Tiffia khóc không quá lâu, nhưng cô nàng lại kiệt sức ngủ thiếp đi mất. Không còn cách nào khác, Turan đành để Darmil bế cô ta để cả nhóm còn sớm rời đi khu vườn “tràn đầy ý thức” này. Nó lúc mới tới đây là có chú ý đến sự dồi dào về linh nhưng lại thiếu sót về hồn, vốn cho rằng là điểm đặc của khu vườn của sự an yên cùng có mối liên hệ nào đó với các tinh linh, giờ mới hoảng hốt khi nghe được sự thật từ mèo Jorz.
– Mọi chuyện vẫn ổn chứ, Turan?
Bước chân Turan lệch một nhịp. Nó đối với câu hỏi của Kull quả thật không biết nên trả lời thế nào.
Tiffia là đã thành công hoàn thành thử thách Thần thánh, cũng đã đột phá Nihr rồi, vốn nên là điều tốt. Thế mà giờ lại lộ ra rằng cô nàng lập khế ước với nhiều hơn một tinh linh, và theo phản ứng của mèo Jorz thì đó là chẳng tốt chút nào, nếu không muốn nói là quá tệ.
Turan không xác định được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cũng chẳng thể tìm được cách giải quyết, ít nhất là trước khi mèo Jorz chịu giải thích. Nó giờ chỉ có thể đánh cược vào bản thân mình, rằng có thể cứu Tiffia thoát khỏi nguy cơ, như những gì một người đội trưởng nên làm.
Trong lúc Turan còn đang chìm trong suy nghĩ của mình để tìm câu trả lời phù hợp cho Kull thì cậu ta bỗng trầm giọng bảo:
– Có người.
Turan thoáng giật mình. Nó vội ra hiệu cho cả nhóm dừng chân.
– Ít nhất là sáu. Có lẽ là yêu tinh. Họ ở ngay bên ngoài khu vườn.
– Nhưng chúng ta đã chọn hướng tránh xa nơi ở của tộc yêu tinh…
Turan nói nhỏ, khó mà tin được rằng có yêu tinh chặn đường mình. Nó giờ thật không muốn đụng độ một kẻ địch nào cả.
Turan ra hiệu cho Kull lên trước để dò xét kỹ hơn. Chốc, cậu ta quay lại, bảo:
– Là vua yêu tinh.
“Thật đúng là không chịu từ bỏ.”
– Đi thôi. Ông ta rõ ràng là có chuẩn bị, muốn tránh cũng tránh không được.
Với lời đó, cả nhóm Turan tiếp tục tiến về trước, chẳng bao lâu thì ra khỏi khu vườn của sự an yên, chạm mặt với vua yêu tinh.
– Đó là…?
Vua yêu tinh cất tiếng, mắt hướng vào không ai khác hơn là Tiffia giờ vẫn đang còn chưa tỉnh lại ở trên tay của Darmil.
– Cô ấy đã thành công.
Turan nghiêm giọng, trực tiếp vào vấn đề. Nó biết chắc vua yêu tinh đến đây là muốn xem kết quả của thử thách Thần thánh. Nó không rõ ông ta còn đang mưu tính cái gì, nhưng chắc chắn sẽ không để bất kì ai trong tổ đội phải chịu thiệt.
Đôi mắt màu lục của vua yêu tinh mở to, thể hiện rõ sự ngạc nhiên của mình. Ông ta thở gấp một hơi, sau đó liền đằng hắng nhẹ một tiếng, bảo:
– T-ta muốn xem.
Có vẻ như cảm xúc lẫn lộn trong lòng khiến người đàn ông luôn tỏ vẻ uy nghiêm này không còn giữ được dáng vẻ nên có của mình nữa, cả bộ dạng lúc này toát lên rõ sự thèm muốn.
– Tình trạng của cô ấy không được tốt. – Turan vội nói – Ông muốn tin cũng được, không tin cũng không thành vấn đề gì.
– Nhưng-
Lời của vua yêu tinh bị chặn lại bởi tiếng nói nhỏ từ một yêu tinh khác với vẻ lạnh lùng ở cạnh ông ta. Vội vàng chỉnh đốn bộ dáng của mình xong, ông ta mới nghiêm giọng:
– Đã vậy, ta xin mời các cậu đến chỗ của ta làm khách.
Ngừng lại một chút, ông ta nói tiếp:
– Ta tin các cậu cũng không muốn bị một đám quái nào đấy tập kích giữa đêm phải không?
Turan cười nhạt. Lời đề nghị này đúng là không thể từ chối được, nhưng phần lớn nguyên nhân là ở đám yêu tinh ở trước mặt nó đây.
– Được. – Turan đáp – Tôi từ lâu rồi cũng muốn trải nghiệm thử cảm giác được các yêu tinh chiêu đãi.
– Đã thế, mời các vị.
Nam yêu tinh vẻ mặt lạnh lùng hơi tiến về trước, tỏ ý muốn dẫn đường.
Turan quay sang mấy người đồng đội của mình, ra hiệu họ không cần lo lắng, sau đó thì để cả nhóm đi theo.
Đoạn đường đi không quá dài, và không hề đụng phải một con quái nào cả. Lối đi này có vẻ như đã được dọn sạch sẽ trước rồi.
Dẫn đường là một tên kiệm lời và rất cẩn trọng nên Turan sau mấy tiếng hỏi thăm thì cũng không nói thêm gì nữa. Về phần vua yêu tinh, ông ta đã rời đi trước cùng với các yêu tinh khác. Họ có bộ dạng khá gấp gáp, hẳn là cần mở một cuộc họp khẩn cấp đi.
Nghĩ tới, âu cũng là không dễ dàng cho tộc yêu tinh, vì cả đám trưởng lão đã bị Deln làm cho biến mất lúc chiều rồi, nên muốn có đủ nhân lực để tìm ra phương án giải quyết trong thời gian ngắn là rất khó.
“Nhưng hẳn một đêm cũng là đủ đi.”
Nhóm của Turan được dẫn tới một căn nhà gỗ khá lớn được dựng nhô ra từ một thân cây to tướng mà chỉ có duy nhất một đường lên là qua những bậc thang. Cũng may là căn nhà này không có cách quá xa mặt đất nên là có nhảy thẳng xuống hẳn là vẫn không gãy mất cái chân nào. Ít nhất là đối với Turan, Darmil và Kull. Còn Tiffia, chắc sẽ phải chịu đau một chút.
– Cậu Turan, vua yêu tinh muốn gặp cậu.
Tên yêu tinh cất tiếng. Thông qua kỹ năng chủ đạo, Turan biết được rằng hắn ta tên Eriltch, Thần cấp hiện tại là 25. Đây là vô cùng bất ngờ, nó đã không nghĩ tới việc một tên dẫn đường cho mình lại có Thần cấp cao như vậy. Vẫn may đây còn trong ngưỡng chấp nhận được chứ không khiến nó choáng váng mà gục mất bởi chính kỹ năng của mình.
– Được thôi. – Turan đáp – Tôi cũng muốn sớm giải quyết chuyện này.
– Thật vinh hạnh.
Với lời đó, Eriltch quay người rời đi. Turan đối với mấy người đồng đội của mình dặn dò mấy thứ, xong rồi cũng bước đi theo.
Đoạn đường đi vào nửa đêm có phần tối tăm và u ám, chỉ được soi rọi bởi vài ngọn đèn le lói từ các căn nhà gỗ. Turan vẫn còn nhớ tới con quái Ma cây hôm trước, cùng với việc giờ đang ở nơi đất khách quê người, nó là không tránh khỏi mang lòng phòng bị.
Nhưng dù sao thì, Turan tin tưởng vua yêu tinh sẽ không có ý đồ xấu với mình. Nếu ông ta muốn thì nên làm từ lâu rồi, chẳng việc gì phải đợi tới giờ cả. Mặt khác, nó cũng không phải là không có cách trốn thoát khỏi đây, chỉ là không cần tự nhiên tốt hơn nhiều.
Nghĩ tới, Turan đoán là vua yêu tinh đang nhằm vào Tiffia. Rõ ràng là việc cô nàng có thể thành công hoàn thành thử thách Thần thánh là điều nằm ngoài dự đoán của ông ta. Nó không biết vì lý do gì ông ta lại tỏ ra quan tâm thử thách đến vậy, nhưng ắt hẳn không tầm thường.
Đối đầu với yêu tinh tộc rừng Cultiven, Turan tất nhiên là không ham thích gì. Nếu có thể, nó mong muốn hơn là thành lập mối quan hệ hữu hảo với họ. Nơi đây dù sao cũng là quê hương của Tiffia, và cô nàng không nghi ngờ gì là rất gắn bó. Mục đích ban đầu của cô ta khi nhắm tới thử thách Thần thánh, đến cùng vẫn là loại bỏ cái danh điềm xấu, được mọi người công nhận lần nữa mà thôi.
Tuy nhiên, đó lại không phải là việc mà Turan có thể quyết định được. Nếu vua yêu tinh – cha của Tiffia gây bất lợi cho bất kỳ ai trong tổ đội của Turan, nó chắc chắn sẽ khiến ông ta hối hận suốt phần đời còn lại.
Eriltch bước đi không vội nhưng tốc độ lại khá nhanh, chẳng mấy chốc thì đã tới một căn nhà gỗ có chút nhỏ hơn so với những căn còn lại. Theo như Turan thấy thì căn nhà không có gì đặc biệt, bên trong thì chỉ có một chiếc bàn với vài cái ghế cùng ít món đồ nội thất khác. Đây giống phòng tiếp khách hơn là một nơi để bàn bạc, ánh sáng cũng không nhiều, bù lại thì ấm áp và có chút mùi thơm dịu nhẹ, phần nào đó tạo cảm giác thoải mái.
Âu là cũng hợp ý của Turan. Nó không muốn khiến chuyện này trở nên quá nghiêm trọng, cũng không ưa thích đối mặt với quá nhiều người. Suy cho cùng, đối với nó, chỉ có lời của vua yêu tinh là xem như có trọng lượng mà thôi. Đám yêu tinh khác chỉ tổ phiền phức.
Trong phòng giờ có bốn người cả thảy, bao gồm cả Turan và Eriltch vừa vào. Hai người còn lại, một là vua yêu tinh, một người khác là tên yêu tinh mà cả nhóm Turan đã đụng độ ở trong khu vườn của sự an yên cách đây không lâu: Quilter.
Turan cười nhạt. Nó đã đoán trước được tình huống này. Với giao kèo đang có với Quilter, lợi thế ít nhiều là đang nghiêng về phía nó.
Vua yêu tinh nhìn một lượt Turan và Eriltch, gật nhẹ đầu xong thì ra hiệu cho Eriltch rời đi. Đây là một hành động tỏ ý thân thiện nhỏ của ông ta, nhằm khiến Turan cảm thấy dễ chịu hơn, tránh bị áp lực khi có tới ba người quanh mình đều đã từng đối địch với nó.
Kì thực, sẽ tốt hơn cho Turan nếu nó mang theo Darmil, Kull hay cả mèo Jorz theo mình. Nhưng nó lại không dám đánh cược quá nhiều khi họ đã chiến đấu suốt cả ngày hôm nay rồi, trông sơ qua thì cũng thấy được là không còn bao nhiêu sức nữa. Họ cần nghỉ ngơi, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tránh khi có chuyện xảy ra thì không còn sức ứng phó, nhất là ở mặt tinh thần.
Nghĩ tới, Turan cũng có chút mệt. Nếu không phải Deln đã làm gì đó giúp nó hồi phục lại sau cuộc gặp riêng với ông ta thì giờ nó cũng khó mà giữ bản thân tỉnh táo nổi.
– Có lẽ cậu đã biết rồi, – vua yêu tinh cất tiếng – nhưng ta vẫn xin được giới thiệu. Ta là Valder Heim Lhamat, vua của các yêu tinh thế giới này. Đứng bên cạnh ta đây là Quilter Sonn Tlurha, một yêu tinh ưu tú đến từ lục địa phía Bắc.
Giọng của vua yêu tinh không có vẻ nghiêm nghị mà giống hơn là một lời giới thiệu bình thường giữa hai bên vừa mới gặp gỡ. Có lẽ bản thân ông ta cũng không muốn cứng nhắc trong tình thế hiện tại làm gì cả. Đây thật khó mà ngờ được khi đứng trước mặt vua yêu tinh là kẻ đứng sau cái chết của các trưởng lão và không ít yêu tinh khác ở dưới trướng ông ta.
“Mặc dù Deln mới là người ra tay.”
– Tôi là Turan. – Turan đáp – Tôi không muốn nói dài dòng, ắt là ông cũng thích vậy.
Vua yêu tinh không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, sau đó thì đưa tay làm động tác mời để Turan ngồi vào bàn. Xong, ông ta lên tiếng:
– Ta đã nghe được một vài chi tiết từ Quilter. Xem ra, Tiffia… Con gái ta đã thật sự vượt qua được thử thách Thần thánh.
Turan nhíu mày. Việc vua yêu tinh giờ nhận Tiffia là con gái của mình khiến nó không khỏi thêm xem thường ông ta. Mối quan hệ giữa hai người đã gay gắt đến như vậy, ông ta vẫn còn chưa làm lành với cô nàng cũng như cô ta chưa nói gì tới việc đó, đây rõ ràng là đang muốn kéo gần khoảng cách với Turan. Bản thân là một vị vua với quyền lực không hề nhỏ, Valder chắc hẳn đã xác định được rằng nó mới là người có tiếng nói nhất trong tổ đội, thậm chí có thể khiến Tiffia bỏ mặc tộc yêu tinh.
Tuy nhiên, gì thì gì, Turan lại nhiều hơn để tâm tới việc tình cảm của vua yêu tinh dành cho con gái mình hiện giờ là gì. Nếu ông ta chỉ xem Tiffia là một kẻ vượt qua được thử thách Thần thánh, là một công cụ để vực dậy tộc yêu tinh, nó sẽ bằng mọi giá ngăn cản cô nàng quay về với tộc của mình.
Nói không ngoa, Tiffia hiện giờ chính là thuộc về Turan, mặc kệ cảm nhận của cô ta là gì đi chăng nữa. Quy tắc của tổ đội này vẫn còn nguyên ở đó, và sẽ mãi mãi có hiệu lực.