Trận chiến càng lúc càng trở nên khốc liệt. Những con Nhện nhảy sát thủ dù bị người đàn ông tên Vrolm giết đi tới bốn con, giờ số lượng lại tăng lên thành mười tám với sự viện trợ từ sâu bên trong hang động.
Nhìn sang những du hành giả khác, Yeatra dần cảm thấy lo lắng thực sự. Họ trái ngược hoàn toàn với đám nhện, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi, chừng kiệt sức bất cứ lúc nào. Trong tổ đội này, ngoài người thanh niên bên cạnh cô, những người còn sức đấu nhất chỉ có những xạ thủ vẫn đang không ngừng nhắm vào mấy chỗ màn chắn sắp vỡ ra, chuẩn bị tập trung hỏa lực đẩy lùi bất kì con Nhện nhảy sát thủ nào dám xông qua.
– Có thật là, mọi người vẫn thường xuyên càn quét phó bản này không?
Yeatra giọng ngờ vực hỏi.
Người thanh niên dễ dàng nhận ra ẩn ý trong câu hỏi của Yeatra, nghĩ một hồi, đáp:
– Đó là sự thật. Chỉ là, lần càn quét này không giống. Thông thường, chúng tôi mất đến ba ngày để hoàn thành phó bản. Tính từ lúc vào phó bản đến giờ… Ừm, cũng chỉ mới hơn một ngày mà thôi.
Yeatra hơi chau mày khó hiểu, cũng là ngạc nhiên. Cô không ngờ họ lại gấp tới mức đẩy nhanh tiến độ của một quá trình tới hơn gấp đôi. Nếu tình huống là nhân lực không tăng thêm một chút nào thì đây là quá mạo hiểm.
“Mấy người muốn chết cũng đừng kéo thôi tôi chứ…” Yeatra lẩm bẩm, lòng đầy ý trách móc. Nhìn về đám Nhện nảy sát thủ số lượng càng lúc càng nhiều, cùng với đó là sự thoái lui của người đàn ông tên Vrolm về sau lớp màn chắn chứng tỏ sự mệt mỏi của mình, Yeatra cảm giác được nguy hiểm đang tới gần hơn bao giờ hết.
– Phải rồi!
Yeatra chợt thốt. Tiếng thốt của cô lớn và đột ngột khiến người thanh niên đứng cạnh giật bắn mình, vội vàng hỏi:
– Hả? Cái gì?
Tygerio quay đầu nhìn xung quanh, vẻ căng thẳng thật sự. Có lẽ cậu ta cũng đang phải chịu rất nhiều áp lực.
Yeatra lấy ra một tấm bùa màu vàng đất có vẽ bên trên vết mực màu xanh lục tối sẫm hình thù kì dị. Chiếc bùa bốc ra mùi thuốc rất hăng, khiến cho mùi tanh hôi trong hang động bị át hết đi, nhưng tác động hoàn toàn là tồi tệ hơn.
– Đây là cái gì?
Người thanh niên cất tiếng hỏi, một tay chặn mũi, một tay chỉ tay vào thứ đang bốc mùi nồng nặc trong tay của Yeatra.
– Là. Bùa.
Yeatra nhấn giọng từng chữ một, kèm theo đó là nụ cười phấn khích khiến bộ dạng của cô trong mắt Tygerio trở nên quái dị vô cùng. Như nhớ tới gì đó, cậu ta nói:
– Đây là thứ cô bảo cần sử dụng trong phó bản?
– Phải.
Yeatra đáp ngay, cười hề hề.
– Tuyệt tác của tôi đấy.
Lá bùa được Yeatra phe phẩy trước mặt người thanh niên làm mùi thuốc tản ra trực tiếp xông vào mũi làm cậu nhăn mặt. Thế nhưng Tygerio không có vì thế mà quay người đi hay có ý trốn tránh, vì cậu nắm bắt được thứ ánh sáng nhàn nhạt vừa phát ra từ lá bùa.
Là đốm sáng màu tím. Dù rằng đốm sáng xuất hiện rất ít, độ sáng cũng không lớn, nhưng vẫn là màu tím. Điều này chứng tỏ rằng, lá bùa trong tay của Yeatra, là một lá bùa có phẩm chất ‘Anh hùng’.
– Bùa phẩm chất ‘Anh hùng’? – Tygerio cất tiếng, giọng khẩn trương lên.
– He he. Biết nhìn hàng đấy.
Yeatra đáp, mặt hơi vênh lên, trông đáng ghét cực kì.
Nhưng Tygerio không buồn quan tâm tới dáng vẻ đó của Yeatra mà hỏi tiếp:
– Cô… Là cô làm ra thứ này?
– Đúng vậy! – Yeatra thốt – Thấy thế nào?
– Không thể nào!
Tygerio nói lớn, trông như đang giận dữ. Mặt cậu ta nhăn lại, chừng muốn tóm Yeatra hỏi cho ra lẽ nhưng rất may là cậu ta vẫn còn kiềm chế được.
Yeatra thấy phản ứng của người thanh niên, lại chợt nhớ tới lời của Turan, hoảng hốt giấu tấm bùa ra sau lưng mình, lắp bắp bảo:
– Kh-không- Cái này- Ý tôi là- của Turan cho… ừm. Là của cậu ta cho tôi.
Tygerio rất khó tin được lời này của Yeatra, nhưng nghĩ tới khả năng một Nihr như cô làm ra lá bùa phẩm chất ‘Anh hùng’, cậu ta lại càng khó thể tin được. Tự nhủ rằng Yeatra chỉ muốn đùa với mình, cậu ta nghĩ ngợi một hồi, dò hỏi:
– Turan, có phải là bạn phó đoàn trưởng không?
Yeatra là không biết về vị phó đoàn trưởng kia, càng không biết về mối quan hệ của Turan với người đó. Vậy nên cô chỉ có thể đáp:
– Ừ thì… Chắc là vậy. Cậu ta không có nói về chuyện đó, chỉ bảo tôi đi theo mấy người mà thôi.
Tygerio gật nhẹ đầu, thở hắt một hơi, nói:
– Phải. Chuyện hẳn là vậy. Cậu Turan kia chắc cũng không tin tưởng vào khả năng của bọn tôi nên mới chuẩn bị lá bùa này.
Yeatra gật đầu lia lịa, cười hùa theo nhận định của người thanh niên. Rồi sực nhớ chuyện mình cần làm, cô bảo:
– Tấm bùa này, cậu đưa cho một thuật sư sử dụng, được không?
Yeatra dù sao cũng chỉ là một Nihr. Cô chế tác được một tấm bùa phẩm chất ‘Anh hùng’ đã có thể xem là kì tích rồi, còn chuyện sử dụng, cô là không có khả năng. Bùa phẩm chất ‘Anh hùng’ cũng không phải loại mà có thể dùng một viên lam ngọc bảo là kích hoạt được. Mà dù kích hoạt được, nếu không phải du hành giả chuyên về mảng này và đủ khả năng khống chế thì tất cả sẽ thành công cốc, thậm chí còn là hại chính mình.
– Không có vấn đề. – Tygerio đáp – Nhưng đây là bùa gì?
– Hử? À thì…
Yeatra lộ vẻ lúng túng. Cô thông qua mô tả công thức thì biết sản phẩm là một tấm bùa ‘Thiêu đốt tâm trí’, có tác dụng nhắm vào một mục tiêu nhất định, khiến tinh thần của mục tiêu bị tổn thương trầm trọng. Dùng khả năng một Nihr để giám định chi tiết một tấm bùa phẩm chất ‘Anh hùng’ là không thể nào.
– …là ‘Thiêu đốt tâm trí’. Ngoài ra, tôi không biết nữa.
Sự lúng túng của Yeatra lại thành phù hợp với nhận định của Tygerio. Theo cậu ta, Turan mới đúng là người hiểu rõ tác dụng của tấm bùa, còn một Nihr như Yeatra thì khó mà tiếp nhận được lượng kiến thức đó, cùng lắm là học thuộc lòng thôi.
– Được rồi. – Tygerio nói – Thuật sư của chúng tôi sẽ sử dụng tốt tấm bùa này.
Tấm bùa được nhận lấy, sau đó dưới tiếng hô gọi của người thanh niên, một người thuật sư vội vàng chạy đến chỗ cậu ta. Người thuật sư cầm tấm bùa, vẻ ngở vực hiện lên trên gương mặt.
Trên thực tế, không phải thuật sư nào cũng có cơ hội chạm vào một tấm bùa phẩm chất ‘Anh hùng’, chứ đừng nói tới là sử dụng. Trước hết là giá cả, cao ngất ngưỡng; sau đó là độ hiếm của chúng. Các tấm bùa phẩm chất cao như thế thường được trong trường hợp bất khả kháng, hoặc trong các phó bản đặc thù hơn là bây giờ.
Thế nên, đối với người thuật sư, đây là một cơ hội ngàn vàng, cũng là cục vàng nóng bỏng tay. Nếu cậu ta sử dụng không tốt tấm bùa, sẽ là sự đả kích vô cùng lớn.
Thấy được sự lưỡng lự của người thuật sư, Tygerio cũng nhận ra vấn đề, quay sang Yeatra, dò hỏi:
– Thật sự cần phải dùng tấm bùa này ư? Tình huống hiện tại… cũng không phù hợp lắm.
Lời của Tygerio không sai khi mà tấm bùa ‘Thiêu đốt tâm trí’ chỉ có thể nhằm vào một mục tiêu, mà đối phương giờ có tới mười mấy, gần hai mươi con Nhện nhảy sát thủ. Chỉ một tấm bùa rõ ràng là không giải quyết được nhiều vấn đề, mà bản thân họ dù có cho thêm cũng không dám sử dụng nhiều hơn một tấm có phẩm chất ‘Anh hùng’.
Tiêu tốn quá nhiều tiền rồi.
– Nhất định phải dùng.
Yeatra nhấn giọng. Cô vẫn nhớ rất rõ lời dặn của Turan.
– Các người nếu dám không dùng, tôi sẽ- tôi sẽ… Tôi sẽ mách Turan đấy!
Tygerio cùng người thuật sư không hiểu lắm lời Yeatra, nhưng vẫn nắm được ý chính là tấm bùa phải được sử dụng. Vốn là du hành giả có kinh nghiệm, người thuật sư không chần chừ thêm, liền quay di, chạy trở về vị trí của mình.
Người thuật sư dĩ nhiên không ngay lập tức sử dụng tấm bùa, điều đó quá ngu ngốc. Cậu ta chờ tới khi lớp màn chắn bị một con Nhện nhảy sát thủ mạnh mẽ cắn vỡ mà xông vào thì mới ra tay.
Tấm bùa được kích hoạt rút đi của người thuật sư không phải ma năng mà là nguyên khí, còn là rất nhiều khiến mặt cậu ta lộ rõ sự bất ngờ, sau đó là nhăn nhó. ‘Thiêu đốt tâm trí’ là cũng cần có khả năng vận dụng tinh thần, dù không nhiều vẫn là thứ mà người thuật sư khó có thể đáp ứng được.
Trước khi tấm bùa được kích hoạt thành công, người thuật sư đã không chịu nổi nữa, khụy chân xuống, phải rất gắng gượng mới không gục mất. Không còn cách nào khác, cậu ta đành phải cứ thế thả cho tấm bùa tự do hoạt động dù cho vẫn chưa đạt đến trạng thái tốt nhất.
Tấm bùa không còn được bổ sung năng lượng cần thiết, cũng chẳng có người khống chế, ánh sáng bên trên dần yếu đi. Một người thuật sư khác thấy vậy liền chạy đến hỗ trợ, bổ sung lượng năng lượng còn thiếu cho tấm bùa.
Tấm bùa theo đó lại sáng lên, chẳng mấy chốc đạt đến đỉnh điểm, cháy tan thành những đốm sáng màu vàng óng. Chúng từ từ tụ lại thành một viên tròn rồi đột ngột bắn thẳng hướng con Nhện nhảy sát thủ vừa xông qua lớp màn chắn. Trên đường viên tròn di chuyển, một vệt lửa màu vàng nhạt có thể thấy được.
Con Nhện nhảy sát thủ không hề có ý tránh né đòn tấn công, cũng không thể tránh né được trước tốc độ cao như thế. Viên tròn màu vàng óng không cần được nhắm vẫn nhằm thẳng đầu con quái mà xông tới, đánh vào, xuyên thấu vô trong mà không gây ra bất kì thương tổn.
Chỉ vài giây sau đó, cử động của con Nhện nhảy sát thủ ngừng lại như bị đóng băng. Trạng thái này chỉ kéo dài trong chốc lát, rồi những chiếc chân của con quái cử động liên hồi, không theo trật tự nào cả. Từ bên ngoài nhìn vào, con nhện chẳng khác gì đang giãy giụa, nhưng sức mạnh của con quái là vẫn có, không cẩn thận sẽ bị những cái chân nhọn hoắc đâm thủng người.
Các xạ thủ của tổ đội ngược lại không e ngại, liền dồn toàn bộ hỏa lực vào con Nhện nhảy sát thủ, dễ dàng cướp đi sinh mạng của con quái. Họ cũng nhận ra rằng, con quái trong trạng thái này có khả năng phòng thủ yếu cực kì, cùng với đó là sinh lực còn lại không nhiều sau đòn tấn công của tấm bùa ‘Thiêu đốt tâm trí’.
Hơn ai hết, sự ngạc nhiên thuộc về các thuật sư. Họ là người hiểu cách dùng bùa, cùng hiệu quả nên có của một tấm bùa. Vừa nãy, tấm bùa không hề được họ sử dụng đúng, hoàn toàn là các thao tác chấp vá một cách sai lệch, vốn không nên có được hiệu quả trước mắt này.
Có lẽ, các thuật sư đã đánh giá sai về tấm bùa. Và nếu như vừa rồi họ khiến cho tấm bùa đạt được hiệu quả tối ưu, con Nhện nhảy sát thủ có khi đã chết ngay tắp lự.