Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 235

Nhóm các du hành giả mười bốn người, ngoại trừ tên lúc đầu bị Howlei đánh gục ra, tất cả đều bị Darmil và Kull giết trong vòng không tới mười lăm phút. Họ chống cự lâu đến thế cũng có thể xem là rất tốt rồi, nhưng trong mắt Turan là quá yếu. Ngoài việc kỹ năng của họ không mạnh, kinh nghiệm chiến đấu vẫn là quá ít, cùng với là việc lâm thời hợp tác cùng nhau hẳn có sự ảnh hưởng không nhỏ.

– Giải quyết nốt tên này chứ?

Kull vẻ hào hứng hỏi. Cậu ta nói ra lời đó rất nhẹ nhàng như thể đây chỉ là một trận đánh nhau thông thường, xem ra đã rất hòa nhập vào thế giới các du hành giả rồi.

Nhưng sự nhẹ nhàng đấy, Turan biết chỉ là vẻ ngoài. Ánh mắt của Kull khi vừa nãy đâm thủng cổ họng tên thuật sư, là chứa đầy sát ý.

Turan kì thực không tiện đánh giá nhiều về người đồng đội này của mình, thầm quan sát là được. So với Kull, Darmil mới là kẻ cần quan tâm hơn. Cậu ta đối xử với đám du hành giả vừa rồi không khác gì với một đám quái cả, thậm chí cả cách chiến đấu cũng y hệt, hoàn toàn là dùng lực lượng to lớn đánh tan hết. Nhưng có lẽ cũng do bọn chúng quá yếu rồi, căn bản không cần lợi dụng chiêu thức hay kỹ năng gì nhiều.

– Chừa lại cũng không có ý nghĩa gì. – Turan lạnh lùng bảo – Đánh chết kiếm thêm vài viên tinh thể cũng là không tệ.

Kull hiểu ý, liền cúi xuống, bằng động tác thuần thục như đã làm qua rất nhiều cắt đứt cổ đối phương, dẫn đến cái chết nhanh chóng nhất.

– Tên này vậy mà có tới hai mươi ba viên tinh thể vừa, xem ra là cướp đoạt không ít.

Kull cười nói, xong thì bỏ hết đống tinh thể vừa và nhỏ vào trong túi trữ vật.

– Đi thôi.

Turan cất tiếng, quay người nhưng không có bước đi. Nó đợi tới khi hai người đồng đội của mình đã đi được một đoạn xa thì mới bảo:

– Không đành lòng?

Howlei không nói gì, chỉ đứng im một chỗ.

– Hay là sợ hãi giết chóc?

Turan nói tiếp. Nó lờ mờ nhận ra được sự bất thường ở Howlei. Đòn đánh của cậu ta lên kẻ địch là rất có tính uy hiếp, nhưng sau cùng vẫn không giết chết, chỉ đánh gục mà thôi.

– Võ thuật là để đánh bại, rèn luyện bản thân, không phải nhằm giết người.

Howlei có hơi miễn cưỡng đáp.

Turan thở dài một hơi. Nó không biết giờ Howlei đang nghĩ gì, nhưng có lẽ, không phải ai cũng đều có thể chấp nhận sự thay đổi của thời đại, dù cho đã hơn ba năm trôi qua.

Đánh giết, nói đến cùng cũng không phải thật sự khiến người khác chết đi, vì là có thể tái sinh. Nhưng trong mắt rất nhiều người, đó vẫn là giết chóc. Kì thực Turan cũng như vậy, nhưng nó hiểu được giết chóc này là không thể tránh khỏi. Nếu cứ một mực tránh né, nó sẽ không thể tiến lên được. Ngay từ khi còn là một Nihr, thậm chí trước cả khi Đại Thánh Thế giáng lâm, nó đã xác định rõ điều này.

Nhóm của Turan sau đó dễ dàng đến được điểm đổi trả tinh thể. Nhóm du hành giả mười bốn người kia hẳn đã là tập trung những kẻ đánh cướp mạnh nhất, nên những kẻ khác sau trận đánh vừa rồi có thèm muốn tinh thể trên người nhóm Turan cũng là không dám ra mặt. Đó là không khác gì tìm chết, dâng hết tinh thể của mình cho người ta.

Tổng lượng tinh thể mà nhóm Turan kiếm được là hai viên tinh thể lớn, sáu mươi chín viên tinh thể vừa và hàng trăm viên tinh thể nhỏ. Số lượng này khiến cho người tiếp nhận đổi trả ngạc nhiên vô cùng, còn tưởng rằng Turan đến đổi trả hộ nhóm khác, định bảo là không được phép, sau lại nhận ra chỉ có mình nhóm nó thôi thì càng ngạc nhiên hơn nữa.

Đổi trả xong, nhóm Turan trực tiếp rời khỏi sự kiện luôn. Turan chắc chắn rằng không có nhóm nào khác đạt được số lượng tinh thể như của mình. Mà thực tế thì nếu có thì nó cũng không có cách thay đổi tình thế, trừ phi chạy khắp khu vực sự kiện mà cướp bóc từng du hành giả một. Đó là cực đoan rồi.

Thế nhưng là đến cuối sự kiện, khi danh sách thành tích các nhóm được công bố, Turan kinh ngạc phát hiện rằng lượng tinh thể của nhóm mình chỉ vượt trên nhóm thứ hai chừng mười viên tinh thể vừa, lại kém hơn hơn trăm viên tinh thể nhỏ. Nếu không phải ở trận đánh cướp cuối cùng kia kiếm được một lượng không nhỏ thì đã thua mất rồi.

Sự tình này khiến Turan dù giành được giải quán quân vẫn không vui một chút nào. Nó mơ hồ nhận ra được có ai đó đang nhằm vào mình, chứ không thể nào trùng hợp sự kiện năm nay lại xuất hiện một nhóm du hành giả có khả năng thu thập cùng đánh cướp lớn đến vậy.

Và Turan rất nhanh phát hiện nhóm du hành giả giành hạng hai kia là nhóm đã từng tham gia cùng mình săn giết đám quái cấp độ 10. Phần thưởng dành cho cả bốn nhóm, xem ra là đã gom về một. Sau đó, khả năng rất lớn là họ chia ra săn giết thêm cùng cướp bóc, và tất nhiên là tránh né nhóm Turan, lấy tổng số lượng đè ép.

Turan nhìn sang Howlei với vẻ nghi hoặc. Cậu ta chỉ nhún vai biểu thị chính mình không rõ.

Turan khó mà tin được, nhưng cũng không truy cứu thêm. Sau cùng thì nhóm của nó vẫn là giành được giải quán quân, ở tương lai cẩn thận hơn là được rồi. Có trách thì trách nó chưa đủ xem trọng sự kiện Appaprithietra lần này.

Phần thưởng cho giải quán quân của sự kiện năm nay là mười nghìn xen, bộ sáu viên ngọc thô thuộc tính chính cùng vài món vật phẩm và trang bị thiết yếu cho du hành giả.

Bộ sáu viên ngọc thô là có giá trị lớn nhất, nhưng cũng không quá nhiều vì cấp độ chỉ đạt 3, hiệu quả thấp hơn một nửa so với ngọc thô thông thường, giá cả theo đó cũng giảm rất nhiều. Bù lại, những viên ngọc thô cấp 3 dễ chế tác và khảm vào các vật phẩm cùng trang bị hơn. Theo lời người chủ trì buổi lễ trao giải thì kể cả người không có chuyên môn, chỉ cần không phải là Nihr thì có thể thực hiện chế tác, tự khảm được.

Cũng không biết bên tổ chức sự kiện tìm ra loại ngọc thô này bằng cách nào, vì rõ ràng là trên thị trường không có bán, cũng chưa từng nghe thấy du hành giả nào thu thập được. Có lẽ đây là thông qua giao dịch nào đấy với ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn.

Sau buổi lễ trao thưởng, Howlei lập tức chia tay với nhóm Turan rồi bỏ đi. Tâm trạng cậu ta có vẻ không được tốt lắm, nhưng lời nói không thành thật thì cứ như thể quen mồm mà tuôn ra bình thường.

– Turan! Darmil! Tôi không ngờ là các cậu tham gia sự kiện năm nay đấy!

Là tiếng của Pongru. Nhóm cậu ta từ lúc thấy nhóm Turan đến nhận thưởng thì đã nao núng muốn tới hỏi cho ra lẽ rồi, nhưng vẫn phải nhịn tới tận lúc Turan cùng đồng đội mình rời khỏi chốn đông người mới đến gặp.

– Ha ha! – Darmil cười lớn – Thế nào? Tuyệt không? Là giải quán quân đấy!

– Tuyệt vời!

Pongru thốt lên. Hai người cứ thế trò chuyện, người khoe mẽ, kẻ tung hô.

Turan liếc nhìn một chút, lại phát hiện không thấy Kull ở đâu, chẳng biết từ khi nào đã chạy mất rồi. Tình huống này nên là lúc cậu ta sẽ nhập bọn cùng khoe khoang với Darmil mới đúng.

– Chúc mừng các cậu.

Heathier bước lên trước, cất tiếng.

– Không có gì to tát cả. – Turan thuận miệng đáp – Suýt nữa còn thua nữa là.

– Ừm. Nhóm giành hạng hai, quả thật không đơn giản.

Heathier đồng tình, vẻ mặt theo đó cũng trở nên đăm chiêu nghĩ ngợi trong giây lát.

– Ông có đoán ra được gì không? – Turan dò hỏi.

Heathier lắc đầu, cười bảo:

– Không dám xác định. Đoán mò suy cho cùng là không nên.

Turan gật nhẹ đầu đồng ý. Nó cũng chỉ tò mò hỏi một tiếng, vốn chẳng định tra hỏi làm gì. Giải quán quân giờ đã nằm trong tay rồi, không cần quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt ấy nữa.

“Cũng coi như là tôn trọng lần hợp tác này.”

– Đi cùng, nói chuyện một chút chứ? – Heathier cất lời mời.

– Không ngại. Đi thôi.

Một nhóm sáu người cứ thế rời đi cùng nhau. Suốt đoạn đường Turan với Heathier cũng không có nói gì nhiều, chủ yếu là lời hỏi thăm. Darmil với Pongru ngược lại huyên thuyên không dứt, hết bàn chuyện sự kiện lại tới sức chiến đấu mỗi người, bàn tới cả chuyện du hành ở dự định tương lai vài tháng tới.

Sáu người đi với nhau cũng không lâu. Turan sau đó quay về nhà trọ, ngồi ở sảnh với vẻ nghĩ ngợi.

Đến tận bây giờ, Turan vậy mà vẫn chưa nhận được tin tức gì từ hầu tước Ferrmen. Nó vốn cho rằng vì còn đang tham gia sự kiện nên không tiện, nhưng giờ nghĩ lại, chỉ bấy nhiêu đó theo lý là không nên cản được tin tức từ ông ta.

– Xem ra, không hợp tác được rồi.

Turan nói, cười nhạt. Nó kì thực không quá xem trọng việc hợp tác với hầu tước Ferrmen, vì luôn có thể tìm tới một người khác, đúng như những gì nó đã trao đổi với ông ta vào hôm đó. Thế nhưng cảm giác vẫn là không dễ chịu khi bị người khác từ chối sau khi đã đề ra đầy đủ thiệt hơn.

Lại đợi thêm một hồi nữa mà vẫn không có tin tức gì, Turan quyết định bỏ qua, trở về phòng mình. Nó giờ là nên tận dụng thời gian đào sâu hơn về quyển sách kỹ năng ‘Luyện tinh thần’, còn có cả nhiều sách kỹ năng khác. Mấy ngày sau lại còn phải tranh thủ kiếm một đợt tiền từ các cửa hàng đồng giá nữa.

Vừa bước vào phòng, chim Len trên vai Turan liền cất cánh bay đến đậu ở đầu giường, hạ thấp người nghỉ ngơi. Turan cũng không thèm để ý nhiều, ít nhất là trước khi bản thân đạt tới Thần cấp nhất định. Sự cố mấy ngày trước tới giờ vẫn còn khiến nó cảm thấy ớn lạnh, khó chịu trong người khi nghĩ đến.

Nó quá yếu rồi.

Turan lật quyển sách ra, chẳng mấy chốc thì đắm chìm vào trong đấy. Kỹ năng chủ đạo của nó dùng trên sách kỹ năng càng ngày càng thành thạo, nhất là đối với những quyển có phẩm chất ‘Thường’ này. Dù sao cũng là sở hữu quá nhiều rồi, đọc qua cũng không ít, nếu còn chậm chạp không cải thiện được thì thật kém cỏi.
Bình Luận (0)
Comment