Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 186

Turan sau đó quay đi tìm tới phòng của Lily. Con bé từ lần gặp trước với Turan đã được miễn phần lớn các công việc của mình để tập trung hơn vào chuyện học ma pháp, chuẩn bị cho con đường trở thành du hành giả của mình.

Cửa để mở một nửa. Turan không có vội bước vào mà gõ nhẹ lên cửa hai cái chờ đáp lại.

– Ai đó- Là anh Turan phải không?

Có tiếng hô lên, ngay sau đó liền là một dáng người nhỏ nhắn với mái tóc vàng để hai bím lao ra.

– Giỏi đấy. Giờ thì người tới là ai cũng nhận ra được rồi.

Turan cười nói, vẻ hài lòng nhìn Lily. Nó không biết con bé làm cách nào đoán ra được là mình, nhưng chỉ bằng việc đoán trúng được là rất đáng khen rồi.

Lily đối với lời khen của Turan lại không có chút để ý nào mà chỉ lo nhìn chằm chằm nó, gương mặt dần trở nên méo mó bảo:

– Sao bây giờ anh mới tới? Anh có biết đã bao nhiêu ngày rồi không?

Mếu máo là vậy, Lily cũng không có òa khóc mà rất nhanh dằn xuống cảm xúc của bản thân.

Turan hơi bất ngờ. Nó vốn đã đoán rằng Lily sẽ lo lắng rồi, cũng đoán con bé sẽ buồn vui các kiểu khi gặp, nhưng là không tới mức sẽ thành bộ dạng như hiện tại. Hơn ai hết, Turan biết tính của Lily, rất hiểu chuyện, sẽ không dễ dàng bộc phát cảm xúc của bản thân khiến làm phiền người khác. Ở điểm này so với Noah lại rất giống nhau.

– Đã có chuyện gì?

Turan vội hỏi, hơi cúi người, một tay nắm vai, một tay xoa bên đầu Lily vẻ ân cần. Nó trước khi tới đây đã gặp qua Noah, không có nghe được gì nên cho rằng mọi chuyện đều ổn. Nhưng sự thật rõ ràng không phải như thế.

Hồi lâu vẫn không thấy Lily trả lời, Turan đâm ra lo lắng, bảo:

– Vào trong rồi nói.

Lily ngồi trên giường, Turan ở ngay bên cạnh để con bé tựa người vào. Sự dựa dẫm, đầy vẻ phụ thuộc của con bé hiện tại khiến Turan càng thêm lo lắng. Sự tình hẳn là rất nghiêm trọng.

“Tại sao lại không nghe được tin tức gì?” Turan thầm thắc mắc. Nếu chuyện lớn, Melry chắc chắn sẽ không dám giữ yên lặng mà tìm cách thông báo cho Turan. Tai nạn với con bọ cạp vàng lần trước không nghi ngờ gì đã thêm khẳng định tầm quan trọng của Lily đối với nó rồi, cô ta sẽ không xem nhẹ được.

Vậy nên, có thể là cả Melry cũng không hề biết về chuyện này, thế thì cũng giải thích được vì sao Noah vừa nãy lại không nói lời nào liên quan tới.

“Hôm nay đến thăm, xem ra là việc làm đúng đắn.”

– Em còn tưởng anh biết chuyện nên bỏ rơi em rồi cơ.

Lily cất tiếng, giọng hơi nghèn nghẹn, như nửa muốn nói nửa không.

– Sao lại có chuyện đấy. – Turan vội bảo – Trời có sập thì anh cũng không bỏ em.

Turan cảm giác cánh tay của mình bị siết lại. Lily đối với lời nói này của nó là rất có cảm thụ, cũng tất nhiên là ham thích.

– Đã có chuyện gì? – Turan vào vấn đề.

– Họ muốn bắt em đi. – Lily đáp.

Turan hơi nhăn mày, nghĩ một chút, lại hỏi:

– Là ai?

Lily do dự trong giây lát, trả lời:

– Em không biết rõ. Họ bảo nếu để lộ chuyện này sẽ không để làng Veilr sống yên ổn.

“Vậy nên em tiết lộ cho anh?”, Turan vừa định hỏi như vậy, nhận ra không đúng liền thôi. Lily hẳn là không muốn bị bắt đi, cũng không muốn làng Veilr bị vạ lây nên đã không nói với ai. Sau cùng, dù lòng vô cùng lo lắng, và hẳn là không thiếu sợ hãi, vẫn tin tưởng tuyệt đối Turan nên mới bất chấp tất cả mà nói cho nó. Giờ nhắc đến lời kia, không khác gì ép Lily phải nhớ rằng bản thân vừa khiến làng Veilr gặp nạn.

– Chuyện cụ thể thế nào, nói anh nghe xem.

Turan nói rồi lấy ra hai tấm bùa màu vàng, vội chạm tay truyền vào một ít nguyên khí kích hoạt xong thì ném đi làm bốc cháy, tan thành những đốm sáng li ti phủ khắp phòng.

Dù vậy, Turan vẫn biết rằng không đủ giữ bí mật. Bọn người đã tìm tới Lily hẳn không ngốc, đã làm ra vài cảm ứng trên người con bé và cả làng này rồi. Ngay tại thời điểm Turan tìm đến Lily đã là không tránh được bị phát hiện, giờ chủ yếu chỉ là cản bọn chúng không biết được nó sắp làm gì mà thôi.

Thấy Lily vẫn còn không an tâm, Turan xoa nhẹ đầu con bé, bảo:

– Tin tưởng anh. Bọn họ, anh chống đỡ được.

Lily lúc này mới thả lỏng người, hít sâu một hơi rồi bắt đầu kể.

Chuyện không dài, nhưng lại li kì đến khó tin.

Lily tối đó, chỉ hai ngày sau lần gặp trước với Turan, khi đang ở trong phòng đọc sách về ma pháp thì chợt cảm thấy đầu choáng váng, không tập trung được. Cô quay sang định nhờ giúp đỡ từ mấy người bạn cùng phòng thì thấy họ đã lăn ra ngủ mất rồi, và bộ dạng không bình thường chút nào.

Ngay khi Lily vừa nhận ra tình huống không ổn thì một bàn tay liền xuất hiện hướng thẳng tới cổ con bé, nắm lấy, hơi nâng lên rồi quăng cả người xuống đất. Cú quăng không chút nương tay làm Lily suýt gục mất, lại thấy người đến toàn thân một bộ đồ đen, che mặt, ngồi vào chỗ của mình mà bảo:

– Cô có hai lựa chọn. Bây giờ theo bọn ta, hoặc sau đó mười ngày theo bọn ta.

Lily không trả lời, cũng không mở miệng trả lời được vì giờ đầu óc cứ quay cuồng, kèm theo cơn đau khắp người từ cú ném vừa nãy, ngay cả động đậy cũng là rất khó.

– Đừng dây dưa. Nói lời cần nói rồi thôi. Chúng ta không có nhiều thời gian.

Một người khác cũng vận toàn đồ đen bước vào. Hắn ta cùng tên ban đầu trao đổi gì đó với nhau, sau đó quay sang Lily, bảo:

– Giờ chúng ta sẽ đi. Mười ngày sau liền trở lại bắt cô theo. Đừng nghĩ mình thông minh, không thì cả cái làng này không được yên ổn đâu.

Lily sau đó không chịu nổi nữa, gục mất. Đến khi con bé tỉnh dậy thì đã là nửa đêm, đèn phòng vẫn mở nên bị Melry tới mắng một trận. Cũng may Lily kịp đứng lên, nếu không rất khó giải thích với cô ta lý do mình nằm trên sàn, để đèn mở khi các bạn đã ngủ mất.

Turan nghe xong chuyện, ý nghĩ đầu tiên là “quá gấp”. Theo lời bọn đã tấn công Lily thì mười ngày kể từ hôm đó, tức ba ngày kể từ hôm nay chúng sẽ tới bắt đi con bé. Chỉ có ba ngày, Turan không đủ thời gian tìm hiểu gì cả, còn chưa tính tới bao chuyện khác nó cần phải quan tâm tới. Với lượng thời gian ít ỏi này, nó chỉ có thể làm ra vài chuẩn bị để đối phó đám người kia, hoặc mang theo Lily trốn mất, cũng đồng nghĩa bỏ mặc làng Veilr này.

“Tại sao?” Turan thắc mắc. Nó không phải là không biết thân phận của Lily, nhưng vẫn không đoán được lý do con bé bị tìm tới. Theo lý mà nói, Lily giờ phải bị xem như một cục phiền phức, tránh được càng xa càng tốt chứ chẳng ai lại muốn bắt đi, chẳng mang lại lợi ích gì. Mặt khác, nếu muốn làm như vậy, chuyện sớm đã xảy ra rồi, không phải chờ tới bây giờ.

Turan chợt nghĩ đến Maity. Tính đến thời gian gần đây thì ngoài Darmil và Tiffia, chỉ có cô ta mới có tiếp xúc với Lily. Sự việc lần này, khả năng rất lớn bắt nguồn từ tài năng ma pháp của Lily, vì lý do gì đó bị Maity tiết lộ, để rồi con bé bị nhắm tới.

Nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng Lily chỉ tình cờ bị cuốn theo một âm mưu nào đó. Turan để ý trong câu chuyện vừa được kể có chi tiết rằng bọn người muốn bắt Lily đang rất vội vàng, chúng không thể hành động lộ liễu, và cũng còn có việc khác phải làm nên mới để mười ngày sau mới quay lại bắt con bé.

– Có điểm lạ.

Turan nói nhỏ. Nếu bọn người đó không tiện bắt Lily đi ngay, vậy hẳn phải có lý do gì đó mới tìm tới trước để thông báo cho con bé.

“Bắt Lily không phải là mục đích chính?” Turan nghĩ. Nó thấy có khả năng rằng bọn người kia muốn dựa vào Lily để đạt tới mục đích nào đó, nhưng lại không đoán ra được cụ thể là gì.

“Là mình?”

Turan không cho là vậy. Nếu bọn họ nhắm tới nó thì không việc gì phải lấy làng Veilr ra để uy hiếp Lily, sẽ chỉ khiến con bé không dám tiết lộ chuyện cho nó. Mặt khác, trực tiếp tìm tới Turan mới là hành động đúng đắn hơn, dù sao thì nó cũng không phải kẻ quá cẩn thận, khó tìm gặp tới vậy.

Turan lắc nhẹ đầu. Nó sau cùng là không đoán ra mục đích của đám người kia, nếu muốn biết chỉ có nước gặp họ mà hỏi thôi.

Tất nhiên là Turan không định làm vậy, nó không ngốc như thế. Đám người kia hẳn không yếu, đồng thời có thế lực không nhỏ mới dám làm ra hành động kia, thậm chí còn qua mặt số ít người mà Wyndur đã sắp đặt quanh làng. Nó giờ vẫn nên tập trung làm sao tránh khỏi đụng độ với chúng mà vẫn giúp Lily không bị bắt đi. Nếu bọn chúng đã không có thời gian, hẳn sẽ không bằng mọi cách bắt được con bé, cũng tức có nhiều hơn một cách để giải quyết ổn thỏa vấn đề.

“Chỉ mong Lily không phải mục tiêu chính của chúng.”

– Đừng lo. Có anh ở đây, chúng không bắt em đi được. – Turan cất tiếng.

– Em tin anh.

Lily đáp nhỏ. Con bé sau đó liền buông Turan ra, vẻ mặt đã trở nên bình tĩnh, cũng cương quyết hơn, nói:

– Anh tới tìm em, chắc không phải chỉ để thăm em chứ?

Turan rất muốn đáp lại là chỉ để thăm thôi, nhưng nhìn ánh mắt của con bé thì biết không thể trả lời hời hợt như vậy.

– Anh đã lên lịch xong rồi. Ngày 27 tháng này chuyến du lịch của em sẽ bắt đầu.

Lily không có vẻ bất ngờ trước lời của Turan mà chỉ suy nghĩ một chút, bảo:

– Tất cả đều nghe theo anh.

Turan gật nhẹ đầu, nói tiếp:

– Ừm. Một người bạn của anh sẽ đi cùng em, có thể có nhiều người nữa, nhưng chắc chắn đều đáng tin tưởng. Ngoài ra thì họ cũng rất mạnh, tới mức đám người định bắt em không dám nghĩ tới việc đối đầu.

Nói tới đây, Turan chợt nghĩ tới việc nhờ Wyndur tăng cường bảo hộ cho Lily. Đám người ở quanh đây không tệ, nhưng là không đủ với sự thật rằng họ đã để lọt bọn muốn bắt Lily ra tay với em ấy.

“Khoan đã.” Turan thốt thầm. Nó sực nhận ra rằng đám người kia có khả năng nhắm vào quân đoàn Ungreilt, thậm chí có thể là nhắm cụ thể vào thế lực của Wyndur. Sự bảo hộ của cậu ta dành cho Lily không lớn, nhưng vẫn thể hiện được sự quan tâm nhất định, tất nhiên khiến thế lực đối địch chú ý.

Turan bật cười, là tiếng cười tự giễu. Nó vốn cho có thể lợi dụng sức mạnh từ quân đoàn Ungreilt mà Wyndur sở hữu để giúp bảo vệ Lily, giờ lại trở thành mối nguy hại cho con bé, kéo con bé vào trong đống hỗn độn đầy nguy hiểm kia.

– Anh Turan?

Lily lo lắng cất tiếng. Con bé không hiểu vì sao Turan lại cười, vẻ mặt trông rất bất thường.

Turan nghe, liền lấy lại bình tĩnh, chỉnh đốn một chút dáng vẻ của mình, nói:

– Không có gì. Anh nghĩ tới vài câu đùa ấy mà.

– Đùa gì chứ…

Turan không có để ý tới lời chất vấn của Lily. Nó đang mải lo nghĩ xem nên giải quyết tình huống này thế nào cho thỏa đáng.

Hiện tại, Lily là đã bị nhắm tới, mà cho dù chưa thì chuyện cũng là sớm muộn sẽ xảy ra. Turan vốn cũng tính tới chuyện Lily gây ra chú ý, nhưng là khi đột phá Nihr rồi cơ. Lúc đó, học viện Ma pháp Hoàng gia Enria sẽ trở thành tấm khiên vững chắc chống đỡ, bảo vệ cho con bé.

“Không ngờ lại sớm như thế…”

Turan giấu một tiếng thở dài. Nó, suy cho cùng thì không đủ thông minh, tính toán vẫn còn thiếu sót. Cũng may tình huống hiện tại không phải là quá tệ, vẫn để nó kịp phát hiện, từ đó chuẩn bị đối sách.

– Đã lỡ rồi thì, làm cho trót vậy.

Turan nói nhỏ, bàn tay theo đó đưa lên thiết bị trong tai mình, bắt đầu phát tín hiệu cho phía bên kia.
Bình Luận (0)
Comment