Darmil luyện tập cùng cặp chùy mới một lúc lâu, tận hưởng cảm giác ăn khớp với vũ khí tới khi cả người ướt đẫm mồ hôi như vừa mới tắm thì mới ngừng lại. Thở hồng hộc mấy hơi, nó quay sang nhìn về phía Howlei, định nói gì đó nhưng đã không còn thấy cậu ta ở đấy nữa.
Trong khi Darmil đang thắc mắc, đưa mắt tìm kiếm thì một tiếng nói vang lên từ phía sau:
– Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi!
Như một phản xạ, Darmil liền khắc cảm thấy buồn chán, cả người ướt đẫm mồ hôi vốn nên nóng hừng hực cũng chợt trở nên lạnh ngắt như vừa bị dội một xô nước đá.
Là Neh, Darmil chắc chắn đó là chủ nhân của giọng nói kia. Nó từ lúc gặp Howlei thì đã xác định con hổ trắng kia là của cô ta, cũng như rằng cô nàng đang ở đây, nhưng thật sự không nghĩ đang đêm thế này vẫn còn có thể gặp được.
– Ây, ngươi vừa mới tắm à? Thật hôi!
Giọng Neh vang lên vẻ châm chọc, nhưng nếu để ý lại có thể nghe được sự thích thú của cô ta trong đó.
– A, cái chùy! Là vũ khí của ngươi sao?
Neh hô, bước vội tới gần, cúi đầu ngắm nghía hai cái chùy trong tay Darmil.
Thoáng qua một cảm giác khó chịu, Darmil quay người lại, bảo:
– Đã trễ rồi, cô còn chưa nghỉ ư?
Neh nghe vậy thì có hơi hụt hẫng, nhưng chỉ trong giây lát, nhếch miệng một cái, đáp:
– Đúng là trễ rồi. Ta đáng lý nên vùi mình trong chăn ấm nệm êm tận hưởng buổi đêm, nhưng vì tên ngốc như ngươi mới phải tới đây nè.
Darmil không hiểu, vừa định hỏi thì Neh đã nói tiếp:
– Sáng mai là lễ tế trời ở sân lớn giữa bộ tộc. Ngươi nhất định phải có mặt, trễ nhất là chín giờ.
– Được. Tôi sẽ đến.
Darmil đáp ngay. Nó cơ bản không có lý do để từ chối, dù sao cũng đã hứa giúp đỡ Neh rồi. Mặt khác, nó rất nôn nóng đến cuộc thi đấu ngày mai, nhanh chóng được thử chiến đấu cùng với cặp chùy mới này của mình.
Neh nghe xong thì nhìn Darmil một chút, ánh mắt lộ lên vẻ mong chờ điều gì đó. Nhưng rồi chẳng bao lâu thì cô ta quay phắt người đi, giấu một tiếng thở dài mà bước về trước, chốc thì biến mất trong màn đêm.
Darmil không có nghĩ ngợi gì nhiều, càng mong hơn là cô nàng rời đi thật sớm. Nó sau đó tập luyện thêm chút nữa, nhận ra không còn hứng thú như trước thì bỏ, lau khô người, thay một bộ đồ khác rồi về lều nằm nghỉ.
Thế nhưng Darmil không ngủ được, cứ trằn trọc mãi. Nó đoán là do đã ngủ nguyên một ngày rồi nên giờ thật khó mà chợp mắt.
Vậy nên được hồi lâu, Darmil mò ra khỏi lều, tìm một góc trống trải, ngồi ngắm lấy xung quanh.
Gió hiu hiu lạnh. Trời có vài gợn mây, xa hơn là vô vàn những vì sao, cùng với một vầng trăng non cong và nhọn.
Darmil rùng mình một cái. Sương đã bắt đầu trải xuống khắp thảo nguyên rồi, và cái lạnh tất nhiên là cũng theo mà thấm lên mọi vật.
Dù vậy, Darmil không định trở lại lều. Nó chắc chắn là trong thời gian ngắn sẽ không ngủ được, nên giờ tốt nhất vẫn là ngồi đây ngắm mây, ngắm sao, hít thở khí trời.
“Lúc này mà có một bóng hồng bên cạnh thì thật tuyệt.” Darmil nghĩ thầm, bất giác nở một nụ cười vẻ mong chờ. Nó giờ đã bước lên, trở thành du hành giả, tham gia vào cuộc tranh đua Thần cấp rồi, hẳn là không bao lâu nữa liền sẽ có đủ các trải nghiệm mà nó đã luôn tưởng tượng đến.
Giống như trong câu chuyện đó, là anh hùng Karmal vậy.
Trí nhớ của Darmil không tốt, nó tự nhận điều đó, nhưng vẫn là nhớ rất rõ ràng câu chuyện về anh hùng Karmal. Thậm chí, Darmil dám tự tin bảo rằng, không một ai có thể thông thuộc nội dung câu chuyện này hơn nó.
Và trong câu chuyện, có một đoạn không khác gì tình huống mà Darmil trải qua lúc này. Ngồi trên đồng cỏ xanh mướt, phía trên là bầu trời đêm, xa tận kia là vầng trăng non, báo hiệu một cuộc phiêu lưu vừa mới bắt đầu, và là một cuộc phiêu lưu đầy thú vị, cũng rất khó khăn với vô vàn thử thách.
Vị anh hùng trẻ, cảm nhận sự thay đổi của vạn vật, lần đầu tiên phát hiện bản thân mình cũng có thể mạnh lên, và đang ngày càng mạnh hơn. Cùng với nhận thức đó, vị anh hùng thấy được hi vọng trả thù của mình lớn hơn bao giờ hết.
Theo câu chuyện, vị anh hùng gặp được sư phụ của mình, tên Yam, dạy cho mình cách hít thở, vận khí, từ đó phát triển bản thân, lớn mạnh. Nhưng kì thực, trước đấy, Karmal đã có thể làm được điều đó rồi, như là một tài năng bẩm sinh vậy.
Darmil nhớ lại, hơi nhắm nghiền mắt, bắt đầu để ý hơi thở của mình: rất nhịp nhàng, đều đặn, từng hơi vào đủ, từng hơi ra không phí. Đây không phải là lần đầu tiên nó thử làm theo như trong câu chuyện, và chưa lần nào thấy được bản thân mạnh lên chỉ dựa vào đó, nhưng nó cũng chưa bao giờ từ bỏ.
Là do cố chấp, ham thích hay đam mê, Darmil không quan tâm. Nó chỉ đơn giản là muốn làm như vậy, và cứ thế, làm như vậy.
Lúc Darmil ngừng lại hành động của mình thì không biết đã bao lâu trải qua. Nó không có buồn nhìn đồng hồ mà đứng dậy, quay trở về lều luôn. Cả người nó có chút uể oải, đầu óc hơi choáng, nhưng đồng thời cũng mang theo cảm giác mát lạnh, thoải mái lạ thường.
Một đêm cứ thế nhẹ nhàng trôi qua.
Darmil mở mắt, bừng tỉnh dậy, nâng tay lên nhìn đồng hồ: chín giờ rưỡi kém ba. Darmil ngủ quên mất rồi.
Nó sau đó liền đứng lên, chỉnh đốn trang phục một chút rồi cứ vậy vội vàng rời khỏi lều, nhắm tìm hướng sân giữa bộ tộc mà đi.
Darmil mới đầu cũng không biết đi theo hướng nào, nhưng chẳng bao lâu thì từng tiếng ồn của rất nhiều người đang nói chuyện truyền vào trong tai làm nó chú ý, hơi chần chừ, rồi nhắm theo đó mà bước.
May thay, chẳng bao lâu, Darmil liền tìm được đến nơi phát ra tiếng ồn kia, và hẳn là sân giữa khi mà ở một cái đài khá cao phía trước, có một dáng người nhỏ nhắn với mái tóc màu xanh dương nổi bật đang ngồi lấy.
Đó không ai khác chính là Neh, nhưng cô nàng giờ đây lại khoác trên người một tấm áo choàng lông thú màu xám nhạt, che đi bên dưới là bộ trang phục sẫm màu thêu đầy các loại hoa văn cùng vài đường viền màu vàng kim, đội thêm một cái mũ nhỏ đính vài chiếc lông vũ với hai ba chuỗi hạt treo thả hai bên trên mái đầu đã thay kiểu tóc thành cột búi cao.
Neh vẻ mặt rất nghiêm trang, khác hẳn bộ dáng hoạt bát, thích chạy tới chạy lui của cô ta thường ngày. Dù vậy, đôi mắt của cô ta lại không quá tập trung, thỉnh thoảng lại liếc sang một chỗ nào đó, vẻ như là đang tìm kiếm một thứ gì.
Ngồi bên cạnh Neh, ở chính diện là một người đàn ông trông đã quá tuổi trung niên, với gương mặt thô ráp có vẽ vài nét mực màu đỏ và nâu. Ông ta có mái đầu màu xanh đen, không mặc áo choàng mà trên người chỉ mang một tấm áo mỏng để hở một bên người trần trông rất lực lưỡng. Miệng tươi cười, ánh mắt rất sáng cùng đôi tay để hờ trên đùi đầy thoải mái cho thấy ông ta rất tự tin, và hẳn là sự tự tin này không chỉ đơn thuần là một biểu hiện bên ngoài.
Darmil thấy được Neh, lại nhìn một vòng xung quanh thì xác nhận vẫn chưa bắt đầu sự kiện chính, thầm thở phào một hơi. Ít nhất, nó cũng không có bỏ lỡ chuyện quan trọng mà Neh bảo hôm qua, dù rằng chẳng rõ chuyện đó là gì.
Sân rất đông người, nhưng không tới mức chật kín. Hơn cả, mọi người đều phân thành từng nhóm riêng biệt mà đứng với nhau nên theo đó mà tạo ra khoảng trống đủ lớn để đi lại. Darmil theo đó tìm một góc hơi rộng rãi một chút rồi cứ thế đứng phóng tầm nhìn vào giữa sân, nơi có một cái sàn lớn dựng bằng đất hình tròn cùng cái đài cao mười mấy mét, hẳn là trung tâm của buổi lễ tế trời sáng nay.
Đúng lúc này, một dáng hình không biết từ đâu xuất hiện chợt xán lại gần Darmil làm nó không khỏi giật mình, suýt nữa vung tay đấm một cú.
Bình tĩnh lại, Darmil cẩn thận nhìn một chút người đến: là một tên thanh niên có thân hình cao lớn, chỉ thấp hơn nó một chút; tóc dài ngang vai tết thành mấy lọn, mặc một bộ trang phục sẫm màu với các loại hoa văn bên trên.
Tên thanh niên tiến đến xong thì cũng không vội có hành động gì mà xem xét một lượt Darmil từ trên xuống. Hồi lâu, hắn ta lắc nhẹ đầu mấy lượt, bảo:
– Ngươi là người mà đứa con gái kia mang về?
– Đứa con gái kia?
Darmil nhăn mày hỏi lại. Nó nghe giọng điệu đầy ác ý của tên thanh niên, cảm giác được rằng cuộc nói chuyện này hẳn không chỉ là giao tiếp thông thường.
Tên thanh niên hất cằm về phía đài nơi Neh đang ngồi, đáp:
– Còn có thể là ai. Chẳng lẽ ngươi làm sao đến được đây, cũng không nhớ nổi?
Darmil thật sự không nhớ nổi. Tuy nhiên, đó hẳn không phải là điều nó cần quan tâm lúc này. Tên này rõ ràng là đang muốn gây chuyện.
Darmil rất ngốc, càng không giỏi lựa lời mà nói với người khác. Đối với nó, nếu đối phương không có ý tốt, vậy thì cứ đánh một trận là được. Thắng hay thua thì cứ dựa theo đó mà làm, đơn giản.
– Cậu là ai? – Darmil hỏi.
– Famrh, là người sẽ chiến thắng cuộc thi đấu lần này và đem đứa con gái kia về nhà.
Tên thanh niên cất tiếng, hơi vênh mặt lên cùng với một nụ cười nhếch mép. Hắn ta sau đó chợt bước tới trước một bước, cách Darmil lúc này chỉ còn chừng nửa mét, bảo:
– Ngươi cũng muốn chiếm cô ta mang về?
Darmil nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ý xem thường của tên thanh niên tên Famrh kia, cố tìm một chút lý do nhỏ nhoi để mình không tẩn hắn ta, nhưng không được. Nó tất nhiên vẫn ghi khắc rõ lời Turan, không thể dễ dàng bị khiêu khích mà làm loạn, nhưng đối với tên này, nó lại không thể không làm loạn một trận.
Neh, Darmil thật sự không có hứng thú với chuyện có đạt được cô ta hay không. Cuộc thi này, sau cùng, chỉ là một thứ lễ nghi lạ thường nào đó, không phải là thứ mà nó theo đuổi, càng không ưa thích. Tuy nhiên, kẻ chiến thắng cuộc thi này, chắc chắn sẽ là nó.
Đây không chỉ vì một lời hứa giúp đỡ, mà là còn vì chính bản thân Darmil.
– Ngươi không thắng được. – Darmil cất tiếng.
Famrh không có bị lời của Darmil tác động tới. Hắn ta căn bản không hề xem trọng Darmil, trừ phi nó nhục mạ hay mắng chửi thì còn có thể bật lại.
– Ta chỉ muốn tới xem một chút dáng vẻ của tên bị hô là “kình địch” của mình mà thôi. Ngươi, quá yếu.
Famrh bảo, với giọng hời hợt. Rồi hắn ta quay người đi, trở về với nhóm của mình.
Darmil nhìn theo, không có suy nghĩ gì nhiều, giờ chỉ có một mong muốn duy nhất là đập tên đó một trận. Không biết từ lúc nào, bàn tay nó đã siết lại thành nắm đấm, run lên từng hồi.
– Đừng để ý tới hắn ta.
Một giọng nói nam tính bất chợt vang lên bên cạnh Darmil. Nó không có quay qua xem là ai, dù cho giọng nói đó chưa từng nghe qua bao giờ.
Hồi lâu, không thấy Darmil phản ứng lại, giọng nói tiếp tục:
– Hắn ta chỉ là một tên ngạo mạn mà thôi. Hai cuộc thi lần trước không có cơ hội tham gia, lại bị ép ở nhà luyện tập, đánh quái liên tục nên không biết bản thân chỉ là con ếch ngồi đáy giếng. Hi vọng cuộc thi lần này sẽ làm hắn ta rõ ràng được vị trí của mình.
– Cái đó không quan trọng.
Darmil đáp, giọng bất giác gằn xuống vẻ nghiêm trọng.
Người đứng cạnh có hơi ngạc nhiên, thắc mắc:
– Ý cậu là…?
– Làm sai, thì phải trả giá. Nói bừa, thì rụng răng.
Người đứng cạnh khục một tiếng, cố nhịn cười trước lời nói của Darmil. Darmil tất nhiên nghe được, nhưng cũng không có buồn để ý tới. Nó giờ đang bận kiềm chế chính mình không lao ngay tới trước mà cho tên Famrh kia rụng răng rồi.
Kì thực, nếu vừa nãy người bên cạnh này không đột nhiên xuất hiện, có lẽ răng tên đó đã văng đầy đất.
– Thôi. Chúc cậu giành chiến thắng sau cùng.
Người đứng cạnh cất tiếng, vỗ vai Darmil hai cái rồi quay người rời đi.
– Chắc chắn rồi.
Darmil đáp gọn, giọng không lớn, nhưng đầy kiên quyết.