Tầm này thì nhóm Darmil hẳn đã quay về, mà nếu chưa thì chắc cũng là sắp.
Không ngoài dự đoán của Turan, nó vừa xuống sảnh ăn của nhà trọ ngồi được một lúc thì trông thấy Darmil cùng Kull bước song hành đi vào. Hai người họ vừa đi vừa nói, trông có mệt mỏi nhưng phần nhiều hơn là hào hứng, lại còn xô đẩy nhau nữa.
Nhưng đáng buồn cho một du hành giả mới Thần cấp 1 như Kull, trước cái đẩy nhẹ nhàng của Darmil thì bị nghiêng người, suýt nữa ngã vật ra sàn nếu không được chính kẻ đẩy mình nhanh tay túm lại.
– Ừm…
Turan hơi ngạc nhiên. Nó chỉ theo lệ kích hoạt kỹ năng chủ đạo của mình lên Kull mà thôi, vậy mà thấy cậu ta đã thăng lên Thần cấp 2 rồi.
Chỉ trong một buổi du hành kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ một chút, vậy mà Kull đã thăng hẳn một Thần cấp. Dù đó chỉ là thăng lên Thần cấp 2, nhưng vẫn cần phải săn giết hơn sáu mươi con quái cấp độ 5. Vậy tính ra, mỗi giờ Kull giết gần hai mươi con quái vượt trên mình bốn cấp độ.
Hai người thanh niên vừa đi vừa nói, trông thấy Turan thì như gặp được vàng, hớt hải chạy lại. Cả hai đều không có buồn chú ý tới vẻ mặt khác thường của nó mà ngồi ngay vào bàn, còn có chút giống như tranh đua với nhau xem ai tới trước.
– Turan, tôi đảm bảo nói ra cái này cậu sẽ không tin được đâu.
Người lên tiếng là Kull, với vẻ mặt cười khoái chí, lại có phần vênh váo như vừa đạt được thành tựu gì to lớn lắm. Turan trông thế thì cũng không có ý định làm mất hứng của cậu ta, chỉ cười nhạt một cái, bảo:
– Chuyện gì, nói nghe xem.
Kull nghe thế thì liền mở miệng, nhưng chợt ngưng lại, nghĩ một lát thì nói:
– Cậu đoán xem bây giờ tôi là Thần cấp mấy?
– Hửm. – Turan hơi nhướn mày – Thần cấp 3 rồi à?
– Ơ cái…
Kull đơ mặt ra hẳn một lúc lâu, xong lại ra vẻ nghĩ ngợi, đắn đo thêm một hồi nữa thì mới cất giọng thắc mắc:
– Yêu cầu của tổ đội cậu khi nào cũng đều cao như thế hả?
Turan không có trả lời Kull mà thay vào đó bằng một nụ cười nhếch mép, cố tình làm thành vẻ khinh khỉnh. Cậu ta thấy thế liền méo mặt, lại vẫn không thể tin tưởng nên quay sang Darmil, hỏi:
– Thật sự ư, Darmil?
– Hả, gì cơ?
Darmil hốt hoảng thốt. Cậu ta nãy giờ đang bận xem qua thực đơn, không hề chú ý tới cuộc nói chuyện giữa Turan và Kull.
Kull thấy thế cũng biết chẳng nhờ cậy được gì, chỉ đành hừ một tiếng rồi quay sang Turan, bảo với vẻ chán nản:
– Thầp cấp 3 thì quả thật không nổi. Mới có Thần cấp 2 mà thôi.
– Ừm. Thế cũng đã rất tốt rồi. – Turan gật nhẹ đầu đáp – Cố gắng hai ngày tới đạt đến Thần cấp 5 thì coi như đạt chuẩn.
– Sao cơ?! – Kull thốt – Mới hồi sáng cậu còn bảo là Thần cấp 4 đã đủ mà?
Turan không phủ định điều đó, và quả thật nó cũng đã xác định kế hoạch cho sự kiện Appaprithietra với Kull là Thần cấp 4 rồi. Tuy nhiên, sau khi trông thấy Kull đã thăng lên Thần cấp 2 chỉ trong một buổi chiều, nó đổi ý. Nếu cậu ta duy trì được lượng quái săn giết như hiện tại, chắc chắn trong vòng hai ngày là có thể đạt tới Thần cấp 5.
Hơn hết là, ngày mai còn có Turan đi cùng hai người họ, tất nhiên là hiệu suất phải tăng lên rồi.
– Đừng gấp. – Turan nói – Mai tôi cũng sẽ đi.
– Cậu cũng đi sao, Turan!
Người lên tiếng là Darmil, vẻ ngạc nhiên xen lẫn với phấn khích. Turan không hiểu vì lý do gì mà cậu ta lại phản ứng có phần thái quá như thế, cũng chẳng để ý nhiều, bảo:
– Phải. Tôi cần luyện tập một chút.
– Đúng đúng. Luyện tập. – Darmil cười nói – Du hành cũng chính là luyện tập, luyện tập cũng chính là du hành. Tôi thật trông chờ được thấy cậu phát huy sức mạnh của mình…
Darmil tỏ vẻ lưỡng lự hồi lâu, nói tiếp:
– Nói ra thì, so với tên Thần cấp 9 ở chỗ bộ tộc Harangh, tôi cảm nhận được rằng cậu mạnh hơn nhiều.
Turan nhíu mày, vẻ nghi hoặc. Nó khá chắc rằng bản thân từ khi đạt Thần cấp 2 tới giờ là không có một lần nào thể hiện trước mặt Darmil cả, mà cậu ta cũng không thể nào sở hữu kỹ năng ‘Thông hiểu’, tất nhiên là không thể biết được nó đã thăng đến Thần cấp 5.
Mặt khác, Thần cấp 5 so với Thần cấp 9 không chỉ chênh lệch bốn Thần cấp, mà còn có cả một lần đột phá giới hạn ở giữa, không nghi ngờ gì là một bên áp đảo, đè đánh một bên. Giờ, Darmil nói rằng Turan mạnh hơn tên Thần cấp 9 nào đấy, thật khiến nó ớn lạnh một đợt.
“Thần cấp 9 từ lúc nào trở nên yếu như thế?”
– Gì-gì cơ, Darmil?! Cậu đấu với Thần cấp 9 rồi á? Cậu chỉ mới Thần cấp 5 mà, không phải ư?
Kull thốt, không kiềm được sự ngạc nhiên của mình. Cậu ta trước đây chỉ là một Nihr, chẳng hề có chút thường thức nào đối với du hành giả có Thần cấp cả, chỉ biết rằng cách nhau hai, ba Thần cấp là rất khó đấu được với nhau, huống chi là tận bốn Thần cấp.
– Ha! – Darmil cười hắt một tiếng, bảo – Tôi còn thắng hắn ta nữa cơ!
– Ớ?!
Kull nghệch mặt ra, hoàn toàn không biết nên nói gì nữa, thậm chí giờ khả năng nhận định của cậu ta cũng đã bị rối loạn hết cả rồi.
– Lúc đó, cậu là Thần cấp mấy? – Turan dò hỏi.
– Ừm… Hẳn là Thần cấp 4 đi.
Lời của Darmil không phải nói dối, Turan dám tin tưởng như vậy. Thế nhưng trước câu trả lời đó, nó vẫn không khỏi nổi da gà hết cả người. Lấy sức một du hành giả Thần cấp 4 đi đánh bại một du hành giả Thần cấp 9, thật sự là không một ai dám nghĩ tới.
Kì thực chuyện một người vượt năm, sáu Thần cấp đánh bại đối thủ xảy ra là không ít, nhưng đều lợi dụng những món trang bị hoặc vật phẩm có phẩm chất cao, với những khả năng đặc thù cho phép bỏ qua phần lớn sự áp chế từ chênh lệch Thần cấp để chiến đấu với đối phương.
Trường hợp của Darmil, hẳn là do kỹ năng ‘Cuồng nộ’ có phẩm chất ‘Huyền thoại’ kia. Turan mới đầu cũng không nghĩ quá nhiều về kỹ năng chủ đạo của cậu ta, nhưng càng lúc kỹ năng đáng sợ này càng lộ ra sự vượt trội của mình.
Nghĩ tới, kỹ năng ‘Thông hiểu’ thật là khiến Turan buồn hết sức. Nhưng đây cũng chỉ là một ý nghĩ thoáng qua của nó thôi, vì vẫn hiểu được rằng đặc tính của hai kỹ năng là khác nhau, không thể đơn thuần dựa vào lực lượng mang lại mà so sánh được.
Kỹ năng ‘Lĩnh vực’ của Kull cũng là như thế. Turan mặc dù chưa xác định rõ tác dụng của kỹ năng này, nhưng với phẩm chất ‘Anh hùng’, không nghi ngờ gì là một kỹ năng vô cùng hữu ích.
– Quay lại vừa nãy, cậu bảo rằng cảm thấy tôi mạnh hơn?
Turan cất tiếng. Nó vẫn không thay đổi, rất tò mò rằng dựa vào đâu mà Darmil nói ra được lời đó.
– Đúng vậy. – Darmil đáp ngay – Đối mặt với tên Thần cấp 9, tôi không thấy rằng mình sẽ thua. Nhưng tưởng tượng rằng bản thân phải chiến đấu với cậu, tôi lại không hình dung ra được cảnh mình chiến thắng.
– Thắng thảm cũng không? – Turan gặng hỏi.
Darmil nhếch mép, chau mày một lúc, đáp:
– Có lẽ được. Nhưng rất khó.
– Dựa vào đâu?
Darmil không nói nữa, nhìn Turan chằm chằm, ánh mắt lộ lên ý tứ gì đấy mà nó không nắm bắt rõ ràng được.
– Thế này!
Darmil đột nhiên lên tiếng, và ngay sau đó là tung một cú đấm thẳng vào mặt Turan.
Cú đấm rất nhanh, Turan cũng bị bất ngờ, nhưng nó theo phản xạ liền lách người, vung tay với lượng lớn nguyên khí tụ hợp lại đánh lên cổ tay Darmil để chuyển hướng đòn tấn công. Liền tiếp, cánh tay trái của nó khẽ rung lên, tạo thành những chiếc móng vuốt sắt nhọn nơi đầu ngón tay, rất nhanh hướng dần tới bắp tay rắn chắc mà lúc này đã trở nên không thể phòng bị được của cậu ta.
Tuy nhiên, Darmil so với Turan phản xạ còn nhanh hơn, tung ra nắm đấm bằng cánh tay còn lại của mình, nhắm thẳng vào những chiếc móng vuốt của nó.
Cú đấm va chạm với chiếc móng liền gây ra một đợt xung chấn lan truyền từ bàn tay đi khắp người Turan, khiến nó lảo đảo, không chịu nổi đành phải bước vội lùi về sau.
“Đáng sợ.” Turan lẩm bẩm. Nó không ngờ sức công phá cùng lực sát thương từ một cú đấm của Darmil lại lớn đến như thế này. Nếu không phải chống chịu với những chiếc móng vuốt bằng cương khí, có khi bây giờ nó đã gục mất rồi.
“Nếu là có vũ khí, sẽ còn mạnh tới mức nào?”
– Thế đấy, Turan.
Darmil cất tiếng, giọng có chút như rít lên. Turan nghi hoặc nhìn sang thì thấy cậu ta đang ôm lấy cánh tay giờ đã rướm máu tràn ra từ bàn tay của mình, nơi tiếp xúc với những chiếc móng vuốt của nó.
– Hai người…
Kull nói, giọng run run. Cậu ta hoảng hốt là thế, nhưng không có mất quá lâu để nhận ra tình huống hiện tại, vội vàng lấy ra một bình thuốc hồi phục trung cấp đưa cho Darmil.
Turan cảm nhận chính mình cũng không khá hơn là bao, tu vội một bình thuốc hồi phục. Xong, nó bước tới, ngồi lại vào chỗ của mình, mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh tò mò nhìn xem đám bạn này đang xảy ra mâu thuẫn gì.
Darmil uống xong bình thuốc của mình thì cũng bình thản ngồi xuống. Cả hai giờ nhìn nhau, không biết nghĩ gì, lại không có nói lời chi, khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng đến lạ.
Chỉ khổ cho Kull phải loay hoay báo cho những người xung quanh biết rằng vụ việc chỉ là hai người đồng đội đọ sức với nhau một tí.
– Rất đúng với sự mong đợi của tôi.
Turan là người lên tiếng trước. Nó thật sự đánh giá rất cao Darmil, và bây giờ, khi đã tự mình trải nghiệm sức mạnh của cậu ta, nó càng thêm thương thức người đồng đội này.
Darmil cười khì, bảo:
– Tôi đã nói rồi. Cậu rất mạnh.
Cậu ta không có vẻ gì là đặt nặng chuyện hơn thua mà càng ưa thích chứng minh được lời nói và cảm nhận của mình, cùng với đó là lòng ham muốn được chiến đấu cùng Turan, cũng đồng thời không chán ghét việc phải đối đầu.
Tuy nhiên, vấn đề là Turan vẫn không thể xác định được Darmil dựa vào đâu mà dám chắc rằng nó có thể so với tên Thần cấp 9 kia, thậm chí còn có khả năng mạnh hơn. Bản thân nó khá tự tin rằng có thể chiến đấu với một kẻ như vậy, nhưng đánh bại như Darmil đã làm thì nó không nghĩ rằng mình làm được.
“Kỹ năng ‘Bản năng dã thú’? Do cảm giác tăng cao? Hay là còn lý do nào khác…” Turan nói thầm. Nó là người sở hữu kỹ năng ‘Thông hiểu’, có thể tra lấy không biết bao nhiêu thông tin hữu ích từ kẻ khác, vậy mà giờ này không thể xác định được lời nói của người đồng đội mình là bắt nguồn từ đâu, cũng tức là nó đang đánh giá sai về thành viên tổ đội của mình, và rất có khả năng là sai cả về thực lực của chính nó.
Chuyện thế này, khi tổ đội tiến vào giai đoạn càn quét các phó bản cấp cao, Turan sẽ không thể đưa ra được kế hoạch phù hợp cho tổ đội mất.
Chuyến du hành ngày mai, xem ra nó không thể làm một cách hời hợt được rồi.