Tiffia sau vụ việc lần đó cũng không có giận dỗi gì mèo Jorz, nhưng đối với ông ta có ít hơn sự tin tưởng. Nhiều thắc mắc trong lòng, nếu không có nhất định phải giải đáp thì cô cũng không đi hỏi ông ta làm gì, giảm tối thiểu sự giao tiếp. Mặt khác, những chỉ dẫn của mèo Jorz, không ít thứ Tiffia vẫn là làm phép thử trước rồi mới thật tâm thực hiện.
Không có cách. Tiffia càng nghĩ, càng thấy chính mình khó mà đặt niềm tin vào mèo Jorz. Cô không có trở nên hung dữ hay lạnh nhạt với ông ta, phần nhiều cũng là do sự kính trọng nên có với một linh thú mà thôi.
Ngồi thả người trên ghế, cơ thể có hơi mệt mỏi, Tiffia vẫn không ngừng mân mê một quả cầu trong suốt to chừng hơn hai phân trong lòng bàn tay. Mèo Jorz đã đưa cho cô vật này, cùng với đó là lời dặn hãy đặt cảm xúc của mình vào đó. Nếu mọi việc thuận lợi, cô sẽ có thể đưa vào quả cầu một phần sức mạnh tinh linh, để tùy thời sử dụng.
Tiffia không nhớ chính xác đây đã là cách thứ mấy mà mèo Jorz chỉ cho cô, nhưng hẳn là không ít hơn hai mươi. Nghĩ đến, ông ta cũng thật lắm trò, nói một cách trang trọng hơn thì, thông thái.
Đã trải qua lâu như vậy, còn là dùng nhiều cách như thế, Tiffia không khỏi nảy sinh ý nghĩ rằng bản thân thật không phù hợp với việc trở thành một tinh linh thuật sư. Tự nhiên, cô cũng hơi có nghi ngờ rằng mèo Jorz bày bừa cho mình những cách linh tinh, vì từ hôm đó tới giờ, ông ta là không có còn thúc giục hay nhắc gì tới việc vào chỗ bí mật nữa.
Tính đến, hôm nay đã là hơn nửa tháng trôi qua kể từ khi Tiffia nán lại ở tộc. Thời hạn định trước với Turan thì vẫn còn lâu, nhưng vì hiện tại bản thân không có chút tiến triển nào, Thần cấp cũng là dậm chân tại chỗ, cô trong lòng càng lúc càng trở nên nôn nóng.
Nhìn chằm chằm vào quả cầu trong tay, Tiffia nhẹ cất một tiếng thở dài. Cô đối với lần này cũng không mang theo nhiều hi vọng. Nhớ lại thành công của mình khi lợi dụng giấc mơ để kết nối tới đám tinh linh, cô thật muốn lần nữa dùng cách đó.
Chỉ là mèo Jorz nhất định ngăn cấm Tiffia. Ông ta kì thực trông không giống như e ngại mà là lo lắng cho cô, nên là cô cũng không tiện cưỡng ép lại dùng tới giấc mơ.
Nghĩ rồi, Tiffia bắt đầu để cho cảm xúc của mình tràn ra. Cô từ lâu đã không nhắm tới sự giận dữ nữa, vì luôn cảm thấy thiếu hụt một cách kì lạ. Ngược lại, cảm xúc phấn khích mà cô dùng để gọi ra Kalr và Solr là vẫn còn ổn định, vậy nên cô thường xuyên dùng tới.
Cảm xúc không thể là giả, đây là quy tắc mà Tiffia rút ra được sau vô số lần thử. Tinh linh đối với cảm xúc, hay cụ thể hơn thì là hồn, là rất nhạy cảm, lại chán ghét sự giả tạo. Đó giống như là một món ăn trông ngon nhưng thực ra là làm từ đất cát, ăn vào chỉ muốn ói hết ra. Ghê tởm.
Mặt khác, Tiffia nhận thấy rằng, dùng lại cùng một trạng thái cảm xúc là càng lúc càng ít có hấp dẫn hơn đối với tinh linh. Có vẻ như chúng cũng biết ăn ngán, ưa thích đổi vị. Dù vậy, Tiffia vẫn tiếp tục với cảm xúc phấn khích, chỉ là thỉnh thoảng đổi một trạng thái khác mà thôi.
Trong đầu Tiffia dần hiện ra những thân cây cao lớn. Là một khu rừng. Nhìn về phía trước, cô thấy được một tấm biển ở cách thật xa, chừng hơn năm trăm mét.
Không biết từ lúc nào, trong tay Tiffia đã có một cây cung. Biết mình cần phải làm gì, cô bắt đầu nâng cung lên, kéo tên, lại nhẹ nhàng thả ra. Mũi tên rời đi cứ thế bay thẳng về trước với tốc độ xé gió, gần như chỉ trong khoảnh khắc đã đâm thủng tấm biển.
Cảnh tượng như vậy đột nhiên tan biến. Trong lòng Tiffia khẽ dâng lên một cỗ cảm xúc, không nhỏ, nhưng rõ ràng là chưa đủ để hấp dẫn đám tinh linh.
Tuy nhiên, mục đích của Tiffia hiện giờ cũng chẳng phải để gọi chúng tới, mà là tạo mối liên kết dẫn vào trong quả cầu. Một cách thần kì, cô có thể thấy được bên trong quả cầu trong suốt hiện lên một vài điểm li ti màu vàng đất.
– Thế này tức là có hiệu quả?
Tiffia nói nhỏ, không khỏi suy tư một hồi. Theo lời mèo Jorz, cô sẽ coi như thành công nếu làm được cho quả cầu hoàn toàn đổi màu. Ông ta cũng có đề cập rằng nếu trong vòng một ngày mà không làm cho quả cầu có chút chuyển biến nào thì cũng không cần cố gắng tiếp, mai ông ta sẽ bày cho cách khác.
Tiffia mỉm cười, thật lòng vui vẻ. Cô cuối cùng cũng nắm được một ít hi vọng.
Thế rồi, Tiffia tiếp tục hình dung ra những cảnh tượng mang đến cho mình sự phấn khích. Chúng đều có hiệu quả, làm cho điểm li ti màu vàng đất trong quả cầu càng thêm dày đặc hơn.
Nhưng là, Tiffia chạm tới giới hạn. Không phải là quả cầu không thể tiếp tục biến đổi, càng chẳng phải do cô đuối sức, mà là cô không còn tìm ra được cảnh tượng nào để bản thân phấn khích nữa. Sử dụng cảnh tượng cũ rõ ràng là không giúp ích được nhiều.
– Hay là thêm vào cảm xúc khác?
Tiffia chợt thốt. Cô là không có nghe mèo Jorz nói gì tới việc nhất định chỉ được phép tồn tại một loại cảm xúc trong quả cầu.
Lúc này, Tiffia nên hỏi mèo Jorz một tiếng, nhưng ông ta lại không có ở đây. Từ sớm, ông ta đã rời khỏi nhà, có lẽ là tìm tới mạch nguyên khí tiên thiên hưởng dụng một đợt.
– Cũng không thể ngồi chờ…
Tiffia nói, sau đó thì quyết định làm theo ý mình.
Nếu có ai đấy hỏi rằng, vui hay buồn là dễ hơn, Tiffia sẽ không ngần ngại đáp ngay là buồn. Cuộc đời cô dù còn ngắn, nhưng cô cũng đã trải qua không ít thăng trầm, hiểu được niềm vui thì chóng tàn, nỗi buồn thì sẽ còn dây dưa mãi. Kể cả khi một người quay đầu nhìn lại những kỷ niệm vui khi xưa, trong lòng cũng là nhiều hơn dấy lên sự tiếc nuối, tất yếu gây nên buồn bã.
“Vậy thì nỗi buồn lớn nhất là gì?”
Đã từng, Tiffia khao khát bản thân được sinh ra không phải là dòng dõi của một vị vua. Có quá nhiều thứ cô buộc phải lo toan tới khi mà chỉ vừa mới vững bước đi.
Tộc yêu tinh hiện ở phía ngoài là gần gũi với thiên nhiên, có lối sống thoải mái không vụ lợi, ham thích vui chơi, không nhiều lo nghĩ. Tiffia không giống vậy, càng hiểu rằng mình không thể giống vậy. Mỗi một nắm bình yên mà người trong tộc có được, đều là đổi bằng một nắm máu xương.
Không phải vô cớ mà tộc yêu tinh rừng Cultiven có thể trụ được suốt hàng ngàn năm nơi đây trước sự nhòm ngó của hai vương quốc là Enria và Servous. Nếu không bàn về tính chất hành động của vua yêu tinh, thì ông ta rõ ràng là đang làm tốt công việc bảo vệ, gìn giữ tộc của mình.
Nhìn vào dòng lịch sử, lại nhớ về những cảnh tượng mà chính mình trải qua, tâm trí Tiffia cứ thế dần bị vây lấy bởi một cỗ cảm xúc vô cùng tiêu cực. Nếu là tinh thần không ổn định, một người trong trạng thái như thế, rất dễ dàng tìm đến cái chết. Nhưng nói tới, khi Đại Thánh Thế buông xuống, cái chết đâu còn giải thoát được ai nữa.
Lại càng thêm bi ai.
Tiffia hít sâu một hơi rồi thở ra, cố gắng buông lỏng tâm tình. Nhìn vào quả cầu trong tay, cô thấy được vây ở sát bên ngoài những điểm màu vàng đất giờ có đầy những điểm màu xanh xám. Đó hẳn là cảm xúc mới mà cô vừa đưa vào. Chúng xem ra là có thể cùng tồn tại với nhau.
Màu sắc, kì thực cũng không nói lên được chính xác loại cảm xúc được chứa trong đó là gì, vì những điểm đó là năng lượng tinh linh được dẫn tới, bị ảnh hưởng nhiều hơn bởi các tinh tinh chứ không phải cảm xúc của Tiffia. Chi tiết, bản thân cô cũng không nắm rõ, nhưng đạt tới hiệu quả mong muốn thì đối với cô là đã rất tốt rồi.
Xác nhận chính mình có thể thêm vào quả cầu năng lượng tinh linh từ nhiều loại cảm xúc, Tiffia cứ thế tiếp tục phát huy. Cô không dừng ở sự buồn bã mà còn có hân hoan, thích thú, sợ hãi và nhiều hơn nữa.
Cảm xúc bây giờ đối với Tiffia mà nói, đã có thể coi như là một loại công cụ. Cô vẫn còn chưa tự do điều khiển được cảm xúc của mình một cách thoải mái, nhưng từ từ tích lũy thì cũng là tạm ổn.
Nghĩ tới chính mình sau này có khả năng vì cảm xúc vận dụng quá nhiều sẽ gây ra chẳng rõ ràng thật giả, càng lúc càng méo mó, Tiffia không khỏi nở một nụ cười cay đắng. Đây âu cũng là cô phải gánh chịu. Để giành lấy sức mạnh to lớn, làm gì có chuyện không phải trả giá.
Những người đồng đội của Tiffia, Turan, Darmil và Kull, cô dám chắc họ đều trải qua những ngày tháng không dễ dàng. Họ đều là từ Nihr đi lên, tất nhiên phải đối mặt với thử thách không kém gì thử thách Thần thánh của cô. Nếu là vậy, cô chẳng có lý gì lại e ngại chút khó khăn này cả. Lại nói, cô là có sự hỗ trợ và thông cảm của những người đã từng là Nihr như họ, thì càng phải cố gắng.