt được mục đích của mình rồi, chỉ cần kéo dài thời gian, tìm cơ hội kết liễu Darmil mà thôi.
Darmil đưa mắt nhìn theo dáng hình của của Kayfeitian, lòng cảm thấy khó chịu vô cùng. Hắn ta vậy mà tránh mất rồi, giờ còn lùi đi định bỏ chạy nữa.
“Không được…”
– Trở lại đánh tiếp nào!
Darmil nói lớn, lao người đuổi theo Kayfeitian, giơ búa lăm lăm đập xuống.
Kayfeitian ban đầu bước lùi, thấy bị đuổi thì quay người chạy luôn. Có điên mới ở lại đấu cứng với Darmil lúc này.
– Chạy đi đâu…
Darmil cười nói, bước chân ngày càng trở nên nhanh hơn. Tốc độ của Kayfeitian vốn là điểm yếu của hắn ta, chẳng mấy chốc thì bị Darmil đuổi kịp, nện liền một búa xuống.
Kayfeitian cũng biết rõ mình không đủ nhanh, liền nhảy sang một bên mà tránh. Bình thuốc hồi phục khí huyết hắn ta vừa uống đã có chút tác dụng rồi, chỉ cần đợi hồi phục xong thì có thể liều mạng ra đòn ‘Trảm sát’ lần nữa.
Nhưng kế hoạch của Kayfeitian không dễ dàng thực hiện như thế. Hắn ta vừa nhảy tránh đi thì Darmil chợt lấy ra một cái chùy, quật tay ném thẳng vào người hắn ta luôn.
Một tiếng nổ vang lên, cùng với xung chấn từ trên người Kayfeitian lan ra.
Kayfeitian kêu lên đau đớn, rồi ho sặc sụa. Hắn cảm thấy khó thở, tê rần khắp người. Cú va chạm với cái chùy gây sát thương lớn hơn bất cứ đòn tấn công nào hắn từng gánh chịu.
Kayfeitian không suy nghĩ được nhiều, cũng không kịp làm điều đó. Hắn ta vừa mới cắn chặt rằng định ngồi dậy thì đã bị Darmil đập một búa vào lưng tê điếng. Cảm giác khắp người hắn ta giờ đây không còn rõ ràng nữa, nhưng chắc chắn là cả cơ thể đã phế mất rồi.
– Kết thúc rồi.
Darmil trầm giọng bảo, bổ một búa vào đầu Kayfeitian, đập vỡ nát. Thiết nhân quán quân khung hạng Gravito hai năm trước cứ thế tan thành những đốm sáng li ti.
Thông tin chiến thắng trận đấu nhanh chóng hiện lên trong tâm trí của Darmil, nhưng lại không khiến nó vui vẻ chút nào cả. Tất cả cảm xúc giận dữ, hưng phấn, hào hứng vừa nãy cũng chợt trở nên thật nhạt nhòa.
Trận đấu này, không phải thứ mà Darmil đã trông đợi. Thiết nhân Kayfeitian, hắn ta thật sự có sức phỏng thủ rất đáng nể, nhưng cũng quá yếu rồi. Lúc Kayfeitian quyết định chịu lấy một búa mà chém Darmil, nó đã vui đến không màng tới vết thương của mình luôn, để rồi trở nên thất vọng khi hắn ta quay người bỏ chạy.
– Cựu quán quân cái gì chứ…
Darmil lầm bầm, mở cửa buồng bước ra ngoài. Người quản lý vẻ mặt ngạc nhiên bước lại chúc mừng mấy câu nhưng Darmil không để ý chút nào, vội vàng rời đi.
– Trời đất! Vừa nãy thật quá dọa người rồi!
Howlei thốt lên, chạy tới vỗ lưng Darmil mấy cái liền.
– Kỳ phùng địch thủ của ta là tuyệt nhất!
Neh hào hứng hô lên. Cô nàng vui vì chiến thắng của Darmil còn hơn nó nữa, tới mức tung hô địch thủ của mình luôn.
– Ha ha. Thường thôi mà.
Darmil cười khì cho qua. Nó có vui đấy, nhưng lại chẳng cảm thấy tự hào gì về chiến thắng của mình cả. Nó thậm chí còn chẳng cảm giác được rằng đó là một trận đấu hẳn hoi.
– Câu này… Câu này nghe thật là ngầu quá đi!
Howlei thốt, nắm lấy vai của Darmil giật mấy cái đầy phấn khích.
– Còn phải nói! – Neh lên tiếng – Tên đó làm sao so được với kỳ phùng địch thủ của ta. Giờ hắn mà gặp Darmil thì sẽ phải trốn xa ba nghìn mét!
Darmil nhăn mặt, không biết phải làm sao cho đúng. Nó thật không có ý xem thường Kayfeitian, chỉ thuận miệng bảo như thế thôi.
Nhưng quả thật, Darmil không hài lòng về tên thiết nhân này. Nó thất vọng.
Darmil không mất quá lâu để tìm quay trở lại hội trường quan sát. Lần này thì cả đoạn đường đều suôn sẻ, không hề gặp phải Tao và Kayfeitian chứ đừng nói là bị cản trở.
Thời gian chờ cho tới trận chung kết là hơn nửa tiếng, còn dư không ít thời gian để Darmil tìm gặp nhóm Turan và Pongru. Dù sao thì đối thủ trận đấu tiếp theo là Natyr, không có gì phải chuẩn bị hay lo lắng cả.
Họ giờ hẳn cũng đang đợi Darmil trở về.
– Là cậu ta! Người đã đánh bại thiết nhân Kayfeitian đến kìa! – một người nào đó hô lên.
– Là tên cầm búa điên cuồng đó!
Tiếng hô nhanh chóng chuyển mọi sự tập trung lên người Darmil khi nó vừa vào hội trường còn chưa được mười giây.
Trong lúc Darmil còn đang hoảng hốt, quay qua quay lại không biết nên làm thế nào thì một dáng hình đã lao ngay đến trước mặt, xô nó ra khỏi hội trường rồi đóng sầm cửa lại, dán luôn một tấm bùa lên đó.
– Không phải đã bảo đợi tôi đến đón cậu rồi sao?
Là Tiffia. Cô ta gắt gỏng với Darmil một câu rồi trước khi nó có thể phản ứng lại thì đã bước vội đi.
– Theo tôi. Mau lên!
Darmil dù lúng túng cũng không còn cách nào ngoài chạy theo. Nó có ngoái đầu lại tìm Neh và Howlei nhưng có vẻ hai người họ đã bị bỏ lại sau cánh cửa mất rồi.