Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 298

– Các ngươi muốn gì ở ta? – Tiffia hỏi.

Một tràng cười như nắc nẻ vang lên. Không mất quá lâu để Tiffia xác định được chủ nhân là hàm trăng trắng xám ở bên phải.

– Cô th-thật là hài hước. Thứ chúng ta muốn, không-không phải đã được cô d-dâng lên trước mặt đây rồi-rồi ư?

Tiffia càng nghe càng thấy khó mà hiểu được. Tình huống trong mắt bọn chúng có vẻ đơn giản, nhưng đối với cô lại phức tạp vô cùng. Hơn cả, cô giờ là không kiểm soát nổi cảm xúc của mình, lại càng thêm rối loạn.

– Đưa đây. Thế là ổn thỏa.

Bàn tay có cánh cất tiếng, xong thì liền nhào tới Tiffia. Hành động của hắn ta rất nhanh, khiến cho cô có muốn tránh cũng không tránh kịp. Trong tình cảnh đó, cơn hoảng loạn lại chiếm lấy tâm trí của Tiffia, khiến cô cứng đờ người, mắt thì nhắm nghiền lại. Là hoàn toàn bất lực.

Nhưng Tiffia chẳng cảm nhận được chút đau đớn nào cả. Thậm chí một vài va chạm nhỏ xíu cũng là không có. Từ từ mở mắt ra, cô trông thấy bàn tay có cánh giờ đang bị con mèo đen gặm ở trong miệng. Điều đáng sợ là cái đầu của con mèo đã biến thành to tổ bố, trông lệch hẳn so với phần thân của nó.

– Jaar, ngươi muốn ăn một mình?

Bàn tay có cánh dù bị gặm trông không được dễ chịu gì, nhưng giọng nói cất lên hoàn toàn là điềm tĩnh.

Con mèo đen nhai thêm mấy lượt nữa mới xoay đầu phun một cái đẩy văng bàn tay có cánh đi thật xa. Xong, nó bảo với giọng hơi khàn:

– Ăn một mình hay không cũng không tới ngươi phán xét, Toar. Còn cô, có muốn đi dạo cùng ta một chút không?

Tiffia nghe, còn chưa kịp nhận thức một nửa về lời mời của con mèo đen thì cái nhãn cầu to tướng đã chen vào:

– Đừng nghe hắn ta, cô gái. Đi theo hắn, một cọng lông cũng chẳng còn sót lại đâu.

Tiffia bất giác rùng mình. Cô giờ mới nhận ra được rõ ràng tình huống của bản thân. Đây có lẽ giống với điều Turan đã nói, cả đám tinh linh đều muốn tranh nhau cắn nuốt linh hồn của cô. Chúng có nhiều cách, và một trong số đó chính là dụ dỗ.

Thấy dáng vẻ do dự của Tiffia, thanh kiếm nghiêm giọng bảo:

– Cô nắm bắt vấn đề rất tốt. Thế nhưng, chúng ta vẫn cần kết quả cho chuyện này.

Tiffia ngước nhìn thanh kiếm. Ở phần chuôi kiếm, có thể thấy được những ngón tay lờ mờ đang siết chặt lại. Dù vậy, Tiffia không thể đoán được đó là có ý gì.

– Thật là thơm.

Tiếng con sói hai chân lại vang lên trong đầu Tiffia, vẻ như không nhịn được nữa. Nhìn sang bên phải, cô có thể thấy được hàm răng trắng xám đã mở to ra rồi, chừng bất kì lúc nào cũng sẽ lao tới cắn cô một nhát mà tất nhiên sẽ cắt đứt phăng cả người.

Tiffia sợ hãi. Cô không thể ngờ được đây chính là những thứ mà mẹ cô đã từng phải đối mặt. Chúng so với đám quái còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần.

“Tinh linh cái gì chứ…”

– Còn do dự nữa, cô sẽ không còn cơ hội đâu.

Con mèo đen lên tiếng, đưa cái chân trước nhỏ nhắn về phía Tiffia. Cái đầu của nó giờ đã biến nhỏ trở lại rồi nên trông cũng thân thiện hơn nhiều.

Tuy nhiên, Tiffia là không dám bắt lấy cái chân đó. Cô sợ bị lừa. Thế giới này, quá xa lạ với cô rồi, không thể tin được thứ gì cả.

– Nếu mọi người đều muốn, thì để ta cắt cô ta ra.

Cùng với lời đó, thanh kiếm dài hơn ba mét bắt đầu hướng lên cao như được ai đó giơ lên. Nhìn chằm chằm thanh kiếm, Tiffia cảm giác rõ được sự bất lực của bản thân. Cô giờ thậm chí còn chẳng dám nghĩ tới chuyện bỏ chạy, cả người cứng đờ.

– Cô gái! – con mèo đen nói lớn, vung vẫy cái chân.

– Đừng nghe hắn ta. – nhãn cầu thốt.

– Thật là thơm.

– D-dừng lại.

Tiffia cất tiếng. Nhưng rõ ràng là chẳng có tên nào thèm để ý tới lời của cô cả.

– Tr-trong số các ngươi, ai là kẻ mạnh nhất?

Câu hỏi bất chợt của Tiffia làm thanh kiếm đang giơ lên khựng ở nguyên đó. Con mèo đen thì ngừng vung vẫy cái chân, rụt về liếm láp với vẻ trầm tư. Nhìn sang hàm răng trắng xám bên cạnh, hắn ta đang từ từ khép lại. Riêng chỉ có con sói hai chân không có chút thay đổi nào, vẫn chốc chốc bảo:

– Thật là thơm.

– Cô muốn chọn kẻ mạnh nhất?

Cái nhãn cầu to tưởng cất tiếng hỏi.

Tiffia giấu một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như lời của Turan là đúng. Đám tinh linh này đều muốn ăn cô, nhưng chúng đều ích kỷ, muốn một mình nuốt trọn nên sẽ chẳng dễ dàng gì chịu chia sẻ cho kẻ khác. Và nếu tình huống là vậy, cô cần phải khích cho chúng tranh giành lẫn nhau.

– Phải. Ta sẽ lập khế ước với kẻ mạnh nhất trong số các ngươi. – Tiffia dõng dạc bảo.

Thanh kiếm dài hơn ba mét từ từ hạ xuống, thắc mắc:

– Cô định lấy gì để đánh đổi chứ? Bất kì kẻ nào trong chúng ta đều không phải cô đủ sức gánh được.

Tiffia hít sâu một hơi, cười nhếch mép, nói:

– Điều đó, ta chỉ có thể tiết lộ cho kẻ sẽ lập khế ước với mình mà thôi.

Tất cả đều im lặng, ngơ ra nhìn vào Tiffia. Cô không biết lời vừa rồi của mình có khiến cho chúng tức giận hay không, nhưng đó chắc chắn là cách giải quyết có lợi nhất cho cô lúc này. Kể cả khi một vài tên không ưa cô thì số còn lại chắc hẳn cũng sẽ đứng ra chống đỡ giúp để có thể ăn trọn được cô, nhất là những tên tự tin mình là mạnh nhất. Và như vậy, tất nhiên sẽ biến những tên muốn phân chia con mồi trở thành đứa nhát gan trong mắt kẻ khác.

– Hay lắm, cô gái.

Con mèo đen thốt, bay đến đáp lên chuôi thanh kiếm, bám vào đó với vẻ ngạo nghễ. Dù vậy, thanh kiếm không có vẻ gì là chán ghét hành động ấy, thậm chí trông kỹ còn như là đã quen thuộc.

– Những tinh linh không đánh nhau vì lý do vớ vẩn ấy.

Thanh kiếm cất tiếng, quay đi tiến tới bên cạnh nhãn cầu, nói tiếp:

– Nhưng nếu là để tìm ra kẻ mạnh nhất, thì chúng ta có cách.

– Điều này thật ngu xuẩn, Mesir. – nhãn cầu thốt.

– Ngươi chưa gì đã sợ rồi à?

Con mèo đen cười nói, liếc mắt nhìn sang bàn tay có cánh ở một góc, bảo:

– Ngươi cùng Yher, cả hai đứa có thể lên cùng lúc.

Bàn tay nghe vậy, quay đi, hờ hững đáp:

– Chuyện này không còn liên can tới ta nữa.

– Jaar ngươi-!

– Xem ra thắng bại đã rõ.

Thanh kiếm nghiêm nghị bảo. Nhãn cầu nghe xong thì cũng chẳng dám nói gì thêm, lủi thủi bỏ đi, tránh vào một góc tối.

Tiffia trông cả quá trình, không thể không há mồm ngạc nhiên. Cô đã tưởng rằng chúng không đánh nhau một trận thì ít nhất cũng là một buổi đấu lý hay bộc phát uy áp chế ngự kẻ còn lại. Có vẻ như giữa đám tinh linh này vốn đã phân chia thứ bậc rất rõ ràng rồi.

Quay sang hàm răng trắng xám, Tiffia giật mình phát hiện hắn ta giờ đang bị con sói tím ngoạm lấy, không ngừng kêu la oai oái. Tuy nhiên, tiếng kêu không có vẻ gì là đau khổ, còn con sói thì ngoắt đui liên tục vẻ mừng quýnh.

– Thế…?

Tiffia cất tiếng. Cô đoán là họ đã giải quyết xong vấn đề, vì trông thanh kiếm, con mèo đen và con sói tím thì chúng chẳng giống đang định làm gì với nhau cả.

– Kalr sẽ không đi cùng cô. Ít nhất là bây giờ.

Người lên tiếng là con mèo đen. Phân biệt theo tên gọi thì Kalr hẳn là con sói tím.

– Còn lại hai người chúng ta, cô có thể chọn.

Thanh kiếm cất giọng nghiêm nghị, hướng về Tiffia hơi tiến tới trước.

Chúng dành sự lựa chọn cuối cùng lại cho Tiffia, nhưng cô lại thấy rằng đây không phải là diễn biến mình mong muốn. Nếu phải lựa chọn, con mèo đen hẳn là thích hợp hơn cả, vì cô không có thiện cảm với thanh kiếm cho lắm. Tuy nhiên, nhìn con mèo, lại nghĩ tới những chuyện đã xảy ra, cô ngờ rằng đây là lựa chọn đúng.

– Giữa hai ngươi, ai mạnh hơn? – Tiffia hỏi.

Con mèo đen đưa chân trước lên liếm láp, không chút để ý tới Tiffia, nhưng vẫn là đáp:

– Theo cách nhìn của ngươi, cả đám sáu người chúng ta không ai mạnh hơn ai cả. Chỉ là khi đối mặt với nhau, từng người sẽ có ưu thế riêng biệt. Thế nên, thực tế thì ngươi có thể chọn bất kì ai.

Tiffia lộ vẻ lưỡng lự. Cô nghĩ là mình hiểu điều mà con mèo đen muốn nói tới, nhưng thực sự thì cô không thể quyết định khi mà chưa nhìn thấy được khả năng của chúng. Ngoài hình dáng kì dị ra, chỉ có con mèo đen là để lộ rằng nó có thể biến lớn cái đầu của mình.

“Nhưng như thế thì có ích gì?”

Không phải Tiffia xem thường đám tinh linh này, vì chỉ riêng khả năng bay lơ lửng của chúng là đủ để cô xem trọng rồi. Nhưng chỉ như thế thì không thể nào phù hợp với cái danh hi vọng của tộc yêu tinh mà suốt hàng trăm hàng nghìn năm qua tộc của cô đã trông mong vào được.

– Cô đang nghi ngờ thực lực của bọn ta?

Thanh kiếm lên tiếng, giọng nghe có vẻ không được hài lòng.

– Như thế thì không thơm.

Con sói tím hùa theo. Thừa lúc đó, hàm răng trắng xám liền trốn đi.

– A!

Con sói thốt lên một tiếng, lập tức đuổi theo. Cả hai cứ thế biến mất khỏi nơi đây.

Tiffia nuốt một ngụm khan. Trước áp lực mà thanh kiếm đang gây lên cô, thật khó mà bình tĩnh được. Cô kì thực không có ý xúc phạm chúng, chỉ là không thể đưa ra quyết định được mà thôi. Dù sao thì cô tìm đến đây chỉ để hoàn thành thử thách Thần thánh, nhằm đột phát Nihr, chứ chẳng hề trông mong có cho mình một tinh linh hay cả trở thành tinh linh thuật sư.

Chợt nhớ lại lời Turan, cô mạnh dạn cất tiếng:

– Thế, chọn cả hai ngươi thì sao?

Con mèo đen ngừng hành động liếm láp đã tới chiếc đuôi của mình lại, nhìn chằm chằm Tiffia với ánh mắt nghi hoặc. Rồi con mèo hỏi:

– Ngươi là đang muốn đùa giỡn với chúng ta?

Cùng với lời đó, con mèo không có cử động gì thêm, nhưng thanh kiếm dưới chân nó thì tiến thêm về trước, rung lên nhè nhẹ chừng mất đi kiên nhẫn, muốn lập tức vung lên chém Tiffia một nhát chia làm đôi.

Hoảng hốt, Tiffia vội bảo:

– Điều đó không đúng! Ta- nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu có thể thỏa mãn cả hai ngươi.

– Thỏa mãn chúng ta? – con mèo đen nói – Cô không thể.

– Nhưng-

– Dù chỉ chọn một, cô cũng không thể thỏa mãn bất kì ai trong chúng ta.

Tiffia ngớ người, định nói lại thôi. Cô hoàn toàn không nắm biết một chút thông tin nào cả, cố giải thích hay đòi hỏi quá đáng chỉ khiến bản thân trở nên đáng khinh trong mắt họ mà thôi.

Tiffia cần thỏa hiệp, cũng cần sự nhượng bộ từ thanh kiếm hoặc là con mèo đen. Vấn đề hiện tại là cô không biết chúng thật sự muốn gì. Theo lời Turan thì chúng nhắm tới linh hồn của cô, đặc biệt là phần hồn – thứ không tồn tại ở thế giới tinh linh.

Nhưng về cụ thể thì Tiffia không biết, hay đúng hơn là cô không hiểu được. Cái gọi là tinh linh thuật sư, thật là quá xa lạ rồi.
Bình Luận (0)
Comment