Turan sau đó nói thêm vài lời nữa với mèo Jorz, xác định hiện giờ Tiffia không có gặp nguy hiểm gì thì mới rời đi. Về chuyện để ông ta theo sát cô nàng, nó là vẫn còn đang cân nhắc.
Kì thực, vấn đề sẽ không có gì lớn nếu như mèo Jorz là thành thật vì sự an nguy của Tiffia, nhưng Turan mơ hồ cảm giác được rằng chuyện không đơn giản như thế. Nó là chưa có quên rằng ông ta đã tỏ ra hứng thú với tộc yêu tinh như thế nào.
“Chỉ mong con mèo này không có ý đồ gì xấu.” Turan nói thầm. Gì thì gì, đối đầu với một Chính thần hùng mạnh như Jorz là điều nó không hề mong muốn. Một du hành giả mới Thần cấp 8 như nó, ông ta chỉ cần hắt hơi cũng có thể tiêu diệt không biết bao nhiêu lần. Lợi dụng hay bị lợi dụng, âu vẫn còn tốt hơn nhiều so với bị đè đầu cưỡi cổ, hành hạ lên xuống.
Nghĩ tới đây, Turan không khỏi rùng mình ớn lạnh một đợt vì chợt liên tưởng tới hai vị thần nào đấy. Cũng may là giờ họ không có dư dả thời gian để mà chú ý tới nó, nếu không thì ai biết được sẽ làm ra trò gì với bất kì cái cớ vô lý nào mà họ bấu vào được.
– Vấn đề còn lại là Deln.
Turan nói nhỏ. Những điều được nêu ra trong giao kèo với Deln là không hề đơn giản, nhưng lại chẳng phải là thứ nó cần quan tâm lúc này mà là ở tương lai rất xa. Thứ nó đang nghĩ đến là chuyện hiến tế.
Deln đã bảo rằng hắn ta cần cách khác để thể hiện quyền uy của mình, ít nhất đầy đủ để khiến những con dân ở lục địa phía Đông này kính sợ. Đây kì thực không phải là chuyện khó với Deln, hẳn là hắn ta đang muốn thử xem Turan có thể làm đuợc gì.
Tuy nhiên, Turan đáng buồn thay lại chưa có được một cái nhìn đúng đắn về các Chính thần, nhất là sức mạnh của họ. Deln có vẻ mạnh hơn nhiều so với thần Fyratr, mạnh hơn hẳn so với thần Syrathr, nhưng lại chịu nói chuyện ngang hàng với mèo Jorz và e ngại thần Nastorl.
Chuyện còn phức tạp hơn nữa khi mà theo lời mèo Jorz, thần Nastorl lại chính là kẻ đang bảo hộ cho Deln ở thế giới này. Mặt khác, Deln cũng đã nói qua rằng các Chính thần ở đây chỉ đang muốn níu chân hắn ta ở lại với vai trò gì đấy giống như là để trấn áp kẻ khác.
“Kẻ khác lại là ai?” Turan lẩm bẩm. Có quá nhiều thứ còn mù mịt đối với nó. Cứ giữ mãi tình trạng này, nó e là sẽ không thể thỏa mãn được yêu cầu của Deln.
Dù vậy, vẫn là không có ảnh hưởng đến việc Deln ngừng lại việc hiến tế. Ông ta ngay bây giờ cũng đã dừng lại chuyện đó rồi, chỉ là trông mong chút điều thú vị từ Turan.
Đang lúc Turan mải trầm tư suy nghĩ, Kull bước đến, do dự một hồi mới lên tiếng:
– Turan. Mọi chuyện vẫn ổn chứ?
Turan đã thấy Kull từ trước, chỉ đang chờ cậu ta mở miệng, liền đáp:
– Đều ổn. Còn cậu, không định tìm hiểu một chút về tộc yêu tinh sao?
– Chuyện cần làm tôi đã làm rồi. Chỉ còn chờ kết quả thôi.
Turan có chút ngạc nhiên. Nó không nghi ngờ, nhưng lại không nhìn ra được là người đồng đội này của mình hành động có năng suất tới vậy. Đối với mảng thu thập thông tin, có vẻ như cậu ta là có tài. Nhớ tới, chính Kull không biết bằng cách nào lại điều tra ra được rằng đội nhóm Sarnoir là đám đã hại Tiffia.
– Thế thì tốt.
Turan nói gọn. Nó không định tra hỏi gì Kull cả. Nhưng lúc cần, nó hẳn là sẽ nhờ cậu ta thu thập thông tin giúp mình một chút.
“Vốn chỉ nhắm tới một thám đạo giỏi sở hữu kỹ năng phẩm chất ‘Anh hùng’, đây chắc gọi là niềm vui bất ngờ… chăng?”
Hai người trao đổi thêm vài câu nữa thì Turan hỏi về Darmil. Cậu ta lúc sáng là đi cùng với Kull, nhưng lại không hiểu sao giờ chỉ có mình Kull ở đây.
– Ừm. Nếu không có gì khác thường xảy ra thì giờ Darmil đang ở ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn. Chỗ đó cách đây khá xa, lại không nghe được khi nào cậu ta mới xong việc, tôi không cho là nên tìm gặp nếu không thật sự cần thiết.
Turan gật nhẹ đầu vẻ đã hiểu. Nếu Darmil đang ở chỗ ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn thì không có gì phải lo cả. Nó chỉ sợ rằng cậu ta bị quấn lấy bởi một đám yêu tinh có thành kiến với con người rồi cứ thế sinh ra đủ thứ rắc rối.
– Được rồi. – Turan lên tiếng – Mọi người cứ tùy ý hoạt động. Đến trưa Tiffia có lẽ sẽ tỉnh lại, và nếu không có gì bất ngờ thì tôi sẽ giải quyết xong chuyện ở đây vào đầu giờ chiều. Tối nay, ừm, mọi người cùng nhau tới thử mạch nguyên khí tiên thiên. Cậu chuyển lời tới Darmil giúp tôi, làm phiền.
Kull mỉm cười, không biết nghĩ gì, báo đã hiểu rồi chạy biến đi mất.
Còn Turan ở lại. Nó chẳng có ý định bỏ đi đâu xa, nhất là khi hiện giờ Tiffia còn đang mê man. Dù rằng mèo Jorz có bảo phải tới trưa cô nàng mới có thể tỉnh lại được, nó vẫn là không an tâm.
Ngồi chờ gần tiếng đồng hồ, khi Turan đang tính toán một số chuyện có liên quan tới những sự việc gần đây, sắp chuyển sang mấy kế hoạch lâu dài thì có bóng người xuất hiện.
Là vua yêu tinh. Ông ta đích thân tới thăm con gái mình, còn làm ra vẻ bồn chồn, lo lắng. Turan cũng không tiện đánh giá cái gì về hai người này, chỉ bảo rằng sẽ sớm có quyết định về giao kèo và đến lúc đó hai người sẽ tự giải quyết với nhau.
Nghĩ một chút, xét thấy giờ là cơ hội hiếm có khi chỉ có mình vua yêu tinh ở đây, Turan quyết định, lên tiếng:
– Ngài có phải đang quá khắt khe với những đứa con của mình hay không?
Vua yêu tinh nhăn mày, vẻ khó chịu. Ông ta chẳng định đoán ý đồ thật sự của Turan, nhưng vẫn là không ưa được người khác đánh giá về cách mình nuôi dạy và đối xử với con của chính mình. Đây giống như là một tên khách vãng lai ghé vào quán ăn, còn chưa nếm thử món đã bảo với chủ quán rằng đồ ăn dở tệ, thậm chí là kinh tởm vậy.
Suy cho cùng, Turan là người ngoài, càng lại là kẻ ngoại tộc. Những khó khăn mà vua yêu tinh đang phải đối mặt, trách nhiệm mà ông ta đang gánh vác, nó là không hề biết được. Chẳng phải vô cớ mà Cautrius – con trai của ông ta lại chấp nhận cống hiến hết mình, hướng tới cái thử thách Thần thánh kia.
– Cậu có ý gì thì xin nói thẳng. – vua yêu tinh trầm giọng – Sự kiên nhẫn của ta là có giới hạn.
Turan cười thầm. Nó không có ý chế giễu vua yêu tinh, chỉ là cảm thấy tình huống bây giờ gượng ép đến buồn cười. Nghĩ rồi, nó bảo:
– Là về Cautrius. Tôi có vài yêu cầu hơi quá đáng.
Vua yêu tinh vừa buông thõng cả người, Turan chắc chắn điều đó. Ông ta hẳn đã tưởng rằng nó nói đến Tiffia. Nếu vấn đề chỉ là Cautrius, đối với ông ta bây giờ, là chẳng đáng bận tâm.
– Cậu cứ nói. – Valder đáp – Nếu có thể giúp phục hưng tộc yêu tinh thì không có gì là quá đáng cả.
Nhìn dáng vẻ tự tin không chút vướng bận của vua yêu tinh, Turan không tránh khỏi trong lòng dấy lên một tia thương hại dành cho Cautrius, và tất nhiên cũng dành luôn cho Quilter. Hai người này giờ chẳng khác gì hai quân cờ hết tác dụng thì bị vứt bỏ không thương tiếc.
Nhưng chuyện vậy lại thành dễ dàng cho Turan. Nó còn tưởng rằng phải tốn không ít công phu dẫn dụ, lại phân tích thiệt hơn một đợt với vua yêu tinh thì có cơ may mới thuyết phục được cơ.
– Ngài đã thoải mái như vậy thì tôi cũng không làm hao tốn thời gian đôi bên nữa. Tôi muốn Cautrius làm việc cho mình. Thời hạn tối thiểu là ba năm. Sau đó, cậu ta có thể tùy theo ý mình muốn đi hay ở lại là chuyện của cậu ta.
Turan nói rồi liền đưa mắt dò xét kỹ càng phản ứng của vua yêu tinh. Ông ta không có vẻ gì là ngạc nhiên mà nhiều hơn là khó hiểu. Chợt nhận ra gì đó, ông ta nói:
– Xem ra Quilter đã tìm tới cậu. Tên này… thật sự là không có tiền đồ.
Turan chỉ cười đáp lại. Nó không tiện, cũng không muốn đánh giá về bất kì ai trong chuyện này. Thứ nó nhắm tới chỉ đơn thuần là giao kèo với Quilter mà thôi. Xong việc, mọi người đều vui, và niềm vui của vua yêu tinh là ở lời tiếp theo của nó.
– Có một điều tôi muốn ngài biết là, làm việc cho tôi, Cautrius sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với Tiffia, và cả linh thú ở bên cạnh tôi nữa. Ngài có muốn biết vì sao Tiffia lại thành công vượt qua thử thách Thần thánh hay không?
Vua yêu tinh lập tức bị thu hút bới câu sau cùng của Turan. Nhưng cũng rất nhanh, ông ta nhận ra rằng bản thân đang trông chờ vào điều viển vông, liền thu liễm bộ dáng đáng xấu hổ vừa bày ra của mình. Nếu Turan có thể dễ dàng tiết lộ cho vua yêu tinh bí mật đó thì nó đâu thể ép ông ta chấp nhận yêu cầu của mình được. Đây là điểm mấu chốt.
– Ý cậu là, Cautrius cũng có thể ký kết khế ước với tinh linh của riêng mình?
Đó là một câu hỏi dò thừa thãi. Turan cũng chẳng thèm trả lời, thay vào đó ngoái đầu ra sau nhìn mèo Jorz đang bay tới. Con mèo mập này quả thật là rất biết chọn thời điểm xuất hiện.
“Ông nên canh chừng Tiffia chứ.” Turan gắt thầm.
– Có thể. – mèo Jorz đáp – Nhưng hắn ta tư chất quá kém. Chuyện trông mong vào tên đó, ngay từ đầu đã là sai lầm.
Vua yêu tinh im lặng, không có vẻ bực tức với lời của mèo Jorz. Ngẫm nghĩ hồi lâu, ông ta bảo:
– Được. Chuyện này là không thành vấn đề. Tuy nhiên, ta vẫn đặt nặng giao kèo còn chưa có ký kết với cậu. Nếu chuyện đó không thành…
Vua yêu tinh không nói hết lời, vừa định biểu hiện ra chút uy thế của mình lại nhận ra không phù hợp, đành thôi, quay người bỏ đi. Trong suốt quá trình, ông ta thậm chí còn chẳng có một lần nào khiến Turan thấy được chút tình cảm dù là nhỏ nhất với những đứa con của mình, kể cả Tiffia.
“Đây chẳng lẽ lại là phong thái nên có của một vị vua ư?” Turan nói thầm. Nó không có bất ngờ, chỉ cảm thấy khó mà đồng tình được. Nghĩ tới tình huống bản thân, nó lại càng thêm chán ghét hai chữ tình thân.