Turan mất hơn nửa giờ đi chuyến xe buýt đến khu phố Rahm và thêm mười lăm phút đi bộ để đến được nơi nó cần đến. Với sự giúp đỡ của lời cầu khấn ‘Nương theo gió’, cơ thể của nó đã có thể di chuyển mà chẳng tốn bao nhiêu sức lực. Hơn cả, việc nguyên khí trong cơ thể nó đã được bổ sung lại khiến nó bây giờ thậm chí có thể tự mình đi về mà không cần xe buýt.
“Làng Veilr” Turan nhìn dòng chữ được viết trên một tấm bảng gỗ cạnh mình, và mắt nó thoáng nheo lại khi nhìn đến dòng chữ nhỏ hơn viết lem lên dòng chữ bên trên: “lũ Nihr cặn bã”. Một ngọn lửa giận phút chốc bùng lên trong lòng Turan và nó phải mất mấy giây mới có thể kiềm lại chân mình không sút bay tấm bảng gỗ đi. Dòng chữ vô lại kia còn rất mới, mà Turan thì nhớ rõ rằng lần trước nó đến đây thì không hề có. Bản thân là một Nihr, Turan biết những hành động tương tự không phải là hiếm, nhưng những kẻ chịu hạ mình đến khu phố Rahm – nơi những Nihr tụ tập sinh sống chỉ để viết nên dòng chữ như thế này lại là không bình thường. Nghĩ đến đây, nó liền cảm thấy bất an, bước chân vội vã tiến về phía trước.
Làng Veilr không lớn, chỉ có diện tích tương đương ba con hẻm ở nội thành Yeit. Tuy nhiên, nơi đây không hoàn toàn tập trung vào nhà ở mà còn có các khu vực sinh hoạt khác như vườn rau, cây ăn quả cùng ao chuồng chăn nuôi các loại, bao quanh lấy ba dãy nhà cùng với một tòa nhà lớn ở trung tâm.
– A! Anh Turan!
Tiếng gọi lớn vang lên khi Turan vừa định xông thẳng vào tòa nhà trung tâm khiến nó ngừng lại. Nó nhận ra tiếng gọi đó: là Noah. Thằng nhóc tóc vàng hoe đang chạy đến chỗ nó, mặt cười tươi rói làm lộ ra hai cái răng khểnh của mình. Trái ngược lại với vẻ hớn hở của Noah, Turan mặt tối sầm đi. Nó nhìn thấy người thằng nhóc lấm lem bùn đất và có mấy vết trầy xước rất mới trên tay.
– Sao hôm nay anh đến trễ thế?
Noah cất tiếng hỏi nhưng Turan không mảy may trả lời. Nó quá hiểu thằng nhóc này: đang giả vờ rằng mọi chuyện vẫn ổn. Nhưng thằng nhóc có thể giả vờ đến mức nào với người ngợm của mình hiện tại.
– Bác Balt đâu rồi? – Turan hỏi.
Môi Noah run nhẹ như định nói gì đó mà chợt ngừng lại. Rồi thằng nhóc cúi đầu nhìn sang chỗ khác, tránh né ánh nhìn chăm chăm của Turan. Phản ứng của Noah khiến Turan càng thêm tin chắc rằng đã có chuyện không hay xảy ra.
– Mau nói anh biết đã có chuyện gì.
Turan mở giọng nghiêm nghị, pha chút nóng nảy. Nó biết bản thân mình đang mất dần kiên nhẫn.
Noah vẫn không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Turan một cái rồi lại nhìn sang chỗ khác. Thằng nhóc cứ đứng yên như thế đến hơn mười giây rồi mới cất tiếng nói nhỏ:
– Bác Balt… đang ở chỗ bác Eidon. Em… em còn phải đi lấy nước.
Noah dứt lời thì xoay người chạy đi luôn. Thái độ cùng câu trả lời nửa vời của thằng nhóc khiến Turan phát bực, nhưng nó cũng không có đuổi theo hay gọi thằng nhóc lại. Nó cần phải đến phòng y tế duy nhất của làng Veilr, cũng chính là chỗ của bác Eidon. “Mong là không có chuyện gì nghiêm trọng…”
Phòng bác Eidon nằm ngay sau tòa nhà trung tâm nên Turan chỉ mất chưa đến một phút để chạy đến. Cửa phòng để mở, bên trong có tiếng nói vang ra: là tiếng cãi vã.
– Con không thể! Con không được phép!
Tiếng gắt lớn đầy giận dữ của một người đàn ông vang lên. Giọng ông ta có pha chút khàn và Turan nhận ra ngay đó là bác Balt, cũng chính là trưởng làng Veilr.
– Con phải làm thôi. Còn có cách nào khác chứ!?
Một giọng nói khác vang lên, là giọng nữ, và chắc chắn là của con gái bác Balt – Melry. Turan nghe được trong giọng nói có phần nghẹn lại, run run như sắp khóc.
– Không có cách nào cả! Ta cấm!
Tiếng bác Balt quát lớn và ngay sau đó là một tiếng “rầm” vang lên. Turan đã bước đến bên cửa phòng, đưa mắt nhìn vào và có thể đoán ngay được là bác ta vừa đập bàn. Melry lúc này đứng ngay bên cạnh, đang lấy hai tay ôm mặt mình. Tuy nhiên, cảnh tượng hút lấy Turan ngay bây giờ là một người đang nằm trên giường – Lily. Cô nhóc mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tím tái thấy rõ và cả người thì run rẩy liên tục. Từng tiếng rên nhỏ phát ra từ đôi môi đã thâm sạm đi như cứa vào lòng Turan. Nó thấy thế mà chính mình đau. Mới mấy ngày trước con bé tóc vàng hai bím này còn nũng nịu đòi nó mua cho cái buộc tóc mới. Nó giờ thậm chí có ảo giác rằng tiếng rên nhỏ đó là đang gọi tên mình.
– Turan?
Tiếng gọi vang lên từ sau lừng Turan nhưng nó chẳng thèm quay mặt lại. Cái nó quan tâm duy nhất lúc này chính là dàng người bé nhỏ đang ở trước mặt nó. Nó thậm chí không thèm quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra.
– Bác Eidon. Lily sẽ không sao chứ? – Turan cất tiếng hỏi.
Bác Eidon không trả lời ngay câu hỏi mà đặt tay lên vai Turan, vỗ nhẹ mấy cái, bảo:
– Bình tĩnh đi, Turan. Con bé tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.
Tiếng nghiến răng ken két vang lên. Turan giận, rất tức giận. Dù chưa biết chuyện như thế nào, nhưng nó đã thầm thề rằng sẽ khiến kẻ gây ra chuyện này trả giá. Song, nó càng giận chính mình đã không đến đây sớm hơn. “Có thể mọi chuyện đã khác…”
– Ngày mai ta sẽ giải tỏa làng Veilr.
Bác Balt cất tiếng nói, giọng nghiêm nghị.
– Không. Con không muốn. – Melry lập tức phản đối – Hãy để con-
– Melry! – bác Balt quát lớn – Ta là cha của con!
Melry sững người lại trước câu nói của cha mình. Câu nói không nhằm mục đích gì hơn là ép Melry phải nghe theo, nhưng đó rõ ràng là phản tác dụng trong tình huống này.
– Con… con sẽ tự quyết định cuộc sống của mình!
Nói rồi Melry quay người bước ra cửa và cô ta ngay lập tức đụng mặt Turan. Đôi mắt của cô ta đỏ hoe và ướt đẫm với hai hàng nước mắt chảy dài trên má. Mái tóc dài màu lam nhạt giờ rối bù và xơ xác không còn chút sức sống. Vừa nhìn thấy Turan, Melry liền vội vàng quẹt nước mắt đi, kéo tóc mái đang rũ xuống trước mặt mình ra sau tai. Hành động của cô ta hoàn toàn là bối rối, và hốt hoảng, và chỉ khiến tình huống càng thêm khó xử.
– Cô có thể không bỏ đi và ở lại đây một chút không?
Turan cất tiếng nói, gằn giọng từng chữ một. Nó không phải là không để ý đến trạng thái của Melry lúc này, nhưng nó cần cô ta ở lại, để hiểu được và giải quyết tình hình hiện tại. Lily vẫn đang nằm đó chịu lấy đau đớn triền miên, thậm chí có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Cô bé chỉ là một Nihr như nó, và việc trải qua cái chết, hay là nỗi đau hiện tại đều sẽ để lại hậu quả không thể tưởng tượng được.
Melry phải mất một lúc mới định thần lại mà nhận ra được chuyện gì đang diễn ra, nhẹ giọng đáp:
– Ừm.
Melry rất ngoan ngoãn quay vào phòng; Eidon cũng vội bước đến chườm thuốc cho Lily; Balt trông thấy Turan thì thoáng ngạc nhiên nhưng vẻ áy náy nhanh chóng hiện lên trên khuôn mặt của ông. Mái tóc chớm bạc và vầng trán đã có nếp nhăn vốn đã khiến ông trông già nua giờ lại còn khiến ông trông thật đáng thương hại nữa. Tuy nhiên, cái gì tới cũng sẽ tới, Turan sải bước dài đến trước bàn của Balt, lên tiếng:
– Tôi không muốn một lời giải thích rõ ràng. Tôi chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Balt đưa mắt nhìn sang bên giường, thở dài một hơi rồi bảo:
– Hôm nay tới lượt con bé cùng nhóc Noah chăm sóc cho bọn vật nuôi. Xong bữa trưa thì hai đứa nó cũng chạy ra chuồng nuôi luôn. Đáng lẽ không nên có chuyện gì hết… Ấy vậy mà ở đó lại có một con bọ cạp vàng.
Nghe đến đây, Turan đã có thể đoán được diễn biến tiếp theo. Bọ cạp vàng là một con quái cấp 3, với khả năng đặc biệt chính là tiêm nọc độc rút lấy ma năng từ kẻ địch, mà triệu chứng Lily đang biểu hiện hoàn toàn quen thuộc đối với Turan: cạn ma năng.
Khác với tai nạn mà Turan ngu ngốc gặp phải lúc trưa, cạn ma năng khiến cho cơ thể bị mất cân bằng nghiêm trọng dẫn tới cơ thể tự đầu độc chính mình. Thế nhưng cạn ma năng chỉ có thể xảy đối với những ai có tu luyện liên quan đến ma năng, bởi vì chỉ khi đó, cơ thể của họ mới cần liên tục trao đổi và vận chuyển ma năng nhằm vào các mục đích cụ thể. “Mà trong làng Veilr, chỉ có Lily là đang học về phép thuật” Turan nghĩ thầm, và nó vô thức cắn lấy môi mình. Nó đang oán trách bản thân đã nuông chiều con bé mà dạy phép thuật cho, dù con bé chỉ là một Nihr. Một Nihr, bị một con quái cấp 3 tiêm nọc độc rút ma năng, rõ ràng chỉ có con đường chết.
– Eidon đã giúp khống chế nọc độc – Balt nói tiếp – nhưng sẽ không kéo dài được quá lâu. Chúng ta cần thuốc giải.
– Bao lâu?
Turan hỏi vội. Nó cần biết mình có bao nhiêu thời gian.
– Nửa ngày. – Eidon lên tiếng – Tốt nhất là nội trong ngày hôm nay phải giải được độc cho con bé. Nếu không sẽ để lại di chứng không tốt.
“Chỉ nửa ngày, quá ít thời gian.” Turan nghĩ, vẻ hoang mang dần hiện lên trên mặt nó. Nọc độc của bọ cạp vàng chỉ là loại độc yếu kém nhưng thuốc giải cho nó lại có giá trên trời và không hề dễ mua. Bởi vì để chiết xuất được một giọt thuốc giải, cần phải lấy được tinh chất hoặc tốt hơn là tinh đan của con bọ cạp này. Thế nhưng bọ cạp vàng là một con quái, và khả năng rơi ra hai loại vật phẩm kia là cực kỳ thấp. Nếu muốn chắc chắn đạt được tinh chất của bọ cạp vàng, sẽ cần tìm được một con bọ cạp vàng thật, cùng quá trình xử lý để thu tinh chất cực kỳ công phu.
– Con bọ cạp kia thì sao?
Turan cất tiếng hỏi, cố nắm lấy một tia may mắn nhỏ nhoi rằng con bọ cạp vàng xuất hiện trong chuồng nuôi là thật.
– Ta đã giết nó.
Balt nói, và như để chứng minh, ông ta đặt lên bàn một thanh kiếm ngắn chừng bốn tấc màu đồng xanh. Thanh kiếm tên Galtic, và là vũ khí tự vệ duy nhất của làng Veilr. Đây là thứ được gia truyền của nhà Galton, và có phẩm chất đạt đến ‘Tinh anh’. Dù chỉ là Nihr, nhưng với Galtic, Balt hoàn toàn có thể hạ sát con bọ cạp vàng chỉ có cấp 3 kia.
Turan hiển nhiên không nghi ngờ khả năng hay lời nói của Balt. Nhưng nó vẫn chưa có câu trả lời mong muốn, hỏi tiếp:
– Con bọ cạp biến mất rồi ư?
– Phải. – Balt đáp ngay – Như mọi con quái khác. Và vì ta là Nihr nên chẳng có gì sót lại cả.
Nói đến đây, Balt cũng chợt nhận ra ý muốn của Turan, khẽ thở dài một tiếng. Ông ta có chần chừ đôi chút, nhưng rồi cũng lên tiếng:
– Thuốc giải thật ra là có cách lấy được.
Turan ngạc nhiên. Nó có chút không hiểu vì sao chuyện quan trọng như vậy mà đến bây giờ Balt mới nói, nhưng chỉ chốc nó liền nhận ra rằng “cách lấy được” của ông ta không hề dễ dàng.
– Chuyện xảy ra không lâu thì người của hội Hyrameng có tìm đến. Họ bảo rằng có thuốc giải cho độc bọ cạp vàng, và sẽ bán cho chúng ta với một điều kiện.
Turan nghe đến đây thì đã có thể hình dung được toàn bộ câu chuyện. Đây chắc chắn là mưu kế của hội Hyrameng – một hội chuyên về chế dược và nghiên cứu dược, hay chính xác hơn là một hội tập trung của nhưng người làm nghề thầy thuốc. Để có được nguyên liệu và tài vật dành cho nghiên cứu cùng chế dược, họ thường xuyên tổ chức các cuộc săn bắt các loại độc quái, linh quái cùng thu hái thảo dược. Bên cạnh những thông tin trong sạch đó, Turan còn biết được một điều khác về hội Hyrameng: họ chuyên về độc dược và giải độc. Đây không phải là lần đầu hội Hyrameng có ý đồ xấu với những Nihr sinh sống ở khu phố Rahm, và vì vậy họ không bao giờ được chào đón ở nơi này. Lần gây chuyện gần nhất của họ thậm chí đã khiến Turan tiêu tốn tất cả tiền của mình và còn phải mượn thêm để giải quyết.
– Điều kiện đó là Melry phải đến làm việc cho hội.
Balt cất tiếng nói nốt, đưa mắt nhìn về Melry đang ngồi cạnh giường. Đôi mắt của ông ta ẩn chứa sự lo lắng, nhưng lộ ra nhiều hơn là vẻ kiên quyết: ông sẽ không để cho con gái mình chịu thiệt.
Nhận ra ánh mắt của cha mình, Melry vội lên tiếng:
– Con có thể làm được.
– Làm cái gì cơ!
Turan gắt lên, gần như là quát lớn với Melry, trước cả khi Balt kịp mở miệng cấm đoán ý định của đứa con gái. Turan biết còn rõ hơn Balt mức độ nghiêm trọng của việc Melry đến làm chỗ hội Hyrameng. Một Nihr đối với một hội độc dược có thể làm được hơn là thử độc, thậm chí còn có thể tệ hơn. Mặc dù trong lòng Turan có khúc mắc rằng tại sao hội Hyrameng lại nhắm vào Melry, nhưng nó sẽ không để mưu kế của họ đạt thành. Chỉ bằng việc gieo độc lên Lily đã đủ để khiến nó cự tuyệt và cản trở tất cả mọi ý xấu của bọn chúng. Nếu bản thân có đủ lực lượng, nó chắc chắn sẽ khiến hội này biến mất khỏi thành Yeit.
– Cậu yên tâm. – Balt cất tiếng – Ta sẽ kiếm đủ tiền để mua thuốc giải cho con bé. Và sẽ rất sớm thôi.
– Cha! – Melry nói lớn – Cha không thể bán khu đất này được. Đây là-
– Ý ta đã quyết.
Balt ngắt lời Melry, giơ tay ra hiệu cô con gái không cần nói thêm gì nữa. Turan thấy vậy cũng không xen vào giữa hai cha con, thế nhưng nó lại không đủ kiên nhẫn chờ tiền của Balt và hơn cả, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được thuốc giải độc cho Lily. Nó cần tìm cách giải quyết khác.