Turan lôi mèo Jorz xuống sảnh. Giờ vẫn còn sớm nên chưa có nhiều người, nhưng may thay vẫn có người phục vụ.
Thấy một du hành giả túm lấy một con mèo đến tìm mình, người phục vụ không nhịn được hỏi:
– Quý khách… đây là ngài muốn làm món gì?
Turan ngơ ra một lúc mới hiểu được ý câu hỏi, quay sang nhìn con mèo trong tay mình, cười nhếch mép đầy vẻ thích thú.
Mèo Jorz so với Turan càng sớm hơn hiểu được lời người phục vụ, co người lại, giãy giụa cố tránh thoát nhưng rõ ràng là không thể khi mà ông ta chỉ có Thần cấp 3. Nếu lúc này chỉ có một mình Turan ở đây, ông ta nhất định sẽ kêu la oai oái, thậm chí lớn tiếng mắng mỏ.
Turan cũng không ưa đùa dai, bảo:
– Bữa sáng hai phần. Một chai rượu nhẹ. Ừm, thêm một tách cà phê nóng.
Người phục vụ không ngốc, nhìn thì biết bản thân vừa nói bậy, hốt hoảng một lúc mới đáp:
– Được. Có ngay thưa quý khách.
Turan trong lúc chờ đợi thì tìm tới một cái bàn gần đó, ném mèo Jorz lên, bản thân cũng ngồi vào.
– Ông cũng sợ bị làm thịt sao? – Turan dò hỏi.
Jorz không đáp mà thay vào đó là đưa chân trước của mình lên liếm liếm mấy cái, xong thì nằm trườn ra với vẻ chán chường.
“Được rồi. Không tiện.” Turan nhủ thầm. Bản thân nó không kiêng kỵ lắm chuyện có người biết mèo Jorz có thể nói tiếng người, vì từ sau Đại Thánh Thế, chuyện lạ xảy ra là không hề hiếm, thậm chí càng lúc càng nhiều. Nếu Jorz chỉ là con mèo hoang thì còn sợ bị kẻ khác nhòm ngó, chứ nếu đã lộ ra là có một du hành giả sở hữu rồi thì chẳng có kẻ ngốc nào lại mạo hiểm gây hấn làm gì.
Hơn hết, Turan tự tin bản thân có thể bảo hộ cho một con mèo biết nói chuyện. Dù sao thì trong mắt kẻ khác, con mèo nhiều lắm là mua vui một chút chứ chẳng có công dụng gì hơn mà phải gắng sức giành lấy.
Cũng không lâu lắm, hai phần ăn sáng cùng rượu và cà phê được người phục vụ mang lên. Anh ta rất áy náy vì chuyện vừa rồi nên có tặng thêm một đĩa rau trộn nhỏ, cùng với đó là lời xin lỗi.
Turan chỉ bảo anh ta không cần để bụng rồi mang lấy tất cả lên phòng với mèo Jorz bám bên vai mình.
– Ngươi đúng là liều lĩnh.
Mèo Jorz thốt lên ngay khi cửa phòng được đóng lại.
Turan nghe, nhưng không vội đáp lời mà đặt hết đồ vật lên bàn rồi mới bảo:
– Ông nói như vậy, là có lý do quan trọng để kẻ khác không nhận ra mình?
– Kẻ thù của ta có rất nhiều. – Jorz đáp – Hơn nữa, ngươi cho rằng ta rất được hoan nghênh bởi đám Chính thần ở đây ư? Quá sai lầm. Sau chuyện với ả Thenia mà ngươi vẫn giữ cái suy nghĩ như vậy thì thật không thể tin được.
Nghe đến Thenia, cũng chính là thần Syrathr, Turan không kiềm được rùng mình nhẹ một cái. Nó nhìn xuống phần bụng mình, rõ ràng là vẫn còn nguyên vẹn, lại có ảo giác như là sắp bị đứt lìa ra vậy.
Mất một lúc Turan mới bình tĩnh được, cất ra một tiếng thở dài. Ám ảnh này, có lẽ sẽ đeo bám nó một khoảng thời gian rất lâu đây.
Về phần Jorz, ông ta vừa dứt lời thì đã nhào vào phần ăn của mình cắn xé ngấu nghiến. Dáng vẻ khi ăn của ông ta chẳng có một chút nào giống với một con mèo cả, mà có lẽ giống với lợn hơn. Mặt khác, chai rượu nhẹ được ông ta dùng răng cậy khui nút trông rất thành thạo, xong thì đặt chai rượu nằm ngang đổ ra một cái chén lớn, rồi cứ thế nhào vào uống.
“Chẳng trách ông ta trông thật mập mạp…”
Turan nghĩ rồi cũng ngồi vào bàn, từ từ thưởng thức phần ăn của mình. Bữa rượu hôm qua làm ảnh hưởng không nhỏ đến vị giác của nó nên ăn cũng không được ngon lắm, nhưng là vẫn phải cố ăn để lấy sức.
Mới ăn được một nửa, Turan chợt thấy một cái chân đầy lông lá thò qua, liền chặn lại, thốt:
– Ông-
Nhưng chỉ được một tiếng thì miệng Turan không cất nên lời nữa. Mèo Jorz thật sự đã ăn hết phần của mình, và trông ông ta vẫn còn thòm thèm lắm. Một điều kì lạ là đống thức ăn đó phải gấp đôi gấp ba lần cái bụng của một con mèo, không có lý gì ông ta chưa no được.
– Ông cái gì mà ông!
Mèo Jorz gắt, lách mình tránh khỏi cánh tay của Turan, tiếp tục hành động giành ăn của mình.
Turan thấy thế cũng không tiện nói cái gì. Bản thân nó giờ ăn cũng không được ngon lắm, liền để cho Jorz tự tung tự tác. Nó rút kinh nghiệm lần sau sẽ mua gấp đôi lượng đồ ăn hẳn là đủ.
Turan quay sang cầm tách cà phê nóng của mình lên, hít nhẹ một hơi cho tỉnh táo đầu óc rồi nhấp một ngụm đắng chát. Cà phê này không ngon như nó tưởng, nhưng dùng để khởi đầu ngày mới vẫn là không tệ.
– Ông có biết gì về ma pháp trận không?
Turan đột nhiên hỏi.
Mèo Jorz ngừng lại trong giây lát, rồi tiếp tục với bữa ăn của mình. Có vẻ với ông ta, chuyện ăn uống là quan trọng hơn hết thảy.
Turan cười thầm. Nó vốn cũng không nên làm phiền kẻ khác đang ăn, chỉ là nghĩ tới vấn đề đang quanh quẩn trong đầu mình, không kiềm được mà thốt thành tiếng.
– Ngươi hỏi về ma pháp trận?
Mèo Jorz nói. Ông ta giờ đã ăn xong rồi, chỉ còn rượu là vẫn đang uống thôi.
Turan nhìn mặt con mèo dính thức ăn, nước sốt với cả rượu, không nhịn được với tay lấy một tờ khăn giấy chùi cho. Jorz mới đầu thì giật mình, còn xù lông lên định phản kháng nhưng rồi cũng ngồi yên để cho Turan giải quyết.
– He he. Ngươi rất phù hợp làm kẻ hầu- ý ta là người dẫn đường cho ta.
Mèo Jorz nói, vẻ vô cùng hài lòng.
– Lắm lời. – Turan gắt – Tập trung vào câu hỏi đi.
Con mèo nghe vậy thì đằng hắng một tiếng, ngồi thẳng dậy, mặt hơi vênh lên rồi mới bảo:
– Ma pháp trận so với trận pháp nói giống thì cũng giống, mà nói khác thì cũng khác. Ngươi đã từng thấy ta vẽ ra trận pháp rồi vận dụng để vá lại lổ hổng trên nóc nhà rồi đúng không?
Turan không đáp, chỉ lẳng lặng ngồi nghe Jorz nói tiếp:
– Ma pháp trận cũng làm giống như thế, nhưng loại năng lượng được sử dụng ở đây là ma năng, cùng với đó là bổ sung lượng lớn linh hoặc tinh thần để khiến thứ tạo ra trở nên sống. Làm chủ ma pháp trận, chính là làm chủ cái sự sống đó, điều khiển theo ý mình.
Turan ngớ người ra một lúc. Kiến thức về trận pháp của nó là có, nhưng nghe nhắc tới linh và tinh thần trong ma pháp trận, lại còn sự sống, hoàn toàn là không hiểu được.
– Nói vậy, trận pháp thì không có sự sống? – Turan dò hỏi.
Mèo Jorz đưa tay lên vẫy qua lại, bảo:
– Vừa có, mà vừa không. Sức mạnh của trận pháp nằm ở nguyên lực, được dẫn dắt bởi vật dẫn và nguyên khí. Lượng nguyên khí bỏ ra càng nhiều, cùng với trận pháp được dựng hiệu quả thì lượng nguyên lực có thể vận dụng càng lớn. Nguyên lực là chết, cần sự dẫn dắt; nguyên khí cũng vậy. Đó là lý do khi trận pháp hình thành, không thể nào dùng ý thức của bản thân thay đổi cách nó hoạt động hay đối tượng nó nhắm đến. Và để tránh điều ngoài ý muốn xảy ra, hầu hết trận pháp đều cho phép tác động vào mắt trận để thay đổi cấu trúc, thậm chí phá hủy một cách dễ dàng.
– Khoan đã. – Turan vội nói – Tôi không hiểu. Mắt trận quả thật là điểm mấu chốt của trận pháp, nhưng nói là hầu hết trận pháp đều cho phép tác động, chẳng lẽ tồn tại trận pháp không thể động tới mắt trận sau khi hoàn thành triển khai?
Jorz bật cười, từng tiếng vừa như mèo gào vừa như hổ gầm âm vang nghe rất kì dị. Rồi ông ta đáp:
– Ta không nói rằng mắt trận không thể động tới, mà là một người có thể thông qua mắt trận để làm gì sau khi trận pháp hoàn thành. Nói mồm thì rất dễ, nhưng để hiểu được, bản thân ngươi nên tự trải nghiệm.
Nói cách khác, Turan còn quá non. Nó cũng không phủ định chuyện đó, vì bản thân cũng chỉ mới thử nghiệm một số trận pháp nhỏ mà thôi, không có nhiều hứng thú nên đã từ bỏ rất lâu về trước rồi.
– Vậy… – Turan lên tiếng – Phần “có sự sống” trong trận pháp là gì?
– Đương nhiên là linh. – Jorz đáp ngay – Tất cả các trận pháp khi đủ lớn mạnh sẽ sinh ra linh, đây là sự thật không thể thay đổi. Có điều, những cái linh này vô cùng cố chấp với cách mà chúng được tạo ra. Nói chúng chỉ là những cỗ máy vô hồn cũng không sai, vì vốn dĩ chỉ cần tuân theo quy tắc của chúng là muốn làm gì với chúng cũng được. Nếu muốn chúng thông minh hơn thì cần phải đưa vào đó hồn, hoặc thai nghén ra hồn.
Turan càng nghe càng không hiểu. Linh và hồn, bản thân nó cũng chỉ vừa tiếp cận ở gần đây mà thôi, không thể dùng để giải thích được lời của Jorz.
Jorz trông bộ dạng nói mười hiểu một của Turan thì phát bực, gắt:
– Được rồi được rồi. Cái gì ngươi cũng không biết thì còn hỏi làm chi. Bắt đầu từ cơ bản nhất, đọc hết cái này.
Một quyển sách dày cộm có bìa cứng với tựa đề là “Trận pháp – Những điều cơ bản” cùng với một vài hình minh họa bắt mắt được ném lên bàn. Turan trông, ngớ người ra một lúc. Quyển sách có vẻ được sản xuất hàng loạt, giống như thể có một mô hình giáo dục nào đó nhắm vào trận pháp tồn tại và sử dụng thứ này như sách giáo khoa. Turan nhìn kỹ hơn thì còn có thể thấy được chữ “tập 1” nằm ở góc.
Bất ngờ là vậy, Turan cũng không có hỏi về nguồn gốc của quyển sách mà bảo:
– Hả? Tôi không cần cái này. Tôi chỉ muốn tìm hiểu về ma pháp trận một chút.
– Muốn tìm hiểu mà ngươi không nắm cơ bản thì còn tìm hiểu cái gì! – Jorz thốt – Nghe ta, xem hết nó rồi ta đưa cho quyển thứ hai.
Liếc mắt nhìn quyển sách một chút, Turan lắc đầu, nói:
– Không phải là bây giờ. Hơn nữa, tôi tự nhận mình không giỏi về mảng này, tìm hiểu một chút thì được, chuyên sâu chỉ tổ phí thời gian. Ông là đang muốn dạy tôi thành như ông, không phải?
– Đó là tất nhiên. – Jorz đáp với vẻ quả quyết – Trận pháp là thứ thực tế nhất có thể giúp ngươi dùng sức một kẻ yếu đối phó kẻ mạnh, mà trận pháp lại có thể dễ dàng được truyền đạt và vận dụng từ người sang người, chỉ cần đối tượng không phải là một tên đầu đất là được…
Nói đến đây, mặt Jorz hiện lên sự nghi ngờ. Rồi ông ta hỏi:
– Này ngươi… Không phải chứ?
– Nhảm nhí! – Turan gắt lên – Tôi chỉ là không có hứng thú. Mà ông cũng đừng có cố gài tôi làm gì. Tôi biết rõ trận pháp không đơn giản, sẽ không phí thời gian vào thứ mình không giỏi đâu.
Mèo Jorz lộ vẻ hậm hực, sau thì hừ một tiếng rồi nói:
– Thôi được. Thế rốt cuộc ngươi muốn biết cái gì? Ta sẽ cố giải thích một cách đơn giản nhất mà ngay cả một cục phân chó cũng có thể hiểu được.
Turan trố mắt nhìn con mèo vênh váo đáng ghét trước mặt mình. Thật khó mà tin được con vật mập mạp mềm mại đầy lông lá này lại có thể nói ra lời như thế với nó.
“Hừ. Tôi nhất định sẽ giao ông cho Kull sau chuyện này…”