– Vậy, cậu định làm gì, anh chàng đội trưởng?
Turan nhăn mày, không phải vì lời vẻ trêu chọc không đúng lúc của Natalie mà là nó bận suy nghĩ. Kế hoạch là đã có, nó vẫn phải xác nhận lại rất nhiều điều trước khi quyết định.
– Có ba chuyện tôi cần cô làm. – Turan nói, nhấn giọng – Vô cùng quan trọng.
– Tôi vẫn đang nghe đây. – Natalie đáp.
– Thứ nhất, tôi cần cô tiết lộ ít thông tin về tổ đội nào đó thuộc tộc của cô hoạt động ở bìa rừng. Yên tâm là tôi đảm bảo không hại đến tính mạng của họ.
– Cậu đội trưởng. Có phải cậu hơi ngây thơ rồi không?
Turan không hiểu ý, ngơ mặt ra hẳn một lúc.
– Đây chính là chiến tranh. Đừng cố tránh né nó. Mà đã là chiến tranh, đừng ngần ngại nói về sinh và tử. Tôi, chỉ cần Tiffia sống là được.
Turan nuốt vội một ngụm khan. Nó không ngờ Natalie lại thẳng thắn như vậy, lời lẽ được nói ra nghe cũng rất nhẹ nhàng, như thể đối với cô ta, dù trời có sập, vẫn chẳng quan trọng bằng cô bạn của mình.
Khó thể phủ nhận rằng lời vừa rồi của Turan không gì hơn một câu trấn an. Trên thực tế, dù có thật sự khiến tổ đội yêu tinh kia không gặp nguy hiểm đến tính mạng, thì đội ngũ của Cornel vẫn phải đối mặt với quân lực của tộc yêu tinh. Lúc đó, tử vong là chuyện không thể tránh khỏi. Dù sao thì mọi người đều có thể tái sinh, nên để cứu lấy đồng tộc của mình, họ sẽ không ngần ngại từ bỏ mạng sống. Và điều đó, tất nhiên cũng đúng với phía của Cornel.
– Tôi sẽ xem lời đó như là cô đã đồng ý. – Turan cất tiếng – Việc thứ hai, khi việc thứ nhất hoàn thành và cho kết quả như mong đợi, tôi muốn chính cô dẫn tôi đến chỗ của Tiffia.
Natalie ra vẻ nghĩ ngợi hồi lâu, bảo:
– Có vấn đề ở đây. Nếu đích thân tôi phải dẫn cậu đi, chi bằng tự tôi thả cô ấy ra, sẽ không đơn giản hơn ư?
Turan lắc nhẹ đầu, nói:
– Nếu được, tôi không mong muốn cô trở thành kẻ phản tội chính tộc của mình. Ít nhất là trên danh nghĩa. Vậy nên, việc dẫn đường ấy, chúng tôi sẽ lấy cô làm con tin.
Natalie cười nhếch mép, đáp:
– Thông minh hơn vẻ ngoài đấy, cậu đội trưởng. Nhưng thực tế thì không ngại phản lại tộc của mình đâu. Cái tôi cần chỉ là cơ hội để cứu ra Tiffia mà thôi.
Turan im lặng. Càng nói chuyện, nó càng không hiểu nổi cô yêu tinh này.
“Cô ta có lý do gì để hết mình vì Tiffia đến mức đó sao?”
– Không được, Natalie. – Turan bảo – Tôi không biết cô đang tính toán cái chi, nhưng Tiffia chắc chắn sẽ không vui vẻ với điều đó đâu. Hơn nữa, tôi nghi ngờ khả năng thành công chỉ với một mình cô.
– Hể…
Natalie thốt, bước sát lại gần Turan, chồm người tới dùng đôi mắt màu xanh lam kia nhìn chằm chằm nó. Một áp lực vô hình theo đó bỗng nhiên đè nặng nên người Turan.
Là Thần uy.
– Cậu cho rằng cái thân xác yếu nhớt này có quyền nghi ngờ khả năng của tôi ư?
Turan không còn cảm giác được là mình đang thở hay không nữa, chân thì đã bắt đầu run rẩy, sắp trở nên mềm nhũn rồi. Cô nàng yêu tinh này, thật sự không chịu nhún nhường một chút nào, lại còn ưa thích uy hiếp người khác.
Turan muốn lên tiếng nói gì đó cứu vãn tình thế hiện tại, nhưng lại không suy nghĩ thông thoáng được, càng không cất nổi nên lời. Cố gắng duy nhất của nó lúc này là tựa người vào thân cây bên cạnh, một tay thì bám lấy để khỏi bị trượt ngã.
Chợt, Turan cảm thấy cổ bị siết lại, đau nhói. Mở trừng mắt ra mà xem, nó thấy được rằng Natalie đang một tay tóm lấy cổ mình, đầu kê sát vào, miệng cười vẫn với vẻ hóm hỉnh lạ thường. Rồi cô ta cất tiếng:
– Cậu đội trưởng. Tôi không biết cậu có tài cán gì, nhưng tôi không muốn nghe một kẻ bỏ mặc đồng đội mình tiến vào chỗ chết, giờ lại bảo rằng nghi ngờ người đang hết lòng giúp cô ấy. Sự xúc phạm cậu dành cho tôi, tôi sẽ khiến cậu trả giá một ngày nào đó… Cũng có thể là ngay bây giờ.
Dứt lời, Natalie không chút ngần ngại cứ thế nắm cổ kéo lê người Turan đi rồi vung ném thẳng xuống đất.
Cơ thể Turan giờ đã trở nên tê dại, khó mà cảm nhận được cơn đau một cách rõ ràng. Dù vậy, nó biết chắc rằng tình trạng bản thân lúc này là vô cùng tồi tệ.
Nhưng vẫn may, còn chưa có chết.
Turan ho sặc sụa mấy tiếng, nén đau, uống vội một bình thuốc hồi phục khí huyết cao cấp để có thể nhanh chóng chữa trị vết thương, khôi phục phần nào trạng thái tỉnh táo.
– Tôi- muốn hỏi một điều. – Turan cố lên tiếng.
Natalie nghe, ngồi chồm hổm xuống bên cạnh Turan, nói:
– Nói đi, cậu đội trưởng.
– Tiffia đã nói gì với cô?
Natalie im lặng, vẻ mặt cũng trở nên cứng đờ. Hồi lâu, cô ta bảo:
– Tiffia là một đứa ngốc. Cô ấy quá dễ dàng tin tưởng một người, lại còn không phải là yêu tinh. Cô ấy đặt hi vọng vào những điều quá đỗi mỏng manh. Cô ấy phó thác số phận cho một kẻ còn chẳng thèm quan tâm đến nguy hiểm mà cô ấy phải đối mặt cho tới khi cô ấy rơi vào trong cảnh đọa đày. Cô ấy…
Natalie nói rất nhiều thứ, nhưng tuyệt nhiên không trả lời câu hỏi của Turan. Dù vậy, nó là không dám buông lời thắc mắc.
– Nếu cô ấy có thể ích kỷ một chút, tàn nhẫn một chút, hùng hổ dọa người cũng được. Hoặc là cô ấy buông bỏ đúng lúc, chấp nhận số phận của mình, chấp nhận sự ruồng bỏ của… của…
Giọng của Natalie dần trở nên khản đặc, nói cũng thành đứt quãng. Cảm xúc của cô nàng tuôn trào hết ra. Rồi cô ta khóc. Hai hàng nước mắt giàn giụa, và mặc cho cô ta có cố lấy tay bôi đi thế nào đi chẳng nữa cũng không thể dứt được.
Khoảng thời gian bối rối vô cùng khó xử kéo dài tới hơn năm phút mới kết thúc. Turan chỉ nằm đấy, hít thở từng nhịp đều đặn, và nghĩ ngợi.
Có lẽ nó đã thực sự quan tâm chưa đủ tới Tiffia rồi. Vụ việc xảy ra thành tệ đến mức này, đều là do nó.
– Tôi nói, – Natalie khịt mũi, lên tiếng – cậu bảo rằng Tiffia sẽ không vui nếu tôi phản lại tộc của mình?
Turan không vội đáp mà lồm cồm ngồi dậy. Vết thương khắp người nó đã được hồi phục đáng kể rồi. Bình thuốc hồi phục khí huyết cao cấp quả là đáng đồng tiền.
– Tôi đúng là có nói vậy.
– Cậu có chắc chắn rằng cứu được Tiffia? – Natalie hỏi.
– Chắc chắn. – Turan đáp ngay – Kể cả có phải đối đầu với Deln của khu rừng, tôi cũng sẽ cứu được cô ấy. Tôi, đã sẵn sàng rồi.
– Deln…
Natalie không nói nên lời. Cô nàng chợt nhớ lời nào đó từ cô bạn thân của mình. Nhìn lại Turan, cô ta bỗng cảm giác rằng lời của nó không hẳn là không có khả năng.
– Cậu biết Deln là gì đúng không?
– Một con rồng thật sự. – Turan nhấn giọng.
– Hơn cả thế. – Natalie thốt – Cậu định làm thế nào để chống lại một tồn tại như vậy?
Turan có nhiều hơn một cách để đối phó với Deln, nhưng không một cách nào chắc chắn mang lại kết quả mong đợi cả. Dù vậy, như lời mèo Jorz đã nói, cố gắng lo hết mọi khả năng là không thực tế. Câu trả lời thành thật mà nó có thể đưa ra cho Natalie, hẳn sẽ làm cô ta thất vọng.
– Tôi đã từng là một Nihr. – Turan cất tiếng.
Natalie nghệch mặt ra. Câu nói của Turan là bất ngờ, và hoàn toàn không dính dáng gì tới điều cô ta vừa hỏi.
– Giờ, tôi đã là Thần cấp 8. – Turan nói tiếp – Thứ mà Tiffia đang truy cầu, khiến cô ta dù có phải đối mặt với muôn vàn nguy hiểm vẫn dấn bước tiến tới, chính là điều đó.
– Kh-không… Không thể nào!
Natalie thốt. Vẻ mặt của cô bây giờ còn kinh ngạc hơn cả khi nghe rằng Turan sẽ chống lại Deln. Đây không phải về tính khả thi của câu chuyện, mà là điểm mấu chốt của vấn đề. Tất cả những khốn khổ mà Tiffia đang phải gánh chịu, và nguy cơ chưa từng lớn hơn ở trước mắt, đều là do điều này.
– Cậu đang bảo rằng, Tiffia tin vào cái điều hoang đường như vậy?!
Natalie gắt, nửa như muốn hét lên cho thỏa cơn giận vừa chợt bùng phát của mình.
Turan cảm nhận được sự nguy hiểm, cùng với đó lại áp lực còn nặng hơn khi nãy ập lên người. Thế nhưng nó vẫn giữ sắc mặt của mình nghiêm nghị không thay đổi.
Nó không hề đùa giỡn. Và nó không chấp nhận kẻ khác nhìn nhận lời vừa rồi của mình như là lời đùa giỡn.
– Không thể nào? Đúng không, Turan!
Natalie nói lớn. Bàn tay của cô ta giơ lên, chừng muốn đập thẳng tới biến gương mặt kiên nghị của Turan thành một đống thịt nát.
– Quá nhảm nhí… Hết sức. Nhảm nhí!
Áp lực lên người Turan chợt trở nên nhẹ đi. Natalie nhìn thẳng vào mắt Turan. Cô ta muốn một lời giải thích thỏa đáng, và hẳn cũng là lời nói sẽ quyết định sự sống còn của nó ngay bây giờ.
Hít sâu một hơi để lấy sức lực, Turan mới cất tiếng:
– Cô chỉ thấy tôi lúc này là một du hành giả Thần cấp 8. Cô không hề biết về tôi trước đây. Nhưng Tiffia, cô ấy biết tôi từ khi tôi vẫn còn là một Nihr. Vậy nên lời vừa rồi, không thể là giả. Minh chứng, không ai khác hơn chính là Tiffia.
Natalie buông thõng cả người, vẻ mặt trở nên thất thần. Giờ Turan mà giơ tay tát cô nàng mấy cái, cô ta có khi còn chẳng thèm quan tâm.
Sự thật quá đỗi bất ngờ, thật khó mà tin được, càng khó mà chấp nhận. Tất cả những điều sai trái nhất mà Natalie chưa từng nghĩ sẽ làm, nhưng giờ đã làm, và đang định làm, đều bắt nguồn từ khả năng đột phá Nihr của tên du hành giả trước mặt mình.
Đối với việc chống lại Deln, Natalie vốn chẳng đặt quá nhiều hi vọng, cô chỉ muốn thử xem lòng quyết tâm của Turan – kẻ mà Tiffia đã hết mực tin tưởng, cứu cô ra khỏi vực sâu tuyệt vọng chỉ bằng một cuộc gọi. Hơn nữa, cũng đâu phải là con rồng đó có thèm muốn gì trên người Tiffia.
– Đúng thật là đáng ghét mà!
Natalie thốt, vung tay như một phản xạ đập vào bên mặt Turan. Cú đập không mạnh nhưng vẫn khiến nó xửng vửng cả người, lắc lư, mất thăng bằng đổ nhào.
Cũng may là Natalie cũng không quá độc ác, kịp thời đưa tay đỡ Turan lại. Thấy mặt nó choáng váng nửa tỉnh nửa không, cô nàng cũng phát lo bản thân lỡ ra tay quá mạnh, vội lay mấy cái, hốt hoảng nói:
– Này! Đừng có chết chứ. Cậu còn phải đi cứu Tiffia nữa… Tôi… thật sự đã không giúp được gì cho cô ấy…
– Nói- nhảm.
Turan cất tiếng, một tay siết chặt cánh tay của Natalie, ý bảo cô ta dừng ngay cái hành động rung lắc điên loạn này lại. Khi thấy cố nàng đã bình tĩnh hơn, nó mới nói tiếp:
– Tôi không quan tâm suy nghĩ của cô như thế nào. Nhưng bây giờ, phấn chấn tinh thần lên cho tôi. Tiffia vẫn còn chưa được cứu ra đâu.
Ngừng lại một chút, Turan có hơi lưỡng lự điều sắp nói ra, rồi vẫn quyết định là nói:
– Còn nữa, về cái mong muốn thái quá rằng định phản bội tộc yêu tinh để cứu Tiffia của cô, tôi kì thực không bài trừ. Nhưng ít nhất, hãy đợi đến khi đó là phương án duy nhất còn sót lại đã. Tôi không muốn Tiffia căm hận mình vì có thể ngăn cản mà lại để người bạn thân của cô ấy làm ra chuyện như thế. Thật đúng là ngu xuẩn.
– Ngu xuẩn… Cậu…
– Thế đấy!
Turan thốt, hất cánh tay của Natalie đi rồi gượng đứng thẳng dậy, lại nói:
– Nếu cô không phải là ngu xuẩn, thì hãy chứng minh bằng hành động đi.
Natalie siết chặt tay mình lại, cả người run lên. Turan chợt lại cảm giác được sự nguy hiểm ập tới.
“Lỡ lời rồi ư?”
– Đ-được… H-hay l-lắm… Cậu đội trưởng à-à…
Giọng Natalie run rẩy, nhưng đó là biểu hiện rõ ràng cơn giận của cô ta.
– Tôi sẽ ghi nhớ chuyện này.
Natalie buông thõng bàn tay đang siết chặt của mình, cảm giác nguy hiểm theo đó cũng mất đi. Turan không rõ lắm chuyện gì, nhưng nó còn sống, lại không mất cái tay cái chân nào là tốt rồi.