Chú ý thấy phản ứng của Turan, Ferrmen cũng biết cậu ta không có ý định hơn thua thừa thãi, liền bảo:
– Giờ mới để ý, cậu mang theo là chú chim vàng nhỏ nhắn này chứ không phải là nữ người sói kia nhỉ?
Turan nghe đến Camilier thì sắc mặt hơi đổi. Nó vẫn nhớ rõ rằng điểm mấu chốt của mâu thuẫn giữa hai bên chính là cô ta.
Kì thực, Turan sẽ không bất ngờ nếu hầu tước Ferrmen nhắc tới nữ người sói ngay khi gặp, nhưng phải đến bây giờ ông ta mới đề cập tới, khiến nó thật không hiểu được suy nghĩ của người đàn ông này.
– Ông vẫn là không bỏ được lối nói chuyện vòng vo của mình. – Turan nhận định.
– Đừng nói vậy. – Ferrmen vội bảo – Ta thật sự quan tâm tới nô lệ người thú đó.
Turan nhìn chằm chằm hầu tước một lúc. Nó đang muốn xem xem người đàn ông này có thái độ gì đối với nô lệ người sói đã hại chết mình. Hồi lâu mà vẫn không tìm ra điểm thù địch nào, Turan mới nói:
– Cô ta là yêu cầu tiên quyết cho sự hợp tác giữa hai ta. Tôi sẽ không nhượng bộ.
Ferrmen cười nhạt, đáp:
– Cậu Turan, ta vẫn phải nhắc nhở cậu, ta chưa từng nói rằng bản thân đến đây với ý định hợp tác.
– Lời thừa của ông thật sự là nhiều.
Turan lắc đầu bảo. Nó biết tính tình của Ferrmen không tốt, đặc biệt là từ sau Đại Thánh Thế, khi mà các quý tộc cũ dần mất đi sức ảnh hưởng của mình; nhưng mà tới mức loay hoay cả buổi vẫn không vào được vấn đề chính thật sự khiến nó phát bực.
– Tóm lại, tôi sẽ không giao ra nữ người sói, và sẽ phản kích bất kì ác ý nào nhắm vào cô ta.
– Thực ra thì, ta chỉ muốn gặp cô ta một chút.
– Không.
Turan ngay lập tức từ chối, và khi Ferrmen định lên tiếng hỏi thì nó nói tiếp:
– Tôi dám chắc với ông rằng, mọi ý đồ của ông đối với cô ta đề sẽ kết thúc thê thảm. Đó không phải là thứ ông có thể đánh giá với cách nhìn nhận hiện tại của mình.
Hầu tước không đáp lời, vẻ mặt dần trở nên nghiêm nghị.
Cứ thế, bầu không im lặng đầy căng thẳng giữa hai người kéo dài qua đến mấy phút, rồi kết thúc bằng việc Ferrmen uống vội hết cả tách trà, bảo:
– Về chuyện hợp tác mà cậu không ngừng nhắc tới đó, ta hoàn toàn không thấy được lợi ích của mình. Những gì tổ đội cậu có thể làm được, quân đoàn Ungreilt cũng có thể mang tới cho ta.
Turan cười thầm. Lão cáo già này nói tới nói lui, cuối cùng cũng chịu đề cập đến chuyện chính.
– Lời của ông không sai. Nhưng sự khác biệt là ở thứ ông cần phải bỏ ra để đạt tới lợi ích đó. Tôi tin rằng để khiến được một quân đoàn lớn như Ungreilt chịu hợp tác với mình, ông đã phải tiêu tốn không dưới phân nửa sở hữu của bản thân nhỉ?
Hầu tước Ferrmen không phủ định lời của Turan, nói:
– Đó không phải là điểm quan trọng. Cái ta quan tâm chỉ có rằng bản thân sẽ đạt được gì sau cùng thôi.
– Tôi biết điều hầu tước mong muốn là gì. – Turan đáp – Hay nói rõ ràng hơn thì, từ sau Đại Thánh Thế tới giờ, thứ ông muốn, vẫn luôn chỉ có một.
Ferrmen định nói, lại thôi, thành trầm mặc hẳn một lúc lâu. Turan cũng không có định làm phiền dòng suy nghĩ của hầu tước, tự rót cho mình một tách trà mới, ung dung thưởng thức.
– Ta không cho là tổ đội của cậu có khả năng làm điều đó. – Ferrmen cất tiếng với giọng nghi hoặc.
– Ông từ đầu đã biết con bài tôi có là gì. – Turan đáp với vẻ hời hợt – Tôi không muốn nghe lời thừa nữa.
– Ta hiểu. Nhưng e rằng cậu sẽ không dễ dàng dùng tới khả năng của con bài ấy.
Turan vừa rót xong tách trà khác, định nâng lên uống lại thôi. Nó bảo:
– Nếu tôi dễ dàng dùng tới, vậy thì con bài còn có ý nghĩa gì nữa đâu.
Một kẻ thông minh và lắm mưu mô, cũng xảo quyệt như hầu tước Ferrmen không có lý gì không nắm biết những điều cơ bản như vậy. Ông ta có lẽ chỉ đang lo lắng mà thôi. Dù sao thì, thứ ông ta muốn, có nhìn theo góc độ cũng là quá xa tầm tay.
– Ông không thắc mắc tại sao tôi không tìm sự hợp tác ở quân đoàn Ungreilt mà lại ở ông ư? – Turan dò hỏi.
Ferrmen không đáp ngay mà đưa ánh mắt dò xét về phía Turan. Hồi lâu, ông ta bảo:
– Giữa cậu và vị phó đoàn trưởng có mối quan hệ mơ hồ nào đó, nhưng chắc chắn rằng không thấp hơn mối quan hệ hợp tác mà cậu đang tìm ở ta. Nói cách khác, cậu là đang tìm thêm một đối tác cho mình.
– Ông sai. – Turan nói – Con bài tôi đang đưa ra cho ông xem không cần thiết cho mối quan hệ giữa tôi và Wyndur. Để rõ ràng hơn thì, tôi thậm chí có thể khiến quân đoàn Ungreilt ngừng lại việc hợp tác, hay bất cứ mối quan hệ nào khác với ông.
Ferrmen chau mày. Ông ta khó mà tin được lời Turan.
– Cũng không phải là bí mật gì, nhưng giữa chúng ta là có giao kèo, phòng trường hợp cậu còn chưa biết.
Turan lắc đầu. Nó sau đó cũng không vội giải thích mà nâng tách trà lên uống cạn, rồi mới bảo:
– Thiệt hại, Wyndur có thể gánh chịu được.
– Không thể nào.
Ferrmen đáp, có vẻ gấp gáp. Ngừng một lúc, ông ta lại nói:
– Thật sự không thể nào xảy ra được.
Turan nghĩ mình có thể hiểu được cảm giác của hầu tước Ferrmen, nhưng thực tế e là khiến ông ta phải thất vọng.
Đợi khi hầu tước trông đã bình tĩnh hơn, Turan cất tiếng:
– Thử nghĩ xem, có thứ gì ông có thể mang tới cho quân đoàn Ungreilt, mà tôi thì không thể mang lại được?
Tiền tài, Turan sở hữu kỹ năng ‘Thông hiểu’, có thể kiếm lời vô hạn từ việc đập hộp. Hầu tước Ferrmen tất nhiên không biết tới chuyện này, nhưng ông ta hẳn là nhận ra rằng với Darmil trong tổ đội, việc kiếm tiền với Turan là không khó.
Quyền lực, thông qua Darmil, Turan có thể dễ dàng nhờ cậy quân đoàn Rumpal. Nó biết rõ nhà Altoris rất muốn giúp đỡ cậu ta. Mặt khác, Turan có thể tìm đến nhà cũ của mình là gia tộc Falanzt. Đây chắc chắn không phải là điều nó sẽ làm, nhưng Ferrmen lại không thể bỏ qua khả năng này.
Địa vị cao quý, không nhất thiết phải là hầu tước Ferrmen mới được. Vương quốc Enria này không thiếu quý tộc mất đi địa vị vốn có vì Đại Thánh Thế. Nếu đã không quan tâm tới quyền lực hiện tại, tìm một vị quý tộc khác thế chỗ là vô cùng dễ dàng.
Chung quy, thay vì thắc mắc tổ đội Turan có thể mang lại lợi ích gì cho mình, hầu tước Ferrmen nên quan tâm tới chuyện làm thế nào để không bị thay thế bởi người khác.
Hầu tước Ferrmen không phải kẻ ngốc, tất nhiên đã ít nhiều suy nghĩ qua những điều trên. Nhưng có một điểm mấu chốt là, ông ta khó mà tin tưởng được rằng mối quan hệ giữa Turan và Wyndur đủ lớn để khiến vị phó đoàn trưởng quân đoàn Ungreilt dám chịu đủ khổ cực cùng từ bỏ công sức đã tiêu tốn của mình chỉ để làm vừa lòng nó.
– Cậu trai trẻ thật khó lường.
Ferrmen cất tiếng, vẻ lưỡng lự hiện dần trên khuôn mặt.
– Là ông đã xem thường tôi. Không phải?
Turan hời hợt đáp. Nó còn lạ gì thái độ của Ferrmen đối với mình từ đầu tới giờ. Suy cho cùng thì nó cũng chỉ là một du hành giả mới nổi, Thần cấp không nghi ngờ gì là thấp, khó mà tạo ra sức ảnh hưởng.
Con bài “người trong tổ đội đều đột phá Nihr” của Turan nghe thì hay, nhưng không có cách xác định rõ ràng, và bản thân nó cũng không định lạm dụng. Lại nói, hầu tước đâu thể chỉ dựa vào một mình mình là có thể phát huy được tiềm năng của con bài ấy; dù có thêm cả quân đoàn Ungreilt vào thì vẫn là không dễ dàng.
Một quyết định liễu lĩnh, với kẻ cẩn thận tới mức điều tra tất tần tật vể đối phương trước khi gặp mặt như hầu tước Ferrmen thì rất khó làm ra được.
Đợi hồi lâu vẫn không thấy có lời nào được cất lên, Turan bắt đầu có ý muốn xem xét lại sự hợp tác này. Lựa chọn tốt nhất là hầu tước Ferrmen, nhưng không phải là lựa chọn duy nhất.
“Chỉ là có hơi phiền phức, không đáng…” Turan nói thầm. Nó giờ là đang phải gánh lấy nhiệm vụ không khác gì bất khả thi từ thần Syrathr, chẳng có nhiều thời gian mà chạy tới chạy lui.
– Cho ta thời gian một tuần. – Ferrmen cất tiếng – Tới lúc đó sẽ có người đến xác nhận với cậu chuyện hợp tác này.
– Một tuần quá lâu. – Turan đáp – Ba ngày, có thể.
Hầu tước nhăn mày, vẻ đắn đo. Rồi ông ta bảo:
– Trước lúc ta tìm gặp cậu, cậu hẳn là tính kế hoạch tới sau khi trận chiến ở biên giới phía đông kết thúc nhỉ?
Turan không phủ nhận lời của hầu tước Ferrmen. Lúc đó, nó quả thật không cần gấp làm gì, nhưng giờ đã khác. Nếu có thể, nó muốn vận dụng toàn bộ nguồn lực để kịp hoàn thành nhiệm vụ từ thần Syrathr.
– Vậy thì câu trả lời của ông là…? – Turan hỏi.
Ferrmen nhắm hờ mắt lại, trông như đang làm ra quyết định vô cùng quan trọng.
– Ba ngày thì ba ngày.
Turan mỉm cười hài lòng. Nó sau đó đứng lên, bảo:
– Vậy, tôi chờ tin của hầu tước. Mong là ông sẽ không đánh mất cơ hội này.
Nói rồi nó liền quay người toan rời đi, không muốn nán lại làm phiền thêm dáng vẻ tiều tụy có phần khốn khổ của hầu tước nữa.