– Chuyện lần này ngươi làm tốt lắm.
Người lên tiếng là mèo Jorz. Turan không vui vẻ gì với lời khen ấy, chỉ bảo:
– Bớt nói nhảm. Rốt cuộc ông đã nói gì với tên đó?
– Ý ngươi là Deln?
– Còn giả ngây ngô. – Turan gắt – Hắn ta… đúng là điên.
Mèo Jorz cười mấy tiếng, lại thấy ánh mắt giận dữ của Turan thì thôi không cợt nhả nữa, đáp:
– Không phải do ta. Hắn vốn dĩ điên rồi. Ngươi ở cùng hắn hẳn một lúc lâu mà còn không hiểu sao?
Turan ra vẻ nghi hoặc. Hành động cùng lời nói của Deln quả thất không được bình thường, nhưng đồng thời lại không có vẻ là thiếu suy nghĩ. Nếu hắn ta thật sự chẳng tính toán điều gì thì nó đã dễ dàng chiếm được tiện nghi rồi.
Nhớ đến, Deln có nói rằng những Chính thần nơi đây đang kiềm hãm, muốn giữ chân hắn ta ở thế giới này. Turan không nhìn ra được lý do cho việc đó, nhưng hẳn là không tầm thường. Có lẽ khi nào nó có đủ sức mạnh và tầm cỡ, sẽ tìm hiểu một chuyến. Dù sao thì nó cũng xem như đã nhận một phần ân tình của hắn ta.
– Ông và hắn ta quen nhau ư? – Turan dò hỏi.
– Hả? Sao ngươi lại hỏi? – Jorz thắc mắc.
– Ừm… Thôi. Không cần phải trả lời.
Turan nói rồi quay người đi. Nó giờ tốt hơn nên tập trung vào việc giải quyết vấn đề của hiện tại. Còn chuyện giữa Jorz và Deln, khi nào ông ta thấy hứng thú thì kể nó nghe như một buổi trò chuyện thân mật là được. Gì thì gì, ông ta vẫn là một thành viên tổ đội của nó.
Turan sau đó lấy ra một viên đá truyền âm, bắt đầu phát tín hiệu. Nó không mất quá lâu để nhận được phản hồi:
– Là tôi.
– Tôi sẽ giả sử phía bên cậu vẫn ổn. – Turan nói – Nếu không có chuyện gì khác, đội ngũ của cậu có thể rút lui.
– Hả? Cậu đang nói cái gì vậy? Chuyện đã đến thế này rồi mà cậu còn muốn chúng tôi rút lui?
– Phải. – Turan điềm tĩnh đáp – Quân của vua yêu tinh đã rút rồi đúng không? Ít nhất là trông như vậy.
Phía bên kia im lặng hồi lâu mới cất tiếng:
– Đây là do cậu ư?
– Có thể nói là vậy. – Turan trả lời – Tôi không dám chắc về việc yêu tinh tộc sẽ khai chiến với vương quốc Enria hay không, nhưng hôm nay họ sẽ không làm việc đó.
Lại một khoảng lặng nữa diễn ra.
– Thế còn tổ đội mà chúng tôi bắt được thì sao?
– Cái đó thì phiền cậu thả họ ở chỗ nào đấy an toàn trong rừng. Dĩ nhiên cậu cũng có thể lựa chọn giết chết bọn họ, sẽ đỡ phiền phức hơn. Cả hai đều không ảnh hưởng tới kế hoạch của tôi.
– Cậu…
Tín hiệu ngắt ngay sau đó. Cornel có vẻ không chịu đựng nổi việc đội ngũ của mình bị Turan đối xử không khác gì một công cụ như thế.
Nhưng Turan cũng không có cách. Chuyện này thật sự đã vượt ra khỏi dự tính của nó rồi. Vốn dĩ, nó chỉ hình dung được tình huống xấu nhất có thể xảy ra là chiến tranh giữa tộc yêu tinh với vương quốc Enria, nhưng giờ lại liên lụy cả thần Fyratr và Deln của khu rừng. Thậm chí, Turan có thể lờ mờ đoán được rằng mối quan hệ giữa Deln với các Chính thần thế giới này là cực kì gay gắt, chừng như bất kì lúc nào cũng có thể lao vào đánh giết nhau được.
Mà cuộc chiến giữa các tồn tại mạnh mẽ như thế, Turan thật không dám tưởng tượng tới. Sau khi chứng kiến sức mạnh của Deln, nó đã biết được hắn ta có thể trở nên khủng bố như thế nào, càng chẳng nói tới các Chính thần đang kiềm hãm được hắn ta.
“Đấy chẳng phải là diệt thế sao?”
Turan lắc nhẹ đầu, không muốn nghĩ tới chuyện này nữa. Nó quay sang nhìn Tiffia một chút. Cô nàng có vẻ vẫn còn đang rất băn khoăn với quyết định của bản thân, hoàn toàn lơ đi mấy lời hỏi thăm của Darmil.
Âu cũng là không thể tránh khỏi. Nếu mối quan hệ giữa Tiffia với cha mình, và cả em trai cô ta có thể cải thiện được thì không còn gì tốt hơn, nhưng rõ là không thể nào. Đây suy cho cùng là tranh chấp lợi ích, nói sâu xa hơn thì là nguyện vọng và tư tưởng của mỗi người chèn ép lẫn nhau.
Kì thực, Turan vẫn chưa rõ lắm điều mà Tiffia thật sự nhắm tới là gì. Tuy nhiên, nó sẽ không thể bỏ qua nếu cô ta chùn bước trước việc đột phá Nihr. Và nếu cô ta đã muốn đột phá Nihr, nó sẽ không ngần ngại gạt bỏ mọi rào cản dẫn tới chuyện đó.
Nghĩ rồi, Turan lấy ra một viên đá truyền âm khác. Lần truyền tin này không cần thiết trong tính toán của nó, nhưng vẫn là khó mà yên lòng làm ngơ được.
– Tôi nghe đây, cậu đội trưởng.
Giọng nói có vẻ gấp gáp vang lên.
– Tôi đã cứu được Tiffia rồi. – Turan đáp.
– Gì… Tuyệt! Thật tốt quá rồi. – Natalie cười nói – Tôi vừa mới hay tin cô ấy bị mang đi hiến tế… Ôi, cảm tạ các đức Chính thần…
Turan nhăn mày nghi hoặc. Rồi nó hỏi:
– Đừng bảo với tôi là cô đang chạy tới đây nhé?
– Ừ thì… Cậu không cần lo cho tôi. Mọi người đã thoát khỏi rừng chưa? Cần tôi hỗ trợ gì nữa không?
Turan giấu một tiếng thở dài. Nó không khó để đoán được rằng Natalie đã dính vào rắc rối gì đấy vì cố chạy tới đây để cứu Tiffia.
– Không cần. – Turan đáp – Cô tự lo tốt cho bản thân là được.
– Thế… Được rồi. Tôi tin cậu. Có dịp tôi sẽ tới thăm mọi ngươi.
Tín hiệu bị ngắt không lâu sau đó.
Turan cất viên đá truyền âm đi, quay sang Kull, hỏi:
– Thế nào rồi?
– Vẫn chưa có ai tới. – Kull nhẹ giọng đáp – Mấy tên vốn nên giám sát chúng ta thì sau khi chứng kiến màn thảm sát vừa nãy đã trốn hết rồi.
Turan gật đầu, ra hiệu cho Kull di chuyển để tiện cho việc quan sát hơn. Xong, nó bước tới trước Tiffia, cất tiếng:
– Cô đã sẵn sàng để gặp cha mình chưa?
Tiffia giật nảy mình, ngước lên nhìn Turan với vẻ lo lắng. Mất một lúc cô ta mới thốt lên được:
– Tôi sắp phải gặp cha mình ư?
Dường như cô nàng không mong chờ lắm việc gặp mặt người cha. Cũng là điều dễ hiểu, vì đâu ai lại muốn gặp người cha đã đối xử tệ bạc với mình như vậy.
Càng nhìn bộ dáng của Tiffia, Turan càng phát bực bội. Không nhịn được, nó gắt:
– Cô đừng có mặt ủ mày chau như vậy nữa được không, nàng yêu tinh của tôi. Những người đồng đội của cô đã chịu biết bao khổ cực, đối mặt với vô vàn nguy hiểm mới đến được đây để cứu cô. Không một ai muốn trông thấy bộ dạng cô như lúc này cả. Hiển nhiên, đó là với cương vị của người đồng đội. Còn nếu cô đã không xứng làm thành viên tổ đội này nữa, có chuyện gì xảy ra cũng chẳng ai thèm đoái hoài tới đâu.
Tiffia nghe hết cả, mặt nghệch ra một lúc, rồi lại thành mỉm cười, đáp:
– Không phải đâu, Turan. Tôi chỉ… hoang mang một chút thôi. Tôi hiểu cậu cần gì ở tôi mà.
Turan thật sự không nắm bắt được cảm xúc của Tiffia bây giờ, càng không đọc được suy nghĩ của cô nàng. Nó còn đang định nói tiếp thì Darmil đã chen vào, lắc nhẹ đầu. Vẻ mặt của cậu ta vô cùng nghiêm túc, chừng sẽ đánh nhau với nó một trận nếu còn tiếp tục.
– Đừng để tôi thất vọng.
Nói nốt một câu, Turan liền quay đi, tự tìm cho mình một góc mà nghỉ ngơi.
– Làm đội trưởng khổ thân quá nhỉ?
Giọng nói vang lên không của ai khác ngoài mèo Jorz. Ông ta có vẻ rất thích thú với việc nhìn Turan gặp phiền phức.
– Ông cũng là thành viên tổ đội đấy. – Turan bảo – Có trách nhiệm một chút có được không.
– Ôi giời! – Jorz thốt – Đến rồi. Giận cá chém thớt đây.
Turan phát bực, lầm bầm:
– Không thèm đôi co với ông.
Mèo Jorz thấy thế thì cười gào lên mấy tiếng, xong không biết lấy từ đâu ra một bình rượu cao chừng tấc ném về phía Turan. Nó nhướn mày nói:
– Giờ không phải là lúc. Tôi không uống.
Đang định ném trả lại cho Jorz thì ông ta bảo:
– Ai lại mời ngươi uống. Mở ra cho ta thưởng thức nào. Tình tiết sắp tới ắt là hấp dẫn lắm đấy.
Turan nhăn mặt, hừ một tiếng rồi ném bình rượu đi thật xa, để mặc cho con mèo mập kêu lên oai oái bay đuổi theo.
Thời gian chờ đợi kéo dài đến gần nửa giờ thì Kull mới chạy tới, cất tiếng:
– Có người đến. Một đội ít nhất hai mươi yêu tinh. Một trong số đó hẳn là vua yêu tinh.
Turan mỉm cười, vươn vai cho khỏe khoắn cả người rồi mới bảo:
– Được. Cậu tìm chỗ ẩn nấp, đề phòng tình huống ngoài ý muốn.
– Đã hiểu.
Kull nói rồi chạy thoắt đi. Turan thì bước tới chỗ Darmil với Tiffia, phổ biến cho họ tình hình hiện tại. Về phần mèo Jorz thì sau khi mở được bình rượu của mình đã trốn đi đâu mất.
Đội ngũ yêu tinh hơn hai mươi người chẳng bao lâu thì kéo đến chỗ nhóm Turan. Dẫn đầu cả đội là một yêu tinh với gương mặt dày dặn cưỡi trên một con nai cao lớn có cặp sừng to toát lên vẻ oai vệ; theo sau ở hai bên là hai yêu tinh, một hung hãn và một có vẻ điềm tĩnh, lạnh nhạt với mọi thứ, và mỗi người đều cưỡi trên một con nai cao lớn, chỉ là thấp hơn con đi đầu một chút.
Mặc dù Turan là người đứng trước cả nhóm để đón đội ngũ yêu tinh, nhưng kẻ đi đầu mà hẳn là vua yêu tinh lại chẳng để ý nhiều tới nó mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tiffia ở bên cạnh. Khi khoảng cách giữa cả hai chỉ còn chừng mười mét, ông ta mới cho con nai dừng lại, cất tiếng:
– Ta nghe rằng cô đã gây ra một thảm họa chưa từng có ở đây.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh nhạt, khiến cho Tiffia vô thức rùng mình, còn chừng như muốn bước lùi về để tránh né. Nhưng rồi cô nàng ngược lại dấn một bước tiến về trước, đáp:
– Tôi không cho là vậy, thưa đức vua đáng kính. Ngài có lẽ rất rõ ràng kẻ đã gây ra chuyện đó. Hay là vì ngài không dám động đến kẻ ấy nên mới đổ tội cho tôi đây?
Sắc mặt của vua yêu tinh không chút thay đổi. Ông ta nhìn sang Turan với Darmil, rồi lại nhìn Tiffia, bảo:
– Xem ra cô đã tìm được chỗ dựa khá vững chắc nhỉ?
Tiffia lắc nhẹ đầu, nói:
– Họ là những người đồng đội đáng tin cậy của tôi. Đức vua, ngài dẫn cả đội ngũ hùng hổ đến đây, chắc không chỉ để cất mấy lời như thế đâu, phải không?
Vua yêu tinh nhếch mép cười. Đó chỉ là một nụ cười thoáng qua, trả lại ngay ở đó là sự lạnh nhạt.
– Ta cần lời giải thích cho chuyện này. Còn về phần các ngươi, là không đủ để xoa dịu cơn giận của ta.
Turan mỉm cười khinh khỉnh. Nó đã muốn bước tới nói cùng vị vua đáng kính này lắm rồi, nhưng vẫn là nhường cho Tiffia có thêm thời gian với cha mình. Nếu tự cô ta có thể giải quyết ổn thỏa hết thì tất nhiên là không gì tốt hơn.