Lúc Darmil cùng Tiffia hoàn thành giao kèo với người đàn ông kia thì trận đấu thứ hai của cuộc thi cũng vừa kết thúc.
Bây giờ đang là khoảng thời gian nghỉ giải lao ít ỏi giữa hai trận đấu. Darmil sau khi được Tiffia căn dặn kỹ một hồi thì cũng được phép gặp Howlei nói chuyện.
Đối với Darmil, việc gặp Howlei cũng không phải là cần thiết, nhưng sau khi Tiffia đề cập tới thông tin rằng cậu ta đã giúp cô ấy tìm đến chỗ nó bị giam thì tự nhận thấy bản thân nên đến cảm ơn một tiếng. Tiffia có vẻ không hài lòng lắm về ý định của Darmil, nhưng lại không thể thuyết phục nó từ bỏ, đành chịu phép.
Howlei giống như đã chờ sẵn, choàng nhảy ra khi Darmil vừa mới rời đi được mấy bước.
– Trời đất, tôi tìm cậu mãi. – Howlei thốt lên.
– Ha ha. Tôi gặp chút rắc rối, cũng may nhờ có cậu… Gượm đã. Cậu bảo tìm tôi?
Darmil nhăn mày khó hiểu. Nó giờ là đang định cất lời cảm ơn với Howlei, nhưng nghe thì không có vẻ cậu ta nắm biết gì về chuyện nó bị giam cả.
Trông thấy bộ dáng khó xử của Darmil, Howlei chợt cười khì một tiếng, vỗ vai nó mấy cái, bảo:
– Tôi đùa đấy. Đừng hoảng lên thế. Nhưng đúng là tôi có việc cần bàn với cậu thật.
– Ha ha, không sao. – Darmil cười nói – Có việc gì?
Howlei không có đáp ngay mà nhòm ngó một chút xung quanh như đang tìm kiếm gì đó, xong mới cất giọng nói nhỏ:
– Neh gặp rắc rối rồi.
– Neh? – Darmil thốt.
Howlei ngay lập tức đưa tay làm dấu bảo im lặng. Khi thấy Darmil đã bình tĩnh trở lại thì mới cúi sát người tới gần nó, bảo:
– Còn nhớ lúc cô nàng tới chơi với cậu không?
– Chơi á?
Darmil nhăn mặt hỏi lại. Nó thật không cho rằng màn tra tấn cùng khinh miệt đó của Neh có thể xem là chơi được. Hay đúng ra thì chỉ có một mình cô ta đang chơi mà thôi, còn nó thì là bị chơi.
Howlei thấy sự chú ý của Darmil bị lệch khỏi vấn đề chính thì vội đổi cách nói, bảo:
– Lúc cô ta tới gặp cậu, là làm trái với ý của tộc trưởng. Tệ hơn nữa là cô ta lạm dùng quyền lực của cô chủ nhỏ để vào được đó, nên giờ phải chịu trừng phạt.
Darmil run một hồi, không biết vì lý do gì. Nó chỉ đang nghĩ rằng, sự trừng phạt dành cho Neh, hẳn là không dễ chịu.
“Hơn cả, cô nàng là vì mình… Không đúng. Mình có được lợi gì trong chuyện này đâu? Cô ta tự chơi thì tự chịu chứ.” Darmil nghĩ, theo đó bất giác lắc đầu mấy cái liền.
– Đừng vội từ chối như vậy. – Howlei vội nói – Giờ chỉ có cậu mới giúp được cô nàng thôi.
– Từ chối gì chứ? – Darmil thắc mắc – Tôi còn chẳng biết cậu đang nhờ tôi cái gì.
Howlei nhếch miệng một cái. Cậu ta hoàn toàn không nghĩ rằng thuyết phục Darmil lại khó thế này, vốn tưởng rằng chỉ cần khẽ thúc đẩy một chút là có thể được. Có lẽ, đối với Neh, Darmil lòng vẫn luôn mang thành kiến nào đó.
– Lời hứa, cậu nhớ chứ? – Howlei bảo.
– Cậu biết về lời hứa? – Darmil hỏi lại.
– Chuyện đó không quan trọng. – Howlei thốt – Chuyện quan trọng là nếu giờ cậu không giúp, lời hứa kia cũng không thể hoàn thành được.
– Cậu biết tôi hứa gì với cô ta sao mà lại bảo như vậy?
Howlei thừ người ra. Cậu ta không thể không kinh ngạc trước lời lẽ của Darmil. Nó giờ trong mắt cậu ta thông minh lên không ít, và cũng khó đối phó hơn rất nhiều.
Kì thực, Darmil không nhất định cứ phải phản bác lời của Howlei, nhưng đã được Tiffia dặn kỹ, không thể vội vàng tin lời cậu ta. Ít nhất, cho tới khi Tiffia lên tiếng xác nhận, nó sẽ không thể đưa ra quyết định gì. Đây là thỏa thuận giữa nó với cô ta để còn có cái mà ăn nói với Turan về những rắc rối mấy ngày nay.
Chuyện là vậy, Darmil cũng không thể bỏ mặc Neh. Lời hứa, suy cho cùng là vẫn phải thực hiện cho bằng được.
– Chuyện gì?
Một giọng nói bất ngờ vang lên làm Howlei như một phản xạ có điều kiện rùng mình, bước lùi lại. Ngay sau đó là dáng hình không ai khác chính là Tiffia xuất hiện, bước tới đối mặt với cậu ta.
Darmil thấy vậy thì định lên tiếng nhưng đã thấy Tiffia đưa tay ra hiệu cho nó ở yên tại chỗ, đành chịu phép.
– Nói đi. – Tiffia giục.
Howlei trông bộ dáng không muốn lắm, nhưng rồi cũng phải mở miệng:
– Là… Neh gặp rắc rối rồi.
– Tiếp. – Tiffia nói gọn.
– Nên là cần Darmil giúp đỡ.
– Như thế nào?
– Chuyện này…
Howlei không dám nói. Cậu ta biết chắc chắn nếu mình nói ra, không nghi ngờ gì là sẽ chọc giận Tiffia, thậm chí có khi tệ hơn còn khiến Darmil nảy sinh ác cảm.
Đúng lúc này, Darmil thấy chính mình không thể cứ ngồi yên được, liền lên tiếng:
– Tiffia, dù muốn hay không, lời hứa của tôi vẫn cần phải thực hiện.
– Đúng đúng. Darmil nói không sai.
Howlei lập tức bám theo lời của Darmil.
Tiffia vậy mà không có tỏ vẻ tức giận, điềm tĩnh quay người lại, đối với Darmil bảo:
– Tôi không có bảo cậu phải bội hứa, Darmil. Mặt khác thì, vấn đề của Neh, cũng không nhất thiết phải cần có cậu ra tay.
– Ý của cô là…?
Darmil vẻ nửa hiểu nửa không, cất tiếng hỏi.
– Cứ để cho tôi với tên này là được rồi.
Tiffia nói rồi vung tay kéo vai xoay người Howlei, xong thì đẩy cậu ta tiến về trước luôn. Được hồi lâu, khi Darmil còn đang loay hoay không biết nên làm ra hành động gì thì Tiffia nói với lại:
– Tin tưởng đồng đội của cậu, Darmil.
Trong câu nói dường như có chứa phép thuật, chỉ đơn giản như vậy nhưng lại khiến Darmil an tâm đến lạ. Nó sau đó cũng không có để tâm thêm nữa chuyện của Howlei cùng Tiffia, hoàn toàn dành toàn bộ sự tập trung của mình vào trận đấu sắp tới.
Thời gian nghỉ giải lao chẳng mấy chốc liền trôi qua. Mọi người trong bộ tộc lại kéo nhau đến đứng xung quanh sàn đấu, đợi chờ một trận hỗn chiến gay cấn sắp xảy ra.
Darmil cũng tới, đứng cách sàn đấu chỉ vài mét. Đây là vị trí của nó, đã được sắp xếp từ trước. Một khi bước lên sàn đấu, sẽ có khoảng ba đến năm giây thời gian chờ, đến khi tiếng chuông vang lên thì tất cả đấu thủ sẽ lao vào nhau.
Darmil đưa mắt quan sát một chút từng đối thủ của mình. Chỉ có bốn người, cộng với nó nữa là năm. Người còn lại hẳn là tên bị nó tẩn một trận, rồi sau đó không biết vì lý do gì mà chết mất, giờ tất nhiên là không thể hiện hồn về tham gia trận đấu được. Hắn ta muốn tái sinh, nhanh cũng mất hai đến ba ngày.
Trong số bốn đối thủ của Darmil, chỉ có hai tên là đang cầm vũ khí, gồm có một liềm và một đoản kiếm; hai tên còn lại thì tay không, nhưng Darmil biết chúng chỉ đang giấu đi vũ khí của mình, chờ đến thời điểm cần thiết mới lấy ra.
Darmil có thừa sự tự tin, càng không sợ bị kẻ địch trước khi vào trận vài phút biết mình dùng vũ khí gì, nên giờ trong tay nó đang nắm chặt lấy một cây chùy bạch ngân. Dù sao thì đây cũng không phải là toàn bộ vũ khí mà nó sở hữu, và cây chùy thứ hai chắc chắn sẽ khiến một kẻ mất mạng cùng với sự xuất hiện của mình.
Không có bao lâu, tiếng gọi thông báo lên sàn vang lên. Darmil theo đó tiến về trước, vào vòng đấu.
Bốn đối thủ của Darmil cũng bước lên sàn, nhìn nhau một lúc, không biết nghĩ gì, từng tên một mỉm cười thích thú, trông như thể rất mong đợi trận đấu này.
Rồi tiếng chuông vang lên. Ngay lập tức, Darmil lao thẳng về tên đứng gần mình nhất đang cầm trong tay một cái liềm. Hắn ta phản ứng rất nhanh, nhưng không hề có ý định chống chọi với Darmil mà bước lùi lại, sau đó xoay người chạy ra sau luôn.
Theo lẽ thường, trong một trận hỗn chiến, nếu tên cầm liềm hành động như thế sẽ rất dễ rơi vào thế công từ kẻ khác, nhưng tình huống hiện tại lại không như thế. Vì ngay bây giờ, dù có hơi muộn, nhưng Darmil cũng kịp nhận ra rằng cả ba tên đối thủ còn lại đều đang nhắm tới mình. Và có hai trong số chúng đã bắt đầu tấn công rồi.
Darmil không lùi bước, cũng không hề nao núng. Nó mỉm cười. Nó cực kì ham thích một trận chiến, như thế này.
Hai tên lao đến, một cầm đoàn kiếm, một cầm mâu chia ra làm hai bên tấn công Darmil. Tên cầm mâu là người ra đòn trước, lợi dụng ưu thế về khoảng cách của mình cố dồn ép Darmil vào trong thế công của tên cầm đoản kiếm.
Nhưng Darmil không tránh né mà rất dứt khoát vung chùy, đánh một phát vào mũi mâu đang hướng tới. Cú đánh kèm theo xung chấn ầm vang, vậy mà đánh gãy tan chỗ nối thân mâu với mũi mâu, sau đó làm văng luôn mũi mâu ra khỏi sàn đấu.
Tên cầm mâu vẻ mặt không thể tin được, nhưng cũng không bị thừ người quá lâu, chỉ chốc liền lùi trở lại, để một kẻ khác vào thế chỗ mình.
Kẻ thế chỗ là tên cầm liềm lúc nãy đã chạy mất. Hắn ta không vội lao lên mà giữ khoảng cách, chờ đợi điều gì đó.
Tên cầm đoản kiếm phía bên trái Darmil giờ cũng không có hành động gì. Hắn ta vốn định thừa cơ xông tới để gây chút sát thương khi tên cầm mâu tấn công nhưng trước cảnh tượng vừa rồi thì không tránh khỏi sinh ra nhát tay. Hơn cả, cơ hội khó có được của hắn ta vốn đã trôi qua mất rồi.
Hai tên này do dự không xông tới, không có nghĩa là Darmil cũng vậy. Nó đưa mắt nhìn xem tên đứng xa hơn mà tới giờ vẫn chưa ra tay một chút, xác định hắn ta không có làm bậy gì thì mới xoay người, lao về tên cầm liềm.
Darmil dù biết đó là chiến thuật, nhưng vẫn là không ưa thích kẻ chạy mất khi bị mình tìm tới trong trận đấu, vậy nên liền khắc chọn hắn ta làm mục tiêu.
Tên cầm liềm thấy vậy, không chút chần chừ, lại lùi. Hắn ta hoàn toàn không muốn đối đầu chính diện với Darmil. Nếu lần đầu tiên là vì chiến thuật, thì giờ đơn thuần là vì e ngại. Cú vung chùy có thể đánh tan vũ khí của người khác, ai cũng đều không muốn chống đỡ.
Nếu không phải là bốn người chung sức, rõ ràng là không có chút cơ hội nào chống lại Darmil.
– Còn chạy!?
Darmil hô lên, rồi sau đó liền giơ chùy, vung xuống ném ra luôn. Cái chùy bay đi, tên cầm liềm dù cho có đoán tới được thì cũng không kịp tránh né, liền bị đập trúng. Một luồng xung chấn theo cú đập lan ra, đánh một nhịp tàn phá từng phần cơ thể tên cầm liềm, khiến hắn ta tại chỗ tàn thành những đốm trắng li ti.
Những người xung quanh đang xem trận đấu, toàn bộ im lặng. Vừa rồi, khi thanh mâu bị đánh tan, mũi mâu bay đi, họ chỉ kinh ngạc, sau đó khen ngợi mà thôi. Nhưng giờ khác, đây chân chính là một đòn giết địch, lại còn là dùng chùy đánh tầm xa. Hơn cả, ai hơi có chút kiến thức nhìn vào thì cũng đều có thể nhận ra được, đòn đánh vừa rồi là quá tay, khi mà tốc độ tan thành đốm sáng của tên cầm liềm không khác gì ngay lập tức, thậm chí có thể mơ hồ nhìn được thân thể đó là bị thịt nát xương tan.
Tuy nhiên, sự im lặng của người xem không kéo dài quá lâu, chỉ chốc liền bị thay thế bởi những tiếng hò reo đầy phấn khích. Bọn họ ưa thích sức mạnh, càng ưa thích người sở hữu sức mạnh, cùng với những màn trình diễn sức mạnh. Cảnh tượng kia đối với họ bây giờ, nghĩ lại, không khác gì một điểm nhấn của cuộc thi ngày hôm nay.
Cả ba tên đối thủ còn lại trên sàn đấu giờ đều đã nhát tay, trở nên run sợ. Bọn chúng không dám tiến lên đánh nữa, cho dù giờ Darmil không có cầm vũ khí trong tay. Chúng có thể ngốc, nhưng trong chiến đấu, chúng ít nhất biết một chiến binh có thể chuẩn bị những gì phía sau.
Trong vài giây chần chừ không biết nên làm gì ngắn ngủi đó của ba tên đối thủ, Darmil đã xác định xong kẻ địch tiếp theo: tên cầm mâu. Hắn ta lúc này đã lấy ra một thanh mâu mới, đứng thừ người trông lấy vùng không trung còn lờ mờ lan tỏa những đốm sáng trắng kia.
Darmil hơi cúi người, không có chạy đến nhặt cái chùy đã rơi ở quá xa mà rút ra một cái chùy bạch ngân khác, lao tới chỗ tên cầm mâu.
Tên cầm mâu nhận ra hành động của Darmil, liền thủ thế, nhằm lúc nó vào vừa tới tầm đánh thì hơi sải chân, nghiêng người đâm tới. Nhưng hành động đó của hắn ta lại lộ ra vẻ đáng thương khi mà Darmil, vẫn bằng động tác cũ, vung chùy đánh tan vũ khí của hắn ta, chỉ khác là lần này mũi mâu cắm lên trên sàn đấu.
Tên cầm mâu run sợ là có, nhưng càng vì thế, hắn ta càng dứt khoát buông thân mâu còn sót lại mà quay người chạy. Tiếc thay, hắn ta không nhanh bằng Darmil, vừa quay người, còn chưa nhấc bước chân đầu tiên thì đã bị nó nhảy bổ đến nện một chùy vào lưng, chết tươi.
Tiếng hò reo từ xung quanh theo đó lại vang lên dữ dội.
Darmil đứng thẳng người dậy, quay đầu nhìn về phía hai tên đối thủ còn lại. Tên cầm liềm đã lùi ra xa; trong khi đó, tên khác thì duy trì khoảng cách, đồng thời lấy ra một khẩu súng lục.
Hành động rút súng của tên đấu thủ làm người xem xung quanh lập tức hô lên những tiếng mắng chửi. Dù rằng trong quy tắc của cuộc thi không cấm cản một người mang súng đến thi đấu, nhưng thật sự mặt dày dùng súng thì quá đáng khinh bỉ rồi.
Tên cầm súng cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng hắn ta cũng không có vì thế mà từ bỏ chiến đấu, đưa súng nhắm thẳng Darmil, chực nổ súng bất kỳ lúc nào.
– Còn đợi gì nữa? Lên! – tên cầm súng hô lên.
Trên sàn đấu, ngoài Darmil ra chỉ còn lại tên cầm liềm, và tiếng hô này chính là dành cho hắn ta. Tuy nhiên, trái với mong chờ của tên cầm súng, tên cầm liềm hơi cắn răng, lại quay người, trực tiếp bước xuống sàn đấu, không quên nói lớn:
– Ta từ bỏ.
– Đồ ngu!
Tên cầm súng mắng một tiếng, sau đó thì phát hiện Darmil đã lao đến, liền vội vàng điều chỉnh họng súng, đồng thời bảo:
– Muốn chết?
Darmil cười nhạt, đáp:
– Dùng súng như ngươi, còn kém lắm.
Súng có uy lực rất lớn, chỉ cần giữa người nổ súng và người bị nhắm tới có chênh lệch Thần cấp không lớn, thì uy lực sẽ được duy trì, dễ dàng gây ra vết thương chí mạng khi bắn trúng. Cộng thêm với việc dễ sử dụng, đây là loại vũ khí được đánh giá là tầm thường nhất trong chiến đấu.
Nhưng đó là tai tiếng không hề phù hợp với loại vũ khí kì diệu này.
Súng là một loại vũ khí không khó nắm bắt cách dùng, nhưng dùng cho chuyên nghiệp, thành thục thì lại là chuyện khác. Và chênh lệch giữa hai đẳng cấp này, phải gọi là như trời so với vực.
Hơn cả, cách đối phó với vũ khí tầm xa như súng không hề khó, vì viên đạn rất nhỏ, và do phụ thuộc quá nhiều vào sức đẩy từ thuốc nổ, sau khi rời họng súng, dễ dàng bị tiêu hao bởi các loại lực lượng, từ đó triệt tiêu đi phần lớn sức mạnh. Trong thực chiến, súng ngoài sử dụng làm đòn tấn công bất ngờ, gần như không còn có tác dụng gì khác.
Darmil kì thực không có hiểu biết nhiều về súng hay cách dùng súng, nhưng lại rất ấn tượng với cách dùng súng của Turan. Cậu ta lợi dụng rất tốt lợi thế của súng, đồng thời che lấp khuyết điểm của loại vũ khí này, kết hợp với thanh kiếm cũng kỹ thuật dùng kiếm điêu luyện của mình, từ đó tạo ra thế công không thể cản được.
So với Turan, tên cầm súng đến nhắm bắn còn có chút run tay này, chỉ đáng xách dép mà thôi.
Vậy nên Darmil trực diện lao tới, vung chùy thẳng vào bên mặt kẻ địch, mặc cho họng súng của hắn ta đang nhắm vào người mình.
Tiếng súng nổ lên và viên đạn được bắn ra, xông thẳng tới vùng ngực của Darmil. Viên đạn bay rất nhanh, dù cho nó có cố xoay người thì cũng không tránh được.
Nhưng Darmil giờ cũng không hề có ý định tránh, mặc cho viên đạn xông thẳng tới mình, để rồi bị cản lại bởi một lớp màn chắn màu vàng chợt lóe lên. Cú va chạm làm phát ra âm thanh trầm đục nho nhỏ, khiến ngực Darmil hơi nhói, nhưng rồi viên đạn cũng không có đi xa hơn, chốc thì rơi xuống đất.
Tên cầm súng không được tốt như Darmil, bị cái chùy bạch ngân của nó đập thẳng vào bên mặt, đánh tan từng thớ thịt trên má, rồi tới toàn bộ hộp sọ, rất nhanh tan thành những đốm sáng li ti mà biến mất.
Chiến đấu, như vậy kết thúc.