Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 288

Gần nửa giờ trôi qua. Turan đã sẵn sàng, nhưng trước mặt nó vẫn chỉ là khung cảnh quen thuộc. Tất cả yêu tinh đều không có một ai đứng lên được, và điều đó cũng áp dụng với cả hai người đồng đội của nó.

Về phần thần Fyratr, dáng vẻ của cô ta đá khá hơn, nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi, đã ngủ thiếp đi. Turan thì chẳng muốn đánh thức, quá mạo hiểm rồi.

– A!

Một tiếng hét lớn vang lên. Turan nhận ra ngay đó là Darmil. Cậu ta giờ gồng cứng cả người, mặt mày nhăn nhó, từng thớ cơ săn hết lại, có vẻ như đang cố gắng hết sức chống lại áp lực vô hình nào đấy đè lên người mình.

Thế mà lại thành công. Turan vô cùng ngạc nhiên. Mặc dù người đồng đội của nó đứng vẫn chưa vững vàng lắm, nhưng rõ ràng là đã đứng lên được.

– Turan!

Darmil hô lên, toan bước tới chỗ Turan thì bị hụt chân, té sấp mặt. Rất may là cậu ta vẫn còn gượng dậy được chứ không có vì thế mà ngất luôn.

– Ha ha. Vụng về, vụng về quá.

Darmil cười tươi rói nhưng vì gương mặt cậu ta đỏ gay hết lên sau nỗ lực vừa nãy nên trông rất kì dị và có phần đáng sợ.

Turan cười nhạt, nghĩ rồi bảo:

– Không tệ. Cậu thay tôi trông chừng Kull, với cả cô gái nhỏ ở đằng kia nữa.

– Không thành vấn đề. – Darmil đáp ngay – Mà cô gái kia… Trông quen quen thế nào ấy…

“Tất nhiên là quen rồi. Chính cô ta đã đánh bay cậu vào hôm lễ hội Patrioste đấy!” Turan nói thầm chứ không dám thốt thành lời. Ai mà biết Darmil sẽ làm ra hành động nguy hiểm gì nếu nhớ ra được.

Để đề phòng, Turan dặn thêm:

– Phải rồi. Đừng có nghĩ tới chuyện ve vãn. Bây giờ vậy, và sau này cũng thế.

Darmil không hiểu lý do, ngơ người ra lúc rồi chợt ồ lên một tiếng, bảo:

– Yên tâm. Tôi không động tới là được chứ gì. Không dám không dám.

Trông bộ dạng nửa đùa nửa thật của Darmil, Turan khó mà an lòng được. Nhưng nó cũng không có nói nhiều thêm lời nào.

Turan đứng dậy, rời khỏi vị trí của mình dạo bước đến gần mấy tên yêu tinh đang bị gục. Bọn họ cảm nhận được nó tiến tới thì không nhịn được hoảng lên, một số thậm chí còn gồng cả người, và la hét giống hệt Darmil, dường như muốn vực dậy. Đáng tiếc, không một ai thành công.

Turan gật nhẹ đầu, xác nhận tình thế không có thay đổi gì. Đám yêu tinh tám người này thấp nhất cũng là Thần cấp 12, cao nhất thì là 15, đều không yếu. Tuy nhiên, Thần cấp rõ ràng không phải là điểm mấu chốt để khôi phục khỏi dư chứng của thứ áp lực kia. Hoặc nói đúng hơn thì, so với Deln, cả đám đều yếu nhớt như nhau cả.

Đã đến nước này rồi thì Turan cũng không e ngại nữa làm chi, bắt đầu săm soi từng tên yêu tinh một. Nó kiểm tra thông tin từng người, danh sách kỹ năng và cả nội dung chi tiết.

Cả đám tám người thế mà chẳng có một tên nào sở hữu kỹ năng phẩm chất ‘Anh hùng’, còn kỹ năng phẩm chất ‘Tinh anh’ thì chỉ có hai là kỹ năng chủ đạo, số khác hẳn là nhờ sử dụng sách kỹ năng mà đạt được.

“Thế thì lại càng phải cướp Tiffia về tay mình rồi.” Turan nói thầm. Chuyện nó nhắm tới Tiffia thành thành viên tổ đội của mình suy cho cùng là điều chắc chắn, khác chăng chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi. “Cô ta tìm tới mình trước, âu cũng là chuyện tốt.”

Turan loay hoay thêm một lúc nữa thì bỗng giật mình phát hiện áp lực đáng sợ kia lại phủ lấy người mình. Nó quay đầu nhìn, chẳng mất nhiều thời gian liền trông thấy đường nét bóng dáng của một kẻ cao lớn hơi gầy với cặp sừng trên đầu cùng một con mèo bay lơ lửng xuất hiện.

Turan hít sâu một hơi. Trong lúc nó còn đang chưa biết nên hành động tiếp theo như thế nào thì mèo Jorz đã lên tiếng:

– Ngươi có thể bắt đầu.

Deln cười khẩy, bảo:

– Không cần phải gấp. Nếu đã có hứng thú, ta sẽ sử dụng thật tốt khoảng thời gian có được.

Turan không hiểu họ đang nói về chuyện gì, nhưng có thể đoán được rằng có liên quan tới mình, vì cả hai giờ đều đang nhìn nó.

Bằng cách nào đấy, dưới cái nhìn của Deln, Turan đã không cảm thấy bị áp lực nữa. Có vẻ như chính hắn ta đã kiềm lại Thần uy của mình rồi.

– Ngươi là Turan?

Deln cất tiếng hỏi. Giọng của hắn ta trầm nặng, không có ý dọa nạt nhưng Turan vẫn không nhịn được giật thót cả người. Hồi lâu, nó mới đáp:

– Là tôi.

Deln nhếch miệng cười, từng bước tiến lại gần Turan. Hắn ta bước chậm nhưng dứt khoát, ánh mắt không một khắc rời khỏi người nó. Rõ ràng là không có chút Thần uy nào, nhưng Turan lại thấy bị áp lực vô cùng, cứ như thể mỗi bước chân của Deln chính là một nhát búa gõ lên ngực nó.

Đến khi khoảng cách giữa cả hai chỉ còn lại chừng ba mét, Deln mới dừng lại. Hơi nghiêng người, hắn ta cất tiếng:

– Ngươi thấy chính mình ở một trăm năm sau sẽ như thế nào?

Turan nhướn mày. Nó bị bất ngờ vì câu hỏi lạ lùng.

Một trăm năm sau quả thực quá xa vời. Turan bây giờ còn không biết được sau ba tháng miệt mài săn giết quái để nâng cao Thần cấp kia bản thân sẽ biến thành cái gì nữa cơ.

Turan kì thực không phải là không có kế hoạch, nhưng kế hoạch so với thực tế là hai chuyện khác nhau, lại càng chẳng nói tới tương lai của một trăm năm nữa. Một cách cụ thể hơn, thì Turan có nhiều hơn một kế hoạch, theo đó có nhiều hơn một sự hình dung về tương lai của mình.

Tuy nhiên, nếu nhất định phải có một câu trả lời đáp ứng được câu hỏi, đó hẳn là:

– Một trăm năm nữa, tôi sẽ mạnh hơn ngài.

Deln không hề bị bất ngờ, thay vào đó chỉ đơn giản là nhếch mép cười. Rồi hắn ta quay phắt người, đối với mèo Jorz nói:

– Thế nào?

Mèo Jorz vẻ mặt chán nản đưa cái chân trước lên đập đập khuôn mặt mình, đáp:

– Đúng là ta đã xem thường tên quèn đấy.

Nghe vậy, Deln bật cười lớn đầy sảng khoái. Hắn ta sau đó nhẹ nhàng vung cánh tay lên, cảnh vật xung quanh theo đó đột nhiên phủ hết lên một lớp ánh sáng màu đỏ hồng.

Nhưng rất nhanh, Turan phát hiện ra rằng đó không chỉ đơn giản là ánh sáng. Mọi thứ đang nóng dần lên, rồi bốc cháy. Cái cây, ngọn cỏ, mỏm đất, hòn đá hay thậm chí cả những gợn mây ít ỏi lơ lửng trên bầu trời cũng đều không tránh khỏi cùng chung số phận.

Turan hốt hoảng nhìn quanh: khắp nơi đều là lửa. Một biển lửa, hơn cả thế, vì bầu trời cũng ngập trong lửa rồi.

Càng đáng ngạc nhiên hơn nữa là, Turan vậy mà vẫn còn sống. Nó bối rối, đưa tay rà soát khắp cơ thể mình, xong thì thở phào nhẹ nhõm khi có vẻ như là nó không chịu tổn thương gì, chỉ là hơi nóng rát khắp người.

– Thấy thế nào?

Deln cất tiếng, quay người lại với gương mặt hơi vênh lên vẻ đầy tự hào.

Turan không biết nên đáp thế nào cho phải. Kẻ đứng trước nó lúc này là một tồn tại phi thường, giờ lại hỏi ý kiến của nó, thật sự là quá xem trọng nó rồi.

– Nên nói là… hùng tráng.

Cẩn thận dứt câu, Turan mới có thời gian xem xét tình hình hiện tại. Mọi người đều đã biến mất cả, chỉ còn lại mỗi nó với Deln. Ý nghĩ rằng họ đã bị tiêu diệt sạch thoáng hiện lên trong đầu Turan, nhưng rất nhanh thì bị nó bác bỏ. Như vậy là quá hoang đường.

“Thế thì hắn ta muốn gì?” Turan nghĩ thầm. Nó đoán là Deln cần nói chuyện riêng với mình về điều gì đó, và hẳn có liên quan không ít tới mèo Jorz. Chẳng biết ông ta đã làm trò gì mà có thể khiến tồn tại này chịu để tâm tới nó.

– Chỉ thế thôi?

Deln thốt, vẻ mặt thoáng hiện lên sự thất vọng. Rồi hắn ta nói tiếp:

– Thôi. Ta vốn cũng chẳng trông chờ gì nhiều ở ngươi cả.

Turan im lặng. Nó tự biết rằng lúc này vẫn chưa tới lượt mình lên tiếng.

– Ta mang ngươi đến đây với lý do rất đơn giản: hãy đánh ta.

Turan nhướn mày, vẻ mặt ban đầu là nghi hoặc, sau đó thì thành hốt hoảng. Miệng nó lắp bắp, nói không nên lời. Yêu cầu Deln vừa đưa ra thật sự quá khó mà tin được.

– Đây…

– Không có gì phải sợ! – Deln nói lớn, giang rộng hai tay ra vẻ mời chào – Ta có cách riêng của mình để đánh giá một thứ, chứ chẳng thèm nghe mấy lời nhảm nhí của lão già kia.

Turan nuốt vội một ngụm khan. Bầu không khí nơi đây vốn dĩ là nóng nực, giờ nó lại cảm thấy lạnh sóng lưng.

Deln bảo là Turan cứ ra tay, nhưng có thần Istrant mới biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó dám thật sự làm như vậy. Một cách đơn giản mà hình dung thì một tồn tại như hắn ta, rất có thể khi nhận lấy sát thương sẽ lập tức phản lại vô cùng khủng khiếp, giống như đấm vào tấm sắt khiến chính mình bị đau, thậm chí gãy cả tay.

Mặt khác, dù có hơi không thực tế, nhưng nhỡ như Turan bằng cách thần kỳ nào đấy tổn thương được Deln, là sẽ khiến hắn ta nổi giận. Tâm tính một người luôn kì cục như thế, tự tin về khả năng phòng thủ của bản thân nên buông lời thách thức, đến khi niềm tự hào ấy bị tổn hại thì lại nổi đóa lên muốn làm khó kẻ khác để níu lấy chút danh dự. Mà sự làm khó ấy đối với Turan, có khi chính là cái chết. Nó quả thật không dám làm liều.

– Ngươi còn chần chừ cái gì?!

Deln gắt lên, mày nhăn lại vẻ không hài lòng. Tính tình hắn ta có vẻ nóng nảy, hệt như khung cảnh mà hắn ta đã gây ra vừa rồi, và cũng đang diễn ra ngay lúc này.

Lấy hết can đảm, Turan thốt:

– Có cách nào khác kh-

Nó còn chưa dứt lời thì Deln đã chen ngang, quát:

– Phiền phức! Nếu ngươi không đánh, thì để ta đánh.

Nói rồi hắn ta hùng hùng hổ hổ dấn bước tiến lên. Turan giật bắn mình, vội vàng xua tay bảo:

– T-t-tôi đánh! Tôi đánh là được chứ gì.

– Hừm. Nhanh vào.

Turan cất một tiếng thở phào nhẹ nhõm, cũng là tiếng thở dài than trách số phận oái oăm của mình. Có vẻ như nó đã không còn sự lựa chọn nào nữa rồi.
Bình Luận (0)
Comment