Turan trao đổi với Wyndur thêm một lúc mới ngắt tín hiệu. Cuộc gọi tốn nhiều thời gian hơn nó tưởng, nhưng may là mấy người đồng đội của nó còn chờ được, không có làm loạn hết lên.
– Tên Wyndur gì đấy, có thể tin được sao?
Người lên tiếng là mèo Jorz. Darmil và Kull đã ra ngoài trước để đợi.
Turan nhăn mày lại. Thay vì trả lời, nó thắc mắc:
– Sao ông lại hỏi?
– Rất bình thường. – Jorz giọng hời hợt đáp – Người dẫn đường chọn nhờ vả kẻ khác thay vì ta, điều đó làm ta khó chịu.
Turan thầm ồ một tiếng. Quả thật, nó nên hỏi xem mèo Jorz có giúp được gì không, hoặc ít nhất là xem ông ta có cách nào tốt để giải quyết vấn đề.
Tuy nhiên, Turan không cho đó là ý hay. Không phải vì nó nghi ngờ khả năng của Jorz, mà là giờ chưa phải lúc. Đối với nó, con mèo này hiện tại không gì hơn một người đồng đội. Nếu chỉ vì một chút khó khăn mà bản thân còn có thể giải quyết liền nhờ vả phần tồn tại như một Chính thần kia, con đường sau này của Turan sẽ rất khó đi.
Hơn hết là, lợi ích chẳng bao giờ khi không mà đến. Tất cả luôn đi cùng với cái giá của nó. Cái giá mà Jorz định đưa ra, Turan không cho là bản thân hiện giờ đủ khả năng để trả. Có kinh nghiệm làm việc với một Chính thần rồi, nó vẫn mong mình ít phải nhờ tới hơn.
Trên thực tế, thứ mà Turan trông chờ ở Jorz, hoặc một Chính thần nào đó, là đứng ra làm đối trọng với Deln của khu rừng. Hiện tại, thần Syrathr tình huống không tốt lắm, thần Fyratr thì còn lâu mới chịu nghe lời nó, nên chỉ còn có Jorz là trông cậy được.
– Ông biết Deln của khu rừng chứ? – Turan hỏi.
– Hả? – Jorz thốt – À. Cái tên đó…
Nhìn dáng vẻ đầy e ngại của mèo Jorz, Turan lập tức cảm giác chuyện có điều không ổn. Thần Syrathr đã từng nói qua với nó rằng không nên chọc vào Deln của khu rừng, cũng như rằng cả cô ta cũng khó mà bảo vệ được nó nếu xảy ra xung đột.
“Con rồng này đáng sợ như vậy?” Turan nghĩ thầm. Nó là chỉ nghe về loài sinh vật huyền thoại này qua các câu chuyện, đúng hơn là những truyền thuyết, và đáng chú ý là chúng có vẻ như khó thể so về sức mạnh với các Chính thần.
Tuy nhiên, Turan không thể bỏ mặc Tiffia. Nó dù sao cũng chẳng có ý định làm phiền tới Deln của khu rừng. Nếu đã không thể nhờ cậy Jorz chuyện kiềm chế con rồng thì đành chọn phương án ôn hòa hơn. Turan tin là con rồng không có lý do gì để cản nó giải cứu Tiffia cả.
– Vậy ra hắn ta thật sự đang ẩn náu ở rừng Cultiven?
Mèo Jorz hỏi, vẻ mặt ông ta đổi thành nghi hoặc.
– Tôi không chắc. – Turan đáp – Nhưng có khả năng rất lớn.
– Ha! Ngươi sợ hắn ta sao?
Turan nhăn mày nhìn Jorz. Lời vừa rồi nên xuất phát từ nó mới đúng.
– Ông thì sao? – Turan hỏi ngược lại.
Mèo Jorz nghe, ngẩn người ra trong chốc lát. Rồi ông phe phẩy cái chân trước của mình, bảo:
– Bản thân hắn ta thì không đáng phải bận tâm. Chỉ là nếu đối tượng thật sự là Deln, sẽ kéo theo rất nhiều phiền phức.
– Như là…?
– Ngươi biết… ừm, Chính thần của Sấm và sét chứ?
Turan nghĩ một chút, gật đầu xác nhận. Nó có hơi lưỡng lự trong việc báo với Jorz rằng đã từng đụng độ với vị Chính thần đó, còn bị hại một trận thê thảm.
– Tên Deln ấy chín phần mười là được kẻ đó bảo hộ.
Turan mở tròn mắt, vẻ ngạc nhiên khó mà tin được. Nó thực tế không nghi ngờ lời của Jorz, nhưng chính vì vậy mới không kiềm được sự kinh ngạc.
Nhớ lại, Turan phát hiện bản thân đã từng nghe mèo Jorz nhắc tới Chính thần của Sấm và sét với cái tên là Syneir, và ông ta lúc đó trông thật sự e ngại, kể cả là đang lấy thân phận một Chính thần hùng mạnh.
– Nói vậy, – Turan lên tiếng – nếu chọc giận Deln, cũng tức là gây chuyện với thần Nastorl?
Mèo Jorz cất ra mấy tiếng cười nghe như gào, đáp:
– Không hề. Ngươi quá xem nhẹ mấy tên đó rồi. Lại nói, Deln đâu có lý do phải để ý tới ngươi. Hắn ta chính thân mình còn lo không xong.
Turan không hiểu lời mèo Jorz. Có vẻ như ông ta đang nắm biết bí mật quan trọng nào đấy, nhưng lại cố tình không tiết lộ cho nó biết. Tình huống này giống hệt chuyện ma pháp trận dịch chuyển không gian, và nguyên nhân hẳn là vì nó còn chưa đủ tư cách.
Nghĩ một hồi, Turan quyết định hỏi:
– Thế trong chuyến giải cứu này, ông có thể đảm bảo Deln không nhúng tay vào không?
– Hả? – mèo Jorz thốt, hơi nhướn mày lên – Không thể. Deln là kiểu nếu ngươi không chọc hắn ta thì hắn ta chẳng thèm đếm xỉa tới ngươi làm gì; còn nếu ngươi đã khiến hắn ta chú ý tới, không đánh một trận long trời lở đất là không xong.
Turan thở hắt một hơi như cố trút tất cả bực dọc trong người mình ra. Nói chuyện cả một buổi với con mèo này, rốt cuộc chẳng kiếm được chút ích lợi nào, mà lại còn khiến bản thân thêm nhiều lo lắng.
– Nhưng cũng chẳng phải là không có cách. – mèo Jorz cất tiếng.
Turan vừa định rời khỏi phòng, nghe vậy thì khựng lại, vội hỏi:
– Cách gì?
– Trì hoãn.
– Trì hoãn?
Turan ngớ người ra. Nó ngẫm nghĩ thử một lúc vẫn không hiểu được một phần nhỏ nhất ý của Jorz.
– Kẻ bị Deln nhắm tới sẽ không thể tránh khỏi một cuộc đấu với hắn ta. Điểm mấu chốt là giờ hắn ta không ở trong trạng thái tốt đẹp gì cho lắm, nên nếu một vài điều kiện được đưa ra cùng với lời hứa hẹn hấp dẫn, thời điểm sự hủy diệt gây ra bởi hắn ta sẽ đến chậm một chút.
– …chậm một chút?
– Không cần phải bối rối. – mèo Jorz vội bảo – Cảm nhận về thời gian của những kẻ mạnh, đặc biệt là tên đó, khác xa tên quèn như ngươi rất nhiều. Một chút đó, rất có thể là hàng chục, thậm chí hàng trăm. Dù sao thì hắn ta cũng đã nán lại ở nơi này rất lâu rồi.
Turan nuốt vội một ngụm khan. Nó mơ hồ nắm lấy được điều mà mèo Jorz đang nói tới. Hơn tất cả, đây chính là cơ hội.
– Cụ thể thì phải làm như thế nào? – Turan thắc mắc.
– Hửm? Ta không biết. – mèo Jorz lắc đầu nói với vẻ chắc nịch.
– Sao lại-
– Ngươi có phải bị ngu không? – mèo Jorz gắt – Trước hết, đó nên là phần việc của ngươi. Thứ hai là, chúng ta không thể xác định được tình trạng hiện giờ của Deln. Cuối cùng, tên đó chưa chắc đã thèm chú ý tới tên quèn nhà ngươi. Tại sao đám du hành giả nhí nhố mới vỏn vẹn vài Thần cấp luôn thích tự đánh cao bản thân mình vậy?
Turan cứng họng. Cẩn thận nghĩ lại, lo lắng của nó quả thật có phần thái quá. Nếu cứ cố tính đến và giải quyết hết mọi khả năng xấu có thể xảy ra, chẳng biết Tiffia sẽ phải chờ tới năm nào tháng nào. Lại nói, Turan giờ còn chưa dám chắc rằng có thể vượt qua được cửa ải đầu tiên là yêu tinh tộc.
“Tóm lại, cách đối phó Deln không phải không có.”
Tổ đội bốn người sau đó lên xe khởi hành rời khỏi thành Carne giữa đêm đen.
Đường đi vào đêm qua khu vực quái vô cùng nguy hiểm, với những nơi vốn chỉ xuất hiện những con quái cấp 3 đến 5 vào ban ngày thì giờ có thể thường xuyên trông thấy vài con quái cấp 6 và 7, thậm chí còn có cả 8. Toàn bộ lũ quái này đều là ác tính, ngay khi phát hiện có kẻ lại gần liền xông tới tấn công.
Cũng may, tốc độ của đám quái so với chiếc xe vẫn là khó so sánh được. Vậy nên Turan với Thần cấp 7 có thể dùng súng bắn hạ hoặc làm bị thương chúng là có thể tránh thoát. Tuy nhiên, tình thế vẫn là rất nguy cấp, chỉ cần xảy ra một chút sơ sót, hoặc đụng phải một con quái tinh anh là sẽ tiêu cả lũ.
Phiên bản tinh anh của một con quái cấp 8, Turan thật sự không dám nghĩ tới chứ đừng nói là đối đầu. Nó sau cùng chẳng phải Darmil, không có được sự cuồng chiến và kỹ năng mạnh mẽ như cậu ta. Sức mạnh hay kỹ năng mà nó sở hữu, phù hợp nhiều hơn là để đối phó với du hành giả chứ không phải quái.
– Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi trên xe. – Turan nói với ra sau – Chừng hai giờ nữa chúng ta sẽ tới thành Tailor, nhưng đừng mong có thể nán lại lâu.
– Hửm? – Kull thốt – Nếu vậy chẳng phải chính cậu sẽ không được nghỉ ngơi một chút nào sao, Turan?
Turan cười khì một tiếng, đáp:
– Không thành vấn đề. Nếu muốn, cậu có thể thay tôi lái xe, nhưng phải đảm bảo tốc độ không giảm đi quá nhiều.
Kì thực, bản thân Turan hiện giờ là Thần cấp 7, cùng với việc nó có rèn luyện qua tinh thần nên việc lái xe không ngừng nghỉ suốt một hai ngày liền đã không còn là chuyện gì đáng lo ngại nữa. Tuy nhiên, nếu phải làm như thế, khi đến được thành Goryth, nó sẽ khó mà giữ tỉnh táo được để mà hành động.
– Vừa lái xe vừa bắn súng vừa dùng bùa chú như cậu, tôi thật không làm được. – Kull nhăn mặt nói – Nhưng mà nếu chỉ lái thôi thì…
– Được. – Turan cất tiếng – Thế chúng ta sẽ thay phiên nhau. Cậu từ sáng đến chiều, còn tôi từ chiều đến sáng sớm hôm sau.
– Quyết định vậy đi.
Sự giúp đỡ lúc này của Kull là cực kì có ích. Turan thật sự đã không nghĩ tới việc để người đồng đội của mình lái xe thay cho. Bận bịu với quá nhiều thứ thật khiến đầu óc nó trở nên bớt minh mẫn đi không ít.