Trong số tất cả mười một đứa, ta lo lắng nhất là con.
Caulerh chợt bảo. Bàn tay ông ta lúc này đã rời khỏi tay vịn mà đưa đến trước mặt mình, hơi mở ra nắm lại.
– Vì con là con gái, còn là đứa nhỏ nhất trong bốn đứa con gái. – Caulerh nói tiếp – Cũng đồng thời là đứa bướng bỉnh nhất. Nhưng mà-
Caulerh dừng lại, đưa mắt nhìn sang Tiffia cùng Howlei, nhận ra bản thân vừa nói quá lời, liền đằng hắng một tiếng, làm vẻ nghiêm nghị bảo:
– Neh. Thế giới bên ngoài không dễ dàng như con tưởng. Ta đôi khi làm ngơ việc con trốn đi, không có nghĩa là ta ngầm đồng ý chuyện đó, mà là ta muốn con tự cảm nhận sự khốc liệt của thế giới đó, để con có thể nhận ra rằng chỉ có ở đây mới bảo bọc được con.
Gương mặt của Neh vẫn cương nghị, hai bàn tay nắm chặt, hơi run. Cô nàng không phải là lần đầu nghe qua cha mình nói qua những lời này, giờ nghe lại, không hiểu sao cảm giác nặng nề hơn nhiều.
– Cuộc thi ngày hôm nay, tổ chức là vậy, kì thực ta đã chọn được chồng cho con. Là một kẻ còn trẻ, lại vô cùng mạnh, tương lai xán lạn vô cùng. Hắn ta còn có cả bộ tộc cùng thế lực lớn đứng chống đỡ cho mình. Nói không ngoa, vài năm nữa, hắn ta sẽ vượt qua cha, trở thành chỗ dựa lớn nhất của con.
– Con không cần!
Neh thốt lên, giọng chừng the thé vì bị nghẹn lại.
Caulerh không có để ý tới phản ứng của Neh, nói tiếp:
– Nhắc đến thì, chàng trai mà con mang tới, không tệ. Chỉ là… với tới sao?
“Với tới sao?”, ba chữ nói ra thật nhẹ, nhưng nghe đến lại nặng vô cùng. Sức nặng của chúng thậm chí khiến cho gương mặt cương nghị của Neh như bị vỡ, trở nên mềm oặt, méo mó. Cô nàng đang mếu, vì biết rằng ba chữ đó thật tới mức nào.
Cho dù Darmil có thật sự để ý tới cô, thì khoảng cách giữa hai người cũng không thể dễ dàng bị xóa bỏ như vậy. Huống hồ gì cậu ta vốn không ưa thích cô, luôn miệng bảo cô là phiền phức, muốn dứt bỏ cô.
Mọi cố gắng của Neh, trông thật là vô ích.
– Con bướng bỉnh. Nhưng kì thực cũng là đứa thông minh, có hiểu biết nhất. – Caulerh bảo – Chính vì vậy, ta mong con hiểu lời ta vừa nói. Lựa chọn này, là tốt nhất cho tất cả.
Tiffia chợt nhận ra điều gì đó. Có vẻ như vị tộc trưởng này biết không ít những biến động gần đây, và cũng đã làm ra quyết định để đối phó với chuyện đó từ lâu. Trước đây là liên minh với các bộ tộc, nhưng hiện tại, hẳn là liên minh đã móc nối dần với bên ngoài rồi. Chuyện hôn nhân, có lẽ chỉ là cái cớ để ông ta đưa những đứa con gái của mình đến nơi an toàn hơn, sau đó tự mình dẫn dắt bộ tộc chống lại những nguy cơ đang đến.
Nhưng lựa chọn của Caulerh thật sự đúng sao, Tiffia nghi ngờ điều đó. Không có gì có thể đảm bảo những gì ông ta yêu quý được đưa đến nơi ông ta nghĩ là an toàn sẽ thật sự an toàn cả.
Ngay bây giờ, Tiffia biết mình cần lên tiếng, đưa ra lời giải đáp cho mối rối ren này.
– Không đúng. Có nhiều hơn một lựa chọn tốt hơn thế.
Caulerh nhìn về phía Tiffia, ra vẻ suy nghĩ gì đó, hỏi:
– Cô là đồng đội của chàng trai đó?
– Phải. – Tiffia xác nhận.
Caulerh cười nhạt. Ông ta vốn dĩ đã đoán biết được thân phận của Tiffia rồi, nhưng nghe tiếng xác nhận vẫn là cảm thấy bản thân đang bị chơi đùa. Bàn tay của các thế lực lớn, từ lâu đã lần mò đến trong bộ tộc rồi, chỉ là vì e ngại lẫn nhau mà không làm thành cử động gì thôi.
– Vậy thì là người của quân đoàn Rumpal nhỉ? – Caulerh lại hỏi.
Tiffia hơi ngạc nhiên. Cô không vội trả lời mà suy nghĩ một lúc, chẳng mấy chốc liền đoán ra được vài điểm. Có vẻ như Caulerh đang cho rằng Tiffia cùng Darmil là con cờ được quân đoàn Rumpal đưa đến đây, nhằm gây một trận ở nơi này.
– Không phải. – Tiffia nghiêm giọng nói – Chúng tôi…
Tiffia ngừng lại, nhìn sang Howlei một chút, tiếp tục:
– Darmil và tôi là có tổ đội riêng. Quân đoàn Rumpal thì tôi không biết.
Một tiếng cười vang lên. Âm thanh không lớn, nhưng rõ ràng, đủ để thu hút sự tập trung của mọi người trong căn lều.
Là Howlei. Cậu ta khi thấy tiếng cười của mình đã đạt được hiệu quả mong muốn thì đằng hắng một tiếng, bước lên trước mà bảo:
– Thú thật thì, người làm việc cho quân đoàn Rumpal là tôi.
Caulerh nhăn mày. Ông ta không đoán được đám người này đang diễn trò gì.
– Nói đi. – Caulerh nói gọn.
– Lời của tôi cũng không đại diện được cho quyết định của cả quân đoàn, nhưng mà có một điều có thể xác định được là, cô Neh đây có thể gia nhập quân đoàn với tư cách là khách mời đặc biệt.
Một tràng cười âm vang vang lên, lần này là đến từ Caulerh. Tiếng cười của ông ta rõ ràng không phải vui vẻ, mà đang chế giễu lời lẽ của Howlei. Rồi ông ta bảo:
– Người của quân đoàn Rumpal chỉ nghĩ được đến thế thôi sao? Ta đã quá xem trọng các người rồi chăng?
Howlei hơi có vẻ khó chịu, nhưng chỉ cười trừ, đáp:
– Sự thay đổi sắp tới là không tránh khỏi được. Bộ tộc Harangh có thể chỉ là đi trước một bước mà thôi.
– Vậy là các người không phủ nhận ý đồ của mình? – Caulerh nghiêm giọng.
– Phủ nhận hay không, có ý nghĩa gì đâu.
Lời của Howlei đánh vào đúng vấn đề. Với tình hình hiện tại, Caulerh chắc chắn sẽ không tin lời của cậu ta, mà thậm chí kể cả lời của Tiffia cũng sẽ không tin nốt. Cách tốt nhất để thuyết phục ông ta bây giờ là vạch trần, thừa nhận hết tất cả.
– Tộc trưởng cũng hiểu điều đó, không phải sao? – Howlei nói.
Gương mặt của Caulerh cứng lại, rồi cứ thế thừ ra một lúc lâu. Ông ta không biết nên phản hồi lại Howlei như thế nào, vì chính bản thân biết rõ chuyện một quân đoàn ra tay chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Chỉ là, không thể ngờ rằng lại đến sớm như vậy.
Tiffia nhìn Caulerh, lại nhìn sang Howlei. Cô không đoán được tại sao tên này lại đứng ra nói những lời như thế. Chuyện nâng đỡ quân đoàn Rumpal thì hợp lý, nhưng giúp đỡ Neh thì lại không giống vậy, là hoàn toàn không cần thiết. Nhưng rõ ràng, cậu ta hiện đang cố kéo cô nàng vào làm trung gian giữa hai bên, từ đó nhận được sự ủng hộ của cả hai.
Mặt khác, chiếu theo phương diện của quân đoàn Rumpal, sự ra mặt của Howlei lúc này là không đáng chút nào. Hơn ai hết, hắn ta, và cả những người điều hành quân đoàn phải hiểu được ít nhiều tính cách của vị tộc trưởng này, cũng tức biết rằng dại dột xuất hiện sẽ chỉ gây ấn tượng xấu mà thôi.
– Ngươi đi ra đi.
Caulerh trầm giọng bảo.
Howlei không có rời đi ngay mà nán lại một lúc, nói:
– Mong tộc trưởng suy nghĩ kỹ càng.
Rồi cậu ta mới quay người bỏ ra ngoài lều.
Tiffia ở lại, nhìn một chút Caulerh giờ đang lấy tay xoa nhẹ bên đầu mình vẻ mệt mỏi. Khi cô còn đang thắc mắc vị tộc trưởng này đang nghĩ gì thì ông ta lên tiếng:
– Dangh, cậu cũng ra ngoài đi.
Dangh vẻ mặt thoáng hiện lên sự ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh cúi đầu bảo “được” rồi làm theo.
Trong căn lều giờ chỉ còn Caulerh, Neh và Tiffia. Hồi lâu, như vừa suy nghĩ xong, Caulerh mới mở miệng:
– Ta không tin thằng nhóc kia. Hắn ta quá giảo hoạt.
Tiffia thầm tán thành một tiếng. Cô so với Caulerh càng thêm chán ghét Howlei.
– Nhưng mà chính vì vậy, ta muốn tin cô. Có lẽ đây cũng chỉ nằm trong mưu tính của tên đó, nhưng ta không quan tâm.
Tiffia hiểu điều mà Caulerh đang ám chỉ. Howlei hẳn là cố tình để lộ thân phận để khiến vị tộc trưởng này dồn hết mọi sự chán ghét cùng nghi ngờ vào người cậu ta, từ đó chỉ có thể lựa chọn tìn tưởng cô.
Tuy nhiên, Tiffia kì thực không hề cảm kích hành động này của Howlei. Cô vốn tự có cách thuyết phục tộc trưởng tộc Harangh, chỉ là không chắc chắn thành công mà thôi.
– Chúng ta làm một giao kèo, thế nào? – Caulerh cất tiếng.
“Chính là nó.” Tiffia thốt thầm. Đây cũng chính là một trong những cách mà cô định đề xuất với Caulerh, nhưng lại không ngờ rằng mình còn chưa chỉ ra các lợi ích có thể mang đến thì ông ta đã chủ động nói tới.
Một giao kèo, dù rằng hiệu quả là bị cưỡng chế bởi Đại Thánh Tôn, không thể không làm theo, nhưng tùy thuộc vào tình huống cũng như chênh lệch hai bên mà lúc thành lập có thể sẽ có những điều bất lợi đi cùng. Và rõ ràng là, cân lượng của tộc Harangh là không đủ để quân đoàn Rumpal lập giao kèo với họ, cùng lắm chỉ là một tên đội trưởng nào đó mà thôi, hoàn toàn không đáng.
Tuy nhiên, thay thế vị trí này bằng Tiffia vẫn là không tạo nên được ý nghĩa gì lớn cho tộc Harangh. Thật khó mà đoán được vì sao Caulerh sẽ tự mình đưa ra đề xuất này.
– Ông muốn thế nào? – Tiffia hỏi.
Caulerh không có đáp lời Tiffia mà nhìn về phía Neh, bảo:
– Tự con quyết định.
Neh lộ vẻ hốt hoảng, vừa định từ chối thì bị cha mình ngăn lại, nói tiếp:
– Ta có chủ ý của riêng mình. Từ giờ bộ tộc không cần con xen vào nữa.
– Không- Cha! – Neh thốt lên.
– Đây không phải điều mà con muốn sao?
Âm thanh mà Neh muốn nói theo câu hỏi đó bị nghẹn lại ở họng. Cô nàng từ đầu tới giờ vẫn luôn phản đối việc mình bị cha sắp xếp từng đường đi nước bước, bị bảo bọc quá mức, giờ điều đó chợt được chấp nhận, bị đuổi đi thì lại không thích ứng kịp, liền thành khó xử.
Hoặc có lẽ, Neh cảm giác được cha mình lúc này, không giống với bộ dáng mà ông ta nên có.
Tiffia đứng nhìn hai cha con, bản thân lại không biết nên xen vào chỗ nào cho đúng. Cô đoán là Caulerh đang đặt nhiều hi vọng lên người mình, hay đúng hơn là lên người Darmil, nhưng rõ ràng là chuyện không thể giải quyết theo cách này. Cô vốn định đề xuất một giao kèo, nhưng là giữa Turan và Caulerh, không phải cô, càng không liên quan tới Neh. Có vẻ như sự quan tâm của vị tộc trưởng lúc này chỉ có mỗi cô con gái bé nhỏ của mình mà thôi.
– Được rồi. – Caulerh cất tiếng – Cả hai người ra ngoài đi. Tự xem mà quyết định.
– Khoan đã. – Tiffia vội nói.
Caulerh hơi ngạc nhiên, bảo:
– Còn chuyện gì?
– Chuyện chỗ này… Chuyện lập giao kèo, bản thân tôi không quyết định được. Đội trưởng của tôi, Turan, cậu ta mới là người làm chủ.
Caulerh im lặng hồi lâu, vẻ nghĩ ngợi. Ông ta hẳn đang đoán xem Turan là ai, và tại sao lại cần đến cậu ta. Rồi ông ta quay sang Neh, hỏi:
– Con nghĩ sao?
Neh là biết Turan, không mất quá lâu liền đáp:
– Họ có thể trông cậy được. – ngừng một chút, vẻ lo lắng bảo – Nhưng còn cha thì-
Caulerh đưa tay lên ngăn lại. Ông ta không ưa dáng vẻ của con gái mình lúc này. Cả nhà mười một đứa con, bộ dáng này là thứ mà ông không muốn trông thấy nhất từ chúng.
– Đi ra hết đi.
Trước vẻ kiên quyết đó của Caulerh, Neh đành chịu phép, quay người rời đi cùng Tiffia. Bước đi của cô nàng nặng trĩu, Tiffia có thể cảm nhận được rõ ràng điều đó. Có lẽ cô ta giờ đang không ngừng tự hỏi liệu quyết định của mình có đúng hay không.